Chương 39
Quân Ly đối với Thanh Linh lần này thái độ rất là mất hứng.
Nhưng vì lưu chút mặt mũi cho Thanh Linh, Quân Ly cũng không nói thẳng. Nhưng mỗi lần ám chỉ cho Thanh Linh, ý tứ của Quân Ly đều bị nàng trực tiếp bỏ qua. Những phản ứng này của nàng hỏi sao Quân Ly có thể cao hứng được?
Quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt có bệnh của Hoàng hậu nương nương. Quân Ly bất giác âm thầm thở dài một hơi, trong nội tâm tất cả đều là đau lòng khổ sở.
Hoàng hậu nương nương, nên làm thế nào mới phải? Ài, hay là ngài nghe theo ý trời đi.
Sở Lưu Yên sau khi tỉnh lại, hoặc là do mỗi ngày đều không uống thuốc đúng giờ, làm cho thân thể nàng vốn nhu nhược cũng không khôi phục như lúc đầu được.
Bởi vì tình huống này, khiến mấy ngày sau nàng cũng chọn không cùng Liễu Như Vân tạm biệt. Năm ngày sau, Sở Lưu Yên lấy lý do thân thể suy yếu, cũng không cùng Văn Hoàng đế đón đưa Liễu Như Vân về nước.
Kỳ thật trong nội tâm Sở Lưu Yên cực kỳ hỗn loạn. Nàng tránh né, hoặc là không muốn gặp lại Liễu Như Vân, hoặc chỉ là muốn hắn quên nàng, dù sao nàng đã không còn xứng để hắn đi yêu......
Lại nói cái ngày Liễu Như Vân ly khai, Sở Lưu Yên ngược lại biểu hiện dị thường bình tĩnh. Chỉ là ai cũng không biết, trong nội tâm nàng chua xót khổ sở đến cỡ nào. Nhớ tới đêm đó Liễu Như Vân nói những lời tuyệt hảo kia, lại nghĩ tới bản thân vĩnh viễn mất đi tự do, Sở Lưu Yên chỉ có thể lựa chọn nghẹn ngào cười khổ. Thất thần, lại một hồi ủy khuất cùng buồn khổ quặn đau lòng nàng.
Chỉ là Sở Lưu Yên cố nén nước mắt. Mang theo cầm ngọc, Sở Lưu Yên một mình bước chậm tới đình nghỉ mát, đoạn vang lên cầm khúc mà Liễu Như Vân từng khảy ngày đêm.
Chỉ là, thế gian to lớn, cũng tìm không được dạng nam tử kia nữa rồi.
Sở Lưu Yên cười khẽ, ánh mắt trống rỗng vô thần mà nhìn về phía trước trống trải.
Mà ở ngoài cửa thành bên kia.
Khi leo lên xe ngựa một khắc kia, Liễu Như Vân một thân thanh lịch vẫn hơi kỳ vọng mà nhìn sang phía sau lưng Văn Hoàng đế. Chỉ là, sau lưng Văn Hoàng đế uy nghiêm kia ngoại trừ đông nghẹt thiết giáp lạnh như băng ra cũng tìm không thấy một vòng sắc thái nhu hòa. Biết rất rõ ràng kết quả, nhưng trong lòng hắn lại vẫn dâng lên một tầng thất vọng xám xịt như tro cùng không cam lòng.
Như lần đó ở đằng xa đưa mắt nhìn Sở Lưu Yên ngồi trong kiệu tiến cung mà trong lòng quặn đau, Liễu Như Vân nhẹ khép đôi mắt có chút đau nhức. Là nhất định lại phải chia cách nữa sao? Liễu Như Vân khẽ thở dài một hơi. Nhưng vì thời gian không cho phép, hắn đành phải ngoan tâm, đi đến kiệu vén lên trướng màn che.
Ở nơi mà Sở Lưu Yên không hề thấy, có một bóng trắng, mang theo cùng cực và cô độc, tiêu sái theo xe rời đi.
Tương kiến thì nan biệt diệc nan, Đông phong vô lực bách hoa tàn.
(*) 相見時難別亦難, 東風無力百花殘 (Vô đề kì tứ 無題其四): Gặp gỡ nhau khó, chia lìa nhau cũng khó, Gió đông không đủ sức, trăm hoa tàn úa.
"Khục khục." Bị gió lùa nên Sở Lưu Yên nhẹ nhàng ho khan một hồi. Chỉ là đang lúc ho lấy ho để, một hồi đau đầu làm cho nàng cảm thấy ho cũng không thoải mái, không ho cũng khó chịu. Qua một lúc lâu, nàng cuối cùng có thể thuận khí lại rồi.
Sở Lưu Yên đứng dậy, sắc mặt như thường mà trở về chánh điện.
"Hoàng hậu nương nương, ngài đi nơi nào vậy? Thân thể vẫn còn hư nhược lắm, ngài cũng đừng đi loạn, miễn cho bị thương thân. Vậy cũng không tốt." Ở cửa chánh điện sốt ruột một hồi, Quân Ly gặp được Sở Lưu Yên ôm cầm xuất hiện trước mặt nàng, thoáng cái liền nhận lấy cầm trong tay nàng, rồi sau đó vội vội vàng vàng ân cần đủ chuyện.
Sở Lưu Yên hướng Quân Ly mặt mũi vẫn còn gấp, cười yếu ớt một chút. Cánh môi nhợt nhạt của nàng khẽ động. Cũng là mang đến một loại mỹ lệ mềm mại mảnh mai.
Nói cái này Sở Lưu Yên từ trước đến nay không có khí thế gì, mảnh mai lạnh lùng mới là bản tính đích thực của nàng.
Quân Ly vừa đỡ Sở Lưu Yên ngồi xuống, liền gặp Thanh Linh bưng khay đựng chén thuốc từ ngoài cửa tiến đến.
"Nương nương, đã đến giờ uống thuốc."
Nghe vậy, Sở Lưu Yên ngẩng đầu nhìn cái khay kia. Sau đó nàng nhẹ gật đầu, ý bảo Thanh Linh để khay xuống. Tay lấy ra chén sứ trắng, Sở Lưu Yên không khỏi nhíu mày một chút. Ài, nói cái vị thuốc này sao cứ nặng như vậy? Thật đúng là khiến người muốn vứt bỏ chén dược này không để ý tới.
Cho Thanh Linh cùng Quân Ly lui ra, Sở Lưu Yên dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa miệng chén. Ho nhẹ vài tiếng, Sở Lưu Yên do dự liên tục, cuối cùng mở miệng nhỏ nhắn đem từng muỗng đắng chát chậm rãi nhấp vào. Kỳ thật, Sở Lưu Yên cũng không cần thụ lấy tra tấn cay đắng thế này, chỉ là nàng cũng không thích đồ ngọt. Cho nên không muốn những mứt hoa quả kia hoặc là mùi vị của những thứ khác hòa tan trong khoang miệng.
Nhưng lúc uống được một ngụm, Sở Lưu Yên cảm thấy mùi vị kia ngược lại là không giống ngày thường. Nói chén thuốc này cũng không có nhiều khẩu vị chát chát, cũng không khiến nàng cảm giác được vị ngọt ngay, khó chịu. Một cổ mát lạnh, đắng, cảm giác nhạt chát chát, thật ra khiến nàng có thể đem chén dược này không phí lực mà uống xong.
Chẳng lẽ là Thanh Linh thay đổi một loại dược? Sở Lưu Yên không khỏi có một ít hoang mang. Rồi lại lo lắng vì nghi vấn của nàng có thể khiến Thanh Linh hoài nghi, Sở Lưu Yên do dự. Làm sao Thanh Linh sẽ hoài nghi? Kỳ thật Sở Lưu Yên mỗi lần uống thuốc đều cho người lui xuống, nàng thuận tiện đem đổ đi những chén thủy dược khó uống kia có uống hay không cũng không ích gì.
Nếu không phải bây giờ không thoải mái đến lợi hại, nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn mà đem cái này chén dược uống cho hết. Mà nàng cũng sẽ không bởi vậy mà phát hiện thủy dược này thay đổi mùi vị đi.
Được rồi, hay là đem chuyện này bỏ qua một bên là tốt rồi.
Chỉ là Thanh Linh nhưng lại cười tủm tỉm mà đi tới, hỏi Sở Lưu Yên: "Nương nương cảm thấy chén thuốc này vị đạo như thế nào, có thích không?"
"Ừ, vị đạo so trước kia nhạt hơn rất nhiều." Sở Lưu Yên lúc này mới sáng tỏ, thì ra dược này là mới uống lần đầu. Nàng cuối cùng nhẹ lòng, mở miệng nói, "Dược này là......"
"Đây là nô tài cố ý sắc đấy." Thanh Linh cười nói, "Muốn nương nương không phải uống những thứ thuốc chát chát khó có thể nuốt vào này, cho nên nô tài liền tìm biện pháp để chế ra mùi vị này."
Sở Lưu Yên nhẹ nhàng phất tay, tỏ vẻ hiểu rõ. Chỉ là nàng đơn thuần lại bỏ qua một chi tiết trong lời nói của Thanh Linh.
Bên ngoài, sắc trời đã dần dần tối.
Lại nói, Nghê Thương cung bên này là đèn đuốc sáng trưng.
"Nàng thật sự uống sao?" Thương Khanh Ương một bên lật trang sách, một bên hỏi cung nữ bên cạnh, "Không lại đổ đi đó chứ?"
"Hồi bẩm Quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương đem thủy dược toàn bộ uống hết." Cung nữ bên cạnh cung kính mà trả lời.
"Ừ, lui ra đi." Nói xong, Thương Khanh Ương liền lại xem nổi lên sách đến, coi như hết thảy lời nói vừa rồi cũng không phải từ trong miệng nàng nói ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng lật những trang giấy.
Tiếp theo bấm đốt ngón tay tính toán tốt thời gian, Thương Khanh Ương lựa chọn quay lại giường đi ngủ.
Đúng vậy, Thương Khanh Ương kỳ thật biết rõ không lâu sau, Văn Hoàng đế sẽ đến tìm nàng. Chỉ là, không biết bắt đầu từ lúc nào, Thương Khanh Ương đã không có tâm tình đi gặp hắn, để ý tới hắn. Nói nàng lúc này không còn chút sức lực nào, rất muốn ngủ. Đúng vậy, hiện tại không còn chuyện gì là có thể khiến Thương Quý phi hao tâm tổn trí cố sức mà đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro