Chương 645 - 647

Chương 645:

Cẩu lương của vợ chồng họ Thẩm tung ra quá mạnh, ngay lập tức, các loại phương tiện truyền thông đều tranh nhau đưa tin.

Không ít truyền thông đều hy vọng có cơ hội phỏng vấn riêng cặp vợ chồng họ Thẩm, Kelly nhướng mày cười, cơ hội như thế này, làm sao có thể đến lượt người ngoài?

"Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên sẽ nhận lời phỏng vấn của tạp chí 《Thời Đại》, xin mọi người hãy chú ý theo dõi." Kelly không hẳn là nhất thời nảy ra ý định này, khi vợ chồng son bị truyền thông đuổi theo chụp ảnh, Kelly đã nhắn tin hỏi ý kiến Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên đồng ý, Thẩm Thanh Hoà tự nhiên không có ý kiến.

Người hâm mộ trên mạng gần như phát điên, điều tuyệt vời nhất chính là: CP mà mình theo đuổi đã thật sự ở bên nhau.

Tổ hợp nhan sắc thần tiên, tuyệt thế mỹ nhân, khiến các fan lục lại những khoảnh khắc ngọt ngào trước đây, xem lại một lần nữa và không ngừng cảm thán: Thật sự quá ngọt đi!

Lượng fan của Thẩm Giáng Niên tăng vọt, không ít fan đều hy vọng Thẩm Thanh Hoà có thể mở tài khoản Weibo, để cùng Thẩm Giáng Niên khoe tình cảm trên đó.

Thẩm Thanh Hoà không thích phơi bày tình cảm của mình dưới ánh nhìn của mọi người, Thẩm Giáng Niên tôn trọng ý kiến của cô, bày tỏ sự cảm ơn đối với những lời chúc phúc của mọi người, đồng thời cũng nói rõ: Chúng tôi sẽ chuyên tâm vào cuộc sống riêng, không có quá nhiều tinh lực để duy trì những việc khác, mong mọi người thông cảm.

Lê Thiển đang xem livestream ở phòng khách, còn Tần Thư đang ở trong bếp, vừa nấu cơm vừa xem.

Chờ đến khi livestream kết thúc, cơm của Tần Thư cũng vừa làm xong. Vừa bước ra thấy một người đang khóc, Tần Thư thực sự hoảng sợ.

Số lần Lê Thiển khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, Tần Thư hiếm khi thấy cô ấy rơi lệ.

Lê Thiển vẫn đang xem lại đoạn phát sóng, đặc biệt là đoạn Thẩm Thanh Hoà tỏ tình với Thẩm Giáng Niên. Tần Thư đại khái đã hiểu chuyện, cô chống tay lên lưng ghế sofa, cùng Lê Thiển ôn lại khoảnh khắc vừa rồi.

"Thẩm Thanh Hoà rất ngầu đúng không?" Tần Thư lời nói có ẩn ý hỏi.

Lê Thiển hít hít mũi, không đáp lại cô, tiếp tục xem lại hình ảnh tỏ tình.

Lê Thiển xem đi xem lại đến 5 lần, ở giữa còn cảm thán: "Bảo bối của tôi đẹp quá, hu hu." Khi Lê Thiển còn muốn xem lần thứ 6, Tần Thư đã rút điện thoại của cô ra.

"Làm gì đó?!" Lê Thiển mắt đỏ hoe, hung dữ lên tiếng, nhưng khí thế giảm hẳn. Tần Thư giữ lấy điện thoại của cô, "Sau này chỉ được phép xem mình, không được xem người khác."

"Cậu bị thần kinh à, hai người đó có thể là người khác sao?" Lê Thiển quỳ gối đứng dậy trên sofa để giằng lấy điện thoại. Tần Thư giơ tay đưa lên cao, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hồng của Lê Thiển, bình thản hỏi: "Thẩm Giáng Niên là gì của cậu?"

"Trả cho tôi." Lê Thiển ngồi hẳn dậy lần nữa muốn đoạt lấy điện thoại. Tần Thư lùi về sau, Lê Thiển với tới phía trước, dùng sức quá mạnh, không giữ được thăng bằng, cả người lao về phía trước.

Tần Thư kinh hãi vội vàng đưa tay ôm lấy Lê Thiển, giật mình nói: "Cậu làm mình sợ muốn rớt tim ra ngoài."

Lê Thiển kỳ thật cũng giật mình, nếu ngã từ sofa xuống chắc sẽ bị choáng mất, "Ai bảo cậu giật điện thoại của tôi." Lê Thiển đặt hai tay lên vai Tần Thư, giơ tay đấm nhẹ vào lưng cô.

"Thẩm Giáng Niên sẽ chỉ là bảo bối của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà cũng chỉ sẽ là người yêu của Thẩm Giáng Niên." Lời nói của Tần Thư có sự ghen tuông rõ rệt, "Trên đời này, cũng chỉ có một Thẩm Giáng Niên và một Thẩm Thanh Hoà."

"Cần cậu nói thừa!" Lê Thiển vùi đầu đột nhiên cắn mạnh một miếng vào vai Tần Thư.

Tần Thư không những không giãy giụa, ngược lại còn nghiêng đầu để Lê Thiển dễ dàng "hành hung". Tần Thư cảm thấy đau, hai tay vô thức ôm chặt người trong lòng, nhăn mày run giọng nói: "Mình thích cậu, những thứ cậu thích mình đều có, mình có thể khiến cơ thể cậu sống trong thiên đường, chỉ cần cậu đồng ý... á!" Cổ cô lại bị cắn thêm một miếng nữa.

Lê Thiển kéo ra khoảng cách, hai tay nắm lấy tai Tần Thư, hờn dỗi nói: "Sao cậu lại vô liêm sỉ như thế hả?"

"Với cậu thì có gì mà ngại." Tần Thư đột nhiên cúi người xuống hôn một cái. Lê Thiển bị Tần Thư ôm chặt, trốn không thoát, đành phải nhận một nụ hôn thật kêu, "Cậu mà còn dám làm bậy, tôi đánh cậu đấy." Lê Thiển giả vờ giơ tay dọa Tần Thư, Tần Thư không những không tránh mà còn rướn tới, chặn lại cái miệng đang lải nhải của cô.

Kết thúc nụ hôn, Tần Thư thở dốc, "Lê Thiển, không cần phải ngưỡng mộ bất kỳ ai, cậu có thể sống tốt hơn."

"Cần cậu nói à." Khuôn mặt nhỏ của Lê Thiển đỏ bừng, bàn tay trắng nõn đấm nhẹ vào vai Tần Thư, "Lão lưu manh, không cho phép động một cái là hôn tới."

Tần Thư lại lần nữa rướn tới, tóm lấy đôi môi đỏ mọng mà hôn, Lê Thiển càng nói không cần, Tần Thư càng làm.

Cuối cùng Lê Thiển xin tha, "Thôi thôi, sợ cậu rồi, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh có thể lực." Bàn về thể chất, Lê Thiển không đánh lại Tần Thư cao hơn mình.

"Sau này không được gọi Thẩm Giáng Niên là bảo bối nữa." Tần Thư đè Lê Thiển xuống mà ra điều kiện. Lê Thiển mặt đỏ bừng gào lên: "Ai cần cậu quản!" Chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị Tần Thư cướp đi hơi thở. Cuối cùng, Lê Thiển đành vỗ vỗ người trên mình, "Tôi đói rồi, muốn ăn cơm." Lúc này Tần Thư mới buông Lê Thiển ra đi vào bếp.

Kỳ thật, việc hôm nay thốt ra tiếng bảo bối chỉ là thói quen, dù sao trước đây đã gọi lâu như vậy. Ngay từ khi Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên có quan hệ thân mật, Lê Thiển đã có ý thức tránh dùng từ này, đương nhiên không loại trừ có khi là cố ý.

Từ nay về sau, bảo bối của cô hãy giao cho Thẩm Thanh Hoà đi.

Đừng hoài nghi Thẩm Thanh Hoà, cô ấy sẽ chăm sóc Thẩm Giáng Niên thật tốt.

Màn tỏ tình vừa rồi của Thẩm Thanh Hoà, các fan ăn vào là đường ngọt, nhưng có người lại khó nuốt xuống, cảm giác như đang nuốt dao nhỏ.

Ví dụ như Lãng Tư Duệ. Ai cũng hướng tới những điều tốt đẹp, huống hồ Lãng Tư Duệ hiện tại còn chưa đạt được tình yêu mà mình mong muốn.

Ngoài sự ngưỡng mộ, còn có ghen tị. Lãng Tư Duệ biết, dù cô có thể có được Lục Chi Dao, với tính cách của Lục Chi Dao, tình yêu của họ cũng sẽ không mãnh liệt như Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên.

Đương nhiên, tất cả hiện tại đều là trăng trong nước, cô chỉ có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.

Phản ứng của Tân Vĩ Đồng cũng chẳng khá hơn Lãng Tư Duệ là bao. Nếu nhất định phải hỏi cô cảm giác thế nào, đại khái chính là nuốt một viên thuốc đắng bọc đường. Vừa cắn một ngụm thì thấy ngọt, nhưng ngậm một lúc, vị chua xót thấm ướt đến tận xương cốt.

Tân Vĩ Đồng muốn gửi tin nhắn chúc phúc Thẩm Giáng Niên, nhưng cuối cùng xóa tới xóa lui vẫn không gửi đi. cô quá keo kiệt rồi, hiện tại vẫn chưa thể chúc phúc từ tận đáy lòng.

Ngược lại, Ôn Đế thì thực lòng chân thành soạn một tin nhắn chúc phúc gửi cho Thẩm Giáng Niên:

Ôn Đế: Giáng Niên, thấy khoảnh khắc hai người tỏ tình qua mạng thật sự khiến tôi rơi nước mắt, tôi lại bắt đầu tin vào sự tồn tại của tình yêu. Từ lúc đầu biết em thích Thẩm Thanh Hoà, tôi còn khuyên em đừng theo đuổi, giờ tôi thấy may mắn vì em đã không nghe theo lời khuyên sai lầm của tôi. Thẩm Thanh Hoà trong cuộc sống, ưu tú và hoàn hảo, cô xứng đáng với em như thế. Nhưng mà, điều tôi cảm thấy may mắn hơn là Thẩm Thanh Hoà có được em, em phải làm cho Thẩm Thanh Hoà biết, có được em là vinh hạnh của cô ấy. Tôi đã nói với em từ rất sớm rồi, nếu biết em thích đồng tính thì tôi đã sớm ra tay với em rồi. [cười trộm] Đại khái chúng ta là có duyên không phận đi, lúc đó tôi không muốn "bẻ cong" em, không ngờ em lại vì Thẩm Thanh Hoà mà cong. Đã như vậy, tôi xin dâng lên lời chúc phúc chân thành nhất, mong hai người bách niên giai lão. Hôn lễ của hai người nhất định phải báo cho tôi, tôi không đến vì Thẩm Thanh Hoà đâu, tôi đến vì em, tôi nhất định phải đến hiện trường hôn lễ, làm ơn!

Thẩm Giáng Niên đắc ý khoe tin nhắn với Thẩm Thanh Hoà, nhưng liền bị Thẩm Thanh Hoà đè xuống sofa. "Tôi còn chưa tính sổ với em, em còn dám khoe khoang à." Thẩm Thanh Hoà nhéo cằm Thẩm Giáng Niên nâng lên, hỏi: "Lúc trước em với Ôn Đế mặc đồ đôi rốt cuộc là sao hả?" Thẩm Giáng Niên vẻ mặt ngơ ngác, được Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở mới nhớ ra cô đang nói về trang phục của cô và Ôn Đế khi phỏng vấn ở phòng triển lãm hôm đó. "Ái chà, đó là công ty sắp xếp, em cũng không biết nha." Thẩm Giáng Niên cười cười.

"Không biết?" Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm. Thẩm Giáng Niên nhe răng cười, "Thật sự không biết mà."

"Không biết đúng không?" Thẩm Thanh Hoà cúi người, khoảng cách giữa hai người càng gần, trong ánh mắt long lanh kia, Thẩm Giáng Niên thấy rõ mặt mình. Thẩm Thanh Hoà đẹp quá, ô ~ cô phải khóc vì nhan sắc của Thẩm Thanh Hoà mất. Cuối cùng, nhan sắc tuyệt thế đó tiếp cận cô với khoảng cách bằng không, âm cuối của Thẩm Thanh Hoà tan biến nơi khóe môi, "Vậy tôi sẽ làm cho em biết một chút ~" Thẩm Giáng Niên bị đè trên sofa "bắt nạt" qua lại hai lần. Sở dĩ số lần ít là vì chiến tuyến kéo dài.

"Đừng hành hạ em nữa ~" Thẩm Giáng Niên tội nghiệp xin tha. Thẩm Thanh Hoà mắt mày cong cong, cười nói: "Giờ đã biết chưa?"

"Biết rồi ~" Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà, khuôn mặt nhỏ dụi mạnh vào vai cô, thút thít nói: "Em khó chịu quá ~"

Thẩm Giáng Niên thật sự đã biết, Thẩm Thanh Hoà còn nhỏ mọn hơn cô. Sau khi xong xuôi, cơ thể cuối cùng cũng thoải mái, Thẩm Giáng Niên đấm Thẩm Thanh Hoà vài quyền, "Lúc livestream thì tỏ tình với người ta, về nhà lại bắt nạt em ~"

"Bắt nạt em không vui sao?"

"Không vui!"

"Vậy tôi lại bắt nạt thêm lần nữa ~"

Thẩm Giáng Niên định bò đi, Thẩm Thanh Hoà ôm lấy cô từ phía sau, "Tiểu lãng cuốn, em ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì hơn ~"

"Em không cần ~" Thẩm Giáng Niên giãy giụa. Thẩm Thanh Hoà ôm ngang cô rồi bế thẳng vào phòng ngủ. "Muốn hay không ~"

"Ô ~ Em đói ~ Ưm ~" Thẩm Giáng Niên giãy giụa, "Em nói là đã đói bụng."

Thẩm Thanh Hoà kéo ra khoảng cách, "Thật sao?"

"Người ngốc à, giữa trưa em chạy ra ngoài, còn chưa ăn cơm, giờ đã mấy giờ rồi!" Thẩm Giáng Niên tủi thân gào lên. Thẩm Thanh Hoà gõ nhẹ mũi cô, "Vậy thì trước tiên nuôi no bụng em, sau đó lại nuôi no cơ thể em."

Người này thật sự quá vô liêm sỉ, Thẩm Giáng Niên thầm than, nhưng cô vẫn rất thích. Đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, điều tốt đẹp nhất trên đời chính là được yêu đương với Thẩm Thanh Hoà.

Phải nói, người duy nhất không mấy vui vẻ khi vợ chồng họ Thẩm công khai yêu đương chính là Lục Viên Sơn, "Mấy đứa nhỏ bây giờ đúng là, chuyện gì cũng thích làm ồn ào như vậy." Dù sao Lục Viên Sơn cũng là người lớn tuổi, đối với đồng tính luyến ái vẫn không hoàn toàn tán thành, chỉ là trải qua nhiều sóng gió, ông cũng không muốn phản đối. "Con sau này bảo chúng nó giữ kín đáo một chút." Lục Viên Sơn không nỡ mắng cháu gái, đành nghiêm mặt mắng Lục Mạn Vân một trận.

Lục Mạn Vân cũng không phải người thiếu kiên nhẫn. Lục Viên Sơn cúp điện thoại, bà liền gọi cho Thẩm Giáng Niên: "Tối về ăn cơm, mẹ có chuyện muốn nói." Giọng Lục Mạn Vân nghiêm túc và lạnh lùng làm tim Thẩm Giáng Niên đập loạn xạ.

Thẩm Thanh Hoà đang nấu cơm dở dang, đành phải dừng lại, đưa Thẩm Giáng Niên về nhà.

Lục Mạn Vân từ bếp đi ra, khá hài lòng với tốc độ về nhà nhanh nhất của họ.

"Mẹ, để con làm cho." Thẩm Thanh Hoà đẩy nhẹ Thẩm Giáng Niên đang dựa vào người mình. Thẩm Giáng Niên đáp lời: "Mẹ, con giúp Thanh Hoà làm phụ tá."

Lục Mạn Vân cũng không khách sáo. Thẩm Thanh Hoà nấu cơm, Thẩm Giáng Niên hỗ trợ, còn Lục Mạn Vân thì lên lớp, đại ý là: Tình yêu là của mình, cuộc sống cũng là của mình, không cần thiết phải làm cho quá phô trương, đương nhiên, thỉnh thoảng phô trương một chút vẫn có thể.

Thái độ của Thẩm Thanh Hoà, Lục Mạn Vân kỳ thật rất thích. Người ở địa vị cao dám công khai xu hướng giới tính, không chỉ cần dũng khí lúc đó, mà công việc và cuộc sống sau này đều sẽ có thêm một phần thách thức so với người bình thường.

Nhưng mà, cuộc sống như vậy không nhàm chán, có thêm một chút thách thức cũng không phải không được. Huống chi, con gái bà đã lún sâu như vậy, để cho tất cả mọi người biết Thẩm Thanh Hoà đã danh hoa có chủ, Lục Mạn Vân cho rằng điều đó vẫn là cần thiết.

"Hôn lễ tính thế nào?" Lục Mạn Vân dựa vào khung cửa, bình thản nói: "Trước đây mẹ đã nhờ dì út của con hỏi giúp rồi, địa điểm đã chọn xong, việc bố trí thì tùy hai đứa tự quyết định."

Vừa nghe xưng hô "Dì út", hai người nhìn nhau một cái.

"Mẹ, con đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi, địa điểm con cũng đã chọn xong, đến lúc đó sẽ nói với mẹ sau." Giọng nói ôn nhuận của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu, "Sao người không nói cho tớ, chúng ta cùng nhau làm." Thẩm Giáng Niên ghé sát Thẩm Thanh Hoà làm mặt quỷ.

"Muốn tạo bất ngờ cho em mà." Thẩm Thanh Hoà cười tươi, Thẩm Giáng Niên lòng nở hoa, "Ừm, vậy em không nhúng tay vào nữa, chờ làm cô dâu phủi tay thôi."

Hai người công khai thể hiện tình cảm không xem ai ra gì, Lục Mạn Vân ho khan một tiếng, nhắc nhở họ nên chừng mực.

"Thế còn con cái?" Lục Mạn Vân coi trọng hôn lễ, nhưng càng coi trọng hậu duệ. Họ ai cũng không thể bầu bạn với con cái cả đời, cho nên vẫn hy vọng sinh mệnh có thể truyền thừa.

"Con đã nghĩ đến chuyện này rồi." Thẩm Giáng Niên nghiêm túc nói, "Con sinh, sẽ dùng trứng của Thẩm Thanh Hoà."

Nhan sắc tuyệt mỹ của Thẩm Thanh Hoà, nhất định phải được truyền xuống. Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình mang sứ mệnh này.

"Con nghĩ là con sinh." Thẩm Thanh Hoà rũ mắt, "Tuy con lớn tuổi hơn, nhưng thể chất tốt, Giáng Niên hiện tại thân thể còn yếu."

"Em sẽ rèn luyện cơ thể, chuyện này không cần bàn cãi, chính là em sinh." Thẩm Giáng Niên khát khao nói, "Tốt nhất là sinh một cặp sinh đôi hi hi."

Lục Mạn Vân:...

====---====

Chương 646:

Sau bữa cơm tối, Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên lái xe về nhà. Khi dừng đèn đỏ, Thẩm Thanh Hoà nhìn thẳng về phía trước, có vẻ xuất thần.

"Nghĩ gì đó?" Lực chú ý của Thẩm Giáng Niên không hề rời khỏi Thẩm Thanh Hoà. cô vừa thất thần là Thẩm Giáng Niên đã nhận ra ngay.

"Việc sinh con rất vất vả." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, cười nói, "Hay là để tôi sinh đi."

"Không cần." Thẩm Giáng Niên dựa vào lưng ghế, nghiêm túc nói: "Vừa hay, em vẫn luôn muốn rèn luyện thân thể. Mượn cơ hội này, vì một em bé khỏe mạnh, em cũng sẽ ép mình dậy sớm." Thẩm Giáng Niên cười gian xảo, "Sau đó, tiện thể công người một chút, hắc hắc."

Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ cười, "Em đó ~" Thẩm Giáng Niên tủi thân nói: "Chứ còn làm sao bây giờ, mỗi lần muốn công người đều phải năn nỉ người, em không chịu đâu." Có điều gì khiến người ta vui vẻ hơn là được nói chuyện bằng thực lực sao?

"Vậy sau này tôi sẽ cùng em rèn luyện thân thể, bắt đầu điều chỉnh chế độ ăn uống ngay từ bây giờ." Thẩm Thanh Hoà từ trước đến nay nghiêm khắc, làm việc cũng có kế hoạch. Ngược lại là Thẩm Giáng Niên, nói là dưỡng thân thể, vừa về đến nhà liền lục tủ lạnh tìm kem ăn.

"Ăn hết những món muốn ăn trong thời gian gần đây đi, sau đó phải cố gắng ăn ít lại." Thẩm Thanh Hoà xoa đầu Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên vừa cắn kem vừa "ừm ừm" hai tiếng, cởi quần dài ra ngồi ở phòng khách xem TV. "Đúng rồi, bao giờ người đi làm thế?" Cuộc bầu cử đã kết thúc, Thẩm Thanh Hoà thắng lợi với số phiếu cao, điều này có nghĩa là Thẩm Thanh Hoà sắp sửa đi làm.

Thẩm Thanh Hoà rót hai ly nước ấm, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Giáng Niên, "Thời gian vẫn chưa định, không vội." Hiện tại, cô đang bận rộn với việc chuẩn bị hôn lễ, cũng đã nói qua với Tưởng Duy Nhĩ.

Tưởng Duy Nhĩ giờ đây không thể không chấp nhận hiện thực, đó là Thẩm Thanh Hoà đã hoàn toàn thuộc về Thẩm Giáng Niên. Mặc dù đã sớm biết, nhưng khi hay tin cô ấy đang chuẩn bị hôn lễ, trong lòng Tưởng Duy Nhĩ vẫn cảm thấy rất chua xót.

"Cậu đâu có thích tôi, chỉ là thích trêu chọc tôi thôi." Thẩm Thanh Hoà đã nói với Tưởng Duy Nhĩ điều này không chỉ một lần. Tưởng Duy Nhĩ cũng không biết tình yêu đích thực nên như thế nào. Chỉ là, nghĩ đến việc Thẩm Thanh Hoà kết hôn, cô sẽ không thể vô tư trêu chọc Thẩm Thanh Hoà nữa, cô liền cảm thấy không thoải mái lắm.

Tưởng Duy Nhĩ một mình đến quán bar Sea World uống rượu thì bị Lê Thiển bắt gặp. "Sao thế? Thất tình à?" Lê Thiển đùa giỡn hỏi. Tưởng Duy Nhĩ trừng mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng. Lê Thiển nhận thấy mối quan hệ của Tưởng Duy Nhĩ với Thẩm Thanh Hoà tuyệt đối không đơn thuần là bạn bè, nhưng nếu nói là thích thì lại không giống lắm. "Có phải xem Thẩm Thanh Hoà tỏ tình, cảm thấy mất cô ấy rồi không?" Lê Thiển xách một chai bia lên, cắn nắp, chạm ly với Tưởng Duy Nhĩ rồi ngửa cổ uống một ngụm.

"Em lại biết rồi à?" Tưởng Duy Nhĩ bĩu môi, "Sao, em cũng có cảm giác như thế với Thẩm Thanh Hoà à?"

Không thể phủ nhận sự quyến rũ của Thẩm Thanh Hoà. Khi một vật phẩm tốt đẹp chưa có chủ, mọi người đều vui vẻ, không có việc gì cũng có thể tưởng tượng một chút. Nhưng một khi "danh hoa có chủ," thì giống như bị người ta cướp đi niềm vui lớn. Lê Thiển cũng có cảm giác này, trước đây còn có thể đấu võ mồm với Thẩm Thanh Hoà, giờ thì thấy làm vậy không còn thích hợp.

Tưởng Duy Nhĩ không muốn suy nghĩ thêm, sự thật là Thẩm Thanh Hoà sắp kết hôn, điều đó không quan trọng nữa.

Lê Thiển uống cùng Tưởng Duy Nhĩ một chai, sau đó cô phải đi làm, bèn gọi Tần Thư đến bầu bạn.

"Không cần bầu bạn." Tưởng Duy Nhĩ lướt nhìn hai người, "Hai người ở bên nhau rồi à?"

Không chờ Lê Thiển nói, Tần Thư giơ tay ôm Lê Thiển vào lòng, "Đúng vậy." Lê Thiển quay đầu lại trừng mắt đầy oán giận với Tần Thư rồi thoát ra.

"Ớt cay nhỏ này ~" Tưởng Duy Nhĩ trêu chọc, "Em chịu đựng được sao?" Tính tình Lê Thiển nóng nảy, nếu cô ấy không phục thì sợ là ai cũng không quản được. Tần Thư quay lại nhìn bóng lưng đã đi xa, "Cậu ấy là người rất tốt, chỉ là vẻ ngoài có vẻ mạnh mẽ thôi." Người sống trên đời, đặc biệt là khi đơn độc, luôn cần một chiếc mặt nạ để bảo vệ mình. Lê Thiển mạnh mẽ cũng chỉ để bảo vệ bản thân mà thôi.

Tần Thư ít lời, là một người bạn rượu không tồi. Cuối cùng, hai người đối diện nhau uống cạn cả chai. Lê Thiển đi ngang qua thấy trên bàn một loạt vỏ chai rượu liền hoảng hốt, "Hai người uống gần đủ rồi đấy." Lê Thiển vỗ vai Tần Thư, "Bảo cậu đi bầu bạn, sao cậu lại uống thật thế?" Tần Thư chỉ nhếch mép cười, không nói gì.

"Tưởng Tổng, gọi ai đến đón chị đi." Lê Thiển không gọi Thẩm Thanh Hoà được, cũng không biết nên gọi ai khác, "Đừng uống nữa." Trong lúc cô nói, Tưởng Duy Nhĩ vẫn còn đang rót rượu.

"Lát nữa tôi sẽ bắt xe về." Tưởng Duy Nhĩ ngồi bên cửa sổ, uống hơi nhiều, người mềm nhũn, tựa hẳn vào ghế.

Lê Thiển lén gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà: [Lát nữa làm A K đi đón cô ấy.]

Lê Thiển: [Tối thế này mà còn trả lời nhanh vậy, xong việc cần một điếu thuốc à? haha.]

Thẩm Thanh Hoà: [Tiền Xuyến Tử! Cậu muốn chết sao?]

Lê Thiển: [...Cái đứa phá của này, sao lại dùng điện thoại của cô ấy?]

Thẩm Giáng Niên: [Chị ấy là của mình, hừ!]

Lê Thiển: [Được rồi, nửa đêm còn nhét cẩu lương, tạm biệt. [mỉm cười]]

Thẩm Giáng Niên nằm trên giường cười khúc khích, "Tiền Xuyến Tử nói em nhét cẩu lương." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Mau gửi tin nhắn cho A K đi."

Kelly đến rất kịp lúc, ngay lúc Tưởng Duy Nhĩ đang loạng choạng định tự bắt xe.

Một người nói tôi đưa cậu, một người nói tôi không cần;

Một người nói tôi nhất định phải đưa, một người nói tôi càng không muốn;

Một người nói tôi muốn mạnh tay, một người nói tôi xem cậu dám.

Vì thế, Kelly trực tiếp bế xốc Tưởng Duy Nhĩ lên. Tưởng Duy Nhĩ sợ đến tỉnh hơn nửa, "Cậu mà còn lộn xộn, tôi sẽ ném cậu xuống đấy." Tưởng Duy Nhĩ yêu quý khuôn mặt đẹp của mình nên chịu đựng không dám nhúc nhích, chờ đến khi vào xe thì trút một trận mưa rền gió dữ phá phách. Kelly để mặc cho cô trút giận, nhưng thấy người này không ngừng lại, Kelly đột nhiên bắt lấy cổ tay Tưởng Duy Nhĩ.

Tưởng Duy Nhĩ cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, "Buông ra! Ưm ~" Kelly đột nhiên hôn tới, Tưởng Duy Nhĩ mở to mắt, khi hiểu ra thì cắn mạnh một miếng. Kelly nhổ hỗn hợp máu và nước bọt ra, "Khó trách nói hôm nay tôi có kiếp nạn đổ máu."

... Tưởng Duy Nhĩ muốn đá chết cô ấy, "Kelly chết tiệt, nếu còn dám làm bậy, tôi sẽ cắn đứt lưỡi đấy."

"Tới, cắn đi." Kelly giả vờ dựa tới. Tưởng Duy Nhĩ đẩy cửa xe định chạy, Kelly buồn cười, "Được rồi, trêu cậu thôi." Cái dáng vẻ rụt rè này thật là đáng yêu. Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng cú cắn này thật sự không chút lưu tình, Kelly hít một hơi.

Người nói muốn rèn luyện thân thể hôm sau lại mềm nhũn nằm trong chăn không chịu động đậy.

"Không dậy à ~" Thẩm Thanh Hoà đã mặc đồ thể dục xong, ngồi ở mép giường, thò tay vào chăn, chạm vào làn da ấm áp mịn màng. Thẩm Giáng Niên rên lên một tiếng thích ý, Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay phác họa, Thẩm Giáng Niên cuộn tròn người, rầm rì ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, "Mềm ~"

"Hay là để tôi sinh con đi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói. Thẩm Giáng Niên lơ mơ bò dậy, "Ôm em đi rửa mặt ~"

Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên đến phòng tắm thì nhớ ra chưa đi dép, lại ôm người quay về. Người trong lòng suýt chút nữa ngủ quên. Thẩm Giáng Niên ngáp, sờ đến tuýp kem đánh răng chưa kịp bóp, Thẩm Thanh Hoà xoa đầu cô, "Để tôi ~ em rửa mặt."

Rửa mặt xong, Thẩm Thanh Hoà rót cho cô ly nước ấm, Thẩm Giáng Niên uống ực một hơi, thỏa mãn kéo tay Thẩm Thanh Hoà xuống lầu.

Hai người xuống quá muộn, Nguyễn Duyệt và Vô Song đã chạy xong một vòng.

Thẩm Thanh Hoà đang dạy Thẩm Giáng Niên kéo giãn gân cốt. Nguyễn Duyệt và Vô Song nghỉ giữa chừng bên cạnh. Vô Song dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Duyệt, cô mới lấy hết can đảm nói: "Thẩm Tổng, tôi còn có thể trở lại làm việc bên cạnh ngài được không?"

Thẩm Thanh Hoà đang cúi người giúp Thẩm Giáng Niên áp chân, không quay đầu lại nói: "Ngày lành không muốn hưởng, cứ nhất quyết muốn đến bên cạnh tôi chịu khổ à." Thẩm Thanh Hoà dùng lực, Thẩm Giáng Niên "ai nha" kêu đau. Thẩm Thanh Hoà xoa bóp cơ bắp đang căng cứng cho cô, "Cố gắng thêm một chút." Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, vẫn cắn răng kiên trì.

"Thẩm Tổng, tôi thích làm việc bên cạnh ngài." Nguyễn Duyệt lúc trước rời đi không phải vì muốn, mà là Thẩm Tổng nhất quyết bắt cô rời đi.

"Nếu tôi bảo Vô Song cũng rời đi, em có quay lại không?" Thẩm Thanh Hoà tự mình cũng vận động gân cốt. Chưa đợi Nguyễn Duyệt trả lời, Vô Song đã lên tiếng: "Thẩm Tổng, trừ khi chết, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh ngài."

"Đây là cơ hội duy nhất cho hai người, bây giờ không rời đi, về sau sẽ phải ký hợp đồng chung thân đấy." Thẩm Thanh Hoà vận động xong, dắt tay Thẩm Giáng Niên, quay người nói: "Không cần vội trả lời tôi, hai người suy nghĩ kỹ đi."

Thẩm Thanh Hoà kéo Thẩm Giáng Niên bắt đầu chạy chậm. Nguyễn Duyệt và Vô Song đuổi theo được vài bước, Thẩm Thanh Hoà không quay đầu lại nói: "Hai người đổi đường đi."

Bước chân hai người cứng đờ. Thẩm Giáng Niên ngoái đầu lại cười vẫy tay. Chạy về phía hạnh phúc, có lẽ là dáng vẻ này đây.

"Vậy chúng ta..." Nguyễn Duyệt ngập ngừng mở lời. Vô Song xoay người nắm tay cô, "Chúng ta cũng cứ thế này mà chạy đi."

... Nguyễn Duyệt nghiêng đầu nhìn Vô Song, khuôn mặt ửng hồng thật đẹp. Vô Song đột nhiên kéo cô một cái, "Nhìn đường kìa."

Nguyễn Duyệt cúi đầu nhìn chân mình, "Chúng ta vẫn nên ở lại bên cạnh Thẩm Tổng đi." Thay đổi người khác đều thấy không yên tâm. Vô Song "Ừ" một tiếng, vì vốn dĩ cô chưa từng nghĩ đến việc rời đi.

Khi nghỉ giữa chừng, Thẩm Giáng Niên thở dốc nói: "Hay em tìm việc làm nhỉ? Không thì chờ người đi làm, em ở nhà một mình chán lắm."

"Em mà mang thai thì đừng đi làm." Thẩm Thanh Hoà ngồi xổm bên chân Thẩm Giáng Niên, giúp cô xoa bóp bắp chân đang căng. "Hơn nữa, công việc ở bên khách sạn này đã đủ cho em bận rộn rồi, em không thể cứ dựa vào Lê Thiển mãi được, công việc ở Sea World của cô ấy đã đủ bận rồi."

Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn búi tóc của Thẩm Thanh Hoà, "Sao người biết chuyện khách sạn?"

Thẩm Thanh Hoà ngước mắt, cười nhạt, "Em đoán xem."

Chạy bộ xong trở về, Thẩm Giáng Niên định ăn sáng bên ngoài cho tiện, nhưng Thẩm Thanh Hoà kéo cô về nhà, "Sau này cố gắng không ăn cơm bên ngoài." Thẩm Giáng Niên nhận ra Thẩm Thanh Hoà nói chuyện mang thai là thật, "Tôi sẽ đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho em trong hai ngày tới." Thẩm Giáng Niên không cần phải lo lắng, Thẩm Thanh Hoà sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.

Ăn sáng xong, Thẩm Giáng Niên đi bộ một lát đã thấy mệt mỏi, "Em ngủ một chút đây." Thẩm Giáng Niên ngả xuống sofa. Thẩm Thanh Hoà ôm máy tính ngồi xuống bên cạnh, "Ừm, ngủ đi."

Thẩm Giáng Niên gối đầu lên đùi Thẩm Thanh Hoà, cầm điện thoại chơi, nhớ đến cuộc đối thoại buổi sáng, cô nhắn tin cho Lê Thiển: Tiền Xuyến Tử!

Đối phương đang nhập tin nhắn.

Tiền Xuyến Tử: [Nếu nói chuyện nghiêm túc thì nhấn số 1, nếu nhét cẩu lương thì đừng trả lời mình.]

Thẩm Giáng Niên phì cười. Thẩm Giáng Niên: [Mình hỏi cậu chuyện này.]

Tiền Xuyến Tử: [Ừ.]

Thẩm Giáng Niên: [Pháp nhân của khách sạn, lúc đó vì sao cậu nhất định phải đổi sang tên mình? Thật sự là vì cậu không lo liệu hết được nên muốn mình giúp đỡ sao?]

Tiền Xuyến Tử: [... Thẩm Thanh Hoà còn chưa nói với cậu à?]

Thẩm Giáng Niên có một dự cảm mơ hồ. Tiền Xuyến Tử: [Cậu thật đúng là... Nhà có tài sản tiền tỷ mà không tự biết. Khách sạn là tiền của Thẩm Thanh Hoà, chị ấy đã đầu tư vài tỷ vào đó.]

Thẩm Giáng Niên ngây người. Tiền Xuyến Tử:[ Lúc đó chị ấy đại khái là sợ mình không thể tỉnh lại được, nên chuyển hết tài sản cho cậu. Sợ cậu không nhận nên mới bảo mình làm cách đó. Nếu cậu trách thì đi trách Thẩm Thanh Hoà ấy, mình chỉ là công cụ vô tội, một công cụ đáng thương bị nhét cẩu lương một cách mạnh mẽ thôi. [tạm biệt]]

Thẩm Giáng Niên vừa bị trêu cười nhưng trong lòng lại dâng lên sự cảm động sâu sắc. Cô nắm lấy ống tay áo Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà cúi đầu nhìn cô, "Vẫn chưa ngủ à ~"

"Trưởng quan ~"

"Ừm ~"

"Em muốn ăn đường rồi mới ngủ ~" Thẩm Giáng Niên ôm cổ Thẩm Thanh Hoà. Hai người hôn nhau. "Thẩm Thanh Hoà ~ em yêu người ~" Thẩm Giáng Niên thì thầm tỏ tình. Thẩm Thanh Hoà cảm thấy vị chua chát từ nụ hôn. "Sao lại khóc?" Thẩm Thanh Hoà đẩy máy tính ra, ôm lấy Thẩm Giáng Niên, "Sao vậy?"

"Người yêu em đến thế, mà em lại làm tổn thương người lâu như vậy." Thẩm Giáng Niên nhớ lại những ngày tháng cũ, cô đã giày vò, tự hành hạ mình và cũng hành hạ cả Thẩm Thanh Hoà.

"Đứa ngốc, đó cũng là bằng chứng em yêu tôi mà." Thẩm Thanh Hoà hôn lên khóe mắt đang chảy nước của Thẩm Giáng Niên, "Đừng khóc. Dù cách yêu là thế nào, chỉ cần chúng ta hiểu được tình yêu của nhau là đủ rồi."

"Em muốn làm ~" Thẩm Giáng Niên dụi mặt vào tai Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà "Ừ" một tiếng, ôm Thẩm Giáng Niên quay về phòng ngủ.

Chờ đến khi Thẩm Giáng Niên thực sự mang thai, cô sẽ không thể động chạm được, nên giờ có thời gian thì cứ làm nhiều chuyện kiến thiết có ý nghĩa.

"Hôm nay em vẫn phải trên trước!" Thẩm Giáng Niên giơ móng vuốt lên. Thẩm Thanh Hoà nắm cổ tay cô hôn một cái, "Được."

"Người phải dạy em cách trói, em muốn trói người chơi ~" Thẩm Giáng Niên cười gian xảo. Thẩm Thanh Hoà cảm thấy như bị "lừa gạt," "Nếu em muốn trói tôi, thì phải xem thực lực của em. Nếu để tôi thoát ra, tôi sẽ làm em không xuống giường được. Em còn muốn chơi không?" Thẩm Giáng Niên rụt người lại, cắn răng nói: "Tới!" Cô nhất định phải trói thật chặt, hừ!

====---===

Chương 647:

Tổ tiên đã dạy chúng ta, gừng càng già càng cay, câu này không phải nói chơi.

Mặc dù Thẩm Thanh Hoà sẵn lòng làm sư phụ và Thẩm Giáng Niên cũng thông minh hiếu học, nhưng than ôi, sư phụ vẫn mãi mãi cao hơn một bậc. Thẩm Giáng Niên muốn đạt đến cảnh giới cao hơn một trượng thì vẫn cần thêm thời gian.

Sau một trận "chém giết" lẫn nhau, Thẩm Giáng Niên đành đầu hàng, chiến cuộc kết thúc với tỷ số 1:6. Thẩm Giáng Niên tức giận đến mức duỗi thẳng chân. Thẩm Thanh Hoà cười cô, "Cái mũ Tiểu Lục Lang không tháo xuống được rồi." Thể lực của Thẩm Giáng Niên không tốt, thế công của Thẩm Thanh Hoà lại quá mãnh liệt. Người bình thường e rằng sáu lần cũng không thắng nổi, nên tính tổng thể, Tiểu Lục Lang vẫn coi như đạt tiêu chuẩn, chẳng qua đối với người có nhu cầu lớn như Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên vẫn cần phải tăng cường thêm.

Việc rèn luyện thân thể của Thẩm Giáng Niên nhất thiết phải được đưa vào lịch trình. Sự giao lưu cơ thể rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là vì em bé tương lai, Thẩm Giáng Niên cần phải khỏe mạnh. Thẩm Giáng Niên cũng rất coi trọng chuyện này, nằm trong vòng tay Thẩm Thanh Hoà tuyên bố hùng hồn: "Em nhất định phải thật khỏe mạnh, không thể để em bé mắc bệnh tật gì do bẩm sinh." Thẩm Giáng Niên ngoại trừ thể lực không tốt và có chút bệnh bao tử nhẹ, cơ địa nhìn chung vẫn ổn.

Thể lực hao hết, tiểu sư tử nhanh chóng ngủ say sưa, đại khái là quá mệt, đến tắm cũng không buồn tắm.

Thẩm Thanh Hoà từ trước đến nay là một người yêu tốt, cô lấy nước ấm và làm tốt công tác vệ sinh sau đó. "Đóa hoa" xinh đẹp có màu hồng thẫm mê người, Thẩm Thanh Hoà đã thích ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, cô không chỉ một lần rửa sạch cho Thẩm Giáng Niên sau khi xong việc và tiểu gia hỏa kia thì rất yên tâm, lần nào cũng ngủ rất kiên định.

Cơ thể mẫn cảm, ngay cả khi ngủ cũng có phản ứng rất nhỏ. Thẩm Thanh Hoà nhịn không được trêu chọc. Thẩm Giáng Niên "ưm a" hai tiếng muốn xoay người, Thẩm Thanh Hoà đè cô lại không cho động. Thẩm Giáng Niên giãy giụa, rồi lại mềm nhũn ra không nhúc nhích. Thật sự đáng yêu muốn chết ~ Thẩm Thanh Hoà hái đi một viên kẹo đang ngủ say, Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp.

Ngày hôm sau, toàn thân Thẩm Giáng Niên gần như muốn tan rã. Việc đột nhiên chạy bộ đã gây ra chứng đau nhức cơ bắp, lại thêm tối qua còn bị Thẩm Thanh Hoà liên tục công lược sáu lần.

Trước mắt, Thẩm Giáng Niên vô cùng xấu hổ và bực bội. Tiếng sư tử gầm nhỏ vang lên, Thẩm Thanh Hoà lập tức đẩy cửa vào, "Sao thế?"

"Em không dậy nổi nữa, huhu!" Thẩm Giáng Niên xấu hổ muốn chết. Buổi sáng mở mắt lờ đờ, cô như thường lệ muốn dùng cánh tay chống giường đứng dậy, nhưng cánh tay nhức mỏi run rẩy.

Lần khởi động chế độ rời giường đầu tiên thất bại.

Thế là, Thẩm Giáng Niên cắn răng cố gắng đứng dậy, nhưng khi muốn nhấc chân thì phát hiện hai chân nhức mỏi rã rời, căn bản không nhấc lên được.

Lần khởi động chế độ rời giường thứ hai cũng thất bại.

Thẩm Giáng Niên mệt đến mức chỉ có thể nằm trên giường gào to: "Đều là tại người."

Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, "Vậy để tôi bế em lên ~" Thẩm Thanh Hoà vớt người lên khỏi giường, "Hôm nay tôi làm đôi chân của em."

"Không phải nói hôm nay muốn đi kiểm tra sao? Người bế em đi à?" Thẩm Giáng Niên đấm Thẩm Thanh Hoà mấy cái. Thẩm Thanh Hoà mím môi, quả thực... cô xoa xoa người đang giận dỗi trong lòng: "Tôi đã liên lạc với bác sĩ, dời lịch rồi."

"Đều là tại người." Thẩm Giáng Niên không nhịn được mà cáu kỉnh, sao Thẩm Thanh Hoà lại như người không hề hấn gì, cứ ôm cô đi tới đi lui. "Ghét người, hừ ~"

Vì thế, trong ánh nắng đẹp, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể ở nhà làm một người tàn phế. Thẩm Thanh Hoà tuy không vội công việc, nhưng hôn lễ và việc mang thai đều cần chuẩn bị trước.

Phàm là việc có thể làm ở nhà, Thẩm Thanh Hoà đều không ra ngoài. Thẩm Giáng Niên mệt mỏi, ăn sáng xong liền ngã lăn ra ngủ bên cạnh Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà làm việc mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn tiểu sư tử đang ngủ say bên cạnh, lòng tràn ngập vị ngọt ngào.

Trước đây, Thẩm Thanh Hoà bận rộn công việc, làm việc không ngừng nghỉ, dường như cô là một cỗ máy không biết mệt mỏi. Hiện tại, khi ở bên Thẩm Giáng Niên, cô càng giống một người bình thường hơn, biết mệt mỏi, có nhu cầu, có nhiều cảm xúc nhỏ và tất cả mọi thứ đều xoay quanh Thẩm Giáng Niên.

Cảm giác yêu một người thật kỳ diệu, khó tả. Thẩm Thanh Hoà duỗi người, nửa nằm trên sofa nghỉ ngơi.

Thẩm Giáng Niên ngủ một lúc thì hơi tỉnh, đại khái là do tư thế không thoải mái, cô nhắm mắt rầm rì rồi bò về phía Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà ôm cô vào lòng, Thẩm Giáng Niên rất nhanh lại ngủ thiếp đi. Thẩm Giáng Niên vẫn thích ngủ gối lên vai Thẩm Thanh Hoà, vừa mở mắt là có thể thấy người đẹp đến tận tâm can, hơi thở xung quanh đều là mùi hương quen thuộc, vòng ôm ấm áp khiến cô lưu luyến, không muốn dậy.

Buổi trưa, Thẩm Giáng Niên không có khẩu vị. Thẩm Thanh Hoà làm cho cô món mì trộn rau ngon miệng. Thẩm Giáng Niên ăn no căng: "Trưởng quan, người quá hoàn hảo rồi, em thích người lắm ~" Người đã ngủ no uống đủ thì cái miệng nhỏ bé lại ngọt ngào. Thẩm Thanh Hoà trêu chọc hỏi: "Không ghét tôi nữa à ~"

"Thích Trưởng quan nhất ~" Thẩm Giáng Niên cười khúc khích, treo trên người Thẩm Thanh Hoà làm nũng: "Người có thích em không?"

"Thích ~"

"Thích bao nhiêu?"

Thẩm Thanh Hoà mở rộng hai tay, vẽ một vòng tròn lớn, "Thích nhiều như thế này." Thẩm Giáng Niên khoa trương dùng sức căng hai tay về phía sau, muốn vẽ một vòng tròn lớn hơn. Động tác lần này quá mạnh, cả người mất kiểm soát ngửa ra sau. May mà Thẩm Thanh Hoà nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy eo nhỏ của Thẩm Giáng Niên kéo vào lòng, "Em làm tôi sợ muốn nhảy dựng!"

Thẩm Giáng Niên không để tâm cười ha hả: "Dù sao cái vòng yêu của em cũng lớn hơn của người."

"Được được được, cái gì của em cũng lớn hơn tôi ~" Lời Thẩm Thanh Hoà vừa dứt, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Giáng Niên đỏ bừng một cách khó hiểu.

Thẩm Thanh Hoà bật cười, "Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế?" Thẩm Giáng Niên úp mặt vào lòng Thẩm Thanh Hoà, dụi dụi vào tai cô, ôm chặt lấy cô, "Em thích người lắm ~" Ngực cô quả thật lớn hơn Thẩm Thanh Hoà, kỳ thật ban đầu cô đã từng may mắn vì điều đó, bởi vì nhan sắc của Thẩm Thanh Hoà quá tuyệt mỹ, cô có làm phẫu thuật thẩm mỹ cả đời cũng không thể theo kịp.

"Tiểu lãng cuốn, sau này không được lỗ mãng như vậy nữa." Thẩm Thanh Hoà tưởng tượng đến cảnh Thẩm Giáng Niên mang thai bụng lớn, cô liền hoảng hốt. Tiểu gia hỏa tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng cũng là cô gái tuổi ba mươi, nhưng tính cách quá hiếu động. Nếu lúc mang thai mà làm động tác vừa rồi... Thẩm Thanh Hoà vỗ vỗ lưng Thẩm Giáng Niên, "Tôi vẫn lo lắng, hay là con để tôi sinh ~"

"Thôi mà, em biết chừng mực mà." Thẩm Giáng Niên che tai, tỏ vẻ ghét bỏ: "Sau này không được nhắc lại chuyện này!"

"Nói..." Thẩm Thanh Hoà nâng khuôn mặt nhỏ của Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt sâu lắng, Thẩm Giáng Niên không tài nào đối diện lâu được, ánh mắt thẹn thùng rũ xuống. Thẩm Thanh Hoà buồn cười nói: "Đến giờ còn không dám nhìn vào mắt tôi sao?"

Ai bảo người xinh đẹp đến thế? Người quá xinh đẹp vốn là một sự tồn tại chói lóa, huống chi đó là đôi mắt hồ thu biết nói, biết trêu chọc lòng người.

"Em nói đi, có phải em không muốn tôi sinh là sợ sau khi sinh xong tôi sẽ xấu đi, thành ra em không thích tôi nữa đúng không?" Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc hỏi. Thẩm Giáng Niên không vui, hai tay nắm lấy tai Thẩm Thanh Hoà, hỏi ngược lại: "Lời người nói là có ý gì? Sinh con sẽ xấu đi, người cũng sẽ không thích em nữa phải không?"

"Tôi đang hỏi em mà." Thẩm Thanh Hoà nhướng mày.

"Bây giờ em hỏi người, nếu sau này em mà xấu, người còn thích em không?" Thẩm Giáng Niên tức giận hỏi.

"Vốn dĩ, tối thích em đâu phải là do sắc đẹp của em đâu." Thẩm Thanh Hoà ôn nhu nói.

Thẩm Giáng Niên bĩu môi nhỏ, không phản bác. Được rồi, cô là người mê nhan sắc. "Nói thật, người trong lòng em hoàn hảo không tì vết, trừ em ra, bất cứ ai cũng không được chạm vào người, bất cứ ai cũng không được nhận được gì từ người." Thẩm Giáng Niên ngượng ngùng, ú ớ một hồi. Thẩm Thanh Hoà đại khái đã hiểu, nếu em bé bú sữa, Thẩm Giáng Niên sẽ cực kỳ ghen tị!!!

"Tôi cũng sẽ ghen chứ." Thẩm Thanh Hoà lướt mắt qua đường cong mê người kia, "Đến lúc đó tôi cũng muốn ăn."

"Người vô liêm sỉ." Thẩm Giáng Niên thẹn thùng, tay nhỏ đấm vào ngực Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà cười khanh khách, "Tôi vô liêm sỉ, tôi muốn ăn sữa."

"Không chơi với người nữa ~" Thẩm Giáng Niên vùi vào lòng Thẩm Thanh Hoà, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng.

"Nói thật, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh chúng ta có con. Tôi không biết em có ghen không, nhưng tôi nhất định sẽ ghen." Sự chiếm hữu của Thẩm Thanh Hoà mạnh hơn Thẩm Giáng Niên, chẳng qua tính cách bề ngoài của cô lạnh lùng, dường như không quan tâm, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại: ngoài mặt cô lạnh lùng bao nhiêu, nội tâm lại nồng nhiệt bấy nhiêu.

Thẩm Giáng Niên kỳ thật cũng không thể tưởng tượng, "Nhưng nghĩ đến việc em bé giống người, em dù có ghen cũng sẽ yêu." Một phiên bản thu nhỏ của Thẩm Thanh Hoà, mẹ ơi, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

"Vậy tên em bé là gì nhỉ?" Thẩm Thanh Hoà ôm người đang yên tĩnh trong lòng. Thẩm Giáng Niên "Ừm" một tiếng suy tư: "Chúng ta hỏi bà ngoại đi, người lớn thích đặt tên nhất."

Hôm nay vì Thẩm Giáng Niên đang trong tình trạng "bán tàn," nên việc chạy bộ buổi sáng đã bị hủy bỏ.

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Hoà vẫn không nỡ đánh thức Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên đã tự đặt báo thức.

"Không ngủ nữa sao?" Thẩm Thanh Hoà ôm lấy người đang ngồi dậy vẫn còn loạng choạng. Thẩm Giáng Niên gối đầu lên vai Thẩm Thanh Hoà, thoải mái dụi dụi, lầm bầm: "Vì con, em phải dậy vận động."

Hai chân nhức mỏi của Thẩm Giáng Niên đã thuyên giảm, nhưng vẫn không dám dùng sức. Lúc chạy bộ, đầu gối cô cứ khuỵu xuống, hơi dùng sức một chút là suýt quỳ xuống đất.

"Em giống như một vận động viên thân tàn chí kiên ấy." Thẩm Giáng Niên hận đôi chân mình không chịu hợp tác. Thẩm Thanh Hoà giảm tốc độ, chạy chậm song song với Thẩm Giáng Niên: "Đừng nóng vội ~ chạy chậm kiểu aerobic là tốt nhất cho cơ thể."

Thẩm Giáng Niên chạy nửa vòng thì mệt mỏi đứng lại ven đường nghỉ ngơi: "Người chạy đi, em đợi ở đây." Thẩm Thanh Hoà không yên tâm để cô một mình. Thẩm Giáng Niên đẩy cô: "Không sao, ban ngày ban mặt có gì mà không yên tâm, em ở đây kéo giãn gân cốt."

Thẩm Thanh Hoà chạy được một vòng rưỡi quay lại, thấy có người đang vây quanh Thẩm Giáng Niên, nói cười vui vẻ. Lòng ghen tuông của Thẩm Thanh Hoà cuộn trào, cô tăng tốc chạy về.

Thẩm Giáng Niên vẫy tay cười nói: "Thanh Hoà, mau tới." Thật trùng hợp, đó chính là nữ sinh đã hiến máu cho Thẩm Giáng Niên trước đây.

"A ~" Thẩm Thanh Hoà chìa tay ra, "Thật sự quá cảm ơn, tôi vẫn luôn muốn liên hệ để tự mình cảm ơn em."

Nữ sinh ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt. Nhìn gần, họ còn đẹp hơn cả trên livestream. "Không cần cảm ơn, đó là vinh hạnh của em." Nữ sinh thẹn thùng cúi đầu.

"Hai người ngày nào cũng tới đây chạy bộ sao?" Nữ sinh thử hỏi.

Thẩm Giáng Niên vừa định nói đúng vậy, Thẩm Thanh Hoà đã nhanh chóng xen vào: "Không nhất định."

Nữ sinh thất vọng "À" một tiếng, cô còn nghĩ mỗi ngày đều có thể tình cờ gặp được.

Thẩm Thanh Hoà định mời nữ sinh ăn một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng nữ sinh liên tục từ chối.

"Được rồi, vậy xin một lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn, thật sự rất cảm ơn em." Thẩm Thanh Hoà trịnh trọng nói cảm ơn xong, nắm tay Thẩm Giáng Niên, "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Chia tay nhau xong, Thẩm Giáng Niên cảm thán: Thế giới thật nhỏ.

"Sau này phải học cách bảo vệ bản thân, không được dễ dàng tiết lộ nơi em thường xuyên xuất hiện với bất kỳ ai." Thẩm Thanh Hoà luôn cẩn thận. Nữ sinh không phải người xấu, nhưng nếu chia sẻ với fan, có thể sẽ thu hút nhiều người hơn.

Thẩm Giáng Niên quả thực không nghĩ nhiều như vậy, "Trưởng quan nói đúng."

Sau một tuần liên tục duy trì vận động, cơ thể Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng bắt đầu thích nghi với cường độ tập luyện ban đầu.

Thứ Hai, Thẩm Thanh Hoà đưa Thẩm Giáng Niên đi kiểm tra sức khỏe, chính là bệnh viện của Tô.

Thẩm Giáng Niên đi vào phòng kiểm tra, Thẩm Thanh Hoà chờ bên ngoài. Tô đứng cạnh Thẩm Thanh Hoà, nhìn người đang xếp hàng bên trong: "Tôi vẫn luôn không nói cho cô biết, năm ngoái khi cô đến bệnh viện tìm tôi tâm sự và lấy thuốc, kỳ thật Thẩm Giáng Niên đã từng đến."

Thẩm Thanh Hoà nghi hoặc, rồi chợt bừng tỉnh: "Cô nói là lần cô làm nội soi dạ dày đó à?"

"Không phải, là tối hôm trước đó. Lúc đó cô quay lưng về phía cửa, cô ấy lúc đó đang ở phòng y dược..." Nhận thấy ánh mắt trách móc của Thẩm Thanh Hoà, Tô nhún vai, "Không thể trách tôi, cô ấy không cho nói."

"Cô cũng thật nhẫn nhịn, bây giờ mới nói."

"Tôi còn có chuyện hay hơn nữa."

"..."

Tô lén thì thầm vào tai Thẩm Thanh Hoà điều gì đó, Thẩm Thanh Hoà nhướng mày: "Không thể nào..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro