Chương 6: Mạc Hà 4

Sông Mạc 4

Trời vừa hừng sáng, Tần Ngôn đã dẫn Thẩm A Kim rời khỏi nhà. Cánh cổng sân hé mở một nửa, A Trà vẫn chưa quay về.

Tiết trời xuân còn se lạnh, nhưng ngôi làng đã thức dậy từ sớm. Tiếng gà gáy tranh nhau vang lên, chú chó già nhà bên cũng không chịu thua, sủa vang. Mấy người đàn ông vác cuốc ra đồng, thấy hai cô gái lạ mặt, liền tò mò đảo mắt nhìn. Tần Ngôn hỏi đường một người dân hiền lành, rồi thẳng tiến đến nhà Mạc Lão Tam.

Trong nhà Mạc Lão Tam, không khí u ám như bao trùm bởi nỗi lo lắng, nhưng lại vắng lặng đến lạ. Vừa bước vào, hai người chạm mặt A Trà đang định đi đun nước.

"Đêm qua đợi mãi không thấy em về, nên chị đến xem sao." Thẩm A Kim nói nhẹ nhàng.

"Ừ" A Trà giải thích: "Mấy chú thức trắng đêm, sáng nay lại phải ra đồng, nên chỉ dặn em trông coi."

"Nhà Mạc Lão Tam không còn ai khác sao?" Tần Ngôn đảo mắt nhìn quanh. Gian nhà đơn sơ đến mộc mạc: Bên trái là chiếc bàn góc sứt, bên phải là giường gỗ, Mạc Lão Tam nằm đó như khúc thịt khô héo hon, chẳng còn chút sinh khí.

A Trà đun nước trong sân rồi cầm chổi quét đất: "Chết sạch cả rồi."

Thẩm A Kim né bước tránh đường chổi, trầm ngâm hỏi: "Làng này liên tiếp xảy chuyện, chẳng lẽ dân làng không bàn tán gì sao?"

A Trà vẫn cúi đầu làm việc: "Biết làm sao được? Đã mời đạo sĩ năm sáu lượt, duy nhất một người nói đôi điều hợp lý, lại bảo do mồ mả tổ tiên không tốt. Dời mộ là việc lớn, mấy bác còn đang bàn."

Nghe đến đây, Thẩm A Kim im lặng. Tần Ngôn bước đến giường, liếc nhìn Mạc Lão Tam: "Vớt được từ dưới giếng lên, giờ vẫn còn thoi thóp, không biết có phải mạng lớn không."

Giọng cô đầy ẩn ý, tay kéo thẳng tấm chăn nhàu nát, khẽ sờ mạch Mạc Lão Tam rồi rút tay về, đặt lên cổ tay Thẩm A Kim: "Đi thôi."

Thẩm A Kim không cần nhìn cũng cảm nhận được động tác qua tiếng sột soạt từ tay áo Tần Ngôn. Nàng khẽ đưa tay nắm lấy vạt áo đối phương, nhẹ như cơn gió vờn cành liễu.

Tần Ngôn dắt ‘làn gió’ ấy, thản nhiên cáo từ.

Ra khỏi cổng, hai người dạo quanh bờ sông, rồi đi dọc đường chính. Khi mặt trời lên đỉnh đầu, Tần Ngôn lại dẫn Tiểu Bạch Hoa quay về nhà Mạc Lão Tam.

Thẩm A Kim nghe tiếng bước chân Tần Ngôn khẽ khàng, liền hiểu ý nhón chân theo, tựa vào cô nép sát bên cửa sổ góc sân.

Tần Ngôn im lặng, Thẩm A Kim cũng nín thở. Từ làn gió lạnh phả vào mặt, nàng đoán trước mặt có cửa sổ nhỏ bị che khuất một nửa bởi rơm rạ, vài sợi rơi lên tóc mình.

Trong phòng, A Trà đang rót nước, xong xuôi lại ngồi bên bàn chăm chú đan lại chiếc sàng bung ra.

Có lẽ Tần Ngôn tính giờ quá chuẩn, chưa đầy nửa chén trà, người trên giường đã cựa quậy. Tiếng thở khò khè như kéo lê chiếc bễ rách, rồi những cơn ho dồn dập vang lên, như đang giành giật mạng sống với Diêm Vương.

A Trà giật mình, quay lại nhìn, vài giây sau mới chạy tới: "Chú Ba."
Giọng cô nhỏ nhẹ, như không dám tin người đã tỉnh lại.

Mạc Lão Tam mở mắt nặng trĩu, tròng mắt đỏ ngầu như trợn trừng, rồi với tay kéo A Trà: "A Trà... A Trà..."

"Chú Ba, chú... khỏe rồi sao?" A Trà nhìn bàn tay chú giơ lên, chớp mắt.

Mạc Lão Tam ậm ừ nói không rõ lời.
"Chú Ba, có đau không?" Giọng A Trà nhẹ hơn.

Mạc Lão Tam lại gằn lên hai tiếng, nặng nề và ngượng nghịu.

Nhưng không có câu trả lời.

Căn phòng đột nhiên yên ắng, yên đến mức như chính A Trà đã chết. Sự tĩnh lặng ấy càng tô đậm tiếng rên rỉ kỳ quái của Mạc Lão Tam, tựa nét vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng.

Hơi thở nhẹ của Thẩm A Kim phả sau gáy, Tần Ngôn đứng phía trước vẫn lặng thinh quan sát trong phòng.

Thẩm A Kim sốt ruột. A Trà đâu? Nàng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ A Trà. Nàng khẽ lắc đầu, vẫn im ắng.

Nàng ghét cảm giác này. Tần Ngôn và mọi người bình thường khác có thể nhìn thấy tất cả, còn nàng lúc này chẳng khác nào kẻ bị thế giới bỏ rơi, chỉ biết thở dốc, giấu nỗi bất lực vào sâu thẳm. Người thường không hiểu, với kẻ mất đi một giác quan, sự im lặng của họ tựa như thứ kiêu ngạo vô hình.

Tim đập thêm hai mươi nhịp, nàng đành đầu hàng, khẽ kéo tay áo Tần Ngôn.

Tần Ngôn vẫn không đáp lại.

Mí mắt Thẩm A Kim run rẩy. Trong nỗi sợ vô hình, đôi mắt muốn phá vỡ bóng tối để nhìn thấu sự thật.

Trong phòng bỗng vang lên tiếng động, nhanh như cơn gió lướt qua. Nàng nghe A Trà khẽ rên, rồi tiếng thịt va chạm, lưỡi dao từ trong vải "Xoẹt" một tiếng, đâm vào thân hình gầy guộc.

Tầm nhìn của Thẩm A Kim cũng "Xoẹt" một cái bị giật khỏi mí mắt, đâm vào màn đen kinh hoàng.

Nàng chỉ kịp liếc thấy, đôi mắt đã bị bàn tay che lại. Khi tầm nhìn biến mất, tai như bị không khí ùa vào bít kín, tựa kẻ chết đuối chỉ nghe tiếng vọng đục ngầu.

Trong thế giới mờ ảo, giọng Tần Ngôn thì thầm rõ đến lạ: "Thấy gì?"

Thấy gì? Lông mi Thẩm A Kim khẽ chạm vào đường sinh mệnh trong lòng bàn tay Tần Ngôn.

"Thấy... xác chết."

Qua song cửa và những sợi rơm, nàng thấy Mạc Lão Tam vật vã ngồi dậy, gương mặt biến dạng đóng băng nỗi khiếp sợ, hóa thành tử thi mà nàng thấy được. Đây mới là lúc Thẩm A Kim sợ nhất: Không run rẩy, hơi thở không gấp, dáng đứng vẫn ngoan ngoãn, chỉ có mồ hôi lạnh túa sau gáy, da gà nổi từ tai lan lên đỉnh đầu.

Dù đã chứng kiến cả ngàn lần, nàng vẫn sởn gai ốc.

Nàng là quái vật không thể nói cùng ai, từ nhỏ đã không nhìn thấy người sống, chỉ thấy những tử thi vừa tắt thở: Cứng đờ, trắng bệch đến xanh xao.

Nàng chưa từng thấy sinh mệnh, không biết người ta hành động thế nào, cũng chẳng rõ trên gương mặt ngoài đau đớn còn có cảm xúc gì.

Thế nên nàng nhắm nghiền mắt, dùng trí tưởng tượng để xây lại thế giới. Hoa lay, chim hót, lời người thủ thỉ... trí tưởng tượng mới là nguồn sống, bóng tối mới là ánh sáng hy vọng.

Nhắm mắt là sống, mở mắt là chết.

Không nói nửa lời, cổ tay Tần Ngôn khẽ động, chạm nhẹ vào khóe mắt và thái dương nàng, như lời an ủi hờ hững, lại như vô tình trước khi buông tay.

Xác Mạc Lão Tam từ từ đổ xuống, con dao đâm thẳng tim được rút ra, lộ khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp của A Trà.

Đôi mắt nàng vô hồn, môi hơi chu ra như vừa làm hỏng chiếc giỏ hoa, rồi cúi đầu chùi dao vào chăn. Mùi máu tanh nồng khiến cô ấy nhăn mặt, chớp mắt hai cái, đột nhiên liếc nhìn về phía cửa sổ.

Thẩm A Kim nghe tiếng "Soạt" cửa sổ mở toang. Tần Ngôn giơ tay, ném tấm bùa đang nắm trong lòng bàn tay phải lên không, ngón giữa búng nhẹ, viên đá nhỏ kẹp giữa các ngón bắn vào tấm bùa, lao như tên về phía trán A Trà.

"Sinh môn vô lộ, Định!"

A Trà bị đánh úp, làn khói xanh hình người từ trán bật ra, rồi bị kéo vội trở lại, như đập tấm chăn phơi nắng, bụi bặm bắn tung.

Bùa định thân phát tác, động tĩnh trong phòng im bặt. Tần Ngôn kéo Thẩm A Kim bước vào, nhớ đến việc nàng khó nhìn, liền chậm rãi dẫn đến bàn, đặt nàng ngồi xuống ghế, còn mình đi về phía A Trà.

Nhưng Thẩm A Kim lại khẽ nhích người, đứng dậy nép vào Tần Ngôn, một tay nắm vạt áo, má áp nhẹ lên vai đối phương, dù chạm nhưng vẫn giữ khoảng cách vài sợi tóc.

Tần Ngôn liếc nhìn, thấy nàng vẫn còn run. Nhưng Tiểu Bạch Hoa không khóc cũng chẳng la, chỉ giấu nỗi kinh hãi, khẽ tựa vào cô.

Tần Ngôn để mặc, giật tấm bùa trên người A Trà. A Trà co người, hít một hơi như đứa trẻ sơ sinh thoát khỏi bọc ối, phổi cố thích nghi với không khí.

Hơi thở dần đều, đôi mắt to tròn của A Trà không giấu vẻ tò mò với Tần Ngôn. Nhưng Tần Ngôn chẳng có ý trò chuyện, chỉ cúi đầu cởi sợi dây đen quấn cổ tay.

"Chị nghi ngờ tôi từ khi nào?" Cuối cùng A Trà không nhịn được, lên tiếng.

Tần Ngôn hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua: "Chưa từng nghi. Gặp mặt đầu tiên đã biết cô là quỷ."

"Chị biết tôi là quỷ từ đầu..." A Trà lặp lại, khó tin, "Mà vẫn dám ở lại nhà tôi?"

"Tôi không biết cô là quỷ lành hay dữ." Tần Ngôn đáp thẳng thắn.

A Trà há hốc, dán mắt vào sợi dây đen Tần Ngôn vừa cởi, nhưng cô chỉ vung tay, dùng dây buộc lại tóc đang xõa.

Làm xong mọi thứ, vẫn chẳng có động tĩnh gì.

A Trà lại hỏi: "Giờ chị thấy tôi giết người, mà không bắt tôi?"

"Không biết cô giết người tốt hay xấu."

"Không biết... cũng chẳng hỏi?" A Trà lẩm bẩm.

"Không chắc cô nói thật hay giả."

"Vậy..." A Trà bí lời.

Thẩm A Kim khẽ nhích mũi chân, nghe Tần Ngôn cười khẽ, nghiêng đầu: "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro