Chương 3: Nhặt

Mức độ như vậy quả thực là hơi thảm rồi.

Bất quá cô chỉ xăm vài con số, chắc cũng không đến nỗi xui xẻo đến mức ấy.

Nói thật, cô đối với hình xăm cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Năm ngoái lúc Đường Viễn Chu đề cập đến, lời đã nói ra cô không tiện từ chối.

Sau đó đúng hẹn đến tìm, nhưng Chu Ý lại dùng một tờ giấy nhỏ lừa cô vào tiệm mát-xa, vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ, suy nghĩ có chút muốn quên đi, cho nên về sau vẫn luôn không có gọi lại.

Hôm nay một lần nữa đến nhà, bất quá là thuận theo lời mời của Chu Ý để giết thời gian, thật không cần làm quá tỉ mỉ.

Hình xăm, cách biểu đạt kiểu này tất nhiên có sức hút riêng, nhưng điều quan trọng hơn cả vẫn là ý nghĩa phía sau nó.

...

"Lần trước ngã lộn nhào như thế, kêu than nửa tháng vì đau xương cụt, mà giờ vẫn chưa biết sợ à?" Đường Viễn Chu bất ngờ quát một tiếng, kéo Mộ Thanh Lâm về với dòng suy nghĩ.

Cô thuận mắt nhìn sang, thấy Chu Ý đang gác chân lên ghế bị Đường Viễn Chu mạnh tay kéo xuống đặt lại xuống mặt đất, nàng đang không cam tâm hai chân đạp xuống đất âm thầm dùng sức, ý đồ giằng co với Đường Viễn Chu.

Kết quả thì khỏi cần đoán, giống như lấy tay chọi đá, chỉ tổ mất thời gian.

Giằng co mấy giây không có kết quả, Chu Ý bỗng dưng đứng dậy, vừa đi về phía Mộ Thanh Lâm, vừa nhanh chóng nói: "Xăm chỗ nào? Hình to cỡ nào? Màu hay đen xám? Mẫu chỉ định hay là mẫu gốc?"

Một hơi bốn câu hỏi, vừa kịp lúc Chu Ý đi đến trước mặt Mộ Thanh Lâm.

Trong ngực nàng ôm gối, mặt mỉm cười nhìn Mộ Thanh Lâm nói: "Chỗ chúng tôi chỉ nhận mẫu gốc, tôi không xăm màu, mặt khác, cô cũng thấy đấy, tôi đang bị bệnh, thể lực không tốt lắm, hình nhỏ đơn giản thì tạm được, hình lớn thì chịu không nổi."

Mộ Thanh Lâm, "..." Tốt xấu gì cũng nên cho cô lựa chọn một chút, thế này chẳng phải ép buộc khách hàng sao?

"Để đền bù, cô được chọn bất kỳ mẫu nào trong kho của tôi." Chu Ý nói.

Mấy mẫu thiết kế của Chu Ý đúng là có giá trị như Đường Viễn Chu nói, bình thường bán ra cũng vài vạn, có bộ thậm chí lên đến hàng trăm nghìn.

Mấy mẫu nhỏ tuy không đắt đến vậy, nhưng cũng không phải loại có thể tùy tiện mang ra bán ở các tiệm ven đường.

Hôm nay chịu lấy ra để Mộ Thanh Lâm tùy ý chọn, tạm thời coi như là để trả nợ tình cảm của Đường Viễn Chu và Phát Tài, hai cái mạng này một người một mèo này.

Mộ Thanh Lâm chẳng hiểu gì về nghề hình xăm, cô thật sự không có yêu cầu đặc biệt nào. Cô chỉ nói, "Không cần chọn đâu, 0206, bốn con số này xăm trên vai, có thể hiểu là được, có thể nhìn ra là được.

——

Mấy phút sau, Mộ Thanh Lâm bị dẫn vòng vèo rẽ trái rẽ phải rồi bước vào một căn phòng nhỏ ngồi xuống.

Chu Ý đứng ở cách đó không xa ang chuẩn bị màu sắc và cây kim xăm dùng một lần duy nhất trên bàn dụng cụ.

"Chỉ là vài con số đơn giản, tôi sẽ không chuyển lên giấy trước, mà viết thẳng xăm lên da luôn." Chu Ý nói rõ cho cô biết trước.

Mộ Thanh Lâm, "Cô cứ làm đi."

Chu Ý quay đầu lại, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, "Cô đùa với tôi đấy à? Cái thứ này xăm lên là chuyện cả đời, hỏng thật thì có mà khóc."

Mộ Thanh Lâm thấy Chu Ý tức giận, thái độ cũng nghiêm túc hơn, "Đường Viễn Chu từng nhắc đến cô với tôi, đều là lời khen ngợi, không tệ như anh ta nói đâu, tôi tin cô."

"Tin cái rắm..." Chu Ý lẩm bẩm một tiếng rồi đi tới, cầm cây bút trong tay, từ trên cao nhìn xuống nói với Mộ Thanh Lâm, "Cởi áo ra."

"??" Chủ đề đột ngột chuyển hướng, lại thêm yêu cầu có chút kỳ quái khiến mạch suy nghĩ của Mộ Thanh Lâm thoáng chững lại, nhưng cô phản ứng rất nhanh kịp cởi áo khoác ngoài ra.

Bên trong chỉ còn một chiếc áo len mỏng và áo lót.

Mộ Thanh Lâm giơ tay lên, tiếp tục cởi.

Làn da lộ ra trong nháy mắt, Chu Ý huýt sáo, sạch sẽ và tươi trẻ, "Hoàn mỹ..." Cô ta nói.

Mộ Thanh Lâm biết rõ vóc dáng mình thế nào, không quá câu nệ, "Cũng tạm được..."

Chu Ý không đồng ý lắc đầu, "Cái gì mà tạm được, đây có thể là loại làn da thượng hạng đấy, gần một năm rồi tôi chưa thấy làn da nào đẹp như vậy."

Khóe miệng Mộ Thanh Lâm khẽ giật, "Cái gì?"

Chu Ý xoay người nhìn kỹ, đôi mắt sáng rực phảng phất như chó thấy bánh bao, "Chất da này, đường vân này, cơ bắp chỗ này, nhưng chỗ này sao lại có một vết sẹo?" Chu Ý nhìn chằm chằm vào vết sẹo rõ ràng sau vai Mộ Thanh Lâm hỏi.

Mộ Thanh Lâm vẫn còn chìm đắm trong sự được khen ngợi da đẹp, nhất thời không tự thoát ra được, nghe hỏi như vậy cũng hờ hững đáp: "Là ngoài ý muốn..."

"Một làn da đẹp như vậy mà lại bị phá bởi vết sẹo này." Chu Ý đau lòng tột độ.

Mộ Thanh Lâm dở khóc dở cười.

Cái gì mà ánh mắt chỉ biết nhìn vào da người để đánh giá tốt xấu?

Thôi được, ít nhất từ phản ứng này có thể thấy Chu Ý có đạo đức nghề nghiệp rất đáng tin.

"0206 xăm ngay gần vết sẹo này." Mộ Thanh Lâm nói.

Chu Ý "Ừ" một tiếng, tạm thời bỏ qua chấp niệm với sự thật tàn nhẫn về vết sẹo, kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống, hỏi cô: "Che sẹo à?"

Mộ Thanh Lâm, "Không cần, tránh nó ra là được."

Chu Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Mộ Thanh Lâm, không nói gì nữa.

Sự im lặng tĩnh mịch bắt đầu nhanh chóng bao trùm.

Chu Ý ngồi sau lưng Mộ Thanh Lâm, xác nhận vị trí xong bắt đầu vẽ phác thảo, lát sau cầm lấy máy xăm.

Kim vừa đâm xuống, người Mộ Thanh Lâm khẽ run lên, hít một hơi.

Chu Ý nghe thấy, không ngẩng đầu, tay cũng không ngừng, "Đau không?" Nàng hỏi.

Mộ Thanh Lâm, "Có chút..."

Chu Ý, "Lần đầu đều thế này, không có gì đáng xấu hổ."

Có lẽ là do đeo khẩu trang, giọng nói của Chu Ý dịu dàng hơn trước rất nhiều. Nhất là khi nàng lấy máy tính bảng ra, nhắc Mộ Thanh Lâm có thể xem tivi để phân tán sự chú ý, Mộ Thanh Lâm chân thành cảm thấy người này cũng có điểm tốt, đáng tiếc sao lại cứ hở miệng ra là...

Tay Chu Ý từ phía sau đưa tới, dùng máy tính bảng nâng cằm Mộ Thanh Lâm lên nói: "Nhưng mà tôi lúc làm việc ghét nhất là ồn ào, lát nữa mà cô còn kêu nữa là tôi dán miệng cô lại đấy."

"..." Mộ Thanh Lâm căn bản không định kêu, cô hiện tại đang rất im lặng.

——

Toàn bộ quá trình không đến hai giờ là xong.

Chu Ý dán một lớp màng bảo vệ lên vai Mộ Thanh Lâm, dặn cô hai tiếng sau hãy gỡ ra, đồng thời ân cần dặn dò thêm một số điều cần chú ý: "Có thể tắm rửa bình thường, nhưng không nên bôi thêm gì; trong vòng một tuần sau không nên vận động mạnh, không ăn đồ cay nóng kích thích; màu đen thuần không cần dặm lại, cho nên không có việc gì thì không cần đến nữa; thời gian dưỡng da có thể sẽ ngứa, tốt nhất mang theo dao bên người, lúc muốn gãi thì lấy ra so tay một chút..."

Mộ Thanh Lâm vì không thể kêu, không thể run, toàn bộ quá trình dựa vào adrenalin để gắng gượng, nhịn đến mức có chút hoảng hốt, đáp lời không phải "Ừ" thì là "À", đến khi Chu Ý nói xong hết, hỏi cô có muốn xem thử hiệu quả không thì mới thở phào, nói: "Gửi WeChat cho tôi đi, lúc này không còn sức đùa giỡn nữa đâu."

Chu Ý khinh thường hừ một tiếng, "Tìm ra được một lỗi nhỏ, tôi gọi cô một tiếng ông nội."

Mộ Thanh Lâm từ chối nhã nhặn, "Người nghèo kiết xác, cũng không dám sĩ diện hão."

Chu Ý lười biếng tiếp lời cô, dốc hết sức làm việc hai tiếng, thực sự quá mệt mỏi vì là một người bệnh, cô cần nghỉ ngơi cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Tôi đưa điện thoại cho cô quét mã..." Chu Ý đưa điện thoại của mình Mộ Thanh Lâm.

Mộ Thanh Lâm lúc này còn chưa mặc lại chiếc áo len, tay áo vẫn trễ xuống, tiện thể vươn tay đón lấy điện thoại, mắt lại liếc nhìn Chu Ý trong trạng thái phiên bản làm việc.

Vừa nãy làm việc, Chu Ý ngại tóc mái vướng víu, dùng dây chun nhỏ buộc gọn lên đỉnh đầu, lộ ra vầng trán sáng bóng và đôi lông mày tự nhiên không chỉnh sửa —

Hoang dại, phóng khoáng, tràn đầy sức sống, mỗi đường nét rõ ràng lưu loát làm nổi bật lên tổng thể, khiến người ta cảm thấy tuổi của nàng không nhỏ như vậy, thoạt nhìn sẽ có chút ngầu.

Tay áo cũng được xắn lên cao, cánh tay trái lộ ra đầy những hình xăm màu đen.

Phát hiện Mộ Thanh Lâm đang nhìn, Chu Ý xoay một vòng cánh tay, giọng điệu đắc ý: "Ngầu không?"

Mộ Thanh Lâm cảm giác đầu tiên quả thực rất không thoải mái, hoa văn khó hiểu, màu sắc u ám ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Nhận lấy điện thoại di động rồi nhìn kỹ lại... Răng nanh của con quỷ kỳ lạ dường như bị thiếu một chiếc, giống như bị mẻ đi.

Mộ Thanh Lâm mở mã QR WeChat đưa ra, ngẩng đầu nhìn Chu Ý: "Hình xăm dán à?"

"Ding!" Tiếng thông báo vang lên, không chút kiêng dè phá vỡ không khí đang có phần gượng gạo.

Rất nhanh, điện thoại Mộ Thanh Lâm liên tiếp rung lên mấy tiếng.

Là Chu Ý gửi ảnh tới, còn người thì quét xong WeChat liền bỏ đi.

Một bên vai Mộ Thanh Lâm nhức nhối, mặc quần áo chậm chạp, mất năm sáu phút mới thu dọn xong xuôi rồi ra ngoài.

"Tới ngồi..." Đường Viễn Chu thấy Mộ Thanh Lâm xuất hiện, lập tức đứng dậy đón, "Tiểu Cửu vừa cho tôi xem rồi, nhìn cũng tạm được, sau này hơn một tuần nhớ chú ý chăm sóc kỹ, có gì không ổn cứ quay lại bất kỳ lúc nào."

Mộ Thanh Lâm ngồi xuống bên cạnh Đường Viễn Chu, "Trả tiền thế nào? Quét mã à?"

Đường Viễn Chu, "Đừng làm mất mặt tôi được không? Một hình xăm nhỏ như thế này mà đòi tính tiền à? So với mạng tôi được cô cứu lúc trước thì còn kém xa."

Mộ Thanh Lâm cười cười không tiếp tục từ chối, "Vậy thì cảm ơn."

"Khách sáo rồi. Trà hay nước?" Đường Viễn Chu hỏi.

Mộ Thanh Lâm, "Nước đi..."

Đường Viễn Chu đứng dậy đi rót nước.

Mộ Thanh Lâm ngồi một mình, chán chường cầm điện thoại xem ảnh Chu Ý gửi.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ, Mộ Thanh Lâm ngẩng đầu tìm kiếm.

Cô ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng phát hiện Chu Ý đang ngồi ở cạnh lò sưởi không biết từ khi nào, đưa lưng về phía cô, khom người ngồi trước một chiếc bàn nhỏ. Tư thế như con mèo đang rình mồi, vai thẳng tắp, cả bóng lưng căng thẳng đến mức như sắp bật lên.

"Đừng để ý đến nó..." Đường Viễn Chu mang nước đặt trước mặt Mộ Thanh Lâm, nhỏ giọng nói, "Mỗi lần uống thuốc y như bị ai đuổi giết, kêu rên đủ kiểu. Bị tôi mắng mấy lần rồi, nó mới nói là nghĩ ra được 'phương pháp thiên tài' là phải tranh thủ lúc viên thuốc chưa kịp phản ứng thì nuốt hết luôn, như vậy sẽ bớt đau khổ hơn. Thế là lần nào cũng ngồi đó nhìn chằm chằm vào mấy viên thuốc cả buổi trời, tiêu hao hết năng lượng của thuốc, ai không biết còn tưởng nó ngốc.

Đường Viễn Chu vừa dứt lời, Mộ Thanh Lâm liền thấy Chu Ý nhanh chóng ngửa đầu, một viên thuốc, một cốc nước, ừng ực ừng ực uống xong rồi bình tĩnh đứng dậy, như thể vừa rồi không có gì xảy ra, mặt đầy vẻ thông minh.

"À, quên hỏi, hai người sao lại cùng nhau về vậy?" Đường Viễn Chu sực nhớ ra hỏi.

Mộ Thanh Lâm thu tầm mắt lại, nói thật: "Tình cờ gặp, có người gây phiền phức cho cô ấy, tôi ra tay giúp đỡ."

"Ai?" Đường Viễn Chu nheo mắt lại, mặt trầm xuống.

" Cái thằng lần trước kéo chó tới dí vào tôi ấy. Tôi đạp cho một phát dính mặt đất." Lời này là Chu Ý nói khi vừa trở về, lập tức đứng bên cạnh Mộ Thanh Lâm, nghiêng người dựa vào cột, đến cả tia nhìn dư cũng không cho cô.

"Đám chó đó còn không bằng đồ súc vật!" Đường Viễn Chu giận dữ, " Đáng lẽ để tôi đạp cho gãy chân!"

Chu Ý khẽ cười, trong mắt không thể nhìn ra cảm xúc gì, "Còn phải đạp về hướng sông Vĩnh Yên nữa cơ."

Nói xong, Chu Ý mang theo đồ ăn cho mèo và thức ăn cho chó ra khỏi cửa.

Vẻ giận dữ trên mặt Đường Viễn Chu vẫn còn, sợ bị Mộ Thanh Lâm chế giễu, thực sự là cố nén không phát ra, "Tiểu Cửu ở bãi rác nuôi không ít mèo chó lang thang, cái tính tình kia của nó, mùa hè sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, quái đản muốn chết, vậy mà mỗi ngày đúng giờ đúng chỗ đi ba chuyến đến đó, cho chúng ăn còn ngon hơn cả bản thân, ổ của bọn nó cũng do con bé tự đi chợ chọn vật liệu làm, kỹ lưỡng từng chút một.

Ai ngờ mấy hôm trước, người ta đổi người trông khu đó, để một đám mới đến bắt mất mấy con chó đi, chờ tôi xăm xong tìm đến thì chỉ còn lại đống xương đầu."

"Không phải người." Mộ Thanh Lâm khẽ mắng một câu, cô chưa từng nuôi thú cưng, nhưng ít nhiều hiểu được cảm giác dốc lòng chăm sóc một con chó mà bị người ta ăn thịt là thế nào, Chu Ý chỉ đạp một cước, coi như là tính tình tốt lắm rồi, bất quá...

"Đã thích như vậy, sao không nuôi trong nhà?" Mộ Thanh Lâm hỏi, ngay cả ở ngõ Hồng Môn này, một mình Chu Ý sống sờ sờ cũng có thể bị người ta chặn đường gây sự, huống chi là mấy con mèo con chó không có chỗ dựa.

Đường Viễn Chu thở dài, "Sợ gây phiền phức cho tôi."

"..."

"Tiểu Cửu cũng là tôi nhặt về từ bãi rác, cô đừng nhìn vẻ ngang ngược của nó ở trước mặt tôi, thật ra trong lòng cái gì cũng nhớ kỹ, tôi vừa nói để nó nuôi trong nhà, nó liền cười ha hả đánh trống lảng, nói cái gì 'Anh, anh nhặt đồ thế nào mà thành nghiện rồi? Một mình em đã đủ làm anh tức đến nhảy dựng lên rồi, thêm mấy con nữa, mái nhà còn không bị tốc lên ấy chứ'."

Thì ra là thế.

Vì đồng cảnh mà để tâm, cũng vì giống nhau mà không muốn trở thành gánh nặng.

Mộ Thanh Lâm bưng cốc nước, ngón cái dán trên thành cốc nhẹ nhàng vuốt ve, "Cô ấy, Tiểu Cửu có hoàn cảnh thế nào?"

Đường Viễn Chu, "Trong nhà không có ai, cũng không được học hành gì, tuổi còn nhỏ đã một mình chạy ra kiếm sống."

Nhân gian không phải cõi tịnh thổ, mỗi người đều có những nỗi khổ chẳng thể nói cùng ai.

Mộ Thanh Lâm thật ra không quá ngạc nhiên trước những lời của Đường Viễn Chu, nhưng cũng không thể mỉm cười trước nỗi đau của người khác.

"Bây giờ không phải là rất tốt rồi sao." Mộ Thanh Lâm nói.

Đường Viễn Chu gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy a, cũng may lúc còn trẻ tích lũy được chút tiền, có thể thuê được chỗ che mưa che gió như thế này, không thì cũng không có chỗ cho nó ở."

"Hiện tại anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

"35, Tiểu Cửu hồi mới tới cứ gọi tôi lúc thì anh, lúc thì ba, lẩm bẩm bảo tôi già rồi còn không biết xấu hổ. Cái ngày đầu tiên ấy à, cô cứ tưởng tượng cái cảnh đó xem, ăn của tôi, dùng của tôi, ở chỗ của tôi, còn dám chê tôi già, khiến tôi có lúc phải nghi ngờ rốt cuộc mình đã vớ về cái thứ vô lương tâm gì."

Cái này...

Mộ Thanh Lâm và Chu Ý tuy chưa thân, nhưng không hiểu sao cảm thấy nàng đúng là có thể làm ra cái loại chuyện vong ân bội nghĩa này.

"Còn nhỏ, kệ đi." Mộ Thanh Lâm cười nói.

Đường Viễn Chu hừ lạnh, "Gần 19 rồi, còn nhỏ cái gì? Tôi bằng tuổi nó đã tự mở tiệm rồi, còn nó thì mỗi ngày chỉ biết trêu mèo ghẹo chó, không làm việc đàng hoàng, mẹ nó!"

Đường Viễn Chu bỗng nhiên đứng lên, kinh hãi nhìn về phía cái phi tiêu gần như sượt qua đầu, cắm vào cột nhà.

Kẻ ném chính là Chu Ý, không biết đã về từ lúc nào, đang xách đồ ăn cho thú cưng đi vào trong.

"Có biết chơi phi tiêu không hả?!" Đường Viễn Chu không thể tin nổi gầm lên.

Chu Ý, "Không biết, lần sau nói không chừng lại đâm trúng đầu anh."

"Đâm chết tao thì mày được cái gì!" Đường Viễn Chu tức giận đến ngực phập phồng dữ dội.

Chu Ý nhìn không chớp mắt, chậm rãi bước chân thong thả đi ngang qua, "Yên tĩnh..." Cô ta nói.

"Nực cười, có mày ở đây thì cái nhà này thanh tịnh thế nào được!"

" Không đâu, tôi là kiểu thiếu nữ yên lặng nho nhã, nổi tiếng không gây rắc rối."

"Tao nhổ vào!"

Mộ Thanh Lâm đứng ngoài quan sát hai người cãi nhau, bỗng nhiên hiểu ra cái gì gọi là khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, trạng thái của Chu Ý và Đường Viễn Chu đúng là một bộ "Xa thơm gần thối", đụng vào là gà bay chó sủa.

Náo nhiệt thật...

"Sao cô còn chưa đi?" Chu Ý thả đồ ăn cho thú cưng xong đi tới ngồi xuống, thuần thục nhếch ghế trước lên lắc lư.

Chưa được hai cái đã bị Đường Viễn Chu một tay ấn xuống, nghiến răng nói: "Đừng ép tao chửi người!"

Chu Ý nhún vai, đặt ghế xuống đất, rồi tựa người vào ghế, quyết tâm làm một vật trang trí tinh xảo.

"Cô làm ở đâu? Đến đây có xa không?" Đường Viễn Chu sực nhớ ra hỏi.

Mộ Thanh Lâm, "Không xa, ngay tòa nhà phía trước nhà của hai người."

"Phía trước?" Vật trang trí Chu Ý không chịu nổi im lặng, nhúc nhích môi, "Đài truyền hình tỉnh à, ghê đấy."

"Có gì mà ghê hay không ghê, phóng viên mục dân sinh, mỗi ngày cũng chỉ loanh quanh kể mấy chuyện trong nhà ngoài phố, lúc rảnh còn phải giúp người ta tìm chó, cho nhà bên tìm mèo."

Mộ Thanh Lâm cụp mắt xuống, ngón cái vuốt ve đốt ngón tay cười nói: "Chỉ là một kẻ tầm thường thế thôi, tạm gọi là sống qua ngày."

------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người, cúi đầu.

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném ngư lôi nước sâu: Vui vẻ Socrate, không hiểu thì hỏi bạn học Mai 1 cái;

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: alone_c, vui vẻ Socrate 1 cái;

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt