Chương 43

Chỉ nói này Lăng Vũ Hàm khác thường, Sở Lưu Yên nhưng lại không có chú ý đến.

Mà Thanh Linh vốn vội vàng tìm mèo con kia tên là Cầu Cầu, lúc quay người nhìn lại hướng lương đình, đã không nhìn thấy thân ảnh Lăng Ninh phi cùng Hoàng hậu nương nương đâu, nàng có chút nhíu mày mà suy tư một lát, tìm một người khác đến thay nàng làm việc, Thanh Linh chính mình ngược lại là bỏ đi, không biết đi đâu.

Nói cảm giác này mát lạnh khôn cùng.

Quân Ly một mực canh giữ trong chánh điện, đang chán đến chết thì vừa lúc thấy hai vị nương nương cùng nhau trở về. Thấy được một màn này, Quân Ly trong lòng lại có chút cao hứng phát ra từ nội tâm. Nói đến không khí mà hai vị nương nương chung đụng, luôn là so với Hoàng hậu nương nương cùng Quý phi nương nương vui vẻ và tự tại hơn.

Mặc dù dựa vào thân phận, bản thân nên đứng về phía Quý phi nương nương, đến thay nàng nói chuyện. Chỉ là...... Hiện tại, Quân Ly cũng không muốn làm trái với tâm ý chân thật của bản thân. Nhưng giả như lại để cho Thương Quý phi biết rõ ý nghĩ của bản thân, nói mình còn không biết sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào. Quân Ly nghĩ thế, vẻ mặt bất giác luống cuống.

Tại lúc xoắn xuýt vạn phần, nàng lại nhớ tới Thanh Linh.

Lần này, tâm tư cũng liền hướng về phía Thanh Linh đi. Chỉ là lúc này, Quân Ly không khỏi bắt đầu lo lắng.

Nói sao thì Quân Ly nhìn chung cũng coi là một người sáng suốt, cũng không tốt đem sự thật trước mắt nói cho người ở chỗ này. Tựu nói việc giữ bí mật này, cũng có thể bị nỗi lo lắng phá hỏng một tiểu cung nữ lớn lên xinh đẹp động lòng người này.

Hoàng hậu nương nương hẳn là có thể nhìn ra đầu mối gì rồi đi. Quân Ly ngầm cầu mong.

Chỉ là Sở Lưu Yên vô cùng đơn thuần, tự nhiên sẽ không đi để ý những việc phức tạp này.

Bên này nói xong, liền bắt đầu nói đến Nghê Thương cung bên kia.

Một người quần áo hoa lệ lại có tư thái lười biếng nằm trên ghế của Quý phi, sóng mắt lưu quang. Đôi môi anh đào hé mở, đúng là quyến rũ động lòng người.

Chỉ là xinh đẹp như vậy, lại che dấu không được trong mắt đẹp của nàng toát ra một tia buồn bực phiền toái.

"Lại là dáng vẻ kia?" Thương Khanh Ương có chút không kiên nhẫn hỏi thăm cung nữ bên cạnh, đồng thời cũng có chút chau lại chân mày lá liễu đẹp mắt. Nàng hiển nhiên là có chút không vui, nhất là nghe được tin Sở Lưu Yên gần đây cùng Lăng Vũ Hàm qua lại rất thân thiết. Chỉ là thần sắc không vui của nàng, nhưng lại khiến cho cung nữ bên cạnh bẩm báo cũng ngừng thở.

Thương Khanh Ương nữ nhân này tức giận lên, lại để cho người khác trong lòng run sợ.

Trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải. Cung nữ ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng, do dự nửa ngày, thực sự không có cách nào mà phát ra một tiếng.

Nhưng mà hành động do dự của cung nữ lần này, lại để cho Thương Khanh Ương quyết đoán mà biết được đáp án.

Cầm lấy chén sứ nhỏ, uống mấy ngụm trà tưởng là hàng đoàn trong nội tâm như lửa cháy không giải thích được. Thương Khanh Ương lại phát hiện tuy vậy, bản thân là bình tĩnh không ít.

Bực bội cả buổi, nàng cuối cùng đem suy nghĩ kia ép bản thân tới không thở nổi chỉnh đốn toàn bộ.

Và là ai nói nàng hai tháng này trôi qua tự tại, thoải mái?! Nhưng hiện tại trái lại nữ nhân kia, nàng là sống được tương đối thích ý sao.

A, xem ra chính mình thật đúng là tự mình đa tình. Trong nội tâm một hồi bất bình, Thương Khanh Ương không khỏi bắt đầu trào phúng hảo tâm của mình đến đau lòng. Nghĩ đến hai tháng này, bản thân là suy nghĩ ngàn vạn, ăn không ngon, ngủ không yên. Có đôi khi đúng là bởi vì sự kiện kia mà hổ thẹn chính mình trước kia làm những chuyện như vậy. Như vậy tự trách lòng mình, Thương Khanh Ương đến cuối cùng đúng là nghĩ đến đem sự tình tranh đoạt hậu vị kia buông xuống.

Vì sự việc kia, Thương Khanh Ương đúng là làm được đến độ này, mà Sở Lưu Yên kia lại dùng tư thái như thế nào đến đối mặt với nàng? Nói Thương Khanh Ương nàng từ lúc nào xử trí theo cảm tính, không quả quyết như vậy?

Mà Sở Lưu Yên nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

Chỉ là nàng thật sự là không nghĩ tới, Sở Lưu Yên cùng Lăng Vũ Hàm kia nhưng lại ở thời điểm nàng suy nghĩ hết điều này đến điều khác, vô cùng xoắn xuýt khó chịu mà trải qua tốt như lửa nóng. Mỗi lần đều là nghe người ta báo lại nói Hoàng hậu nương nương cùng Lăng Ninh phi đang cùng một chỗ, mà lại là thân mật không đúng lúc, còn nói Thương Khanh Ương như thế nào cao hứng lên đây?

Nghĩ thế, Thương Khanh Ương nhưng lại cảm thấy càng nhiều chua xót xông lên khoang mũi. Nói mình ngày hôm đó đêm khó ngủ rồi lại ăn uống nuốt không trôi ngược lại là vì cái gì? Rốt cuộc là áy náy, hay là cái khác?

Mà nay, tại sao phải có nhiều công việc nàng không khống chế nổi đến phiền nhiễu nàng, trở ngại nàng? Thương Khanh Ương đau đầu, thực sự là ưu phiền.

Nói nàng Thương Khanh Ương cũng không phải một người không nói đạo lý, biết rõ chuyện này là do mình gây thành đau khổ. Từ đó về sau, nàng luôn lo lắng nói nữ nhân này bởi vì chuyện kia mà trôi qua không tốt, sau đó mỗi lần đều là âm thầm phân phó người đi chiếu cố cực kì. Lại là lo lắng nữ nhân này sẽ bị người khi dễ, liền cho người đem những phi tử cố tình gây sự gom đi; lại là lo lắng nàng ăn không ngon, liền lặng lẽ để người mang hộ chút ít cam quả mà chỉ Tây Nam quốc mới có cho nàng.

Mà nàng làm những việc này, ngược lại là vì cái gì?!

Chỉ là sau một khắc, nhớ tới hành động trước kia, Thương Khanh Ương bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đều là bản thân thế mà vẽ rắn thêm chân rồi. Còn đối tốt với nàng lại là cần gì chứ, vốn không có ý định làm cho nàng...... Như vậy, bây giờ đối với nàng tận tâm như vậy lại là vì cái gì? Lãng phí tâm tư của bản thân, mà lại là cố hết sức cũng không được cảm tạ!

Rốt cục ý thức được bản thân làm điều vô dụng mà lại là chuyện ngu xuẩn buồn cười, Thương Khanh Ương lạnh lùng cười cười. Được rồi bỏ đi, nàng nữ nhân như vậy, không đáng để bản thân lại đi đối đãi tốt đi.

Bất quá, vô luận đối với Sở Lưu Yên tốt xấu hay không, Thương Khanh Ương bị tổn thương, đều là bởi vì chính sai lầm nàng gây ra.

Vô luận lại đi làm mấy việc gì đó, nàng Thương Khanh Ương ở trước mặt Sở Lưu Yên, sớm đã là một người có tội.

Mà Sở Lưu Yên vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho nàng.

Sau một khắc, Thương Khanh Ương từ thần sắc phẫn uất chuyển thành tự nhiên. Chính mình vốn là hạ quyết tâm đi diệt trừ nàng, chỉ là không biết từ lúc nào lại bắt đầu đối với nàng thương cảm, bắt đầu quan tâm. Những thứ tình cảm này nàng cũng sẽ từ không có lại đột nhiên kéo tới, thế nhưng làm cho nàng kinh hoảng không sai biệt lắm.

Hiện tại lại tốt, bởi vì những sự tình này cuối cùng đã có thể chặt đứt được ý niệm áy náy trong đầu của bản thân. Nếu nàng đã lựa chọn đối với mình như vậy, thì, cũng đừng trách mình vô tình đi. Từ đó, Thương Khanh Ương cũng liền không hổ thẹn, cũng không phải vì sự việc kia chột dạ nữa.

Kỳ thật, tâm tư chuyển hướng khó có thể bình tĩnh như Thương Khanh Ương, nhưng cũng là vì nữ nhân kia nhiễu loạn hết thảy các kế hoạch của nàng.

Bất quá hiện tại áy náy hay không đã là vô dụng, bởi vì sự việc kia mà Thương Khanh Ương liền có thể nhìn mặt Sở Lưu Yên.

Bây giờ nói đây cũng là không có bất kì tác dụng gì, muốn vãn hồi đã là bất lực.

Ai, Sở Lưu Yên này nhất định không thể lưu lại đi.



Lời của tác giả: Kỳ thật ta không muốn nói sẽ có nhiều miêu tả tâm lý như vậy, mọi người có lẽ cũng không lớn yêu thích loại này không nhiều lời nói chỉ có văn vẻ trong nội tâm.. Muốn thay đổi đấy, chỉ là luôn nghĩ để cho tất cả mọi người có thể chứng kiến tâm tình biến hóa của song phương, do đâu tâm tình thế này mà sau đó lại chuyển giao thành tâm tình thế kia. Bởi chỉ sợ nếu như đột ngột chuyển biến như vậy, mọi người sẽ không tiếp thụ được.. Sau đó nói, bởi vì này đoạn là cảm tình xoắn xuýt, liền cũng muốn nhiều hơn chút tâm tình.. Đối thoại thần khí hơn, nhất định sẽ tận khả năng mà thêm vào...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ta sai rồi, lại trễ rồi.

Lời của editor: Tôi cũng lại trễ rồi T.T Dạo kia thật khá bận (ăn ngủ) nên không ngồi edit được nhưng sau này sẽ cố gắng làm đều đều haha =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro