Chương 77: vậy ngươi tính làm gì nào?

Đám người tiến về kinh thành của Sở Quốc, Sở Ly đích thân ra đón các nàng. Dung mạo Sở Ly không có thay đổi gì rõ rệt, nhưng thân là Nữ Hoàng một nước, khí chất của nàng đã trở nên chín chắn và điềm tĩnh hơn rất nhiều. Dù nụ cười vẫn thường trực trên môi, nhưng đám người Lạc Lâm vẫn có thể mơ hồ nhận ra nét mỏi mệt ẩn sâu nơi đáy mắt nàng.

Dọc đường đến kinh thành, các nàng đã tận mắt chứng kiến quá nhiều bách tính phải sống lưu lạc, không nơi nương tựa vì chiến tranh, cũng thấy tận mắt những thôn trang bị ma tộc tàn phá. Cảnh tượng thê lương thảm thiết không lời nào có thể diễn tả được. Là Nữ Hoàng Sở quốc, áp lực đè nặng lên vai Sở Ly khó có thể tưởng tượng được.

"Sư tỷ, các ngươi đã đến rồi." Nhìn thấy mấy người, Sở Ly mỉm cười mở lời.
Lạc Lâm khẽ gật đầu, sau đó nói: "Hai năm nay, vất vả cho ngươi rồi."
Khóe môi Sở Ly khẽ động, sau đó nói: "Để cho sư tỷ chê cười rồi."
Lạc Lâm lắc đầu. Ngược lại Phương Thiến lại dò hỏi: "Được rồi Tam sư tỷ, hiếm khi gặp mặt, đừng chỉ nói những chuyện nặng nề như vậy. Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không nhớ chúng ta sao?"
Sở Ly bị nàng chọc cười, nói: "Nhớ chứ, dĩ nhiên là nhớ các ngươi rồi. Dù sao các ngươi giờ đều là Ngọc Hành Lục Tử danh chấn một phương."
Hứa Thanh Thanh ở một bên chen vào: "Không sao đâu, nếu không đủ người, tụi ta sẽ tìm mấy người viết tiểu thuyết, thêm ngươi vào nữa, như vậy là đủ bảy người, chính là Ngọc Hành Thất Tử trong truyền thuyết!"
Phương Thiến chớp mắt: "Cái tên nghe sao giống Toàn Chân Thất Tử quá vậy."
Hứa Thanh Thanh nhún vai: "Chúng ta cũng đâu có cổ hủ như bọn họ."
Phương Thiến gật đầu: "Ngươi nói có lý."
Sở Ly chớp mắt, Lạc Lâm nhân tiện nói: "Thôi, chúng ta vào trong rồi nói, ở bên ngoài thế này cũng không tiện." Nói xong ánh mắt nàng liếc nhìn xung quanh, thấy không ít bách tính vây xem.

Sở Ly chỉ dẫn theo một đội Cấm Vệ Quân đi ra, nhưng Cấm Vệ Quân vốn là thân binh hoàng đế, chỉ cần nhìn trận thế kia là bách tính Sở quốc đã nhận ra người đứng trước mắt là ai.
"Được." Sở Ly gật đầu đáp: "Vậy chúng ta hồi cung rồi nói tiếp."

Vừa trở về cung, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh liền không nhịn được, lấy ra một đống bảo vật mà các nàng thu thập được ở Càn Nguyên chỉ cảnh, như không tiếc gì, thi nhau nhét vào ngực Sở Ly. Ngay cả Bùi Thanh Y cũng đưa tặng nàng một khối huyền băng, khiến Sở Ly không nhịn được bật cười trêu chọc:

"Ôi chao, tiểu sư muội nhà chúng ta cũng biết tặng quà cho tam sư tỷ rồi cơ đấy!"
Bùi Thanh Y đỏ bừng hai má, có phần tức giận: "Tam sư tỷ mà còn nói nữa, ta thu lại đấy!"
"Ấy ấy ấy, ta sai rồi, ta chỉ đùa thôi mà!" Sở Ly vội vàng xua tay giải thích.
"Trước kia thì ta không để tâm đâu, nhưng giờ ta nghèo rớt mồng tơi, hai năm nay đánh trận đến mức quốc khố sắp trống rỗng rồi." Sở Ly vừa nói vừa thở dài một tiếng.

Nghe đến đây, Lạc Lâm nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ma tộc lại xúi giục các quốc gia đánh nhau sao?"
"Đúng vậy." Sở Ly cau mày nói: "Sau khi các ngươi rời đi chưa đầy một tháng, ma tộc liền rời núi. Bọn chúng vốn đã âm thầm bắt tay với quý tộc, mê hoặc lòng người, xúi giục các nước phát động chiến tranh. Ta nhờ có tu vi, không bị ảnh hưởng, nên lúc đầu Sở quốc vẫn yên ổn. Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn chúng liên thủ, đồng loạt công kích Sở quốc, chiến sự nổi lên khắp nơi, đến cả kinh thành cũng không yên."

Lạc Lâm nghe vậy, lông mày nhíu chặt. Phương Thiến tức giận nói: "Thật là quá đáng! Ma tộc xúi giục các quốc gia hợp lực công kích, trong khi các đại môn phái còn đang mệt mỏi ứng phó với ma tộc, làm sao còn sức mà quan tâm đến chiến sự? Lũ quý tộc kia thật là thừa nước đục thả câu!"
Bùi Thanh Y lạnh nhạt tiếp lời: "Chiến tranh đem đến cái chết, kẻ được lợi lớn nhất luôn là đám quý tộc, đó là lý do bọn chúng cam tâm liên thủ với ma tộc."
"Không sai." Sở Ly gật đầu: "Quý tộc dùng thân người luyện quỷ, tạo ra những chiến binh người thường không thể địch nổi. Nếu không nhờ lúc trước ta xin Tạ Tứ một ít trang bị, có lẽ kinh thành đã bị san bằng rồi." Nói đến đây, nàng đưa tay nhíu mi tâm, đầy vẻ uể oải.

"Ta hiểu rồi." Lạc Lâm gật đầu: "Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ ở lại giúp ngươi một tay."
Sở Ly nghe xong, mừng rỡ đến mức ánh mắt như phát sáng: "Sư tỷ, ngươi nói thật chứ?"
Lạc Lâm liếc nàng một cái, nói: "Ngươi mời bọn ta đến đây, chẳng phải là vì chuyện này sao?"
Sở Ly che miệng cười khẽ: "Không hổ là Đại sư tỷ của chúng ta, hiểu ta như lòng bàn tay."
"Hừ,bớt bớt đi, ta là thấy thương dân chúng, không đành lòng để họ chịu khổ mà thôi."Lạc Lâm tức giận mở miệng.
"Phải phải phải, sư tỷ ngài là thần tiên chuyển thế, Bồ Tát hạ phàm, xin hãy thương xót mà giúp ta một phen đi!" Sở Ly hiếm thấy bày ra vẻ đáng yêu, làm nũng với Lạc Lâm.

"Ở Càn Nguyên chỉ cảnh, các ngươi mỗi người đều vội tu luyện, chỉ để ta một mình đối phó yêu ma nơi trần thế. Ngươi không quan tâm ta, ta e là đến cả đạn dược cũng không còn để đánh!"
"Thôi được rồi, ngươi có chuyện gì thì nói rõ, đừng làm bộ như vậy, khiến người ta nổi da gà." Lạc Lâm cau mày, vô thức lui lại một bước kéo giãn khoảng cách.
Thấy đạt được mục đích, Sở Ly liền thu liễm lại dáng vẻ tinh quái, nói: "Vậy sư tỷ cần ta làm gì, ta nhất định toàn lực phối hợp."
"Không cần, ngày mai chúng ta trực tiếp ra tiền tuyến xem tình hình."
Sở Ly nghe vậy liền gật đầu: "Ta cũng vừa định như vậy, ngày mai ta cùng các ngươi đi."
Lạc Lâm kinh ngạc: "Ngươi không ở lại giữ kinh thành sao?"
Sở Ly lắc đầu: "Chiến sự kéo dài quá lâu, dân chúng Sở Quốc cần một trận đại thắng để lấy lại niềm tin. Ta là hoàng đế, nếu có thể thân chinh ra trận, tự mình giành chiến thắng, sẽ càng thêm cổ vũ lòng dân."
Lạc Lâm nghe xong liền hiểu rõ, gật đầu: "Được, vậy để ngươi an bài."
Sở Ly cười đáp: "Được, vậy các ngươi cứ nghỉ ngơi trước, ta đi sắp xếp."

Sau khi Sở Ly rời đi, Phương Thiến không nhịn được thì thầm: "Lũ ma tộc thật sự quá ghê tởm, ngày nào cũng chỉ biết gây sự, sớm muộn gì cũng phải diệt sạch Ma vực cho xong!" Giọng nàng đầy oán khí, tuy là lời nói bốc đồng nhưng cũng phản ánh sự bức xúc trong lòng.

Lạc Lâm bất đắc dĩ liếc nhìn nàng: "Nghĩ gì thế? Ma vực đâu phải ngươi muốn vào là vào, muốn ra là ra? Ngươi mới Nguyên Anh hậu kỳ thôi mà nói chuyện đã phách lối như vậy?"
Phương Thiến bĩu môi, Hứa Thanh Thanh liền hỏi: "Vậy sư tỷ, ngày mai chúng ta đi thì nên làm gì?"
Lạc Lâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Chưa biết được, cứ đến nơi xem tình hình rồi quyết định. Hành động tùy tiện có thể khiến dân thường bị vạ lây."
Phương Thiến gục mặt xuống bàn, không còn giữ hình tượng gì, than thở: "Ai, nếu chúng ta đã đột phá Hóa Thần kỳ, chẳng phải có thể một mạch giết thẳng tới Ma vực rồi sao?"
Lạc Lâm liếc mắt nhìn nàng: "Ban ngày ban mặt mà đã mơ mộng rồi?"
Phương Thiến thè lưỡi, không nói gì thêm.
"Đi đi, các ngươi làm việc của mình đi. Ngày mai cùng đi với Sở Tam, rồi tính tiếp."
"Được a." Hai người đáp lời, thấy Lạc Lâm không định nói thêm gì nữa, cũng biết điều mà rời đi.

Lạc Lâm ngồi trước bàn, lông mày khẽ nhíu, ngón tay trỏ vô thức gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này, một chén trà vừa pha thơm ngát được đẩy tới trước mặt nàng.

Ngẩng đầu lên, nàng thấy Bùi Thanh Y mang theo nụ cười dịu dàng, như có chút ngại ngùng mà mở lời:
"Sư tỷ, vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy, uống chút trà thấm giọng đi."
Lạc Lâm không nhịn được bật cười: "Nhìn ta kìa, chỉ lo trò chuyện chính sự với Sở Tam, ngay cả một ngụm trà cũng quên uống."
Bùi Thanh Y cười khẽ, sau đó hỏi: "Sư tỷ, ngươi nghĩ sao về hành động của ma tộc lần này?"
Lạc Lâm gật đầu nói: "Chiến tranh đem đến lợi ích nhiều nhất cho quý tộc, chứ không phải ma tộc. Ngược lại ma tộc vừa phải ứng phó với các đại môn phái, lại vừa phải châm ngòi chiến sự nhân gian. Công việc nặng nhọc đều do ma tộc làm, trong khi quý tộc ngồi hưởng thành quả. Dựa theo tính cách của Ma Tôn Dạ Ly, muốn hắn vì người khác làm áo cưới là chuyện cực kỳ hiếm thấy."
Bùi Thanh Y nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: "Trong lòng ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là khi sư tỷ nói chuyện với Tam sư tỷ, ta không tiện chen vào."
Lạc Lâm khẽ cười: "Ta nghĩ Sở Tam cũng hiểu rõ điều này. Nhưng điều nàng cần giải quyết đầu tiên vẫn là chiến tranh. Nếu lửa chiến không dập tắt, quốc khố Sở quốc e rằng chẳng chống đỡ nổi. Đến lúc đó giang sơn tan vỡ, dân chúng lầm than, nàng thân là hoàng đế, chẳng khác nào đệ nhất tội nhân. Mà với tính cách của nàng, tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra."

Bùi Thanh Y gật đầu đồng tình. Sở Ly tuy trọng sinh trở lại, nhưng chấp niệm lớn nhất của nàng chính là hoàng vị. Dù thế nào, nàng cũng sẽ cố hết sức để hoàn thành vai trò này, không để hoàng vị bị người khác cướp mất. Đó cũng là lý do nàng vừa nghe tin tức các nàng trở về đã lập tức triệu tập đến trợ giúp.

"Huống hồ, dọc đường đến đây, chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến tình cảnh dân chúng các quốc gia. Người tu đạo, thứ họ cầu là phổ độ chúng sinh, hộ vệ chính đạo. Giờ đây thấy rõ tình thế, chúng ta sao có thể ngồi yên không đoái hoài?" Lạc Lâm than nhẹ.

"Ta hiểu." Bùi Thanh Y ngoan ngoãn đáp lời.
Lạc Lâm đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai cùng ta đến tiền tuyến."
Nhưng Bùi Thanh Y lại lắc đầu: "Ta không mệt, muốn ở bên cạnh sư tỷ thêm một chút."
Lạc Lâm không nhịn được bật cười: "Ta cũng không biết phải làm sao với ngươi nữa. Ngươi vẫn như ngày nào, cứ dính lấy ta mãi thôi."
Bùi Thanh Y lí nhí lẩm bẩm: "Ta đâu có dính người khác, ta chỉ dính sư tỷ thôi mà."
Lạc Lâm bật cười thành tiếng, nàng chống cằm, nghiêng đầu nhìn Bùi Thanh Y, ý cười dịu dàng nơi khóe môi không hề che giấu.

"Hảo, vậy ngươi định làm gì nào?"
Khuôn mặt Bùi Thanh Y bất giác ửng đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gl