Chương 103: Tiểu thất, ngươi không được phụ lòng tên của ngươi

Bùi Thanh Y trọng thương vừa tỉnh, Lạc Lâm gần như không rời nửa bước mà ở bên cạnh trông nom nàng, khiến cho Bùi Thanh Y dù cảm động nhưng cũng có phần dở khóc dở cười.

"Sư tỷ, ta thật sự không sao rồi mà." Bùi Thanh Y vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

"Không có việc gì cũng phải cẩn thận, ngươi có thể chống đỡ được đến giờ đã là vạn hạnh, không cần cưỡng cầu bản thân không sao." Lạc Lâm nghiêm túc nói.

Bùi Thanh Y nghe vậy thở dài một tiếng, nhỏ giọng: "Ta biết rồi."

Lạc Lâm nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: "Chờ ngươi thật sự khỏe hẳn, ngươi muốn làm gì, sư tỷ đều theo ngươi."

Bùi Thanh Y ánh mắt sáng bừng lên: "Sư tỷ nói thật?"

Lạc Lâm vừa tức vừa buồn cười: "Sư tỷ khi nào lừa gạt ngươi?"

Bùi Thanh Y ôm eo nàng làm nũng: "Ta biết ngay sư tỷ là tốt nhất mà."

Phương Thiến vừa đẩy cửa vào liền thấy cảnh này: "... Xin lỗi đã làm phiền, ta không thấy gì cả, các ngươi tiếp tục đi ha."

Nói rồi bèn lui ra khép cửa chuồn mất.

"Đứng lại cho ta." Giọng Lạc Lâm lạnh lẽo khiến Phương Thiến không khỏi rùng mình.

Phương Thiến khóc không ra nước mắt: "Thật sự không thể trách ta, ai bảo các ngươi không khóa cửa..."

"Vậy ngươi cũng không biết gõ cửa sao?" Lạc Lâm mặt không biểu cảm, chỉ có vành tai đỏ ửng là bán đứng sự ngượng ngùng khi bị bắt gặp.

"Nhất định nhất định, lần sau ta nhất định gõ cửa trước." Phương Thiến vội đáp.

Bùi Thanh Y nhịn cười, nhưng vai nàng run nhẹ một cái vẫn bị phát hiện. Lạc Lâm bất đắc dĩ, chỉ khẽ gõ nhẹ lên trán nàng rồi quay sang Phương Thiến hỏi: "Có chuyện gì?"

"À, là Tam sư tỷ nhờ ta mời ngươi qua một chút." Phương Thiến sờ mũi đáp.

"Ta biết rồi." Lạc Lâm quay sang nói với Bùi Thanh Y: "Ngươi nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Bùi Thanh Y ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Lạc Lâm không yên tâm, liền dặn: "Phương Ngũ, ngươi ở lại trông chừng Tiểu Thất."

"A?" Hai người đồng thanh ngơ ngác.

Nhưng đối diện ánh mắt nghiêm khắc của Lạc Lâm, cả hai đành ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, Đại sư tỷ."

Sau khi Lạc Lâm rời đi, Bùi Thanh Y quay sang Phương Thiến, ánh mắt ai oán: "Ngũ sư tỷ..."

Phương Thiến lập tức giơ tay đầu hàng: "Đừng nhìn ta, ta cũng không dám đắc tội với Đại sư tỷ."

"Hừ..." Bùi Thanh Y bực dọc.

"Nhưng mà..." Phương Thiến cười xấu xa, nhìn nàng hỏi: "Ta đưa ngươi 2 quyển sách kia đâu rồi, ngươi xem chưa?"

Mặt Bùi Thanh Y đỏ bừng, lắp bắp: "Còn... còn chưa..."

"Ta tin ngươi cái quỷ ấy." Phương Thiến cười: "Ngươi viết cả lên mặt rồi còn gì."

"Ngũ sư tỷ!" Bùi Thanh Y xấu hổ quá hóa giận, trừng nàng một cái.

"Được được, ta không hỏi nữa." Phương Thiến giơ tay đầu hàng.

Bùi Thanh Y lại lẩm bẩm không nhịn được: "Nhìn thì sao, sư tỷ như khúc gỗ, đầu óc chậm chạp..."

Nghe thế, Phương Thiến tai lập tức vểnh lên, hào hứng hỏi: "Thế nào? Thế nào?"

Bùi Thanh Y chán nản: "Sư tỷ quá nghiêm túc, ta lo là..."

"Chỉ thế thôi?" Ánh mắt Phương Thiến lập tức đầy ghét bỏ. "Nếu ngươi đã thích, thì cứ mạnh dạn mà tiến tới. Sư tỷ không phải không có tình cảm với ngươi, chỉ là tâm tư nàng sâu, đoán không ra. Ngồi đoán mò, chi bằng thẳng thắn. Cho dù ngươi thật sự làm gì đó, nàng cũng không thể trách ngươi đâu."

Nghe vậy, Bùi Thanh Y như có điều suy nghĩ.

Phương Thiến vỗ vai nàng: "Tiểu Thất à, ngươi đã vượt núi băng rừng đến được đây, cũng không nên phụ cái tên mà người ta đặt cho ngươi."

"Cái tên của ta?" Bùi Thanh Y không hiểu.

"Thì đấy! Ngươi là một 'Thanh Y', còn sư tỷ kia là 'Lâm'. Không thể để nàng chỉ làm 'Lâm' một mình được chứ!" Phương Thiến nghiêm túc nói.

Bùi Thanh Y ngơ ngác, còn Phương Thiến lười giải thích thêm.

"Tóm lại, có thể ăn được sư tỷ hay không, đều xem ở ngươi cả! Cố lên nha, Tiểu Thất!"

Bùi Thanh Y trầm mặc: "Sao cảm giác Ngũ sư tỷ ngươi còn gấp hơn ta?"

"Chuyện đương nhiên! Ta còn cá cược với Tứ sư huynh ngươi đó!" Phương Thiến hùng hồn.

Bùi Thanh Y: "???"

Bùi Thanh Y: "Ngươi không sợ Đại sư tỷ biết sao?!"

Phương Thiến: "Ngươi dám nói cho nàng biết à?"

Bùi Thanh Y: "... Không dám."

"Thế thì đúng rồi." Phương Thiến vỗ vai nàng, cười đầy thâm ý: "Cố lên, Tiểu Thất!"

Một bên khác, Lạc Lâm theo các cung nhân đến Ngự Thư Phòng, nơi Sở Ly đang vùi đầu phê duyệt công vụ. Nhìn thấy nàng đến, Sở Ly thở phào, đặt bút son xuống, xoa huyệt Thái Dương.

"Sư tỷ, ngươi đến rồi."

"Ngươi sai Phương Ngũ gọi ta, là có chuyện gì?"

Sở Ly gật đầu, đưa nàng ngồi xuống ghế nghỉ, rồi nói: "Gần đây ma tộc xâm lấn, lại thêm chuyện của Hoắc Dục Xuyên, khiến lòng dân l hoang mang. Ta muốn tổ chức một lễ tế trời, hy vọng ngươi làm đại biểu, cùng ta cầu nguyện."

Lạc Lâm vô thức cau mày: "Tại sao là ta? Gọi sư tôn không phải càng thích hợp sao? Dù sao hắn cũng là Đại Thừa kỳ tu sĩ duy nhất."

Sở Ly trầm mặc một chút rồi nói: "Ngươi đoán xem vì sao ta phải ngươi?"

Sắc mặt Lạc Lâm tối sầm, nghiến răng thốt ra hai chữ: "Lăng Tiêu!"

Sở Ly buông tay: "Phải đó. Hắn bảo việc này nên để người đứng đầu lên tiếng, mà ngươi mới là người đứng đầu Ngọc Hành Tông, hắn còn phải nghe lệnh ngươi nữa là."

Lạc Lâm cười lạnh: "Hắn thật biết trốn tránh."

Sở Ly chắp tay trước ngực: "Cho nên, Đại sư tỷ, giúp ta một lần đi!"

Lạc Lâm thở dài: "Biết rồi,lễ tế trời tổ chức vào ngày nào?"

"Mười lăm tháng này, còn vài ngày nữa. Ta sẽ chuẩn bị xong hết."

"Tế trời trọng đại như thế, vài ngày chuẩn bị kịp sao?"

"Lễ bộ đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn thiếu người đại diện." Sở Ly đáp.

"Nói trắng ra là chỉ thiếu người gánh việc." Lạc Lâm trừng nàng một cái.

"Là việc lớn mà, ta tự nhiên phải lựa người cực kỳ cẩn thận." Sở Ly cười.

"Nhưng..." Lạc Lâm nhìn nàng: "Ngươi biết quan hệ giữa ta và Tiểu Thất chứ?"

Sở Ly gật đầu: "Tất nhiên biết."

"Nếu chuyện giữa ta và nàng bị lộ ra, dư luận sẽ ảnh hưởng đến ngươi."

Sở Ly cười bình thản: "Ta hiểu. Nhưng ta càng hiểu rõ hơn: thời đại này, chỉ người có thực lực mới khiến thiên hạ câm miệng."

"Hơn nữa, các ngươi là ân nhân của toàn bộ Cửu Châu. Không ai có quyền áp đặt tình cảm cho các ngươi. Yêu là yêu, không nên bị trói buộc bởi lợi ích."

"Hôn nhân phàm nhân vốn là giao dịch quyền lực. Nhưng chúng ta là tu sĩ, vì sao phải dùng tiêu chuẩn phàm nhân để ràng buộc chính mình?"

Lạc Lâm khẽ cười: "Ngươi nói đúng, là ta quá lo xa."

Sở Ly nở nụ cười sảng khoái, rồi hỏi: "Giờ nhị sư huynh cũng giải quyết xong, Hoắc Dục Xuyên cũng bị xử lý, vậy chuyện của ngươi và Tiểu sư muội, định khi nào công bố đây?"

Lạc Lâm khựng lại một chút, rồi nói: "Cũng sắp rồi. Đợi nàng dưỡng thương xong, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị."

Sở Ly hứng khởi: "Nếu vậy thì hai người cứ ở lại kinh thành, ta giúp các ngươi tổ chức! Đảm bảo còn linh đình hơn Giang Nhị ngày trước."

Lạc Lâm lắc đầu cười: "Không cần đâu. Ta và Tiểu Thất đều không thích náo nhiệt, khi ấy tổ chức đơn giản ở Ngọc Hành Tông là được, mời vài hảo hữu thân thiết là đủ."

"Ừm, cũng được. Nhưng nhớ báo ta sớm, để ta sắp xếp thời gian tới tham dự." Sở Ly cười.

"Nhất định." Lạc Lâm ôn hoà mà đáp.

Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lạc Lâm lập tức trở về phòng Bùi Thanh Y. Vừa đẩy cửa liền thấy nàng và Phương Thiến đang thì thầm, thấy nàng vào liền cùng nhau im bặt.

"Đang nói gì thế?" Lạc Lâm hỏi.

"Chỉ tám chuyện trong cung với tiểu sư muội thôi mà." Phương Thiến cười, còn nháy mắt với Bùi Thanh Y.

"À?" Lạc Lâm nghi hoặc: "Chuyện gì trong cung?"

"Mấy chuyện tình cảm lăng nhăng ấy mà, sư tỷ ngươi không thích nghe đâu." Phương Thiến chu môi.

Lạc Lâm cũng không hỏi thêm, mà Phương Thiến thấy nàng đã trở lại, cũng chẳng muốn làm kỳ đà cản mũi, lập tức cáo từ.

Chừa lại không gian cho hai người.

"Có mệt không?" Lạc Lâm dịu dàng hỏi.

Bùi Thanh Y lắc đầu, rồi hỏi: "Sư tỷ, Tam sư tỷ tìm ngươi là có chuyện gì?"

Lạc Lâm ngồi cạnh nàng: "Không có chuyện lớn, nàng chỉ nhờ ta giúp một việc thôi."

Rồi nàng kể lại toàn bộ chuyện Sở Ly nhờ mình làm đại biểu tế trời.

Bùi Thanh Y nghe xong chớp mắt: "Nhiều chuyện như vậy, Tam sư tỷ là hoàng đế thật không dễ dàng. Vậy ta có thể giúp gì không?"

Lạc Lâm mỉm cười, dịu dàng chạm nhẹ chóp mũi nàng: "Ngươi chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt là đủ rồi."

Bùi Thanh Y bĩu môi, ôm lấy Lạc Lâm làm nũng: "Ta biết rồi, nhất định không để sư tỷ lo lắng nữa."

"Hảo, hảo." Lạc Lâm nhẹ nhàng dỗ dành nàng.

Bùi Thanh Y rúc vào lòng nàng, lại nhớ tới những lời Phương Thiến nói trong ngày, trên môi khẽ cong.

Nàng cũng muốn mình mau khỏe lại.

Như vậy... nàng liền có thể...

Nghĩ tới đây, nàng hít sâu một hơi mùi hương thuộc về Lạc Lâm - Đại sư tỷ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gl