Chương 38: Mẹ nó, là lôi kiếp của sư tôn , không chạy là tan xác cả đám !

Bùi Thanh Y hồi phục rất nhanh, chưa đến hai ngày đã có thể xuống giường đi lại. Ngoài phần nội thương cần thời gian điều dưỡng thêm, tinh thần khí sắc của nàng không tệ chút nào.

Không thể không nói, linh đan diệu dược của Cửu Dương Tông quả thực công hiệu thần kỳ. Một trận linh dược đổ xuống, muốn không tốt lên cũng khó. Nhưng cũng nhờ Lạc Lâm biết lo xa, sợ cơ thể của Bùi Thanh Y không chịu nổi nên cố tình khống chế liều lượng, chỉ cho dùng một phần vừa phải để bồi bổ.

Lúc này, Phương Thiến nhìn thấy Lạc Lâm đang bận rộn sắc thuốc trong bếp, không khỏi thốt lên cảm khái:

"Sao ta có cảm giác trên đời này không có chuyện gì mà đại sư tỷ không làm được hết vậy?"

Tạ Dụ An nhịn không nổi bật cười một tiếng, khẽ nói:

"Dù sao cũng là người đoạt được kịch bản của Long Ngạo Thiên mà."

Giọng hắn nói nhỏ quá, khiến Phương Thiến không nghe rõ, liền quay lại truy hỏi:

"Hả? Tứ sư huynh, huynh vừa nói gì đấy?"

"Không có gì." Tạ Dụ An lập tức lảng tránh.

Chuyện liên quan đến thiên mệnh như vậy, cho dù trong lòng họ có cảm giác kỳ lạ, cũng không thể tùy tiện nói ra.

Dù sao, nếu bị thiên đạo nghe thấy, lỡ đâu bị sét đánh thì thật là xui xẻo.

Hắn vẫn rất quý cái mạng nhỏ của mình.

Hơn nữa, hắn cũng đang tò mò xem thiên đạo định xoay chuyển cái kịch bản đã loạn đến mức này như thế nào.

" chậc, tứ sư huynh, loại người cứ nói nửa chừng rồi ngưng giữa chừng như huynh thật sự khiến người khác bực mình đó!" Phương Thiến trừng mắt liếc hắn.

Tạ Dụ An nhún vai: "Dù sao muội cũng không đánh lại ta."

Phương Thiến bực bội, nhưng nhịn không được đáp:

"...Cam chịu vậy."

Lúc này, Lạc Lâm quay đầu lại, thấy hai người còn đang đấu võ mồm, không nhịn được trừng mắt:

"Hai người các ngươi, thật sự rất rảnh rỗi phải không?"

Tạ Dụ An đẩy gọng kính nói: "Cho dù ta nói là không rảnh, hình như cũng thật sự không có chuyện gì để làm."

Lạc Lâm: "..."

"Đi chỗ khác hết đi, ta đem thuốc cho Tiểu Thất." Lạc Lâm mắng khẽ một câu, hai người lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho nàng.

Lạc Lâm bưng bát thuốc, chẳng buồn quan tâm đến họ mà quay về phòng.

Trong phòng, Bùi Thanh Y đang lau thanh bản mệnh kiếm của mình. Thấy Lạc Lâm bước vào, nàng liền nở một nụ cười tươi rói, nhanh chóng cất kiếm, ngọt ngào gọi:

"Đại sư tỷ!"

Lạc Lâm không nhịn được cong khóe môi mỉm cười: " tới giờ uống thuốc."

Bùi Thanh Y lập tức xụ mặt, nhỏ giọng than:

"Có thể không uống không..."

"Không được." Lạc Lâm cười khẽ: "Trừ khi nội thương của muội khỏi hẳn."

Bùi Thanh Y mặt mày đau khổ: "Nhưng mà... đắng lắm luôn đó..."

Lạc Lâm nghiêm giọng: "Thuốc đắng thì mới trị được bệnh. Hơn nữa những dược liệu muội dùng, là thứ mà người khác có muốn cũng không có được, không thể lãng phí được."

Bùi Thanh Y chán nản lí nhí: "Muội biết rồi..."

"Thế mới ngoan." Lạc Lâm cười dịu dàng, đưa bát thuốc cho nàng: "Ta đã để nguội vừa đủ rồi, uống đi."

Không thể trốn được, Bùi Thanh Y đành cắn răng cầm bát thuốc màu đen kịt, mùi vị khó ngửi, một hơi uống cạn.

Đặt bát xuống xong, cả gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại thành một cục.

Đúng lúc này, một viên mứt hoa quả đưa tới bên miệng nàng. Quay sang, thấy Lạc Lâm đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

"Há miệng nào."

Bùi Thanh Y vô thức há miệng, Lạc Lâm liền đút viên mứt vào. Vị ngọt nhẹ nhàng tan ra trong miệng, xua tan hết cái đắng còn đọng lại.

Không chỉ vị giác, ngay cả trong lòng cũng ngọt lịm, khiến người ta như muốn đắm chìm trong cảm giác ấy.

"Thế nào? Đỡ hơn chưa? Viên này là ta nhờ nhị sư huynh đặc biệt xuống núi mua cho muội đấy." Lạc Lâm ngồi xuống cạnh nàng, mỉm cười hỏi.

Bùi Thanh Y ngoan ngoãn gật đầu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn sư tỷ, cảm ơn sư huynh."

Lạc Lâm cười nhẹ, xoa đầu nàng một cái.

"Đúng rồi, sư tỷ, chúng ta phải ở đây bao lâu nữa?" Bùi Thanh Y đột nhiên hỏi.

Lạc Lâm cười: "Sao vậy, nhớ nhà rồi à?"

Bùi Thanh Y gật đầu: "Ở đây dù sao cũng không thoải mái như nhà mình."

"Vài ngày nữa thôi." Lạc Lâm nghĩ một chút rồi đáp: "Đợi muội khỏe hẳn, rồi chúng ta về."

"Vâng." Bùi Thanh Y ngoan ngoãn đáp.

Thật ra, không chỉ Bùi Thanh Y, những người khác của Ngọc Hành Tông cũng đã cảm thấy ngán ngẩm.

Ban đầu còn cảm thấy mới lạ vì được ở trong đại tông môn như Cửu Dương Tông, nhưng thời gian kéo dài, nơi này dần trở nên ngột ngạt, khác xa không khí thân thuộc ở nhà.

Đặc biệt là Tạ Dụ An, mỗi ngày đều nhớ tới những món bảo bối của mình ở Ngọc Hành Tông, mong sớm trở về.

Lạc Lâm cũng không phải người kiên nhẫn. Vốn dĩ nàng không thích đi đâu, chỉ muốn yên ổn ở trong tông môn. Giờ phải ở lại nơi này quá lâu, nàng đã bắt đầu khó chịu.

Vì vậy, đợi đến khi thương thế của Bùi Thanh Y hoàn toàn ổn định, bọn họ không màng lời giữ lại của Cửu Dương Tông, thu dọn hành lý rồi vội vã rời đi.

À, ngoại trừ Giang Du là còn lưu luyến không nỡ.

Ai nấy đều thầm nghĩ: đúng là không có mắt nhìn!

Cuối cùng cũng trở về Ngọc Hành Tông, ngay cả Bùi Thanh Y cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Vẫn là nhà mình tốt hơn!" Phương Thiến cảm thán.

Lạc Lâm cười mắng: "Câu này mà phát ra từ miệng cái người suốt ngày ra ngoài chơi như ngươi, thì chẳng có mấy phần đáng tin."

"Ấy ấy, dù sao cũng có khác biệt mà. Tụi ta ít nhất còn biết nhớ nhà, không như có người, vừa rời nhà là vui quên luôn đường về." Phương Thiến liếc sang Giang Du.

Giang Du giật khóe miệng: "Phương Ngũ, ta có lý do tin rằng muội đang nói móc ta."

"Không có nha, sư huynh đừng nghĩ nhiều." Phương Thiến vội xua tay.

Lạc Lâm liếc cả bọn một cái: "Thôi, đừng lải nhải nữa, đi dọn dẹp phòng đi, cũng lâu rồi chưa về."

"Rõ!"

Cả bọn hăng hái bắt tay vào việc, dọn dẹp xong thì cùng nhau ăn một bữa cơm rồi ai vào việc nấy.

Với sự điều dưỡng kỹ càng của Lạc Lâm, thương thế của Bùi Thanh Y hồi phục cực nhanh. Nhờ linh dược trợ giúp, tu vi của nàng cũng tăng lên một đoạn, khiến Phương Thiến và đám người không khỏi ghen tỵ.

"Trời ơi, đây chính là hào quang nhân vật chính sao? Tu luyện gì mà nhẹ nhàng dễ sợ." Phương Thiến than thở.

"Thôi đi, ngươi còn nói ai? Với thể chất của ngươi, người ta cũng ganh tỵ đó." Lạc Lâm lắc đầu.

"Hehe." Phương Thiến cười ngượng.

"Nói mới nhớ, đại sư tỷ, sư tôn bế quan lâu vậy rồi, có động tĩnh gì chưa?" Giang Du hỏi.

Lạc Lâm hơi khựng lại: "Ngươi không nói thì ta cũng quên mất luôn rồi."

Mọi người: "..."

Đúng là sư tôn chẳng có chút địa vị nào, đệ tử nhà mình cũng sắp quên luôn là có người như vậy tồn tại.

"Nhưng mà, nếu sư tôn xuất quan lần này, chắc sẽ là Đại Thừa kỳ nhỉ? Lúc đó chính là người mạnh nhất ở Cửu Tiêu đại lục rồi." Hứa Thanh Thanh nói.

Lạc Lâm mặt không cảm xúc: "Đừng mơ đẹp quá, lỡ đâu bị sét đánh rớt kiếp thất bại thì sao?"

Giang Du giật nhẹ khóe miệng: "Không đến mức đó chứ? Sư tôn có làm chuyện gì tày đình đâu, thiên đạo chắc không nỡ tuyệt tình như vậy."

"Ai mà biết. Nhưng mấy trăm năm rồi mới có một người độ kiếp lên Đại Thừa, ai biết chờ đón ông ấy là cái gì." Lạc Lâm nhún vai.

"Đại sư tỷ thật lãnh khốc vô tình." Phương Thiến đùa.

"Ta mà vô tình thật thì đã đuổi hết các ngươi xuống núi rồi, đỡ phiền phức." Lạc Lâm hừ lạnh.

"Không được đâu, không nói tụi muội, chứ tiểu Thất tỷ cũng không nỡ đuổi đi." Phương Thiến cười tủm tỉm.

Lạc Lâm nhìn nàng, rất nghiêm túc đáp: "Có khi trong 'các ngươi' đó, ta không tính cả tiểu Thất."

"Oa, đại sư tỷ thiên vị rõ ràng quá nha, đau lòng ghê luôn á!" Phương Thiến giả vờ lau nước mắt không tồn tại.

Trán Lạc Lâm nổi gân xanh.

"Phương Ngũ, ngươi muốn chết hả?"

Phương Thiến lập tức nghiêm chỉnh: "Không dám không dám, muội vẫn còn muốn báo hiếu tỷ mà!"

"Cút!"

Bùi Thanh Y ngồi một bên, ngoan ngoãn nháy mắt nhìn cả bọn, trông vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

So với mấy người suốt ngày chọc giận mình, Lạc Lâm cảm thấy nhìn tiểu Thất thuận mắt biết bao.

Cả nhóm đang cười đùa, thì đột nhiên từ phía chân trời truyền đến một tiếng ầm vang trầm đục. Lạc Lâm vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn kéo tới, giữa tầng mây có tia chớp vàng kim lấp lóe, mang theo uy áp nặng nề khiến lòng người lạnh buốt.

Giang Du trợn to mắt.

"Đây là... Lôi kiếp?"

Phương Thiến cũng sửng sốt lẩm bẩm: "Hình như trong bọn ta không ai đang độ kiếp cả mà?"

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Lâm lập tức biến đổi, bật dậy hét lớn:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chạy mau!"

"Đây là lôi kiếp của cẩu sư tôn đó! Không chạy thì cả lũ bị xóa sổ luôn bây giờ!"

Cả bọn sắc mặt đại biến, không ai dám chậm trễ, lập tức gọi ra phi kiếm, lao vút ra khỏi sơn môn.

"Sư tỷ! Còn người dân trong trấn thì sao?" Trên đường bay, Bùi Thanh Y lo lắng hỏi.

"Không cần lo, sư tôn đã đặt kết giới quanh trấn rồi, Ngọc Hành trấn không sao cả." Lạc Lâm đáp.

Lời còn chưa dứt, đạo lôi đầu tiên đã giáng xuống, trời đất biến sắc. Dù đã tránh xa, nhưng dư chấn vẫn lan tới, khiến cả bọn phải dựng lên tầng lá chắn linh lực chống đỡ.

Từng đạo thiên lôi nối tiếp nhau đánh xuống, khiến cả nhóm không mở nổi mắt. Đến khi đạo lôi cuối cùng giáng xong, mây đen tan biến, ánh sáng vàng xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống mặt đất.

Ánh sáng ấy bao phủ thân thể họ, mang theo sự ấm áp khó nói thành lời. Tu vi của tất cả cũng nhờ đó mà tăng lên đáng kể, rõ rệt nhất vẫn là Bùi Thanh Y, một mạch đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Cả nhóm nhìn nhau, rồi cùng bay trở về tông môn.

Nơi bọn họ ở mấy ngày qua đã biến thành đống đổ nát. Một nam tử áo trắng đứng chắp tay giữa hoang tàn, trên trán có đạo văn phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Cảm giác được họ đến gần, Lăng Tiêu mở mắt, mỉm cười định lên tiếng, thì bị Lạc Lâm túm cổ áo.

Lăng Tiêu ngơ ngác: "A Lâm?!"

Toàn thân Lạc Lâm run rẩy, túm chặt áo Lăng Tiêu, gần như nghiến răng nghiến lợi:

"Cẩu sư tôn Lăng Tiêu! Ngươi độ kiếp thì không thể tìm chỗ khác mà độ hả?! Hả?! Đây là Ngọc Hành Tông của ta đó! Ngươi xem ngươi làm nó thành cái dạng gì rồi?! Ngươi định bồi thường ta thế nào hả?!!"

Cả đám người lặng im trong giây lát, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.

Thầm nghĩ: sư tôn, ngài ra đi mạnh khoẻ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gl