【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 4 )
Tiger sau khi giải quyết xong đại sự của cẩu sinh ở chỗ cũ trong sân, liền thè lưỡi ra vui vẻ chạy vào trong phòng.
Theo tiếng động, Tiger đứng ở cửa phòng ngủ, nghe thấy thanh âm của chủ nhân.
Thanh âm của chủ nhân từ trong phòng truyền ra, hình như có chút thống khổ, lại giống như rất bức thiết lại có thỏa mãn.
Tiger hai tay ngắn nhỏ gõ gõ cửa, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, đi vòng quanh một vòng rồi nghiêng đầu.
Nó không rõ đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao cả đêm cũng không thấy chủ nhân yêu quý của mình.
Chủ nhân đang bận cái gì a...
Khi các nàng vào bồn tắm thì trời đã sáng, chỉ là hai người quấn lấy nhau trong phòng ngủ được che bởi rèm dày nên hoàn toàn không phát hiện.
Từ trong phòng tắm đi ra, Trì Lẫm toàn thân nhuộm nước ấm lộ ra sắc đào hồng nhàn nhạt, trên người quấn áo tắm dài, tóc dài còn đang nhỏ giọt nước, mệt đến mức thật sự không muốn động đậy, chỉ muốn ăn vạ trong lòng Lâu Mịch.
Lâu Mịch ôm nàng về phòng, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau khô cho nàng.
Trì Lẫm không biết mình ngủ từ lúc nào, lúc Lâu Mịch đang giúp nàng lau người thì mơ màng tỉnh lại, nhìn người trước mắt, mỉm cười.
"Ta đã ngủ rồi sao?" Nửa ngủ nửa tỉnh, giọng Trì Lẫm có chút khàn khàn, hơn nữa đôi mắt buồn ngủ mông lung, nhưng điều này lại khiến gương mặt trưởng thành của nàng thêm một phần dễ thương non nớt đáng yêu.
"Đúng vậy, vừa rồi ngươi ngủ một lát trong lòng ta."
Trì Lẫm dụi dụi mắt, thấy Lâu Mịch vẫn còn rất tỉnh táo, tựa hồ không có ý định lập tức đi ngủ, bèn cố gắng gượng tinh thần, muốn tiếp tục bồi nàng.
Nhìn được suy nghĩ trong lòng Trì Lẫm, Lâu Mịch vuốt nhẹ dưới mắt nàng một cái, ánh mắt như lửa liếc sang: "Mệt thì ngủ đi, ta còn luyến tiếc để ngươi thức đêm nữa cơ. Hơn nữa, chúng ta không vội, vẫn còn rất nhiều thời gian."
Trì Lẫm nhắm mắt lại, dụi dụi vào trong lòng Lâu Mịch, nàng đương nhiên nhìn ra được Lâu Mịch yêu thích thân thể nguyên bản này của mình, cười nói:
"Chỉ tiếc ba tháng mới gặp được một lần."
Lâu Mịch đang định nói gì đó, Trì Lẫm bỗng nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Lâu Mịch.
Lâu Mịch bị nàng nhìn như vậy có chút hoảng: "Sao vậy?"
"Mấy giờ rồi?"
Hai người vui thích suốt một đêm, làm gì còn nhớ rõ thời gian.
Lâu Mịch cũng quá mệt mỏi, cố gắng quay người ra sau xem, liếc mắt thấy con số 6:15.
"Đã muộn thế này rồi sao?"
Trên mặt Lâu Mịch vẫn còn vương sắc đỏ vì hưng phấn, mà quầng mắt thâm không thể che giấu cũng đang nói rõ sự thật: giờ này đã là sáng sớm.
Lâu Mịch bỗng nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.
Nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Trì Lẫm sắc mặt tái nhợt vẫn đang chân chân thật thật nằm trong lòng mình.
"Khó trách..." Lâu Mịch tỉnh ngộ, "Vừa rồi lúc ở bồn tắm, không có rơi vào vực sâu."
Thì ra đã qua một đêm, ngôi sao dẫn đường cùng ánh trăng lại một lần nữa tách ra!
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy...
Các nàng dĩ nhiên biết ngắn ngủi, nhưng lại không ngờ ngắn đến như vậy, trong chớp mắt liền đánh cho các nàng trở tay không kịp!
Triền miên đến mức quên sạch mọi thứ, hoàn toàn quên mất thời gian!
Vực sâu biến mất, lần mở ra tiếp theo sẽ là ba tháng sau.
Lâu Mịch và Trì Lẫm mắt to trừng mắt nhỏ.
Trì Lẫm lập tức nhớ ra một chuyện lớn: "Ta... còn phải đi học!"
Lâu Mịch bị nàng nhắc nhở cũng có chút hoảng: "Kiếm người thế ngươi điểm danh được không?"
"Bây giờ đều là AI quét mặt điểm danh. Hơn nữa, ta sắp phải thi cuối kỳ rồi."
Xong đời.
Hai người vội vàng khoác áo ngủ, hấp tấp trở lại phòng tắm, nhìn xuống bồn tắm nước đã nguội lạnh.
Cái bồn tắm vốn dĩ bình thường đến không thể bình thường hơn, đáy bồn không nhìn thấy một chút dấu vết nào của vực sâu.
Trì Lẫm đưa tay sờ thử, Lâu Mịch vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhìn thấy nàng quay đầu lại, bất đắc dĩ lắc đầu — hoàn toàn tuyệt vọng.
Ba tháng.
Sau kỳ thi cuối kỳ thật ra có hai tháng nghỉ hè không cần đến trường, nhưng hiện tại còn một tháng thì làm sao bây giờ?
Lại phải đi học lại phải thi, Trì Lẫm với cái gương mặt này với một bộ dạng này, đừng nói là thi cử, ngay cả cổng trường cũng đừng hòng bước vào được.
Trì Lẫm ngồi sụp xuống bên bồn tắm, nước mắt giàn giụa.
Lâu Mịch quỳ gối một bên, sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối, giống như tiểu hài tử gây họa lớn, mồ hôi tuôn như mưa.
Vốn dĩ đã học lại một năm, thật vất vả mới thi đậu khoa lịch sử danh tiếng trong nước, giờ lại vì loại sơ suất này mà chậm trễ việc học, Trì Lẫm đến khi nào mới có thể học xong đại học đây?
Thấy Lâu Mịch một bộ dạng sầu khổ liên miên, Trì Lẫm sao mà nỡ được, ngồi dậy nắm lấy tay nàng, thở dài:
"Ta nhờ mẫu thân đại nhân làm giấy xin nghỉ bệnh xem thử có xử lý được tạm thời nghỉ học hay không. Nếu xin được thì tốt, nếu không được thì cũng hết cách......"
Nhắc tới Bành Tử Viện, mắt Lâu Mịch lập tức sáng lên, như thể bị chính sự thông minh của mình chinh phục.
"Bệ Hạ?"
"Nói không chừng, thật sự có thể!" Lâu Mịch nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại.
Sáng sớm 6 giờ rưỡi, Bành Tử Viện đã thức dậy rửa mặt chải đầu.
Nhận điện thoại của Lâu Mịch, nghe xong nội dung nàng nói, Bành Tử Viện không thể tin được, kinh ngạc hỏi:
"Hẳn là không thành vấn đề, dù sao nhà máy của chúng ta chuyên làm mấy chuyện kiểu đó. Nhưng mà...... nếu bị phát hiện thì sao, có phải càng tệ không?"
Lâu Mịch nói: "Ta xem qua AI gia chánh mới tung ra thị trường của N-COUNT các ngươi rồi, khuôn mặt y hệt như người thật, nếu không có cái nút nhỏ ở cổ họng thì ai có thể phân biệt đâu là người thật người giả? Không phải các ngươi còn có chức năng đúc mặt theo yêu cầu sao? Nhất định có thể làm ra một khuôn mặt giống hệt Tiểu Lẫm."
Bành Tử Viện vốn là người cẩn trọng can đảm, nhưng mà thế hệ sinh sau năm 2000 các nàng còn phá lệ thích làm những việc mạo hiểm kỳ quặc.
Nghĩ một hồi, hình như cũng thấy thú vị, liền đồng ý, ít nhất thì cứ lo xong kỳ thi trước đã rồi tính tiếp.
Hôm nay Trì Lẫm lấy lý do bệnh nghỉ học ở nhà, đến chiều tối Bành Tử Viện và Lâu Mịch cùng nhau trở về, mang theo bộ mặt nạ giả da đã làm xong.
Đây là lần thứ hai Bành Tử Viện nhìn thấy diện mạo thật sự của Trì Lẫm, lần trước chỉ vội vàng lướt qua, không kịp nhìn kỹ.
Lần này Bành Tử Viện vừa vào cửa còn chưa kịp chào hỏi, chỉ nhìn lướt qua liền ngây ngẩn cả người.
Trì Lẫm bị ánh mắt thẳng thừng của nàng nhìn đến có chút ngượng ngùng, theo bản năng chắp tay hành lễ: "Mẫu thân đại nhân......"
"Trời ạ, Tiểu Lẫm nhà chúng ta lớn lên đẹp quá......" Bành Tử Viện ném cả túi xách xuống đất, nhào đến ôm chặt Trì Lẫm, tại chỗ hôn lấy hôn để.
"Thơm quá, mềm quá, đẹp quá." Bành Tử Viện từ trán hôn đến mặt, vừa sờ vừa hít, mê mẩn không thôi, "Ta cư nhiên có hai nữ nhi, mà đứa nào cũng xinh đẹp. Để ma ma nhìn kỹ ngươi một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này của ngươi a."
Trì Lẫm vẫn bị nàng hôn đến mức thở không ra hơi: "Mẫu thân đại nhân, ta sắp...... không thở nổi rồi."
Lâu Mịch ở một bên xem đến mặt cũng đỏ bừng.
Trước kia lúc Bành Tử Viện ôm Lẫm muội muội thân thân mật mật, hình ảnh đó nhìn rất hài hoà, dù sao cũng là con gái ruột của nàng.
Muội muội dáng người thấp bé, mẹ con đứng cùng một chỗ, hòa thuận vui vẻ.
Giờ lại đổi thành một thục nữ cao hơn cả Bành Tử Viện vài phân, mà Bành Tử Viện vẫn hôn hít mê mệt như vậy.
Trì Lẫm vô số lần cầu cứu bằng ánh mắt nhìn về phía Lâu Mịch, nhưng Lâu Mịch cảm thấy mình không dám lại gần hai người họ.
Lâu Mịch khó khăn lắm mới kéo được Bành Tử Viện ra khỏi người Trì Lẫm, miệng khô lưỡi khô đi uống nước, oán giận nói:
"Mẹ, ngươi có thể đừng như vậy được không, nhìn như quái thai vậy."
Sau khi Lâu Mịch và Trì Lẫm kết hôn, hai bên đều sửa miệng, gọi trưởng bối của đối phương là "ba mẹ".
Bành Tử Viện lấy chiếc "mặt nạ" đã thiết kế hoàn chỉnh từ trong túi ra, giơ trước mặt Lâu Mịch, nói: "Như nào, ngươi đồng ý có hai lão bà, thì không cho ta có hai con gái à? Cái mặt nạ này ngươi còn muốn không?"
Lâu Mịch suýt chút nữa phun cả ngụm nước lên tường: "Cái gì mà hai lão bà! Ta chỉ có một lão bà thôi!"
"Ừm, một lão bà, chẳng qua lão bà này có thể đổi mặt thôi."
Lâu Mịch và Trì Lẫm: "......"
Bành Tử Viện nghĩ đến Lâu Lực Hành, sau đó không biết suy nghĩ bay đến đâu, lại nhìn về phía Lâu Mịch và Trì Lẫm, hoàn toàn là ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâu Mịch: "...... Mẹ, có thể đừng nghĩ vớ vẩn được không?"
Thật ra Bành Tử Viện đối với chuyện của Trì Lẫm vẫn rất tò mò.
Biết nàng là người xuyên không đến, nhưng các chi tiết khác thì vẫn chưa từng hỏi nhiều.
Khi giúp Trì Lẫm thử mang "mặt nạ", Bành Tử Viện hỏi nàng là làm sao đổi được thân thể.
Trì Lẫm liền kể lại chuyện về vực sâu.
Nghe xong, Bành Tử Viện càng thêm kinh ngạc, quay đầu sang nhìn Lâu Mịch: "Cho nên, ngươi cũng có một thân thể khác? Lại còn là nữ hoàng đế?"
Lâu Mịch có hơi không muốn để Bành Tử Viện biết chuyện này, nhưng Trì Lẫm lại tin tưởng nàng hoàn toàn, Lâu Mịch cũng chỉ gật gật đầu, đi lấy sữa uống.
"Ta biết rồi." Mặt Bành Tử Viện đỏ lên, Trì Lẫm nhìn nàng như vậy liền biết nàng đang nghĩ chuyện không đứng đắn, Lâu Mịch còn cố ý hỏi:
"Ngươi biết cái gì?"
"Vẫn là người trẻ tuổi biết chơi." Bành Tử Viện cười tà mị, "Lần sau nên đến lượt muội muội với nữ hoàng đế phải không?"
Lâu Mịch lần này thực sự bị sặc nước vào mũi, vịn tường ho khan đến sống không còn gì luyến tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro