Chương 104. Là của ta!

Cuối kỳ thi này, Trì Lẫm lần đầu tiên thi được vào top 10 của lớp, xếp hạng trong khối cũng có tiến bộ vượt bậc.

So với điểm số năm trước, nàng đã có thể đủ điểm để đậu vào trường đại học top (nguyện vọng 1).

Nhưng xếp hạng vẫn ở vùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể rơi xuống đại học hạng hai.

Hơn nữa nghe Sa Tân Ngữ các nàng nói, năm nay tình hình lại càng nghiêm ngặt, có học sinh ban Khoa học Kỹ thuật nhờ thành quả nghiên cứu mà được cộng điểm, đối với học sinh bình thường mà nói thì đúng là phi thường muốn mạng.

Ban khoa học kỹ thuật... Nàng tìm hiểu một chút, phát hiện ban khoa học kỹ thuật thật sự là một thứ thần kỳ, gần như quy tụ tất cả thần đồng của thời đại này.

Đội ngũ phát triển "Tái Chiến Giang Hồ", cái tập đoàn N-COUNT kia, lão bản cũng là xuất thân từ ban Khoa học Kỹ thuật.

Hiện tại thi đại học không chỉ còn là xem điểm bài thi cuối cùng, mà là tổng hợp toàn bộ điểm thành tích và trọng số suốt ba năm cao trung.

Trì Lẫm đến thế giới này quá muộn, nếu không nàng thật sự cũng muốn vào ban Khoa học Kỹ thuật.

Còn cần phải nỗ lực hơn nữa mới được...

Dù là kỳ nghỉ hè cũng không thể buông lỏng.

Ngày đầu tiên nghỉ hè, khi Lâu Mịch còn đang giúp nàng chuẩn bị tiệc ăn mừng cuối kỳ, thì Trì Lẫm đã bắt đầu lập kế hoạch học tập cho kỳ nghỉ hè.

Chỉ trong ba ngày đã làm xong toàn bộ bài tập, từ ngày thứ tư trở đi, mỗi sáng nàng đều cố định 7 giờ rời giường, sau khi giúp Lâu Mịch chuẩn bị bữa sáng xong thì liền quay lại bàn học, vùi đầu vào sách vở khổ học.

Đến buổi trưa, nếu Lâu Mịch ở nhà thì nàng tiếp tục nấu cơm cho Lâu Mịch, nếu không có nhà thì nàng sẽ học liên tục đến tối, đợi Lâu Mịch trở về.

Buổi tối là thời gian thuộc về Lâu Mịch. Trì Lẫm ban ngày ra sức hoàn thành hết tất cả những việc cần làm, tối đến liền không đụng đến bất cứ chuyện gì nữa, chỉ chuyên tâm chơi với Lâu Mịch.

Lâu Mịch ban ngày ở câu lạc bộ vừa phải chuẩn bị tập luyện vừa phải họp hành, buổi tối về nhà thường xuyên đau đầu muốn chết.

Nhưng chỉ cần vừa về đến nhà, vừa nhìn thấy Trì Lẫm cười với nàng như vậy, cảm giác đau đầu liền lập tức bị quên sạch.

Đây mới là cảm giác của "nhà".

Trước kia nơi này cũng là "nhà", nhưng là của nàng và Lâu Lực Hành. Hai cha con đều có công việc riêng, dù có về đến nhà cũng chỉ là ở trạng thái cần được nghỉ ngơi.

Giữa tình thân ruột thịt có thể thoải mái trò chuyện, ai lo việc nấy, thỉnh thoảng quan tâm nhau một chút, nhưng giữa cha con cũng không có gì gọi là giao lưu tình cảm quá sâu.

Nhưng mà Trì Lẫm thì không giống.

Trì Lẫm tựa như thê tử của nàng — chính là thê tử của nàng.

Dù ở bên ngoài bôn ba vất vả mệt mỏi đến đâu, gặp phải bao nhiêu chuyện phiền lòng, trước mặt còn bao nhiêu "bom" chờ nàng đi gỡ, chỉ cần thấy nụ cười của Trì Lẫm trong khoảnh khắc ấy, được ôm lấy thân thể gầy gò mà ấm áp ấy, Lâu Mịch liền có thể cảm nhận được một sự bình yên hạnh phúc kiên định, từ nội tâm lan ra.

Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại thích làm nũng với Trì Lẫm đến thế.

Chuyện này không liên quan đến tuổi tác, là một dạng rung động nguyên thủy từ nội tâm.

Cũng có thể là vì Trì Lẫm yêu nàng, cưng chiều nàng, hết lòng che chở nàng, khiến nàng có thể không kiêng nể gì mà đòi lấy tình yêu.

Có Trì Lẫm chăm sóc, Lâu Mịch có thể hoàn toàn chuyên tâm vào công việc, dù sắp tới mùa giải mới, nàng vẫn sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, dành ra năm ngày nghỉ coi như một kỳ nghỉ phép trước thềm đại chiến.

Sắp sửa xuất phát đi nghỉ phép, đột nhiên Diêm gia gia — người đã biến mất suốt một thời gian dài — lại đột ngột "hồi mã thương".

Không chỉ ông tự mình đến, mà còn mang theo cả gia gia nãi nãi của Lâu Mịch, kéo cả nhà tới tìm Trì Lẫm, muốn mời nàng lên TV.

"TV?" Trì Lẫm theo phản xạ nhìn về chiếc TV gắn trên tường trong phòng khách.

"Thực ra là đài hí khúc đến tìm ta, muốn làm một chương trình chuyên đề về Đan Châu kịch." Lâu gia gia nói, "Chúng ta đều cảm thấy đây là việc tốt, có thể quảng bá Đan Châu kịch, hy vọng có nhiều người hiểu được sức hấp dẫn của Đan Châu kịch. Chỉ là mấy ông già chúng ta lên TV ai mà muốn xem chứ, cũng không tạo được hiệu ứng tuyên truyền gì đặc biệt, cho nên chúng ta nghĩ đi nghĩ lại... Hắc hắc, Tiểu Lẫm đây đang nghỉ hè phải không."

Lâu gia gia nói xong một cách tự hào, rồi theo bản năng nhìn lướt qua Lâu Mịch đang ngồi bên cạnh không nói một lời, gục đầu xuống.

Lâu Mịch đang cắn một ngụm thạch trái cam, động tác đó nhìn chẳng giống đang ăn trái cây, mà như đang gặm đầu bọn họ vậy:

"Nhìn ta làm gì?"

"Ta không phải đang sợ Mịch Mịch ngươi không vui sao..."

"A, hóa ra gia gia cũng biết mình lại đang làm chuyện khiến người khác không vui à."

Trì Lẫm đã quá quen với dáng vẻ làm nũng đáng yêu của Lâu Mịch, suýt chút nữa quên mất nàng nguyên bản chính là người có cái miệng độc.

Nãi nãi cười tủm tỉm, lại lột thêm một viên thạch cam nữa đưa vào tay Lâu Mịch, như thể đã quá quen với thái độ của nàng, vui tươi hớn hở mà nói:

"Mịch Mịch, yên tâm đi, chỉ cần một ngày thôi, một ngày là được. Tiểu Lẫm thông minh như vậy, ghi hình chắc chắn cũng nhanh thôi."

Diêm gia gia cũng nói: "Thật sự chỉ cần một ngày, tuyệt đối không làm chậm trễ thêm thời gian nào. Chủ yếu là Đan Châu kịch mà muốn hay, thì vẫn là Tiểu Trì sư phụ của chúng ta xướng ra mới có hương vị nhất. Chúng ta mấy người cộng lại cùng diễn với nàng cũng đều kém nàng một giọng. Người bên đài truyền hình xem video chúng ta quay trước đó, cũng thấy làn điệu của Tiểu Trì sư phụ là chính tông nhất."

"Một ngày thôi, đúng một ngày." Lâu gia gia bảo đảm, "Quay xong ta sẽ đưa Tiểu Lẫm trở về nguyên hình nguyện dạng như cũ."

Lâu Mịch không ăn cam nữa, đưa cho Trì Lẫm rồi cười nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi còn tính đưa cho ta một bản giả về à?"

Mọi người lập tức đồng thanh phủ nhận, nói tuyệt đối không có chuyện đó, làm gì có ai dám.

Lâu Mịch cảm thấy chính mình giống như một tên thủ lĩnh thổ phỉ, ép buộc một nữ tử nhà lành làm áp trại phu nhân, còn đám lão nhân lão thái kia là tới chuộc người.

Nhưng mà nói đến chuyện Đan Châu kịch, trước đây Lâu Mịch vẫn không hiểu vì sao Trì Lẫm lại hứng thú với thứ này, sau khi biết thân phận thật sự của nàng thì xem như có thể hiểu thông suốt rồi.

Theo bản năng nhìn về phía nàng, phát hiện nàng lúc nào cũng đang nghiêm túc chăm chú nhìn mình...

Cho nên, Đan Châu kịch hẳn là có chút liên quan đến Đại Nguyên, chắc chắn là thứ nàng đã biết từ trước khi xuyên qua.

Trì Lẫm cũng không giống như đang kháng cự, thậm chí từ ánh mắt của nàng còn có thể loáng thoáng thấy được một tia mong chờ, như đang nói:

Bệ Hạ, hãy để ta thử xem.

"Được rồi..." Lâu Mịch nói, "Để ta xem ngươi diễn thử, chỉ một ngày thôi, chúng ta còn phải ra ngoài chơi nữa đấy."

Gia gia, nãi nãi cùng Lão Diêm vui mừng đến mức như muốn đốt pháo chúc mừng, lập tức liên hệ người bên đài truyền hình, cùng Trì Lẫm ấn định thời gian quay.

Đến ngày quay, Lâu Mịch đích thân đưa Trì Lẫm đến đài truyền hình, người thì ở trong quay hình, nàng ở ngoài quan sát.

Lúc Trì Lẫm nhận phỏng vấn, biểu cảm có chút ngây ngô và mất tự nhiên, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một tiểu hài tử 18 tuổi.

Nhưng Lâu Mịch biết rõ bộ dáng chân thật của nàng.

Đem biểu cảm hiện tại ghép vào con người thật sự kia, cảm giác thật thoải mái.

Lâu Mịch ở bên ngoài liên tục dùng điện thoại chụp ảnh, Trì Lẫm vốn dĩ đã rất không tự nhiên khi đối mặt với loại phỏng vấn trước màn hình này, lại còn thấy Lâu Mịch ở ngoài cửa kính đang 360 độ thay đổi tư thế chụp nàng, càng co rúm hơn...

Nhưng chính là Trì Lẫm như vậy, một khi bắt đầu xướng Đan Châu kịch, toàn bộ tinh thần lập tức thay đổi khác hẳn.

Phần phỏng vấn chiếm nhiều thời gian nhất, còn phần xướng Đan Châu kịch thì một lần là qua, thậm chí còn khiến mấy nhân viên công tác tại hiện trường xúc động đến phát khóc.

Lâu Mịch thấy cũng sắp kết thúc, liền xuống lầu đến máy bán hàng tự động mua chai nước rồi quay lại.

Vừa mới ra khỏi thang máy, thấy Trì Lẫm đã từ trong phòng thu nhỏ ra ngoài.

Đạo diễn đang nói chuyện gì đó với nàng, vốn dĩ nàng còn đang rất chăm chú nghe đối phương nói, nhưng ánh mắt dư quang phát hiện bóng dáng Lâu Mịch.

Sự chú ý rất nhanh bị phân tán, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Lâu Mịch, thân mình cũng dần dần nghiêng về phía Lâu Mịch, tựa như lúc nào cũng sẵn sàng chạy tới.

Chờ đối phương nói xong câu cuối, liền lập tức chạy về phía Lâu Mịch.

Lâu Mịch nghĩ đến ánh mắt nàng vẫn luôn chăm chú nhìn mình, dù trong tay đang cầm đồ uống lạnh, trong lòng lại mềm nhũn và ấm áp vô cùng.

Đạo diễn nói xong, hài lòng vỗ vỗ vai nàng, rồi rời đi.

Rốt cuộc cũng đi rồi.

"Tỷ tỷ." Trì Lẫm ở khoảnh khắc vừa xoay người, trên mặt nở rộ nụ cười ngọt ngào, lập tức bước nhanh về phía Lâu Mịch.

Hình ảnh này thật sự quá đẹp, lúc nào cũng đặt Lâu Mịch lên hàng đầu, chỉ cần rời đi một chút là lập tức sẽ nhớ nhung gấp không chờ nổi, Trì Lẫm như vậy thật sự quá tốt đẹp...

Lâu Mịch nhìn thấy nàng chạy tới, tim vẫn đập rất nhanh.

Giống như cảm giác khi hai người lần đầu tiên hôn môi nhau vậy.

"Bệ Hạ đợi ta lâu chưa?" Trì Lẫm đứng trước mặt nàng, khoảng cách gần đến mức người khác cũng không cách nào chen vào nổi, khi nói những lời chỉ có hai người họ mới nghe thấy, Trì Lẫm lại đổi cách xưng hô thành "Bệ Hạ".

"Không lâu, ta đã quay được đặc biệt nhiều cảnh tư liệu sống." Lâu Mịch cười, lấy điện thoại trong túi ra lật xem.

Trì Lẫm nhăn nhăn mũi cười, xem như đang nhẹ nhàng kháng nghị.

"Nói nửa ngày lại xướng nửa ngày, có phải rất khát không? Này, cầm lấy." Lâu Mịch đưa đồ uống cho Trì Lẫm.

"Cảm ơn." Trì Lẫm thấy đồ uống này chính là loại nước ép nho đặc biệt ngon mà nàng phát hiện hai ngày trước, trong đồ uống có thịt quả, không quá ngọt, nhưng uống lên cực kỳ hợp khẩu vị.

Nàng hoàn toàn chưa từng nói với Lâu Mịch chuyện này, chắc là Lâu Mịch chỉ nhìn thoáng qua rồi ghi nhớ kỹ sở thích của nàng.

Bệ Hạ lại quan tâm nàng đến như vậy...

Trì Lẫm cầm chai nước, hơi có chút thẹn thùng, ánh mắt nhìn Lâu Mịch càng thêm nóng bỏng.

Cảm nhận được ánh mắt của Trì Lẫm, Lâu Mịch trong lòng kêu gào: Đây là tiểu khả ái từ đâu tới vậy?

"Chỉ là chai nước thôi mà, ánh mắt ngươi làm sao thế, giống như ta tặng cả toà Kim Loan Điện cho ngươi vậy."

Trì Lẫm kéo kéo góc áo Lâu Mịch, thân mình dần dần hướng về phía nàng, muốn đến gần nàng hơn:

"Kim Loan Điện cũng không bằng đồ uống của Bệ Hạ."

Lâu Mịch suýt không nhịn được mà "làm" nàng ngay tại chỗ.

Nhịn tới nhịn lui, cuối cùng vào được xe, cửa xe vừa đóng lại Lâu Mịch liền nhào tới hôn nàng.

Trì Lẫm cũng phá lệ nhiệt tình, ôm cổ nàng không buông, dán sát lên người nàng.

Không gian trong xe khá rộng, Lâu Mịch hôn đến cả người đều nóng lên, một tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt.

Tóc Trì Lẫm bị nàng lăn lộn trận này đến rối tung, che khuất đôi mắt mê ly.

"Bệ Hạ."

Trì Lẫm vong tình mà khẽ gọi, Lâu Mịch suýt chút nữa phát điên rồi.

......

Cuối cùng cũng chuẩn bị xuất phát đi nghỉ mát, cho đến tận đêm trước ngày khởi hành, 10 giờ tối, Lâu Mịch vẫn còn lười biếng ngồi trên sofa chơi game.

Trì Lẫm tắm xong đi ra hỏi nàng: "Bệ Hạ, ngươi sắp xếp hành lý chưa?"

Lâu Mịch đang mải chiến đấu phân cao thấp trong một tựa game mới ra mắt được xưng là cấp khó địa ngục, Trì Lẫm hỏi xong mấy giây sau nàng mới rút ra chút thời gian trả lời:

"A, vẫn còn chưa xong."

Trì Lẫm liếc mắt nhìn điện thoại của nàng cùng biểu hiện nghiêm túc của nàng, không quấy rầy nàng nữa.

Đợi đến khi Lâu Mịch cười lạnh vượt ải thành công, lại còn chụp màn hình đăng lên Weibo xong, mới nhớ ra vừa rồi hình như Trì Lẫm có hỏi nàng cái gì đó?

"Tiểu Lẫm." Lâu Mịch hướng về phía phòng ngủ của Trì Lẫm gọi một tiếng, không ngờ tiếng trả lời lại ở chính phòng ngủ của mình.

"Bệ Hạ, ta ở chỗ này."

Lâu Mịch mang dép lê hình tiểu hồ ly bước vào phòng ngủ, liền thấy Trì Lẫm đang quỳ trước hành lý, xếp quần áo của nàng ngay ngắn chỉnh tề, từng món một gấp lại bằng phẳng.

"Ta chọn mấy bộ quần áo váy ngươi mặc thường ngày nhiều nhất, còn có cả đồ bơi và dép lê linh tinh gì đó." Trì Lẫm nói, "Ta không biết người thời đại các ngươi đi biển có gì cần chú ý, những thứ linh tinh khác, vẫn để chính ngươi xếp đi."

Lâu Mịch "Ai da" một tiếng, nhào tới ôm lấy nàng: "Bảo bối đại bảo bối của ta, sao ngươi lại chu đáo đến vậy chứ. Vừa nãy ngươi nên xách ta lại đây, để ta tự thu xếp chứ."

Trì Lẫm bật cười trong lòng ngực nàng: "Ta thấy ngươi đang chơi game, không nỡ quấy rầy ngươi, chuyện nhỏ này để ta làm đi."

Lâu Mịch hôn hôn một cái lên môi nàng: "Sao lại quỳ, quỳ lâu không tốt cho đầu gối đâu."

"Người Đại Nguyên đều như vậy."

"Các ngươi không ngồi thẳng được sao?"

"Ừm."

"Vậy quỳ lâu như thế, đầu gối không đau sao? Chân không bị tê à?" Lâu Mịch cực kỳ tò mò.

"Tê."

"Thế thì?"

"Tư thế này không được lịch sự lắm."

"......"

Lâu Mịch hiểu ra, bất kể nàng ở thời đại này bao lâu, trong xương cốt vẫn là một người Đại Nguyên.

Rất nhiều thói quen vốn đã in sâu, không thể nói đổi là đổi được.

Trì Lẫm thu xếp giúp nàng rất chu đáo, những bộ váy được chọn cũng đều là mấy bộ Lâu Mịch vốn dĩ định mang theo.

Nhìn hành lý, trong lòng Lâu Mịch ngọt ngào.

Trên đời này làm gì có ai như Trì Lẫm, bạn gái đáng yêu như vậy chứ?

Là của ta!

Lâu Mịch lười kiểm tra lại, lấy luôn bộ áo tắm mới mua hồi trước chuẩn bị cho chuyến đi này, ném vào trong hành lý xong coi như vạn sự đại cát.

"Tiểu Lẫm, ta mang theo áo tắm của ngươi luôn nhé." Lâu Mịch nói với nàng một câu.

"Được." Trì Lẫm nghĩ nghĩ, áo tắm? Đúng như tên gọi, hẳn là thời đại này người ta đi bơi lội mới mặc loại trang phục chuyên dụng này.

.

Khu Hạ trầm.

"Mẹ, mai sáng 7 giờ rưỡi ta sẽ đi."

Ngụy Chước Ngưng vừa nhét vài cái áo thun vào ba lô vừa nói: "Ta đã hẹn với Vương a di khu xã rồi, mỗi ngày nàng sẽ đem cơm trưa đến cho ngài, hai món một canh, một mặn một chay. Ngài đừng ăn cơm hộp nữa nhé. Tiền bên kia ta đã đưa rồi, ngài cũng đừng đưa thêm nữa."

Mẹ nàng ngồi ngoài phòng khách xem điện thoại, mỉm cười: "Chuyện của ta ngươi không cần lo, hiếm khi ngươi đi chơi một lần, cứ vui vẻ mà chơi, ta không sao đâu."

Nói như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên sau khi mẹ nàng bị liệt, Ngụy Chước Ngưng mới rời khỏi thành phố này.

Trước kia khi mẹ nàng chân còn khỏe mạnh, có lẽ cũng từng đưa nàng đi chơi bên ngoài, chỉ là lúc đó nàng còn nhỏ, hoàn toàn không nhớ rõ nữa.

Lần này là đi chơi với Lâm Tiểu Chí, Trì Lẫm nói đã đặt phòng xong rồi, hai người nàng và Lâm Tiểu Chí chung một giường...

Nghĩ đến đây, trái tim Ngụy Chước Ngưng bắt đầu nhảy loạn như nai con, một vài hình ảnh không biết xấu hổ chưa kịp bàn bạc đã bắt đầu len lỏi ngoi đầu lên.

"Chước Ngưng." Mẹ nàng ở ngoài hỏi: "Ngươi đi biển thành phố N phải không?"

"Dạ đúng."

"Đi với ai vậy?"

Ngụy Chước Ngưng cứng họng một chút, bỗng nhiên bị những lời này của mẹ nàng kéo trở về đêm cùng nhau xem video đáng sợ kia.

"Chỉ... vài đồng học cùng lớp..." Ngụy Chước Ngưng không dám nói nhiều.

Điện thoại Ngụy Chước Ngưng vang lên, nàng liếc nhìn, là mẹ nàng chuyển khoản cho nàng 5.000 tệ.

"A? Không cần đâu!" Ngụy Chước Ngưng nói, "Trước ta viết xong tiểu thuyết, giờ vẫn đang có thu nhập, không cần ngài chuyển thêm cho ta đâu!"

"Cầm lấy đi." Mẹ nàng cười với nàng, "Tiền nhuận bút viết tiểu thuyết của ngươi không phải đều chuyển vào tài khoản ta hết sao? Chước Ngưng nhà ta đã lớn rồi, ta không thể đưa ngươi ra ngoài được, ngươi tự đi chơi thì đừng bạc đãi bản thân."

Ngụy Chước Ngưng mắt cay cay, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn mẹ."

Mẹ xoa đầu nàng, lúc lăn xe lăn quay đi còn nói:

"Đi chơi với Lâm đồng học vui nha."

Ngụy Chước Ngưng theo thói quen "Vâng" một tiếng, rồi mới giật mình phát hiện, không đúng...

Mẹ nàng làm sao mà biết?

Ngụy Chước Ngưng nhìn sườn mặt mẹ cười mỉm mà thâm sâu khó lường, đột nhiên cảm giác như bị mẫu thân nhìn thấu tất cả khiến người ta bất an.

.

Đi tàu cao tốc chân không chưa đến 40 phút đã tới bãi biển thành phố N.

Mùa hè bãi biển thành phố N người đông nghịt.

Vốn dĩ đây chính là bãi biển nghỉ dưỡng mùa hè, lại gặp đúng dịp kỳ nghỉ hè, ngay từ nhà ga các nàng đã cảm nhận lượng người khổng lồ.

Mặc dù điều hòa mở đầy đủ, vẫn mơ hồ có cảm giác nóng bức đặc trưng của mùa hè.

Lâu Mịch và Trì Lẫm đội mũ, đeo kính râm, mang khẩu trang, toàn bộ hành trình đều phòng hộ hạng nặng, không sợ nắng, sóng vai mà đi. Hai hành lý đặt trên xe hành lý từ tính, tuy Lâu Mịch không tiện công khai nắm tay Trì Lẫm, Trì Lẫm vẫn luôn kéo vạt áo của nàng.

Hai người một đường nói cười, phảng phất như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan gì đến các nàng.

Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ đi theo phía sau hai người, ánh mắt liền không thể rời khỏi các nàng.

"Nị oai." Tạ Bất Ngư nói, "Ta sớm nên biết đi theo đôi tình nhân này thế nào cũng ăn một bụng đường, nói không chừng lúc về còn béo lên mấy cân."

"Vậy ngươi còn cứ nhất định phải tới."

"Vì sao lại không tới, Mịch tỷ đi du lịch chiến đội chắc chắn cũng được nghỉ ngơi, ở nhà rảnh rỗi chẳng phải càng ngốc sao? Huống chi ta đã sớm muốn tới nơi này chơi rồi." Tạ Bất Ngư nói, "Nếu nàng nghỉ phép, mà chúng ta còn tiếp tục huấn luyện thì không phải càng khổ bức sao?"

Phù Đồ nghĩ đến cái cảnh tượng đó đã thấy đủ rồi...

"Ôi." Tạ Bất Ngư cảm thán, "Yêu đương thật tốt."

Phù Đồ liếc mắt nhìn nàng, bị nàng bắt gặp đúng lúc.

"Làm gì." Tạ Bất Ngư thản nhiên vẫy vẫy tay, "Ta chỉ là nhất thời cảm khái chút thôi, yên tâm ta sẽ không bức ngươi. Hảo giường–bạn muốn cùng nhau giải khóa bản đồ thành phố N, thật chờ mong nha."

Tạ Bất Ngư bước nhanh hơn đi lên phía trước, trong tay xách theo hành lý của mình.

Phù Đồ đi theo sau nàng, nhìn chằm chằm vào sau gáy nàng, tay nắm lấy tay siết thật chặt.

Lâm Tiểu Chí mặc một thân váy ngắn linh hoạt đáng yêu, lộ ra đôi chân dài tuyết trắng mà ở trong trường học không có khả năng khoe ra, cùng Ngụy Chước Ngưng đi ở cuối hàng.

Lâm Tiểu Chí cởi bỏ đồng phục học sinh, thay vào đồ mình thích, xõa tóc, trang điểm nhẹ, hoàn toàn là bộ dáng sinh viên đại học, xinh đẹp đến mức khiến người đi ngang liên tục quay đầu lại.

Ngụy Chước Ngưng không mang hành lý, chỉ đeo chiếc ba lô thường dùng đi học, mặc sơ mi và quần jeans, dáng người còn thấp hơn Lâm Tiểu Chí một đoạn, nhìn thế nào cũng ra học sinh cao trung không thể nghi ngờ.

Lâm Tiểu Chí bắt Ngụy Chước Ngưng đưa chiếc ba lô nặng trĩu đưa cho nàng, đặt lên trên vali hành lý của mình:

"Ta đẩy chung một chỗ, tiết kiệm sức."

Ngụy Chước Ngưng lúc đầu không động đậy, Lâm Tiểu Chí đội mũ che nắng rộng vành phong tình vạn chủng quay đầu lại:

"Đưa đây đi?"

"Ừ..."

Ngụy Chước Ngưng cảm thấy nhan sắc bình thường của mình đứng cạnh Lâm Tiểu Chí xinh đẹp nhìn không giống tình nhân, càng giống muội muội nàng, hoặc là trợ lý nàng.

Ngụy Chước Ngưng cúi đầu có chút uể oải, đột nhiên tay bị Lâm Tiểu Chí nắm lấy.

Móng tay sơn trong suốt lấp lánh, ngón tay lấp lánh xinh đẹp đan xen mười ngón tay cùng nàng, nhiệt độ lòng bàn tay khiến tim Ngụy Chước Ngưng bất chợt đập nhanh hơn.

"Nghĩ cái gì đó..." Lâm Tiểu Chí bĩu bĩu môi hồng nhạt, oán giận nói, "Nửa ngày rồi cũng chưa chịu nắm tay người ta."

Ngụy Chước Ngưng bị nàng trừng mắt một cái, ngược lại tâm trạng tốt lên, nắm tay nàng càng chặt, nụ cười cũng càng rạng rỡ hơn.

Lâm Tiểu Chí: "?"

Bãi biển thành phố N còn đẹp hơn quảng cáo.

Con đường ven biển xanh lam uốn lượn, dưới bầu trời quang đãng có loại cảm giác khiến người ta quên hết phiền não.

Bãi cát trắng mịn, cát rất mềm mại, đi chân trần giẫm lên có cảm giác thoải mái như giẫm lên bột mì.

Bãi biển được bao quanh bởi các khách sạn cao cấp, khách sạn các nàng ở là khách sạn chuẩn 7 sao, thuộc chuỗi khách sạn hàng đầu của tập đoàn X.

Vừa vào khách sạn, toàn hành trình đã có AI phục vụ giúp các nàng kéo hành lý, giới thiệu cấu trúc và thiết bị của khách sạn, cùng với các địa điểm tham quan du lịch lân cận và thời gian lướt sóng tốt nhất.

Đi đến đường hầm đại dương, bầy cá an tĩnh nhưng đầy sức mạnh bơi ngang qua đỉnh đầu, khiến Ngụy Chước Ngưng mắt nhìn đến choáng váng.

Đợi đến lúc nàng ý thức được biểu cảm của mình có phần giống như thôn nữ lên thành phố, lập tức thu liễm ánh mắt tò mò và kinh ngạc.

Ta đang làm cái gì? Có phải làm mất mặt Lâm Tiểu Chí không?

Trên mặt Ngụy Chước Ngưng hơi hơi nóng lên, nhưng ngay giây tiếp theo nàng nghe thấy Lâm Tiểu Chí "Oa" một tiếng, chỉ vào Cá voi sát thủ (hay còn gọi là cá heo đen lớn hay cá hổ kình) nói:

"Thật là lợi hại!"

Ngụy Chước Ngưng cùng nàng cùng nhau nhìn con cá voi sát thủ đó, thân thể cao lớn gần như bao trùm toàn bộ tầm nhìn của các nàng, hai người nắm chặt tay nhau, đồng thời hiện lên nụ cười phấn khích.

"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cá voi sát thủ sống!" Lâm Tiểu Chí kích động không thôi.

Ngụy Chước Ngưng cũng bị nàng cuốn theo mà vui vẻ hẳn lên.

Lần này du lịch, Lâu Mịch không để Tạ Bất Ngư, Phù Đồ hay các bạn học của Trì Lẫm tốn tiền, toàn bộ hành trình đều do nàng chi trả.

Dù sao bình thường nàng ở nhà đến muốn mạng, cũng không mấy khi tiêu tiền, tiền đối với nàng bất quá chỉ là một dãy con số.

Nàng đã đặt ba phòng hướng biển, đều ở cùng tầng, là vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong khách sạn.

Vừa mở cửa phòng, ban công mỗi phòng rộng đến 60 mét vuông, đứng trên ban công nhìn ra bên ngoài, toàn bộ bờ biển đều thu hết vào tầm mắt.

Ngụy Chước Ngưng cũng không sợ nóng, nhìn đến xuất thần.

Lâm Tiểu Chí từ phía sau lại gần ôm lấy nàng, thổi nhẹ vào tai nàng.

"Ngứa quá a." Ngụy Chước Ngưng rụt vai cười.

Lâm Tiểu Chí khều khều cổ áo nàng: "Đi tắm trước một cái đi tiểu Chước Ngưng?"

Ngụy Chước Ngưng biết nàng muốn làm gì, chăm chú nhìn Lâm Tiểu Chí một lát, chủ động hôn nàng, thanh âm vì khẩn trương mà có chút khàn khàn:

"Được..."

Lâu Mịch cùng Trì Lẫm từ phòng tắm ra tới, đôi môi Trì Lẫm hồng đến như là vừa thoa son.

Lâu Mịch đau lòng mà sờ sờ: "Có phải thô lỗ quá không?"

Trì Lẫm đỏ mặt lắc đầu: "Là ta quá thích dính Bệ Hạ."

Nhìn bộ dáng Trì Lẫm như vậy, nếu không phải đã hẹn giữa trưa cùng mọi người ăn cơm, các nàng đã sớm muộn rồi, Lâu Mịch thật sự hận không thể lại đem nàng ném vào bồn tắm, lại kịch liệt chiến đấu thêm trăm hiệp.

Không ngoài dự kiến, ba đội nhân mã toàn bộ đều đến trễ.

Buổi chiều hai giờ các nàng mới tới nhà ăn, bụng đói cồn cào kêu vang mà ăn xong bữa trưa.

Nhà ăn khách sạn Trung Quốc tiêu chuẩn cao cấp, suýt chút nữa đem cả đầu lưỡi cũng ăn luôn.

Cơm nước xong, mọi người trở về nghỉ ngơi tạm thời một lát, chờ tiêu thực rồi đợi đến lúc hoàng hôn mặt trời không còn gay gắt thì hẹn nhau cùng đi lặn biển và lướt sóng.

Trở lại phòng, Lâu Mịch lấy ra áo tắm đưa cho Trì Lẫm: "Ngươi mặc bộ này đi, số đo chắc là không thành vấn đề."

Trì Lẫm cầm lấy áo tắm, vừa nhìn thấy liền tái mặt.

"Chỉ có...... hai mảnh vải này thôi sao?"

Lâu Mịch đã cởi sạch, đang mặc bikini, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trì Lẫm hiện rõ màu xanh bảo vệ môi trường, bỗng nhiên nhớ ra —— nàng là người cổ đại......

Lần trước mặc váy ngủ hai dây còn bị nàng công kích là "không ra thể thống gì" như vậy, huống hồ gì là bikini.

Lâu Mịch cố gắng giải thích cho nàng: "Thời đại này mọi người đều mặc như vậy, đây là đi biển mà."

"Đi biển, thì phải để lộ thân thể sao?"

"Chỗ quan trọng không phải đều che rồi sao?"

Trì Lẫm khó tin mà xách bikini lên: "Đây là...... che chỗ nào rồi?"

Biểu tình của Trì Lẫm thật sự quá khiếp sợ, Lâu Mịch bật cười ầm lên.

Bị nàng cười đến có chút xấu hổ bực bội, Trì Lẫm nói: "Bệ Hạ chê cười ta như vậy, chính là nguyện ý để thân thể ta bị người khác nhìn thấy sao?"

Lời vừa nói ra, Lâu Mịch lập tức ngồi dậy:

"Không phải a! Ta sao có thể nguyện ý! Nhưng mà...... Mọi người đến biển chơi, sẽ không so đo mấy chuyện này. Có vài quốc gia nữ nhân ở bãi biển đến cái này cũng không mặc, bây giờ mọi người đều thích tự do không ràng buộc."

Đạo lý Trì Lẫm đều hiểu, nàng đương nhiên biết thời đại này với Đại Nguyên rất khác nhau.

Chỉ là......

Chỉ tưởng tượng hình ảnh đó, Trì Lẫm đã cảm thấy đầu choáng váng.

"Được được được, vậy thì chúng ta không mặc." Lâu Mịch làm sao nỡ để Trì Lẫm khó xử, liền ra quầy khách sạn thuê đồ lặn liền thân, đem về cho Trì Lẫm mặc vào.

"Như vậy chắc được rồi đi?"

Trì Lẫm nhìn đường cong rõ ràng trên thân mình, không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận như vậy.

Mặt trời ngả về tây, người ở bãi biển càng ngày càng đông.

Sáu người cùng nhau ra bãi biển, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ đi lướt sóng, Lâm Tiểu Chí dạy Ngụy Chước Ngưng lặn, mà Trì Lẫm biết bơi còn lợi hại hơn nhiều so với Lâu Mịch tưởng tượng, lại còn mặc đồ lặn, chỉ thấy một cái búng người liền chẳng thấy bóng dáng đâu.

Lâu Mịch theo nàng cùng bơi ra phía trước, hai người bơi tới khu lưới cá mập thì nhìn thấy vô số loài cá rực rỡ, thậm chí còn có rùa biển!

Chơi đến kiệt sức mới bơi trở về, Lâu Mịch nói muốn đi mua ít đồ uống cho mọi người, bảo Trì Lẫm chờ nàng một lát.

Trì Lẫm ngồi quỳ trên bãi cát nghỉ ngơi, thấy phía trước cách đó không xa có một người nổi lềnh bềnh trên mặt biển.

Hình như là một tiểu hài tử.

Tiểu hài tử kia vẫn không nhúc nhích, cứ thế trôi nổi.

Trì Lẫm nhìn vài giây, rồi đứng lên.

Lại nhìn thêm hai giây, tiểu hài tử vẫn không động đậy.

Không phải là...

Trì Lẫm lập tức bơi về phía tiểu hài tử, bắt lấy phía sau lưng nàng một tay xách lên.

Không ngờ tiểu hài tử kia vừa bị xách lên liền lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn nàng.

"Ủa?" Trì Lẫm cũng rất khiếp sợ, "Ngươi chưa chết sao?"

"Ta? Chết?" Tiểu nữ hài nhìn khoảng bảy tám tuổi, mặc bộ đồ lặn giống nàng, tóc dài rậm rạp buộc sau đầu, lớn lên xinh xắn linh khí mười phần, chỉ là lúc này biểu hiện nhìn như hung thần ác sát, phi thường khó chịu.

"Ta đang thử thách nín thở!" Tiểu nữ hài tức giận nói.

"12." Một nữ hài khác trông y hệt nàng, tuổi cũng xấp xỉ, bơi lại đây, nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay rồi nói, "Ngươi không phá được kỷ lục của ta nha."

Đây là một đôi song sinh.

"Bị quấy rối, không tính!"

"Đã cá cược thì phải chịu thua nha, tối nay ngươi phải đi trộm đồ ăn vặt trong phòng của mẹ."

"Đáng ghét."

Tiểu nữ hài bị gọi là 12 thở phì phì bơi đi, còn lại tiểu nữ hài nhỏ nhỏ ma lanh kia đối với Trì Lẫm nói: "Đừng để ý, muội muội ta luôn như vậy, ta thay nàng xin lỗi tỷ tỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro