Chương 8
Sau bữa sáng, người hầu đến mời họ đến gặp ông lão.
Suýt chút nữa cô đã quên mất, hình như ngày thứ hai sau đám cưới là phải đến gặp trưởng bối trong nhà. Còn ngày thứ ba thì phải đến nhà mẹ vợ, gặp nhạc phụ nhạc mẫu.
Nghĩ đến chuyện sau, Lê Đồng có chút khó chịu. Hôm qua ở tiệc cưới, cô không có ấn tượng tốt về người nhà họ Tần. Không biết là cô ảo giác hay thái độ người nhà họ Tần có vấn đề, cô luôn cảm thấy vợ chồng nhà họ Tần có chút giả tạo.
Ông Lê cố ý bảo người hầu đến gọi họ muộn một chút, nghĩ bụng vợ chồng mới cưới sẽ ngủ muộn, ai ngờ người hầu đã dẫn Lê Đồng trở lại nhanh như vậy.
Trong phòng khách chỉ có ông Lê và chị dâu cả của Lê Đồng, hôm qua cô đã biết từ miệng ông lão, người tên "Du Quân" mà cô gặp là chị dâu cả của mình.
Lê Đồng không phải người không biết điều, tuy rằng cô không dùng thân xác của mình, nhưng người trước mặt là người thân của cơ thể này, gọi một tiếng cũng không mất gì.
"Ông nội, chị dâu, buổi sáng tốt lành."
"Ông nội, chị dâu, chào buổi sáng." Tần Mộ Vân cười chào hỏi.
"Lại đây, lại đây, đến ngồi cạnh ông nội." Ông Lê cười híp mắt kéo Tần Mộ Vân đến ngồi cạnh mình.
Lê Đồng tùy tiện tìm một chiếc sofa trống ngồi xuống, cô hoàn toàn không bận tâm đến thái độ coi trọng Tần Mộ Vân của ông Lê.
Xem ra ông Lê rất thích Tần Mộ Vân, cô cũng không phải "Lê Đồng", không đến mức để ý đến thái độ khác biệt của ông Lê với cháu gái và cháu dâu.
Lê Đồng đánh giá cơ thể này của mình trong thế giới này, địa vị chắc cũng không khác gì nam giới ở quá khứ. Nghĩ đến cấu tạo cơ thể mà cô thấy khi tắm vào buổi sáng... chỉ vì điều này, cô đã kéo dài thời gian tắm từ mười phút thành nửa tiếng.
Hai mươi phút đó cô đều tự nhủ mình phải bình tĩnh, đừng hét lên, tiện thể tự thôi miên rằng thân thể tóc da là của cha mẹ, không phải của mình, ngàn vạn lần không được tự làm tổn thương mình.
Biết và tận mắt nhìn thấy, sự đả kích quả nhiên vẫn không giống nhau, cấu tạo sinh lý nam nữ ở thế giới quỷ quái này chẳng phải là ngược lại sao?
Còn nói... nam nữ đều có cấu tạo sinh lý của đối phương? Lê Đồng nhất thời không nghĩ ra tình huống nào đáng sợ hơn.
"A Đồng, ăn sáng chưa? Có muốn bảo người mang đến không?" Chị dâu cả của cô dịu dàng hỏi.
"Không cần đâu chị dâu, em ăn rồi."
Rất nhanh, người hầu bưng trà ngon lên.
"Mộ Vân đâu? Ăn rồi chứ?" Ông Lê quan tâm hỏi.
"Ăn rồi ạ."
"A Đồng, con và Mộ Vân dâng trà cho ông nội." Chị dâu cả đưa trà cho cô.
Là cháu đích tôn, Lê Đồng nhìn ly trà trong tay, cô không quên rằng dâng trà là phải quỳ xuống.
"Ông nội, mời uống trà." Cô quỳ xuống, Tần Mộ Vân đến cạnh cô cùng quỳ xuống trước mặt ông Lê.
Ông Lê vui vẻ nhận lấy ly trà, uống một ngụm rồi lấy ra hai phong bao lì xì đưa cho họ, cười nói: "Ngoan, A Đồng sau này phải chăm sóc tốt cho Mộ Vân, biết chưa?"
"Vâng, ông nội." Lê Đồng hờ hững gật đầu.
Tối qua cô đã nghĩ kỹ rồi, có chuyện có thể không làm, nhưng trong khả năng cho phép, cô vẫn có thể làm.
Bữa sáng miễn phí sáng nay thật sự khiến Lê Đồng ngại ngùng tiếp tục thái độ không liên quan đến mình trước đây. Hơn nữa, cô thật sự có chút luyến tiếc bữa sáng ngon như vậy.
"Chị dâu, ly trà này mời chị." Cô rót lại một ly, đưa đến trước mặt Nguyễn Du Quân, coi như giúp "Lê Đồng" không biết ở đâu dâng trà.
Cha mẹ "Lê Đồng" mất sớm, anh trai duy nhất cũng hy sinh vì nước.
Trưởng tẩu như mẹ, ly trà này cũng không quá đáng.
Nguyễn Du Quân ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ cô sẽ dâng trà cho mình. Ngay cả khi Lê Đồng chưa xảy ra chuyện, mối quan hệ chị dâu em chồng của họ cũng không hề tốt.
"Cảm ơn A Đồng." Nguyễn Du Quân nhận lấy, uống trà rồi cười nói: "Chị cũng chưa chuẩn bị quà cho hai đứa, đây là của anh trai e cho chị."
Nguyễn Du Quân lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng ngọc trắng rất đẹp.
"Anh ấy nói là mẹ e năm đó chọn cho con dâu tương lai của mẹ, năm đó chị và anh e kết hôn xong thì cất ở chỗ chị, bây giờ cũng đến lúc đưa cho e rồi."
Lê Đồng nhìn chiếc vòng ngọc đắt tiền đó, màu sắc trắng hơn cả bạch ngọc, chất ngọc tinh tế dễ chịu, không có tạp chất hay tì vết, dưới ánh sáng tự nhiên dường như bên trong chiếc vòng ngọc phát ra ánh sáng.
Chỉ nhìn thôi cũng biết chiếc vòng ngọc này rất quý, đúng là nhà giàu.
"Còn không mau đeo cho Mộ Vân." Nguyễn Du Quân cười, đẩy chiếc hộp về phía cô, thấy vẻ mặt đạm mạc của cô thì thở dài.
Xem ra A Đồng vẫn không thích Mộ Vân.
"Vâng." Lê Đồng cầm lấy vòng ngọc, kéo tay trái của Tần Mộ Vân, nhanh chóng đeo vòng vào.
Thật may, nếu tay cô trượt...
"Da của Mộ Vân vốn đã trắng, chiếc vòng ngọc này rất hợp với cô ấy." Nguyễn Du Quân cười đỡ Tần Mộ Vân đứng dậy, rồi nhìn cô.
"A Đồng, Mộ Vân mang thai rất vất vả, e không được làm cô ấy giận, biết chưa."
"Vâng, biết rồi."
Ông Lê ngồi bên cạnh nhìn, cúi đầu trầm tư một lát rồi nói với Nguyễn Du Quân: "Du Quân, con đưa Mộ Vân ra ngoài đi dạo đi, hôm nay thời tiết đẹp."
Nguyễn Du Quân nhìn cô, do dự một lát rồi gật đầu, đoán rằng có thể ông nội có chuyện muốn nói với A Đồng.
"Vậy Mộ Vân, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."
Phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người họ, Lê Đồng cảm thấy cảm giác này có chút giống hôm qua, cô ngồi trên sofa bên cạnh nói.
"Ông có chuyện gì muốn nói với con sao?"
"Bệnh của con có đỡ hơn không?" Ông Lê đi thẳng vào vấn đề.
"... con không có bệnh, với cả con thật sự không phải cháu gái của ông." Lê Đồng giật giật khóe môi, cô quyết định nói rõ lần cuối, nếu không tin thì cô cũng hết cách.
Cô đã nói thật rồi.
"Xem ra vẫn chưa khỏi, ta sẽ đặt lịch hẹn với bác sĩ Chu cho con, hai ngày nữa con đi khám lại." Ông Lê bình tĩnh gật đầu, rồi nói: "Ta thấy thân thể con cũng gần khỏi rồi, tuy đang trong thời gian nghỉ phép kết hôn, nhưng không thể bỏ bê việc huấn luyện."
"Ngày mai bắt đầu nhé."
"... Huấn luyện gì?"
"Huấn luyện phục hồi, con chỉ có mười ngày nghỉ phép kết hôn, mười ngày sau phải về quân bộ."
"Con ngay cả chuyện này cũng không nhớ sao?"
Lê Đồng cảm thấy muốn chết, cái quân bộ quỷ quái gì, cô làm sao làm việc của Lý Quỳ được. Cô biết rõ mình nặng bao nhiêu cân, huống chi... cô hoàn toàn không muốn làm việc liên quan đến quân đội.
Lúc này cô mới nhớ ra chuyện mình đã gạt sang một bên, hình như mình đang là sĩ quan cấp "Thiếu tướng".
"Con không về." Cô gần như không suy nghĩ mà nói, nếu cô vào quân đội thì không chỉ vô trách nhiệm với bản thân, mà còn vô trách nhiệm với cấp dưới.
Lê Đồng cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chủ nhân cũ là một vị tướng chỉ huy cô độc.
Thời bình không thể có sĩ quan trẻ tuổi như vậy, cô chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu. Chủ nhân cũ có thể trẻ như vậy mà đã lên thiếu tướng, chỉ có thể dựa vào chiến công.
Nếu cô trở về, tức là phải ra chiến trường.
"Con không nhớ gì cả, quân đội không phù hợp với con." Đừng nói là cô không biết gì về quân đội, ngay cả tình hình thế giới này cô còn chưa nắm rõ.
Sắc mặt ông Lê trầm xuống.
Khi Lê Đồng nghĩ rằng mình sắp bị mắng, ông lão nhìn cô, chỉ nói một câu.
"Rốt cuộc con còn nhớ được bao nhiêu chuyện về mình?"
Lê Đồng nói thẳng: "Không nhớ gì cả, những gì con biết đều là nghe từ ông và Tiết Minh."
...
Ông Lê không nói gì, nhưng Lê Đồng có cảm giác rằng ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Với gia thế như vậy, cô có thể đoán được bảy tám phần ý định của ông Lê.
Sau khi ông Lê rời đi, Lê Đồng thấy Nguyễn Du Quân và Tần Mộ Vân vẫn chưa về, dứt khoát ngồi lại phòng khách.
Trong lúc đó, một người hầu đi ngang qua, cô vẫy tay gọi người đó lại, rồi bảo người đó chuẩn bị vài thứ mang đến phòng của họ.
"Ông nội đâu rồi?" Nguyễn Du Quân trở về chỉ thấy cô, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Có việc nên đi rồi." Lê Đồng nói.
"A Đồng đang đợi Mộ Vân sao? Được rồi, bây giờ chị trả người lại cho em." Nguyễn Du Quân thích cô thân thiết với Mộ Vân hơn, cố ý nói vậy.
"Vâng." Lê Đồng không cảm thấy có gì, thuận miệng đáp.
"Ở lại thêm vài ngày đi, ông nội thật sự rất nhớ e, muốn e ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn."
Lê Đồng vừa mới chọc giận ông ấy, còn muốn ở lại thêm vài ngày, nhỡ đâu lại chọc ông ấy tức giận thì sao?
"Sao vậy? Không muốn ở lại sao?" Nguyễn Du Quân thấy cô không nói gì, có chút do dự hỏi.
"Không, không có gì, e sẽ ở lại vài ngày." Lê Đồng thầm thở dài, nghĩ bụng, ông lão không muốn gặp mình, chắc là muốn Tần Mộ Vân ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn.
Nếu cô đi rồi, Tần Mộ Vân không thể ở lại.
"A Đồng trưởng thành rồi."
Lê Đồng gần 30 tuổi, không nói nên lời, nhìn chị dâu cả vui vẻ rời đi.
"Về phòng thôi." Cô nói.
Trở lại phòng của họ, trên bàn trà phòng khách có hai hộp sắt tinh xảo, còn có rất nhiều trái cây tươi.
Nho, anh đào, quýt, cam.
Tần Mộ Vân đi đến, thấy những trái cây đó thì ngạc nhiên hỏi: "Ai mang đến vậy?"
"Tôi bảo người mang đến, chắc cô sẽ thích ăn." Lê Đồng bình tĩnh nói, thầm nghĩ mình chỉ bảo mang hai loại trái cây thích hợp, sao lại mang nhiều như vậy.
Tần Mộ Vân kinh ngạc, quay người nhìn chằm chằm cô.
"Nghe nói người mang thai ăn nhiều trái cây tốt." Lê Đồng bị nhìn chằm chằm có chút không quen, ho khan một tiếng nói thẳng, "Tôi ra ngoài đi dạo."
Khi ra khỏi cửa, bình tĩnh một lát, cô đột nhiên nhận ra.
Mình làm gì phải ra ngoài? Chỉ là bị nhìn chằm chằm một lát thôi mà, khi nào da mặt mình mỏng như vậy?
"Thôi, ra rồi thì ra luôn." Lê Đồng xoa mặt, dứt khoát ra ngoài, chuẩn bị tham quan trang viên của nhà giàu.
Bây giờ về, càng xấu hổ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro