Chương 107. Nữ hoàng với đại thần cp thì không cắn à?
Lâu Mịch cùng Trì Lẫm hôm nay cùng nhau đi lướt sóng một ngày trọn vẹn.
Tạ Bất Ngư biết Lâu Mịch thần kinh vận động phát triển, mấy năm trước từng cùng chơi đùa với Lâu Mịch một lần, khi đó Lâu Mịch hoàn toàn là người ngoài nghề với môn lướt sóng, vậy mà cũng dám ôm ván lướt sóng lao thẳng vào giữa dòng sóng.
Bị sóng đánh ngã mấy lần, uống mấy ngụm nước biển xong sau đó, Lâu Mịch đã có thể lượn vòng vòng trên sóng.
Lâu Mịch đã rất lợi hại, kết quả Trì Lẫm còn khiến Tạ Bất Ngư càng kinh sợ hơn.
Tạ Bất Ngư còn tự làm mẫu cho nàng xem, mới vừa lên sóng được một chút, cảm giác bên cạnh có một bóng người nhẹ nhàng như lướt qua, Tạ Bất Ngư bị thu hút sự chú ý, nhìn lại thì thấy người kia hoá ra là Trì Lẫm.
Trì Lẫm còn có tâm tình quay đầu lại nói chuyện với nàng: "Bất Ngư tỷ, là như vậy sao?"
Tạ Bất Ngư mắt nhìn đăm đăm, trực tiếp bị sóng đánh lật xuống nước.
Khi từ trong nước trồi lên, thấy Trì Lẫm thân nhẹ như yến bay lượn vững vàng, Lâu Mịch cũng "A ha" một tiếng theo sát phía sau.
Tạ Bất Ngư lắc lắc đầu: "Đúng là thần tiên quyến lữ..."
Trì Lẫm thực sự rất nhanh chóng yêu thích lướt sóng, chơi gần hai tiếng cũng không hề thấy mệt mỏi.
Tạ Bất Ngư và Phù Đồ mệt đến mức nằm thở dốc trên bãi cát, nhìn Trì Lẫm và Lâu Mịch lại tiếp tục đi chơi máy bay mini trên mặt nước.
Hai nàng mỗi người điều khiển một chiếc máy bay bay lên trời, rất nhanh liền biến thành hai chấm nhỏ, doạ huấn luyện viên giật mình:
"Cũng bay xa quá rồi! Hai vị tiểu thư này gan lớn thật đấy..."
Nếu không phải máy bay mini này động lực không đủ, lấy khả năng của hai nàng nói không chừng thật có thể bay tận ra ngoài không gian.
Chơi máy bay xong lại đi lặn biển.
Hiện tại lặn biển càng ngày càng đơn giản, Trì Lẫm nghe huấn luyện viên nói nửa giờ về những điều cần chú ý liền theo Lâu Mịch cùng nhau xuống nước.
Nàng trước kia cũng từng lặn xuống nước, nhưng là không dùng bất kỳ công cụ gì, trực tiếp lặn xuống không phải để ẩn mình thì chính là truy kích.
Mà lần này nàng hoàn toàn thả lỏng tinh thần, chỉ vì vui chơi mà đến, chỉ để chiêm ngưỡng một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Lâu Mịch mang theo đầy đủ thiết bị lặn ở phía trước nàng, nắm tay nàng, thường xuyên quay đầu lại chỉ chỗ nào đó có cá cho nàng xem.
Dưới nước các nàng cũng có thể giao tiếp, giọng nói của Lâu Mịch vẫn luôn vang vọng trong mặt nạ bảo hộ của nàng.
Trì Lẫm không ngờ nơi sâu dưới đáy biển lại là khung cảnh như thế này.
Theo các nàng dần lặn xuống, ánh sáng càng lúc càng tối, cảnh vật nhìn thấy cũng càng thêm kỳ diệu.
Loại vẻ đẹp kinh tâm động phách này đè nặng lên tim Trì Lẫm, khiến nàng vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Lâu Mịch trước đây khi chơi "Nguyên thủy mê tung", vì thu thập sách tranh sinh vật đáy biển, từng cố tình tìm hiểu hết toàn bộ các loài sinh vật biển từ cổ chí kim, lúc này sinh vật xuất hiện trước mắt các nàng cơ bản đều nhận ra, đúng lúc có thể giải thích cho Trì Lẫm nghe.
Trì Lẫm nắm chặt tay Lâu Mịch, khóe miệng hiện ý cười, tất cả đều được Lâu Mịch thu vào mắt.
Chờ các nàng trở lên bờ, Trì Lẫm cuối cùng cũng hơi mệt một chút.
Hai người nằm cạnh nhau xem mặt trời lặn, Lâu Mịch hỏi nàng:
"Ngươi có thích thế giới này không?"
Trì Lẫm gật gật đầu: "Thế giới này tuyệt vời vượt quá dự kiến của ta."
"Ngươi thích thế giới này, hay là thích ta?" Lâu Mịch chu môi hỏi nàng.
"Bệ Hạ như thế nào cái giấm gì cũng ăn......"
"Mặc kệ, ngươi suy nghĩ kỹ rồi trả lời."
Trì Lẫm căn bản không cần suy nghĩ, vuốt cằm Lâu Mịch, chủ động hôn nàng:
"Ta thích Bệ Hạ ở mỗi một thế giới."
Gió biển từ từ nổi lên, nhiệt độ nụ hôn lại không ngừng tăng.
......
Lâm Tiểu Chí đã hẹn trước buổi tối tổ chức tiệc nướng BBQ bên bãi biển, gọi Lâu Mịch, Tạ Bất Ngư và mọi người cùng đi, xem như đáp lễ cho chuyến du lịch lần này.
Tạ Bất Ngư và Phù Đồ trở về phòng tắm rửa luôn, Lâu Mịch và Trì Lẫm thì ngâm nước nóng một lát rồi mới lên lầu.
Nói lại, cả ngày cũng chưa nhìn thấy Lâm Tiểu Chí cùng Ngụy Chước Ngưng, Lâu Mịch còn nói với Trì Lẫm:
"Xem tiểu Lâm và tiểu Ngụy dính nhau như vậy, ta cũng yên tâm rồi."
Khi hai người quấn khăn tắm bước vào thang máy, Trì Lẫm bất đắc dĩ nói:
"Bệ Hạ cả ngày trong đầu toàn nghĩ mấy thứ linh tinh loạn xạ."
Lâu Mịch: "Trong đầu ta nghĩ toàn là ngươi mà, sao ngươi lại có thể nói chính mình là đồ linh tinh loạn xạ?"
Trì Lẫm bị lời nói của nàng nghẹn lại một chút, không nghĩ tới lời nói còn có thể xoay chuyển như vậy, một lúc không thể phản bác lại.
Người cổ đại trong việc tán tỉnh quả nhiên thực sự không có thiên phú.
Lâu Mịch được đà đắc ý cười nửa ngày, mãi đến khi Trì Lẫm hơi oán niệm, Lâu Mịch mới ôm vai nàng, hôn lên má nàng một cái.
Nếu như mỗi người đi tắm vòi sen riêng thì chắc hai người chỉ ở cạnh nhau thêm nửa tiếng là xong.
Nhưng vì cùng nhau vào tắm, cọ sát trong đó tận một tiếng, Lâu Mịch vẫn không hề có ý định buông tha Trì Lẫm.
Nếu không phải Trì Lẫm bị nàng lăn lộn đến không chịu nổi, lại còn nhớ đến mọi người đang đợi các nàng, thì khả năng thời gian còn bị kéo dài thêm nữa.
"Mệt rồi à?" Lâu Mịch nhìn Trì Lẫm toàn thân phiếm hồng đào, đau lòng hôn hôn nhẹ lên trán nàng.
"Cần phải đi rồi, mọi người đều đang đợi chúng ta."
Ôi, Lâu Mịch âm thầm thề trong lòng, lần sau nhất định phải tìm một hoang đảo không người, cùng Trì Lẫm tiêu dao tự tại, không có bất kỳ lịch trình nào khác, cũng chỉ có hai người bọn nàng.
Khi Trì Lẫm muốn từ bồn tắm đứng lên, Lâu Mịch thấy thân hình nàng run run, vội vàng chạy lại đỡ nàng.
"Không sao chứ? Sao lại thế này? Là chơi nhiều quá sao?"
Trì Lẫm bản thân võ nghệ cao cường, bay một phát là có thể lên tận trời cao, Lâu Mịch thật không nghĩ tới chiến đấu kịch liệt một tiếng đồng hồ mà nàng lại có chút kiệt sức.
Hôm nay vốn dĩ các nàng đã chơi mấy hạng mục vận động cực kỳ tiêu hao thể lực, trở về phòng lại bị Lâu Mịch tinh lực dư thừa lăn qua lộn lại rất lâu, Trì Lẫm bị nước ấm ngâm đến choáng đầu hoa mắt, nhưng thấy Lâu Mịch hứng thú cao như vậy, lại không nỡ làm nàng cụt hứng.
Huống chi...
Trì Lẫm phát hiện, hồn phách nàng đang bị thân thể này ảnh hưởng.
Thân thể nguyên bản của nàng được nàng rèn luyện đến phi thường cứng cỏi, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại, nói một câu dũng mãnh thiện chiến chắc chắn không có mấy người sẽ phản đối.
Nàng có thể cưỡi ngựa phi nước đại ngàn dặm mà tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, nhưng chỉ cần cùng Bệ Hạ vui thích xong, thể lực liền sẽ nhanh chóng bị bào mòn.
Nàng và Bệ Hạ từng cùng nhau thảo luận chuyện này.
Bệ Hạ rất nghiêm túc nói: "Nhất định là Lẫm tỷ tỷ yêu người ta quá sâu đậm, người ta một cái hôn thôi, cũng đủ bằng thiên quân vạn mã nơi bắc cương."
Trì Lẫm nhớ lại lời Bệ Hạ nói, không nhịn được cười.
Bệ Hạ trước sau đều có rất nhiều ngụy biện tuyệt thế như vậy, cho dù thay đổi thời không, đổi cả thể xác, vẫn không đổi được cái miệng này.
Nàng đi đến đại sảnh, vừa lúc gặp được Hứa Ấu Diên cùng cả nhà bốn người vừa từ bên ngoài trở về.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đang nói chuyện, không chú ý đến ân nhân cứu mạng đi tới trước mặt, nhưng Tiểu 12 bỗng nhiên dừng bước chân, Thời Duyệt kéo nàng không động, cúi đầu nhìn thoáng qua con gái, phát hiện khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt không chớp lấy một cái mà nhìn về phía trước.
"A." Tiểu 7 cũng kéo Hứa Ấu Diên lại, chỉ vào Trì Lẫm nói: "Thật trùng hợp nha, người muội muội thích kìa."
"Ngươi bớt nói nhảm đi!" Tiểu 12 hận không thể lấy cái mặt nạ lặn biển trong tay đập lên mặt Tiểu 7.
Tiểu 7 nhìn hình ảnh Lâu Mịch khoác vai Trì Lẫm, hai người ân ái ngọt ngào, quay sang nói với Tiểu 12:
"Mối tình đơn phương của ngươi chưa kịp bắt đầu, có vẻ như đã phải kết thúc rồi."
Tiểu 12 giống như một khối băng khắc, chăm chú nhìn Trì Lẫm.
Trì Lẫm mỉm cười, vẫn luôn nhìn người bên cạnh, hơi ngẩng đầu nghe từng chữ đối phương nói, thường xuyên mỉm cười một chút, đôi mắt to cong lên như trăng khuyết.
Có đôi khi lại không biết nói gì, người bên cạnh nhíu mày chu môi, biểu cảm của Trì Lẫm cũng theo đó mà căng thẳng lên, vội vàng kéo lấy tay đối phương, dựa vào gần hơn, không ngừng giải thích, đến khi đối phương mặt mày giãn ra nở nụ cười mới yên tâm đôi chút.
Tiểu 12 nhìn nhìn, xem đến ngây người.
Trì Lẫm và Lâu Mịch tình cảm mặn nồng, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cũng thấy rõ ràng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thời Duyệt gõ gõ đầu Tiểu 12 nói:
"Thấy chưa, hai vị tỷ tỷ kia ân ái biết bao. Ta với mẹ lớn nhà ngươi cũng từng như vậy đấy. Ngươi đừng mơ mộng nữa, nghĩ cái khác đi."
Mặt Tiểu 12 đỏ bừng, cúi đầu. Theo hiểu biết của Thời Duyệt với con gái, đoán chừng sắp bắt đầu phát điên rồi.
Không ngờ Tiểu 12 lại không nói một lời, chẳng buồn đáp lại gì, một mình bước nhanh về phía trước.
Ngoài dự kiến của cả nhà.
"Thật thương tâm." Hứa Ấu Diên nói bằng giọng đồng cảm.
Thời Duyệt gật gật đầu: "Ta có thể hiểu được."
Hứa Ấu Diên: "?"
"Nhiều năm trước, nghe tin ngươi kết hôn, ta và Tiểu 12 bây giờ phản ứng giống hệt nhau. Ôi, con gái đáng thương của ta, sao lại bước lên con đường cũ của ta vậy chứ?"
Hứa Ấu Diên: "......"
Hứa Ấu Diên theo bản năng cảm thấy chuyện cũ năm xưa có nguy cơ bị đào lại, vội vàng ngậm miệng.
Thời Duyệt: "Sao ngươi không nói gì?"
"Ta dám nói sao? Ta nói một câu, ngươi không có cả trăm câu chờ ta à?"
"Ở đâu ra trăm câu? Ta còn nửa câu chưa nói xong mà, ngươi gấp gáp cái gì?"
"......"
Đó, câu đầu tiên trong trăm câu tới rồi.
"Huống chi, những gì ta nói đều là lời thật. Năm đó ngày ngươi kết hôn với vợ trước, không chỉ là ngày kỷ niệm của hai người các ngươi, còn là ngày kỷ niệm lần đầu tiên ta uống rượu, lần đầu tiên ta uống say, còn là ngày kỷ niệm lần đầu tiên ta khóc đến bất tỉnh nhân sự!"
"Bất tỉnh nhân sự..." Hứa Ấu Diên cảm thấy Thời Duyệt lại đang khoa trương lung tung, có thể thấy trong ánh mắt nàng có ánh sáng lấp lánh, tựa hồ thực sự nghĩ tới những chuyện cũ khiến nàng không vui, lời trêu chọc đang muốn nói liền không thực sự nói ra.
"Nhưng không sao cả, ai." Thời Duyệt thở dài thật sâu, hoài niệm những năm tháng đã từng đứng ở đỉnh cao, "Ngươi không biết đâu, cả đời ta nước mắt đều vì ngươi mà rơi."
Được rồi, nghe đến đây liền biết nàng lại đang mượn cơ hội tán tỉnh.
"Hứa Ấu Diên, ngươi nói xem, giờ ngươi còn không chăm sóc ta chu đáo, lương tâm ngươi không cắn rứt sao? Nhìn xem người ta đối với tiểu tình nhân, ân ân ái ái ngọt ngào thế nào. Ngươi đã bao lâu không nghiêm túc chăm chú nhìn ta một cái?"
Hứa Ấu Diên kêu oan: "Ta khi nào không nghiêm túc nhìn ngươi chứ, mỗi lần ngươi nói chuyện ta đều là người đầu tiên đáp lời mà? Có ai oan uổng người như ngươi vậy không!"
"Phải không." Thời Duyệt lắc đầu, cả người dựa sát lên người Hứa Ấu Diên, "Ta cảm thấy vẫn chưa đủ chân thành."
"Vậy muốn thế nào mới tính là chân thành......"
"Đêm nay ta dạy cho ngươi."
Tiểu 7 đứng phía sau bị hai vị trên đỉnh đầu làm cho nổi da gà rơi đầy đất, thật sự không chịu nổi nữa.
Tuy rằng từ nhỏ đến giờ, nàng cũng không thiếu gặp phải cảnh chịu tội này, hai mẹ của nàng cả ngày trước mặt họ chẳng chút kiêng dè mà phô bày ân ái, nhưng dù có nhìn quen đi nữa, vẫn sẽ bị buồn nôn đến phát run.
Tiểu 7 tránh khỏi tay Hứa Ấu Diên, đuổi theo muội muội.
"Sao lại chạy nữa rồi, quay lại đây!" Hứa Ấu Diên một bên đỡ lão bà đang như một con thú cưng to xác rúc trên người mình, một bên còn phải gọi đứa nhỏ.
"Yên tâm, ta đi tìm 12, sẽ không ra khỏi khách sạn!" Tiểu 7 nói, "Để ta cùng muội muội trò chuyện riêng một lúc đi."
Thời Duyệt cũng nói: "Để các nàng hai chị em trò chuyện riêng đi, Tiểu 12 giờ chắc gì đã muốn thấy chúng ta. Trước kia lúc ta còn nhỏ cũng thế, đừng tưởng ta với tỷ ta ngày nào cũng cãi nhau, chứ có bí mật gì hồi bé, ta thật sự không muốn nói với ba mẹ, chỉ kể với tỷ ta thôi."
"Được rồi..." Hứa Ấu Diên vẫn không hoàn toàn yên tâm, "Chúng ta thực sự không cùng qua xem một chút sao?"
Thời Duyệt hôn lên môi nàng một cái: "Hài tử lớn rồi, cho các nàng chút không gian riêng tư đi, cũng không thể cả đời nhìn chăm chăm các nàng được. Sau này chúng ta già rồi chết đi, tỷ muội mới là người sống cùng nhau trong thế giới này. Các nàng càng nhiều giao lưu, càng có nhiều ký ức cùng lớn lên với nhau, mới là điều quan trọng."
Thân là con một, Hứa Ấu Diên có chút cảm khái: "Có tỷ muội thật tốt."
Tiểu 7 đuổi theo phía sau muội muội, phát hiện nàng đang đi cùng Trì Lẫm và Lâu Mịch về phía bãi biển riêng của khách sạn.
Khu vực kia là nơi khách sạn chuyên cung cấp dịch vụ BBQ bãi biển riêng cho khách hàng VIP, khách sạn thuộc tập đoàn khách sạn của Hứa Ấu Diên, Tiểu 7 từng rất quan tâm đến việc quản lý khách sạn, với mô hình quy hoạch khách sạn nàng đã qua lại xem nhiều lần, tự nhiên biết công năng của khu vực kia.
Trì Lẫm cùng Lâu Mịch đi vào, Tiểu 12 không có kế hoạch từ trước, đương nhiên bị cản lại ngoài cửa.
Tiểu 7 lấy điện thoại ra, đăng nhập vào hệ thống nội bộ khách sạn, phá giải trình tự đặt chỗ, kéo theo Tiểu 12 quay lại cửa, hệ thống AI quét mặt nhận dạng, cho phép vào.
"Ngươi đi theo làm gì vậy? Định xem chê cười ta sao?" Tiểu 12 khó hiểu.
"Thật là lòng tốt không được báo đáp, không có ta thì ngươi vào được chắc?"
Tiểu 12 còn muốn nói gì nữa, Tiểu 7 làm cử chỉ "Suỵt", kéo nàng đi về phía bắc, ẩn mình sau những cây cối, nhìn lén Trì Lẫm.
Khi Trì Lẫm cùng Lâu Mịch đến, Tạ Bất Ngư, Phù Đồ cùng Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng đều ở đó rồi.
Hai người muộn như vậy mới hiện thân, mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra cũng không nói thêm gì, chỉ có Tạ Bất Ngư đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người:
"Được đấy, đi tắm một giờ đồng hồ còn chưa ra, phải nói là Mịch tỷ nhà chúng ta vẫn lợi hại nhất."
Lâu Mịch vừa vặn cầm được một xiên cánh gà trong tay, dùng đầu nhọn của xiên thép nhắm thẳng vào Tạ Bất Ngư:
"Chỉ có cái miệng ngươi là biết nói, nói thêm một câu nữa thử xem? Cho ngươi nếm thử sự lợi hại ngọn lửa cánh gà của ta."
"Ngươi đến đây, ngươi ném bao nhiêu cái ta ăn bấy nhiêu!"
Lâu Mịch cùng Tạ Bất Ngư vừa gặp mặt đã cãi nhau, một đám người bị các nàng làm cho cười không ngừng.
Tạ Bất Ngư dùng ngực kẹp lấy xiên cánh gà bị ném tới, Ngụy Chước Ngưng uống một ngụm Coca phun thẳng ra, sặc đến suýt ngất, Lâm Tiểu Chí vội vã giúp nàng vỗ lưng.
Tạ Bất Ngư chỉ vào vùng da bị nóng đỏ ửng của mình chất vấn Lâu Mịch:
"Muội muội người còn ở đây đấy! Ngươi chơi trò lưu manh gì vậy! Nhìn xem, đỏ hết rồi!"
Lâu Mịch: "Ta cho ngươi thêm cái cánh gà nữa, cho đối xứng."
Lâu Mịch từ trong game đến ngoài đời thực, chính xác đều vô cùng đáng sợ, Tạ Bất Ngư không dám đỡ đòn, chỉ có thể chạy trốn.
Trì Lẫm đứng một bên cười, lúc Lâu Mịch chiếm ưu thế thì vỗ tay cho nàng, lúc nàng có khả năng bị bắt nạt thì lập tức đứng bên cạnh chi viện.
Tuy rằng mọi người đang cãi nhau ầm ĩ hoàn toàn không nghiêm túc, nhưng Trì Lẫm bất kể lúc nào cũng đứng về phía bạn gái, bảo vệ lập trường của nàng, thái độ vô cùng rõ ràng.
Dù chỉ là đang nói giỡn, nàng cũng chưa từng có một khắc nào đứng ở phía đối lập với Lâu Mịch.
Tất cả những điều này đều bị Tiểu 12 thu vào trong mắt.
Tiểu 7 quay đầu lại nhìn muội muội, đưa khăn tay cho nàng.
Qua 5 phút, quay lại xem nàng, khăn tay đã ướt sũng nước mắt.
"Haizz." Tiểu 7 đành phải dùng tay áo giúp muội muội lau nước mắt.
"Người kia là Cao Lầu Mịch Tuyết, ngươi biết rồi đúng không." Tiểu 7 nói, "Đội trưởng chiến đội Cửu Thiên, nghe nói trước kia Lẫm thiếu chủ của ngươi cũng là vì nàng mới gia nhập đội tuyển esports. Hai nàng quan hệ thực sự tốt, trên mạng cũng thường xuyên tương tác."
Tiểu 12 gật gật đầu: "Ta biết."
"Cho nên......" Tiểu 7 dùng ngón tay nhỏ vẽ vòng tròn trên cát, nàng thường ngày toàn là đối đầu gay gắt với muội muội, rất khó nói ra được điều gì tử tế, hiện tại moi hết tâm can cũng không biết nên nói gì mới hợp tình hợp lý, người vốn luôn lanh lợi như nàng lại đột nhiên trở nên nói lắp tậm tịt đúng lúc này.
"Cho nên, ta khóc một trận là tốt rồi." Tiểu 12 ôm lấy đầu gối của mình, "Đừng nói với các mẹ."
"Ừm." Tiểu 7 nói, "Ta nhất định không nói, đây là bí mật giữa hai tỷ muội chúng ta."
Tiểu 12 trầm mặc một lúc, rồi nói: "Ta có thể dựa vào vai ngươi không?"
Tiểu 7 lập tức ngồi thẳng dậy, như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa nhỏ: "Tới đây đi!"
Tiểu 12 lại gần tựa lên, ánh mắt vẫn nhìn về phía Trì Lẫm.
"Nàng thực sự vui vẻ." Tiểu 12 nói, "Ở bên cạnh người mình thích, chắc hẳn là vô cùng hạnh phúc đi."
"Đương nhiên rồi, ngươi xem các mẹ của chúng ta đi, kết hôn bao nhiêu năm như vậy, chúng ta đều lớn thế này rồi, mà các nàng vẫn còn thân mật không rời như thế mỗi ngày, chắc chắn là rất hạnh phúc."
"Ừm." Tiểu 12 nói, "Ta không thể đem lại hạnh phúc cho nàng, nếu nàng có thể tìm được điều đó nơi người khác, thì cũng là một chuyện không tồi......"
Tiểu 7: "......"
Tiểu 12: "Ngươi đang cười sao?"
Tiểu 7: "Không có không có."
Tiểu 12 "Bốp" một tiếng đứng bật dậy: "Ngươi tuyệt đối đang cười ta!"
Tiểu 7 nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: "Ta sai rồi muội muội, ngươi đừng giận. Ta chỉ là cảm thấy ngươi thật sự rất đáng yêu."
"Ngươi cười ta!" Tiểu 12 tức giận đến run người.
"Ai, đúng vậy, cười ngươi ngốc nghếch, giả vờ sâu sắc." Không ngờ Tiểu 7 lại thật sự nói thật.
Tiểu 12 cảm thấy trên đầu mình như có một đám mây hình nấm đang bay lên, nàng lập tức quay đầu bước đi thật nhanh.
Tiểu 7 vội chạy theo sau: "Tức giận rồi sao?"
"Tránh ra!"
"Tức giận là tốt rồi."
"??"
"Tức giận rồi thì sẽ không khóc nữa."
"...... Vậy ngươi cố tình chọc ta tức giận sao?"
Tiểu 7 giữ nàng lại, hai người đứng bên bể bơi, Tiểu 7 nói:
"Nếu ngươi không vui thì ta để ngươi đánh, yên tâm ta sẽ không trốn tránh. Nếu ngươi vẫn còn tức giận, ngươi cứ đẩy ta xuống bể bơi, bảo đảm ngươi sẽ hả giận."
Hai tỷ muội này từ khi có ký ức đến giờ vẫn luôn đấu nhau chan chát, mỗi ngày không đấu khẩu thì không thể ngủ được.
Tiểu 7 lại là cái loại chuyên chơi chiêu hiểm, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào muội muội.
Tỷ tỷ nhà người ta là như thế nào? Yêu thương muội muội, che chở muội muội.
Tỷ tỷ nhà mình thì sao? Ngoài khi dễ ra vẫn là khi dễ.
Tiểu 12 cảm thấy cả đời này chắc không thể cùng nàng bắt tay giảng hòa được.
Trong lòng Tiểu 12, tỷ tỷ chính là ác ma, loại ác ma đội lốt thiên sứ!
Nhưng mà một ác ma như vậy, lúc này lại nói sẽ để nàng hả giận......
"Ta vì sao phải đánh ngươi? Người chọc ta tức giận lại không phải ngươi." Tiểu 12 bị cưng chiều như vậy một chút, mặt càng đỏ lên, giọng nói cũng trở nên mềm mại.
"Không phải ta sao?" Tiểu 7 mở hai tay ôm nàng vào lòng, "Được rồi, vừa rồi ta thật sự không phải cười ngươi, là thật sự thấy ngươi quá đáng yêu. Không ngờ ta lại có một muội muội đáng yêu như vậy, trước kia ta sao lại không phát hiện được nhỉ?"
Trong trí nhớ của Tiểu 12 dường như chưa từng được tỷ tỷ ôm như thế, càng chưa từng nghe được tim mình đập thình thịch dữ dội đến vậy.
Tiểu 7 giúp nàng lau nước mắt trên mặt, nói:
"Về không? Ta mua kem cho ngươi ăn."
"Được!"
Tiểu 12 bị tỷ tỷ nắm tay dắt đi, cảm giác vô cùng an toàn, sớm đã đem "mối tình đầu" kia quăng ra sau đầu, hoàn toàn quên mất mình ra đây là để làm gì, chỉ muốn mau chóng được ăn kem mà tỷ tỷ mua cho.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hứa Ấu Diên suýt nữa một chân đá Thời Duyệt xuống giường, may mà Thời Duyệt phản ứng nhanh, ôm lấy chân nàng.
"Đừng có chột dạ được không, chúng ta là thê thê hợp pháp, đang giao lưu tình cảm, ngươi khẩn trương cái gì. Hơn nữa ta có khóa cửa, bọn tiểu quỷ vào không được đâu."
Thời Duyệt vừa nói xong, liền nghe "tích" một tiếng, khóa cửa bị giải rồi.
Hứa Ấu Diên mặt mày xanh mét, Thời Duyệt gần như xoay người 180 độ giữa không trung, chui thẳng vào trong chăn.
Tiểu 7 thò đầu nhỏ vào, thấy Hứa Ấu Diên đang giả vờ ngủ, còn Thời Duyệt mặt tức giận mà trừng nàng:
"Ngươi làm gì đó!"
"Quấy rầy các người thật xin lỗi. Nhưng ta muốn ngươi giúp mở khóa chương trình giám sát phụ huynh một chút, ta cần mua vài quyển sách điện tử."
Thời Duyệt mắt gần như phun ra lửa: "Các ngươi biết viết cả virus, còn cần ta mở khóa chương trình giám sát phụ huynh làm gì?"
Tiểu 7 bị nhắc nhở như vậy, lập tức tỉnh ngộ: "Vẫn là mẹ thông minh. Các ngươi tiếp tục đi."
Tiểu 7 vừa đóng cửa lại, liền bị Hứa Ấu Diên trong chăn tức đến chết kéo ra:
"Có lúc ta thật sự không biết các nàng là thiên tài hay là tiểu đồ ngốc nữa."
"Thiên tài giống ta." Thời Duyệt nói, "Tiểu ngốc giống ngươi."
Hứa Ấu Diên "hức" một tiếng liền muốn trừng phạt Thời Duyệt, lúc này cửa lại mở ra, Tiểu 12 hỏi:
"Có kem nè, các ngươi có ăn không?"
Hứa Ấu Diên cùng Thời Duyệt đồng thời chui vào chăn, hét: "Không ăn!"
Tiểu 12: "......"
.
BBQ bãi biển không thể thiếu rượu, vài người bạn uống hơi nhiều, máy karaoke vừa mở cái gì cũng có thể hát được.
Tạ Bất Ngư đối với chuyện giữa Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng hai vị tiểu bằng hữu này đặc biệt hứng thú, vốn dĩ định hỏi Lâm Tiểu Chí, nhưng đứa nhỏ này nhìn thì nhỏ tuổi, tâm tư lại thâm trầm, dù cạy thế nào cũng không thể phá vỡ được cái miệng phòng thủ nghiêm ngặt của nàng.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Chước Ngưng dễ dụ, chỉ cần vài câu tuỳ tiện chọc chọc liền lỡ miệng kể sạch sẽ.
"Hóa ra các ngươi từ sơ trung đã liếc mắt đưa tình, đúng là không đứng đắn." Tạ Bất Ngư ngẩng mặt lên trời cảm thán, "Hài tử bây giờ thật sự trưởng thành sớm, nhớ ta hồi sơ trung còn đang chơi bùn."
Lần đầu tiên kể chuyện của mình và Lâm Tiểu Chí cho người khác nghe, Ngụy Chước Ngưng xấu hổ đến co rúm người lại, len lén nhìn sang Lâm Tiểu Chí, lại thấy nàng mặt không biểu cảm chơi điện thoại, vừa chơi điện thoại vừa gọi Trì Lẫm lại xem.
Hai người càng xem biểu tình càng nghiêm túc, Ngụy Chước Ngưng không nhịn được đi lại hỏi:
"Các ngươi đang xem gì vậy?"
Lâm Tiểu Chí nói: "Hóa ra trong lịch sử có một quốc gia khác, nữ nhân từng làm hoàng đế."
"Hả? Thật sao?"
"Ừ, sau khi phim tài liệu 'A Lẫm Đan Châu' lên sóng, các cư dân mạng liền đào ra cống hiến không ít tư liệu, phát hiện một quốc gia tên là 'Nguyên' có dấu tích lịch sử. Chuyện này làm các học giả sử học xôn xao, họ vô cùng hứng thú, thức đêm nghiên cứu chứng minh, sắp có kết luận, chứng minh 'Nguyên' thực sự tồn tại." Lâm Tiểu Chí vỗ vỗ cánh tay Trì Lẫm, "A Lẫm là công thần đấy!"
Lâu Mịch nghe Lâm Tiểu Chí nói như vậy, không thể tin được mà nhìn về phía Trì Lẫm.
Trì Lẫm vẫn chưa phản ứng ngay, nàng còn đang nhìn điện thoại của Lâm Tiểu Chí.
Ngụy Chước Ngưng: "Chuyện này nghiêm túc dữ vậy sao?"
"Chuyện nghiêm túc thì giao cho học giả." Lâm Tiểu Chí tặc lưỡi cười khúc khích, "Lại đây, cho ngươi xem thứ ngươi thích nhất."
Ngụy Chước Ngưng một đầu mờ mịt, cái gì gọi là thứ ta thích nhất?
Chỉ vừa thò đầu lại xem, mắt Ngụy Chước Ngưng đều sáng lên.
Oa.
Nữ hoàng x công chúa cp, nữ hoàng x hoàng thái hậu cp, nữ hoàng x cung nữ cp...
Mới vậy mà truyện đồng nhân đã ra rồi? Các đại đại đúng là thần tốc!
Hơn nữa nữ hoàng làm tổng công đúng là khẩu vị yêu thích nhất của Ngụy Chước Ngưng.
Cầm điện thoại Lâm Tiểu Chí lướt lên, càng xem càng hưng phấn, hận không thể lập tức lên mạng mở xe tốc độ ánh sáng.
"Thật sự quá đỉnh rồi......" Ngụy Chước Ngưng đỏ cả mặt, "Nữ hoàng và công chúa cp đúng là cắn quá đã!"
Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng hưng phấn bên đó, Trì Lẫm từ giữa hai người lạnh lùng chêm vào một câu:
"Nữ hoàng với đại thần cp thì không cắn à?"
"??"
"Nữ hoàng với nữ tướng quân cũng được mà."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro