Chương 15: Vì sao ta phải giúp nàng ấy?

Bên trong chiếc xe ngựa phía sau.

Bất thình lình Quách Tiểu Ngũ nghe được một đạo âm thanh quen thuộc, sau đó đội ngũ lập tức dừng lại.

Kinh nghi qua đi, nàng vén rèm xe hướng mặt ra ngoài nhìn thử, thấy rõ người đến là ai, nàng hoảng hồn ngã ngửa về phía sau.

Quả thật là nhị ca!! Tại sao nhị ca lại ở chỗ này??

Xong đời rồi, không phải nhị ca đến bắt nàng về đấy chứ.

Nhất định là vậy, nhị ca xưa nay quen lấy lòng phụ thân cùng tổ mẫu, lần này chắc chắn muốn bắt nàng trở về để tranh công.

Không thể hoảng, cũng không được sợ.

Điều quan trọng nhất bây giờ, nàng là người mà Trưởng công chúa muốn đem về kinh.

Nhưng Trưởng công chúa vốn dĩ không có lý do để chế trụ nàng, nếu đối phương từ chỗ nhị ca biết được thân phận thật sự của nàng thì nhất định sẽ không lưu người.

Dù sao phụ thân của bọn họ cũng là Quách Xương Vương chiến công hiển hách.

Trưởng công chúa tất nhiên sẽ không vì nàng mà trở mặt với Quách Xương Vương.

Quách Tiểu Ngũ càng nghĩ càng thêm hoang mang lo sợ, nàng vội vàng đem người duy nhất có thể cùng mình thương lượng bên cạnh lắc tỉnh.

Tân Nguyện đang ngủ say, bị đánh thức thì trở nên có chút không kiên nhẫn: "Lại làm sao nữa, không có việc gì lớn thì đừng quấy rầy ta."

Nàng bây giờ phải ngủ thật tốt, buổi tối mới có tinh thần thức đêm.

Quách Tiểu Ngũ vội vàng la lên: "Là đại sự, xảy ra chuyện lớn rồi, nhị ca tới đây bắt ta về."

Thấy nàng thần sắc bối rối, Tân Nguyện xoa xoa chân mày cho nhanh tỉnh ngủ, chậm rãi ngồi dậy.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi ta nghe thấy có người cầu kiến Tần tiểu thư, cảm thấy thanh âm kia rất quen tai nên khi đội ngũ dừng lại ta lặng lẽ liếc mắt ra nhìn, kết quả thấy nhị ca ta đang đứng ở bên ngoài, bây giờ ta phải làm gì đây?"

Quách Tiểu Ngũ gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cho dù Trưởng công chúa có nhiều hộ vệ như vậy nhưng nhị ca cũng không phải một thân một mình đến đây, lần này e rằng nàng khó tránh khỏi tai kiếp.

Tân Nguyện không hiểu, mờ mịt hỏi: "Ngươi vì sao lại sợ nhị ca của ngươi như vậy?"

Quách Tiểu Ngũ than nhẹ một tiếng, kiên nhẫn giải thích tường tận vấn đề: "Ngươi có điều không biết, nhị ca ta mặc dù dáng vẻ tuấn tú nhưng tính tình so ra vô cùng ích kỷ. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn thích hướng về phụ thân và tổ mẫu khoe mẽ, chưa từng nhớ đến tình nghĩa huynh muội. Lần này hắn đích thân tới đây đương nhiên là muốn bắt ta trở về bái đường thành thân với lão già kia."

Nàng không muốn gả cho lão già có danh vợ cả chết rồi nhưng trong phủ thiếp thất thành đoàn, càng không muốn chỉ vừa gả đi liền lên chức nãi nãi, chưa kể cháu trai của lão già kia cũng xấp xỉ bằng tuổi với nàng.

Nhưng trong nhà lại chẳng có ai để ý đến suy nghĩ của nàng.

"Ngươi trước tiên đừng có gấp, nhìn kỹ tình hình rồi hẳn nói." Tân Nguyện vén rèm xe nhìn ra ngoài một vòng, chỉ thấy vị Quách công tử một mực bám theo phía sau các nàng hiện tại đang chấp tay đứng bên cạnh chiếc xe ngựa, mà Tần tiểu thư thì đang từ trên xe bước xuống.

Nàng thoáng nghiêng thân thể, quay đầu hỏi Quách Tiểu Ngũ để xác nhận lại thông tin: "Vị Quách công tử kia chính là nhị ca của ngươi?"

Quách Tiểu Ngũ liền vội vàng gật đầu.

Tân Nguyện suy nghĩ một chút, hồi lâu cười cười: "Hắn muốn tìm muội muội, thế nhưng bây giờ ngươi là nam tử, giả vờ không biết là được."

Cổ đại không có thẻ căn cước cùng ảnh chụp các loại, thân phận Văn Điệp của nàng cũng như hoạ sĩ vẽ lá thêm hoa mà thôi. Huống chi Quách Tiểu Ngũ bây giờ còn là nữ phẫn nam trang, chỉ cần ngoan cố đến chết không thừa nhận, nàng cũng muốn xem vị Quách công tử kia có thể nháo đến mức nào.

Quách Tiểu Ngũ lại cười không nổi: "Vậy cũng được nữa hả?"

"Nhị ca của ngươi chỉ dẫn theo mười mấy tên hộ vệ, thứ nhất ở đây không có người thân hay bằng hữu làm chứng, thứ hai không có quan phủ làm chứng thân phận cho nên ta cảm thấy cách này có thể thực hiện được."

Tân Nguyện cho nàng một ánh mắt trấn an, tiếp tục phân tích: "Hơn nữa không phải ở đây còn có Tần tiểu thư hay sao? Chỉ cần nàng giúp đỡ ngươi, cho dù nhị ca ngươi cứng rắn muốn cướp người sợ là cũng không thành."

Đừng nói là cướp, đoạt cũng đoạt không được, cần phải biết Tần thư lần này ra ngoài mang theo bên người gần hai trăm hộ vệ.

Quách Tiểu Ngũ giật mình, sau đó lại lắc đầu nói: "Chỉ sợ Tần tiểu thư biết được thân phận của nhị ca ta sẽ không chịu giúp ta."

Dù cho Trưởng công chúa không sợ đắc tội với phụ thân của bọn họ, nhưng khẳng định nàng ấy cũng sẽ không vì những người không liên quan mà cãi cọ với Quách Xương Vương.

Tân Nguyện khẽ nhíu mày, tròng mắt có hơi xoay chuyển: "Chỉ cần ngươi không nhận Quách công tử là nhị ca của ngươi là được, còn về phía Tần tiểu thư ta có thể thử giúp ngươi thuyết phục nàng một chút. Nhưng ta có một điều kiện, về sau nếu ta có chuyện muốn nhờ thì ngươi phải vô điều kiện giúp ta một tay."

Trong cái đội ngũ uy nghiêm này chỉ có nàng là người tứ cố vô thân, Quách Tiểu Ngũ là người duy nhất nàng có thể tiếp xúc, cũng chỉ có người này có thể trở thành trợ thủ đắc lực của nàng.

Kết minh quan hệ mà có điều kiện mới có thể khiến người ta yên tâm, nàng phải tranh thủ nắm bắt cơ hội này.

Đương nhiên đây chỉ là một mặt phiến diện, quyết định giúp đỡ Quách Tiểu Ngũ còn có hai nguyên nhân khác.

Thứ nhất, nàng xem như nhìn người rất chuẩn, vừa gặp mặt liền cảm thấy Quách Tiểu Ngũ là người đáng để tương giao. Thứ hai, nàng không tán đồng với cách người cổ đại cưới mù gả câm, nhất là khi nghe tiểu cô nương này phải gả cho một lão già trong nhà có con đàn cháu đống.

Có khả năng giúp đỡ muội muội này một phen, về sau người này cứu lại mình, cuộc giao dịch này xem ra rất đáng giá.

Quách Tiểu Ngũ căng mắt nhìn nàng, cuối cùng cắn răng đáp ứng: "Được, chỉ cần không phạm pháp và không trở thành tội phạm, về sau nếu ngươi cần ta giúp đỡ cứ việc gọi ta."

Hai người vừa thống nhất ý kiến, Đường Nhị liền đến bên này tìm các nàng.

Hai người các nàng liếc mắt nhìn nhau, song phương gật đầu một cái, sau đó cùng nhau bước ra khỏi xe ngựa.

Tần tiểu thư lời ít ý nhiều: "Vị Quách công tử này tự xưng là huynh trưởng của ngươi, ngươi có nhận thức hắn ta hay không?"

Nàng quan sát Quách Tiểu Ngũ, phát hiện người này đáy mắt có chút chần chờ.

Trong tư tâm nàng không muốn xen vào chuyện nhà của Quách Xương Vương, trên đường hồi kinh nàng không muốn bị những chuyện nhỏ nhặt cản trở, nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nàng đương nhiên hiểu rõ, đối phương đã đến tận đây tìm thì nàng sẽ vui vẻ để Quách công tử mang người rời đi.

Nhưng chẳng biết tại sao nàng luôn cảm thấy Quách Tiểu Ngũ ở thời khắc này thần sắc rất là khẩn trương.

Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình...

Nào ngờ vừa hỏi xong, chỉ thấy Quách Tiểu Ngũ cà lơ phất phơ nói: "Huynh trưởng của ta, là vị nào?"

Quách công tử ngẩn người, cau mày nói: "Ta là nhị ca của ngươi."

Nha đầu chết tiệt này chẳng lẽ đầu óc hỏng mất rồi, hắn đến tận đây tìm mà nó cũng dám không nhận hắn.

Quách Tiểu Ngũ nghe hắn nói vậy thì cười nhạo một tiếng: "Nhị ca ta mặt mày như ngọc, hắn còn có danh xưng là đệ nhất mỹ nam bắc địa. Kẻ quái dị như ngươi ở đâu chạy tới, mặt dày muốn cùng ta bấu víu quan hệ hả?"

"Ngươi, nha đầu chết tiệt này...." Quách công tử nhất thời giận không kìm được, hắn nói nửa câu lại cố gắng áp chế cơn giận sắp bùng phát, xoay người hướng về phía Tần tiểu thư chấp tay hữu lễ, tao nhã lễ phép nói: "Tiểu muội của ta xưa nay thích quậy phá, để tiểu thư chê cười rồi."

"Là rất chê cười, bổn công tử từ khi nào trở thành muội muội của ngươi? Dung mạo ngươi xấu xí như vậy thì cũng thôi đi, con mắt thế nhưng cũng mù luôn hay sao?" Quách Tiểu Ngũ biết rõ nhị ca nhà mình đắc ý nhất chính là tướng mạo, cho nên nàng mới cố ý nói như vậy.

Quách công tử quả nhiên không có cô phụ kỳ vọng của nàng, lửa giận bốc lên từ tâm, nhịn không được hắn liền giơ tay muốn đánh người.

Ngưu thúc kịp thời ngăn cản hắn, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Công tử đừng tức giận, chớ có để ngoại nhân chế giễu. Ngũ tiểu thư hành vi bất nhã nhưng không phải người nói không nhận là có thể không nhận, lão nô có thể làm chứng."

Quách công tử tức muốn hộc máu nhưng lại không thể không kiêng kỵ Tần tiểu thư. Hắn trong lòng nghẹn một cục tức, chỉ có thể nghiến răng oán hận nói: "Đúng, Ngưu thúc có thể làm chứng."

Chờ trở về, xem hắn làm sao thu phục tiểu nha đầu chết tiệt này.

Quách Tiểu Ngũ khoé miệng lộ ra một vòng giễu cợt: "Ngưu thúc là ai ta không biết, nhà ta chỉ có Mã thúc."

"Mã thúc?"

"Người xấu xí như ngươi ngay cả Mã thúc cũng không biết, còn dám đứng đây tự xưng là nhị ca của ta."

"Hồ ngôn loạn ngữ, Quách phủ xưa nay chỉ có một mình Ngưu thúc..."

Quách công tử bấy giờ triệt để mất lý trí, hắn cứng đầu cứng cổ cùng Quách Tiểu Ngũ đứng giữa đường cãi cọ, ngươi một câu ta một câu nói mãi không thấy điểm dừng.

Ngưu thúc đứng bên cạnh loay hoay một bên hô hào công tử, một bên hô hào tiểu thư nhưng làm sao cũng khuyên can không được. Hắn bất lực nhìn một màn trước mắt, cõi lòng mệt mỏi lại không còn lời nào để nói.

Ngưu thúc vô ý đưa mắt nhìn sang Trưởng công chúa, chỉ thấy Trưởng công chúa đang đi về hướng một chiếc xe ngựa khác.

Tân Nguyện bên này ra hiệu cho Tần tiểu thư dời bước ra ngoài nói chuyện, cố ý tránh đi đôi huynh muội đang tranh cãi gay gắt, sau đó mới nói: "Vị Quách công tử kia đúng là nhị ca của Quách Tiểu Ngũ nhưng Tiểu Ngũ thì không muốn đi cùng hắn."

Tần tiểu thư yên tĩnh nhìn nàng, có ý chờ nàng tiếp tục nói.

Tân Nguyện cũng không thích vòng vèo, trực tiếp nói thẳng: "Quách Tiểu Ngũ bỏ nhà ra đi vì muốn đào hôn..... Ta muốn giúp nàng ấy."

Nàng trước tiên đem khốn cảnh của Quách Tiểu Ngũ nói ra rõ ràng, sau đó mới biểu đạt ý nghĩ của mình.

Đến nỗi nữ nhân này có nguyện ý hỗ trợ hay không nàng cũng chẳng thể nào xác định.

Tần tiểu thư nghe xong lời nàng nói, chỉ đơn giản hỏi ngược trở lại: "Ngươi hy vọng ta sẽ giúp nàng ấy?"

Tân Nguyện gật đầu, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nếu nữ nhân này không muốn ra tay tương trợ thì nàng sẽ tự lấy thân mình ra để uy hiếp.

Sắc mặt của Tần tiểu thư dần trở nên phai nhạt: "Vì sao ta phải giúp nàng ấy?"

Nói đến nước này, Tân Nguyện chỉ còn cách trực tiếp sử dụng đòn chốt hạ: Nếu ngươi không giúp nàng, về sau ta tuyệt đối sẽ không phối hợp làm việc với ngươi. Tần tiểu thư không tin cứ việc thử xem, ta mở to mắt có thể ngủ được hay không!!"

Sắc mặt đối phương rất nhanh trầm xuống, dễ dàng nhìn ra trong con ngươi thoáng hiện một tia tàn khốc.

Đổi mặt cũng thật là nhanh, hồi lâu nàng mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi muốn ta giúp nàng thì ta cũng cần cho ta một lý do."

Tân Nguyện vẻ mặt chân thành, ngữ điệu tha thiết nói: Ta xem nàng ấy như bằng hữu, cũng không thích nhìn cách cha nàng ấy bán nữ cầu vinh, lý do này đủ chưa?"

Tần tiểu thư tròng mắt không đổi, vô ý thức nắn vuốt ngón tay, trên mặt thế nhưng là một mảnh lạnh băng.

Tân Nguyện biết chắc chắn nữ nhân này đang mất hứng, không khỏi lòng sinh thấp thỏm.

Nói đến vậy còn không lay chuyển được, vậy thì nàng cũng không thể không dùng sức.

Ngay tại thời điểm cho rằng sự uy hiếp của mình là vô dụng thì Tần tiểu thư bỗng nhiên ngước mắt, ung dung mở miệng.

"Xem ra, ta không thể không giúp." Lời nói trong miệng nàng thốt ra nghe có vẻ như thật sự bị uy hiếp nhưng sắc mặt lại nhẹ nhõm bình tĩnh, hai thái cực đối lập để cho người ta không thể nhìn ra suy nghĩ chân chính của nàng.

"Ngươi thật sự đáp ứng??" Tân Nguyện vẻ mặt đại hỉ.

Tần tiểu thư hơi câu khoé môi, ý cười thanh thiển: "Ta có thể không đáp ứng sao?"










Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro