Chương 103. Ta chính là thích nghe ngươi khen ta.
Có Lâu Mịch giúp nàng gỡ rối các điểm yếu, một số đề sai Trì Lẫm rất nhanh liền hiểu được, 12 giờ đêm chuẩn bị lên giường ngủ.
"Ngươi làm bài tập nhanh vậy liền xong rồi?" Lâu Mịch vốn có chút áy náy, cảm thấy vì mình mà làm chậm trễ nàng quá nhiều thời gian, đêm nay thế nào cũng phải đến 2, 3 giờ sáng mới có thể xong việc.
Kết quả nàng tắm xong ra ngoài làm vài đề, thế là kết thúc?
"Ừm, ở trường học đã làm xong hơn phân nửa rồi." Trì Lẫm đang trải chăn.
Lâu Mịch thật sự không nghĩ tới: "Ngươi với ta đều là học sinh lớp 12 sao? Ta nhớ rõ hồi ta học lớp 12, mỗi ngày ngoài việc ôn bài thi ra vẫn là ôn bài thi, ngay cả ăn cơm cũng phải ôm sách, chỉ có cuối tuần mới vớt được chút thời gian chơi game. Ngươi lại còn có thể làm xong hơn nửa bài tại trường? Này, không hổ danh thiên tài, thật là dù có thay đổi cả thời đại, kiến thức cũng đổi mới, người thông minh vẫn là thông minh."
"Đừng khen ta nữa Bệ Hạ." Trì Lẫm thở dài, "Có vài kiến thức chỉ là để ứng phó kỳ thi, ta chỉ ghi nhớ kỹ thôi, rất nhiều chỗ thật ra chưa thực sự hiểu rõ. Thời đại này người trẻ tuổi thật sự quá vội vàng, từ nhỏ đã phải học nhiều môn, nhiều tri thức như vậy, đến thi đại học lại còn phải vượt muôn ngàn quân, tranh một cây cầu độc mộc. Nếu không phải ta từ nhỏ đã bị phụ thân ép học, có thói quen học tập, thì giờ chắc cũng không theo kịp tiết tấu của các ngươi."
"Ai?" Mắt Lâu Mịch sáng lên, lập tức bò lên giường Trì Lẫm vừa mới trải xong, "Ngươi có phụ thân!"
"...... Không có phụ thân thì ta làm sao mà đến đời này?"
"Trước giờ chưa từng nghe ngươi nói qua! Mau mau mau, kể ta nghe một chút, phụ thân ngươi là người thế nào!"
"Hắn cũng là thần tử của Bệ Hạ, Thừa tướng Đại Nguyên."
"Ngươi người nhà đều lợi hại như vậy? Cũng đúng, đây là gen tốt." Lâu Mịch lại hỏi, "Mẹ ngươi đâu? Nàng là người như thế nào?"
Trì Lẫm ngồi quỳ trước mặt Lâu Mịch, ngồi ngay thẳng dậy: "Ta chưa từng gặp nàng, sau khi sinh ta không bao lâu thì nàng đã qua đời."
Lâu Mịch không ngờ sẽ nhận được một đáp án như vậy: "Xin lỗi."
"Không cần cái biểu cảm đó đâu Bệ Hạ, tuy ta chưa gặp mẫu thân, nhưng phụ thân cùng các tỷ tỷ đều đối với ta rất tốt. Trong quá trình trưởng thành ta cũng chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn gì hơn người khác."
"Ngươi còn có các tỷ tỷ nữa à, giống ngươi không?"
Trì Lẫm gật đầu: "Các nàng đều xinh đẹp hơn ta nhiều."
"Ta không tin..."
Trì Lẫm vuốt tóc dài của Lâu Mịch, mỉm cười nói: "Nếu thời đại của chúng ta có camera, nhất định sẽ chụp vài tấm ảnh cho ngươi xem, để ngươi biết ta không nói sai."
"Ta đâu có nói ngươi nói dối, chỉ là không thể tưởng tượng nổi ai lại có thể xinh đẹp hơn ngươi, thần tiên cũng chưa chắc có thể mỹ như vậy."
Trì Lẫm bị nàng chọc cho bật cười: "Bệ Hạ, lời này thật là quá khoa trương."
Lâu Mịch lật người lại, gối đầu lên đùi nàng, nhìn vào mặt nàng: "Ta là nghiêm túc đấy. Tuy chỉ thấy một lần, nhưng diện mạo thật của ngươi ta vẫn luôn nhớ rõ."
"Bệ Hạ là thích dáng vẻ nguyên bản của ta?"
"Đương nhiên rồi!"
Trì Lẫm cũng tự nhiên thích hình dạng nguyên bản của mình, tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng dù sao thân thể tóc da đều đến từ cha mẹ, cứ để ở nơi sâu thẳm này khiến nàng thật không yên lòng.
Lâu Mịch thấy nàng hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ làm sao để thỏa mãn sở thích của mình, sợ nàng phiền não, bèn nhanh chóng đổi chủ đề:
"Ngươi đến nơi này rồi, người nhà ngươi đâu? Phụ thân ngươi cùng các tỷ tỷ hiện giờ ở đâu?"
"Bị Bệ Hạ lưu đày đến Di Châu rồi."
"......"
Chủ đề này hình như không ổn rồi...
"Bệ Hạ đã sớm biết Thượng Kinh sẽ bị phản quân chiếm lĩnh, rơi vào nguy hiểm, chính là vì bảo toàn tính mạng cho cả Trì gia nên mới cứng rắn lưu đày. Bệ Hạ không cần tự trách, khổ tâm của Bệ Hạ ta đều hiểu." Trì Lẫm nói, "Hơn nữa gọi là lưu đày, kỳ thật dọc đường đều có quân tinh nhuệ hộ tống, áo cơm không lo, đến Di Châu ngược lại càng an toàn."
"Vậy thì tốt rồi." Lâu Mịch tiếp tục làm dịu không khí, "Ta đúng là mưu tính sâu xa."
Hai người cùng nhau đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ Lâu Mịch bảo Trì Lẫm tuỳ tiện kể cho nàng nghe một chút chuyện đời trước, chuyện gì cũng được.
Trì Lẫm kể cho nàng nghe về việc tổ tiên Trì gia từng theo Thái Tổ khai quốc chinh chiến giành thiên hạ, quân thần mấy chục năm trải qua bao mưa gió, cũng không phải chưa từng có lúc nghi kỵ nhau.
Không ngờ đến đời các nàng lại xuất hiện một nữ hoàng đế, nữ nhi Trì gia thậm chí trở thành hoàng hậu, trong đó duyên phận nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Lâu Mịch nghe nghe rồi ngủ mất, nhưng vẫn một mực nắm tay Trì Lẫm.
.
Một giờ trước, Ngụy Chước Ngưng cuối cùng cũng viết xong bài tập hôm nay, viết đến mức đầu ong não trướng, còn rất nhiều chỗ không hiểu.
Lâm Tiểu Chí từng nói, những chỗ không hiểu không cần tốn thời gian gượng ép, tất cả đều nhớ kỹ để ngày mai hỏi nàng, buổi tối có thể ngủ sớm thì cứ ngủ sớm, giấc ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc nghe giảng hôm sau.
Nàng uống một ít nước, gửi tin WeChat cho Lâm Tiểu Chí: "Viết xong bài tập chưa?"
Lâm Tiểu Chí lập tức trả lời: "Tự mình viết hết, ta nói với ngươi rồi đó, sau này ta sẽ không cho ngươi chép bài nữa."
"Ta có muốn đâu! Ta chỉ hỏi một chút thôi mà!"
"A, hoá ra là nhớ ta."
Ngụy Chước Ngưng khịt một tiếng ghét bỏ, sau đó lại không nhịn được mà bật lại đoạn ghi âm kia một lần nữa.
Giọng Lâm Tiểu Chí thật sự quá dễ nghe, ngọt ngào mà không ngấy, nghe vào liền cảm thấy có chủ ý, ngay cả nói lời đường mật cũng nói ra cái kiểu rất thông minh.
Hôm nay sau khi tan học Lâm Tiểu Chí nói muốn ăn cơm cùng nàng, hẹn nhau ở quán nhỏ gì đó, nhưng Ngụy Chước Ngưng không thể ở bên ngoài quá lâu, nàng còn phải về nấu cơm cho mẹ.
"Nếu ta không về thì mẹ ta phải ăn cơm hộp." Ngụy Chước Ngưng nói, "Cơm hộp vừa đắt lại vừa dầu, mẹ ta không thích ăn."
Hoàn cảnh gia đình Ngụy Chước Ngưng trước đây là bí mật, nàng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, từ sau khi thẳng thắn với Lâm Tiểu Chí, thấy không bị khinh thường, bây giờ nói tiếp cũng không còn cố kỵ gì.
Nàng đã nói như vậy, Lâm Tiểu Chí dù có muốn cỡ nào cũng không thể tiếp tục kéo nàng đi đâu.
"Được rồi......" Hai người đang đứng ở trạm xe buýt chờ xe, Lâm Tiểu Chí kéo nàng trốn ra sau bảng hiệu trạm. Lén lút nắm tay nàng, "Ta chỉ có thể nhớ ngươi đến lúc ngủ thôi."
"Y, buồn nôn quá." Ngụy Chước Ngưng xoa cánh tay.
"...... Ngươi làm sao thế này, ngươi đã bỏ ta một mình về nhà rồi, chẳng lẽ không thể nói mấy câu dễ nghe để dỗ ta một chút sao?"
Lâm Tiểu Chí bĩu môi, Ngụy Chước Ngưng biết nàng đang giở trò, nhưng thật sự không nỡ làm ngơ trước dáng vẻ ấy của nàng.
Nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý tới các nàng, liền nhanh chóng chạm một cái lên môi Lâm Tiểu Chí.
Lâm Tiểu Chí: "?"
Ngụy Chước Ngưng mặt đỏ lên: "Như vậy được rồi chứ......"
"Người biết thì thấy là ngươi chủ động hôn ta, không biết còn tưởng bị muỗi đốt."
"Lâm Tiểu Chí!" Ngụy Chước Ngưng buông tay nàng ra, "Ghét bỏ đúng không, về sau ta sẽ không bao giờ chủ động nữa!"
Vừa đúng lúc xe tới, tuyến xe buýt đến khu hạ trầm lúc nào cũng đông người như vậy.
Lâm Tiểu Chí "Ai" một tiếng, Ngụy Chước Ngưng không để ý đến nàng, đi theo dòng người chen lên xe.
Xe bắt đầu lăn bánh, lắc lư dữ dội, Ngụy Chước Ngưng lại đứng ở vị trí xấu, không có tay vịn, vô cùng miễn cưỡng giữ cân bằng trong đám người.
Ta vừa rồi biểu hiện có phải có chút quá đáng không?
Ngụy Chước Ngưng tự phản tỉnh lại, Lâm Tiểu Chí từ trước đến giờ chỉ là miệng tiện thôi, kỳ thật nàng cũng rất thích mình, có thể nhìn ra được.
Ai...... Ngụy Chước Ngưng thở dài một tiếng, sao lại như vậy, ở trước mặt nàng luôn nhịn không được muốn làm nũng, rốt cuộc khi nào mới có thể khống chế được?
Vừa rồi nàng có phải gọi ta không, ta không phản ứng nàng?
Ngụy Chước Ngưng lương tâm có chút bất an, khó khăn lấy điện thoại ra định gửi tin WeChat giải thích với Lâm Tiểu Chí.
Vừa mới mở khung trò chuyện của Lâm Tiểu Chí ra, liền nghe thấy người thật ở sau lưng nói:
"Không đến ba phút, đã gấp không chờ nổi muốn gửi WeChat cho ta?"
Ngụy Chước Ngưng quay đầu lại, Lâm Tiểu Chí không biết khi nào đã lên xe theo nàng?
Chẳng trách vừa rồi cảm thấy người sau lưng dán sát quá, luôn chen vào người nàng...... May mà không giơ chân đạp lại.
"Ta không......"
Ngụy Chước Ngưng vừa định mở miệng, xe bỗng chao đảo, cả xe người như sắp bị hất tung.
Ngụy Chước Ngưng không có tay vịn, nếu không phải trong lúc cấp bách ôm lấy Lâm Tiểu Chí một cái, hôm nay chắc cũng có phần nàng trong "thảm án xe buýt".
"Còn nói không có?" Lâm Tiểu Chí vững vàng nắm tay vịn, sờ sờ người trong ngực, "Không có ta, ngươi làm sao sống nổi."
Ngụy Chước Ngưng ôm nàng đứng vững, điều hòa trong xe buýt lạnh quá mức, thổi khiến cả người nổi da gà run rẩy, mùi hỗn hợp các thể loại kỳ quái khiến người ta hít thở không thông.
Thỉnh thoảng có người từ trước mặt và sau lưng các nàng chen tới chen lui, chật chội, rất dễ khiến người ta bạo phát cảm xúc.
Nhưng nằm trong lòng ngực Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng cảm thấy cho dù trời có sập xuống cũng không tổn thương tới nàng được một chút nào.
Nàng không nghe thấy những mùi khó chịu đó, chỉ có hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ Lâm Tiểu Chí.
"Ta làm sao có thể không có ngươi?" Ngụy Chước Ngưng nắm lấy vạt áo Lâm Tiểu Chí, ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta làm sao có thể không có ngươi chứ?"
Lâm Tiểu Chí bị vẻ đáng yêu đột ngột của nàng đánh trúng tim.
Bỗng nhiên làm nũng là sao đây?
......
Khu hạ trầm nơi nơi đều là nhà cũ, ít người, tìm chỗ kín để hôn nhau thực sự dễ dàng.
Ngụy Chước Ngưng bị Lâm Tiểu Chí ôm lấy, hôn đến mức gần như không thở nổi, Lâm Tiểu Chí còn muốn động thủ, thì bị nàng cản lại.
"Không được, đang ở bên ngoài......"
"Vậy ngươi đừng quyến rũ ta."
"Ta nào có! Thôi bỏ đi...... Ta phải lên lầu rồi."
Lâm Tiểu Chí bất đắc dĩ buông nàng ra.
Ngụy Chước Ngưng đi được nửa bước, lại quay người lại: "Vậy ngươi về nhà thế nào?"
"Ta gọi xe là được rồi."
"Về đến nhà trễ lắm đó, cơm tối phải làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu, tan học vừa mới ăn bánh mì, không đói. Ngươi yên tâm." Lâm Tiểu Chí nói, "Về sớm đi, trong nhà cũng chỉ còn một mình ta, bài tập có thể làm trên xe, không thành vấn đề."
"Ừm." Ngụy Chước Ngưng cúi đầu nhìn bàn tay nàng trắng nõn của nàng, "Vậy, chú ý an toàn. Lần sau đừng tiễn ta nữa."
"Lần sau rồi tính, mau đi lên đi."
Ngụy Chước Ngưng kỳ thật cũng rất muốn kéo Lâm Tiểu Chí lên nhà cùng, nhưng nàng vẫn chưa nói với mẹ là có người muốn đến.
Chỉ là, chưa nói thì sao? Dù sao lấy lý do đồng học tới nhà chơi cũng không có vấn đề gì đúng không?
Có điều, mẹ nàng ngày thường hình như không thích giao tiếp với người lạ, vẫn nên báo trước một tiếng thì tương đối tốt hơn.
Ngụy Chước Ngưng còn đang do dự, vừa quay đầu lại, Lâm Tiểu Chí đã không thấy đâu nữa.
Ngụy Chước Ngưng cầm điện thoại đứng trong bếp, rất muốn nhìn thấy gương mặt Lâm Tiểu Chí, chỉ là chỉ nghe giọng thôi đã không đủ làm nàng thỏa mãn rồi.
Không biết mẹ nàng đã ngủ chưa......
Ngụy Chước Ngưng quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ của mẹ nàng, đèn còn sáng.
Video âm lượng nhỏ như vậy, chắc là cũng sẽ không bị phát hiện.
Lâm Tiểu Chí: "Người đâu rồi? Ngủ rồi sao?"
Ngụy Chước Ngưng vừa muốn gửi lời mời video call, mẹ nàng bỗng nhiên mở miệng:
"Chước Ngưng, ngươi ngủ rồi sao?"
Ngụy Chước Ngưng suýt chút làm rơi điện thoại vào nồi: "Còn chưa đâu!"
"Ngươi ở đâu đó?"
"Phòng bếp......"
"Đói bụng sao?" Mẹ nàng từ trong phòng đi ra hỏi nàng, "Trong nhà còn có mì, hôm nay ta còn nhận được không ít trứng gà từ chuyển phát nhanh, nhớ nấu thêm quả trứng mà ăn. Thấy ngươi gần đây gầy đi, học hành quá vất vả, lại còn muốn viết tiểu thuyết nữa."
"Vâng, ......" Ngụy Chước Ngưng chỉ có thể nhận đói, bằng không cũng không thể giải thích tại sao lại trốn trong phòng bếp.
Video thì không gọi được, ngược lại còn mơ hồ ăn một bát mì.
Ngụy Chước Ngưng ăn mì ở phòng khách, mẹ nàng cũng không đi ngủ, liền ở lại ngồi cùng nàng, tiện thể xem lại tài liệu khảo hạch quản lý viên, năm nay mẹ nàng còn phải qua kỳ thi sát hạch.
Ngụy Chước Ngưng vừa ăn mì vừa nhắn WeChat, liếc mắt nhìn mẹ nàng nói:
"Mẹ, ta lại có bạn cùng bàn mới."
"Ừ? Lần này là ai a?"
"Chính là bạn cùng bàn trước đây, lớp trưởng lớp ta."
"Đổi lại rồi à?"
"Vâng......"
"Thế không phải tốt sao? Trước kia ngươi cũng nói lớp trưởng này học giỏi lắm, từ sơ trung đến giờ đều là học sinh giỏi nhất khối phải không?"
"Vâng..."
"Tính tình lại tốt còn đặc biệt xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, lớp trưởng này cũng nổi tiếng thật đó."
"......"
Ta từng tâng bốc Lâm Tiểu Chí đến như vậy sao? Sao ta không có ấn tượng gì?
Hơn nữa tính tình tốt cái quỷ gì, rõ ràng là một con sói đuôi to.
Chỉ là trước kia không hiểu nàng thôi.
Bất quá nếu đã nhắc tới nàng, Ngụy Chước Ngưng liền tính toán nhân cơ hội nói thêm vài câu với mẹ nàng, trước khi chính thức dẫn người về nhà thì tạo ấn tượng tốt một chút.
"Lớp trưởng ta thật sự rất tốt, vẫn luôn giúp ta học bù."
"Ừ, trước kia ngươi cũng nói rồi."
"Ta còn được nàng chia sẻ rất nhiều tài liệu học tập."
"Vậy à, bây giờ tài liệu học tập cũng quý lắm." Mẹ nàng ngẩng đầu nhìn nàng cười, "Hơn nữa các ngươi giờ là học sinh cao trung, cạnh tranh rất kịch liệt a, muốn đi lên một bước thì phải đạp bao nhiêu người xuống, nàng còn có lòng tốt chia sẻ tài liệu cho ngươi."
Ngụy Chước Ngưng gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đúng vậy, nàng đối với ta đặc biệt tốt."
Mẹ nàng nhìn đứa nhỏ này mà cười ngốc.
Ngụy Chước Ngưng hưng phấn lấy điện thoại ra, muốn làm một tràng minh chứng cho mẹ nàng xem: "Đây là nàng chia sẻ cho ta. Ngoài mấy khóa công khai ra, còn có rất nhiều chương trình học trong đó."
"Ồ?"
Ngụy Chước Ngưng bật một cái video, chiếu lên không trung.
"Đây là tài liệu toán học, chắc là giảng giải của danh sư."
Ngụy Chước Ngưng cùng mẹ nàng mang theo lòng khao khát đối với danh sư cùng nhau xem video, không thể không nói, vị danh sư này nhìn qua cũng rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi, trang điểm đậm mà vẫn xinh đẹp, đứng trên bục giảng giảng bài.
Đang giảng giảng, đột nhiên có một nữ sinh mặc đồng phục đi lên, hai người đứng trên bục giảng cười nói nửa ngày.
Mẹ: "?"
Ngụy Chước Ngưng cũng cảm thấy kỳ quái, không phải là bài giảng sao, sao lại đột nhiên thành trò chuyện phiếm?
Trò chuyện phiếm chỉ là khởi đầu.
Hai người trò chuyện một hồi, đột nhiên hôn nhau.
Ngụy Chước Ngưng: "?!"
Lão sư bò lên bục giảng, học sinh thì từ phía sau......
Mẹ: "..."
Ngụy Chước Ngưng suýt chút nữa bẻ gãy điện thoại, một đôi tay gần như nhanh đến mức hiện bóng, vất vả lắm mới tắt được hình chiếu.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngụy Chước Ngưng mắt cũng không dám xoay.
Ta thấy cái gì, ta cùng mẹ ta cùng nhau thấy cái gì?
Lâm Tiểu Chí?!!
Mẹ nàng không nói gì, cực kỳ yên tĩnh, như thể vừa biến mất.
Ngụy Chước Ngưng không biết nên nói gì, từ sống lưng lạnh lên tới đỉnh đầu, hận không thể lập tức không tồn tại.
May mà mẹ nàng không nói gì cả, yên lặng quay trở lại phòng.
Ngụy Chước Ngưng một mình ngồi trong phòng khách một lúc, đem chuyện vừa rồi xâu chuỗi lại, thôi được rồi......
Kế hoạch giới thiệu Lâm Tiểu Chí với mẹ nàng, chắc phải hoãn lại rồi.
.
Ngày hôm sau đến trường, Trì Lẫm và Ngụy Chước Ngưng cùng nhau thảo phạt Lâm Tiểu Chí.
Lâm Tiểu Chí nghe xong hai người kể lại trải nghiệm liền đơ luôn.
"Các ngươi có hẹn với nhau làm trò mất mặt trước người khác à? Trong đầu các ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Ngụy Chước Ngưng tức giận nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi nghĩ cái gì! Tại sao lại gửi cái đó cho ta?! Từ tối qua tới sáng nay, ta còn chưa nói nổi một câu với mẹ ta! Trong lòng nàng chắc coi ngươi là cái người không đứng đắn! Ngươi còn cười, ngươi còn cười? Lâm Tiểu Chí, ngươi không có lương tâm! Không, ngươi có đấy, đào ra nhìn xem, khẳng định là màu vàng!"
Lâm Tiểu Chí hiếm khi cười đến ngã nghiêng ngả ngửa, Trì Lẫm thở dài:
"Mấy thứ kia ta thật sự không cần, nếu ngươi muốn học thì cứ học riêng với Chước Ngưng đi, đừng lôi ta vào."
Ngụy Chước Ngưng: "A Lẫm, trong lòng ngươi ta là loại người như vậy sao!"
Trì Lẫm: "Đúng vậy."
Ngụy Chước Ngưng: "......"
"Đúng rồi." Trì Lẫm nói, "Nghỉ hè các ngươi có dự định gì không? Tỷ tỷ ta mời các ngươi cùng đi biển hít thở không khí."
"Tỷ tỷ? Lâu tỷ tỷ?!" Hai mắt Ngụy Chước Ngưng sáng rực như tuyết, chuyện vừa rồi lập tức bay khỏi đầu, "Đi biển cùng nhau? Nàng thật sự nói như vậy?"
"Lại tới nữa rồi." Lâm Tiểu Chí biết nàng hễ nghe đến tên Lâu Mịch là không đi nổi nữa, mất mặt, "Ngươi rốt cuộc là bạn gái ai vậy?"
"Suỵt, đừng làm ồn." Ngụy Chước Ngưng quay đầu cảnh cáo nàng, quay sang phía Trì Lẫm thì lập tức đổi thành khuôn mặt cười tươi như hoa, "Đi biển chỗ nào vậy? Muốn đi bao lâu? Bọn ta cần chuẩn bị gì không?"
Trì Lẫm liếc mắt nhìn ánh mắt hóa dao của Lâm Tiểu Chí:
"Khoảng bốn năm ngày, biển ở thành phố N, nếu hai ngươi đi được thì chúng ta đặt khách sạn và vé máy bay ngay."
Ngụy Chước Ngưng mặt nhỏ đỏ lên: "Không cần các ngươi đặt đâu, bọn ta tự đặt cũng được...... Chỉ mời ta với Tiểu Chí thôi sao?"
"Ừ, còn có hai người trong chiến đội, người đông quá thì cũng khó chu toàn."
Sáng nay nàng cùng Lâu Mịch ăn sáng, vừa hay thấy quảng cáo du lịch biển ở thành phố N, Lâu Mịch nói nàng đã muốn đi từ nhiều năm trước.
Trì Lẫm hỏi nàng: "Vì sao không đi?"
"Một mình đi thì có ý nghĩa gì. Biển là nơi lãng mạn như vậy, một mình ngồi trên cát uống nước biển thì thật thảm."
Trì Lẫm trừng mắt nhìn nàng: "Ta bồi Bệ Hạ đi là được rồi."
Lâu Mịch: "Ngươi sắp thi đại học rồi, còn có thời gian à."
"Trước khi thi đại học còn có kỳ nghỉ hè mà, ta cũng không thể học suốt 24 giờ. Hơn nữa đến tháng 8 chúng ta lại bận rộn chuẩn bị mùa giải mới, lúc đó càng không có thời gian. Bệ Hạ, xem như thư giãn một chút trước trận chiến lớn, ngươi không phải đã muốn đi từ nhiều năm trước rồi sao? Muốn làm gì thì làm đi, đừng chờ nữa." Trì Lẫm ngọt ngào nói, "Ta sẽ luôn bồi Bệ Hạ."
Lâu Mịch sắp bị Trì Lẫm làm cho ngọt đến chảy nước, lúc ra cửa còn bị nàng ôm lấy quyến luyến không rời ngay tại cửa nửa ngày, hôn rồi lại hôn, lúc này mới luyến tiếc buông tay để nàng đi ra ngoài.
Trì Lẫm ngồi trong xe học bài, sắp đến trường thì nhận được một cái biểu cảm "nước mắt chảy thành sông" từ Lâu Mịch.
Trì Lẫm: "Bệ Hạ làm sao vậy?"
"Ta định đến bờ biển thành N thì không ngờ sự việc lại bị Phù Đồ phát hiện, các nàng nhất quyết đòi theo ta cùng đi."
Trì Lẫm: "Vậy cùng đi thôi. Người đông cũng náo nhiệt."
Lâu Mịch gửi đến sáu cái dấu chấm.
Trì Lẫm: "?"
Lâu Mịch đành nhận mệnh: "Được rồi, vậy ngươi cũng gọi mấy tiểu đồng học của ngươi theo đi cho vui. Gọi Tiểu Lâm với Tiểu Ngụy, hỏi xem các nàng có đi không."
Lâu Mịch tính toán một lần đi chơi chung, để đám tiểu hài tử mở mang kiến thức một chút về thế giới người trưởng thành, để bọn họ biết giữa học sinh cao trung và người trưởng thành có một cái ranh giới đỏ thật sâu, không phải cứ tùy tiện nhấc chân là có thể bước qua.
Từ khi Trì Lẫm đến thời đại này, cũng chỉ có hai người bạn là Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí, bình thường đều giúp đỡ không ít, dù đôi khi cũng hơi loạn tay loạn chân.
Trước kỳ thi cuối kỳ, Lâm Tiểu Chí lại một lần nữa gia nhập tổ học tập.
Nàng cùng Trì Lẫm dẫn đầu, phối hợp với uỷ viên học tập lớp Sa Tân Ngữ, lại lần nữa dẫn dắt ban 6 tiến về phía trước.
Lần này không chỉ là môn tiếng Anh, ban 6 lần này đặt mục tiêu tất cả các môn đều phải nâng được điểm trung bình lên một bậc.
Trì Lẫm mỗi ngày học đến khuya mới về nhà, vừa về là xin Lâu Mịch ký tên vào ảnh.
"Vì sao lại muốn ta ký tên lên ảnh?"
"Đồng học nói nếu có thể xin được chữ ký tay của ngươi, kỳ thi cuối kỳ bọn họ nhất định có thể đều đạt tiêu chuẩn."
Lâu Mịch muốn từ chối cũng không mở miệng ra được, nhưng chuyện này có phải không đúng lắm không: "Trì Lẫm, ngươi thật sự nguyện ý tùy tiện đưa ảnh của ta cho người khác sao?"
Trì Lẫm đỏ mặt lên: "Không phải đâu Bệ Hạ, ta đã từ chối rất nhiều lần rồi, nhưng mà..."
Lâu Mịch nhìn bộ dáng nàng sốt ruột, nhịn cười, nhéo mặt nàng một cái.
"Ngày thường thông minh lắm, học cái gì cũng nhanh, sao cứ hễ đụng đến chuyện liên quan đến ta là lập tức không còn tỉnh táo vậy? Thôi được rồi, muốn ký bao nhiêu tấm thì nói, nhưng ta chỉ có một yêu cầu."
Trì Lẫm lập tức nghĩ đến đâu đâu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Yêu cầu gì?"
"Ngươi đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy hả?" Lâu Mịch gõ lên đầu nàng một cái, gõ đến rất thuận tay, sau đó lấy điện thoại kéo Trì Lẫm lại gần, còn chưa để nàng phản ứng thì đã "bạch bạch bạch" chụp mấy tấm ảnh chụp chung.
Cầm điện thoại lên in liền một mạch in ra 20 tấm.
"Đây, ta ký bên trái, ngươi ký bên phải. Ta sẽ không tự mình đưa ảnh của mình cho người khác, nhưng nếu là ảnh chụp chung thể hiện tình cảm phát cho nhóm một chút thì ta cũng không ngại."
Trì Lẫm gật đầu liên tục, nghiêm túc dùng bút viết tên mình: "Bệ Hạ quả nhiên thông minh tuyệt luân."
"Tiếp tục khen nữa đi, ta chính là thích nghe ngươi khen ta."
Có Lâm Tiểu Chí và Trì Lẫm dẫn dắt kích thích, toàn bộ học sinh lớp 12 ban 6 như được tiêm máu gà, thức khuya không biết mệt, đi học cũng đặc biệt có tinh thần, tan học lão sư đều bị kéo áo, bị vây quanh hỏi điên cuồng, không thể rời khỏi lớp học mà trả lời xong thắc mắc của học sinh.
Kỳ lão sư thấy mọi người tinh thần tốt, tự mình bỏ tiền ra mua một đống đồ uống năng lượng, chia cho cả lớp bồi bổ.
"Học tập quan trọng, nhưng ngàn vạn lần đừng để mệt mỏi quá độ ảnh hưởng sức khoẻ. Lớp trưởng à, ngươi phải thường xuyên dẫn dắt mọi người ra ngoài vận động một chút."
Lâm Tiểu Chí tuân lệnh, dẫn mọi người ra sân thể dục chạy bộ giãn gân cốt, tiện tay lôi luôn Ngụy Chước Ngưng vào rừng cây nhỏ để "nói chuyện hôn hôn".
Trải qua ma ma quỷ quỷ ôn tập rửa tội, kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng kết thúc.
Ban 6 nhờ phổ cập toàn diện các môn mà đạt được điểm trung bình cao nhất toàn khối, chính thức bước vào kỳ nghỉ hè đầy mê người.
Kỳ lão sư nhìn bảng điểm mà không thể tin nổi, đây thật sự là thành tích của ban 6 sao? Nàng không đang nằm mơ chứ?
Các chủ nhiệm lớp khác đến chúc mừng nàng: "Được lắm Kỳ lão sư, lớp các ngươi lần này đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn. Có bí quyết gì đừng giấu riêng, chia sẻ chút cho mọi người học hỏi đi?"
Kỳ lão sư nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc thấy Trì Lẫm đang phát ảnh có chữ ký cho mọi người ngoài hành lang.
Một trận chen chúc nhận ảnh ký tên khiến náo loạn cả hành lang, Chủ nhiệm Giáo dục đi ngang qua, tức giận mắng:
"Không được ồn ào ngoài hành lang như thế!"
"Lão Quỷ tới!"
"Tản ra tản ra!"
Chủ nhiệm Giáo dục dậm chân mắng to: "Các ngươi gọi ai là Lão Quỷ?!"
Kỳ lão sư cười gượng hai tiếng: "Sức mạnh của ban 6 chúng ta, đúng là người khác không bắt chước nổi."
Kỳ lão sư phát hiện trung tâm của ban 6 là Trì Lẫm.
Chính là người đã thay đổi cả ban 6, từ một lớp tràn đầy lệ khí tuổi dậy thì, lười nhác, lộn xộn, biến thành lớp đứng đầu khối như hiện tại.
Dù giữa chừng có bao nhiêu chuyện xảy ra, Kỳ lão sư đều biết, Trì Lẫm là một người phi thường có mị lực.
May mắn là có nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro