Chương 133: Phiên Ngoại 4
Hổ con không thèm để ý đứng dậy muốn đi. Lão Quân vung cây phất trần lên, ngăn cản nàng, sau đó nói: "Đừng chạy, đừng chạy, có một chuyện cần hổ con ngươi giúp đỡ."
Tiêu Duyên dừng lại, hỏi: "Chuyện gì?"
Thái Thượng Lão Quân không đáp, lấy một túi vải từ trong tay áo mở ra, là 30 hạt trái cây đã rửa sạch nằm trong túi vải. Tiêu Duyên nhận ra, là hạt của cây nhà nàng, lòng chợt nhói đau, xót xa vô cùng
Tiêu Duyên nhìn Lão Quân vẻ trách cứ, lão đem trái cây của nàng đi, giờ còn thừa lại hạt bắt nàng xem
Thái Thượng Lão Quân vừa thấy sắc mặt này của hổ con, đã biết nàng hiểu lầm, vội nói: "Ta mang hạt đến trả, để hổ con lại gieo trồng."
Tiêu Duyên vừa nghe, sắc mặt tốt hơn, hạt chính là mầm mống của cây, có nhiều hạt mới càng có thêm nhiều cây ăn trái. Nàng nhận lấy túi vải, nói một câu: "Cảm ơn lão gia gia." Nói xong lại muốn đi
Thái Thượng Lão Quân vội kéo lấy tay áo nàng, nói: "Không vội, không vội. Ngươi ở lại nghe ta nói một chút, lão đạo có chuyện cần ngươi trợ giúp."
Tiêu Duyên dừng bước, nói: "Vậy ngươi giải thích thắc mắc của ta trước, ta lại nghe. Nghe xong, lại quyết định có giúp ngươi hay không."
Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc: "Hổ con ngươi cũng thật tinh ranh đó, chỉ để ngươi nghe một chút, lại phải giải thích cho ngươi, nghe xong, lại còn phải đồng ý giúp ngươi một chuyện nữa?"
Tiêu Duyên chỉ nhìn lão, không nói gì, Thái Thượng Lão Quân do dự một lúc, nàng lại muốn đi
Lão Quân bất đắc dĩ: "Đồng ý, đồng ý."
Thế này hổ con mới dừng bước, hỏi: "Chiếc gương này dùng làm gì?"
"Nhìn lại kiếp trước." Lão Quân đáp
Chuyện này hổ con biết, nàng nghĩ nghĩ, tiếp tục cẩn thận hỏi tiếp: "Nhìn thấy được những kiếp rất xa trước đó nữa sao?"
Thái Thượng Lão Quân nói: "Muốn nhìn bao xa thì có thể nhìn bấy xa. Gương Như Ý này chính là vật của Thủy Thần Cộng Công, có hai chiếc, một chiếc ở chỗ lão đạo, còn một chiếc hắn mang theo bên người. Năm đó hắn bị Hỏa Thần Chúc Dung đánh bại một trận, tức giận tông vào núi Bộc Châu, đụng gãy trụ trời, kinh động Thiên Đế. Thiên Đế giáng tội, trấn áp hắn xuống núi Bộc Châu, loại bỏ tư cách thần, cũng trừ luôn cốt tiên, biếm hắn thành một phàm nhân. Đến nay cũng đã trăm vạn năm, Cộng Công sớm đã nhập luân hồi, chiếc gương cổ này thì ở lại dưới núi Bộc Châu
(Núi Bộc Châu được xem như là trụ chống trời)
Từ ngàn năm trước, gương cổ này rơi vào tay hoa đào yêu Quân Dao. Câu này Lão Quân cũng không nói ra miệng, chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Duyên
Tiêu Duyên biết được lai lịch của gương Như Ý, lại hỏi: "Dùng nó như thế nào?"
"Lấy máu để đánh thức gương cổ, rồi sau đó lấy thần thức điều khiển."
Tiêu Duyên nhớ kỹ, nghiêm túc nhìn Lão Quân nói: "Đến lão gia gia nói."
Lúc này Thái Thượng Lão Quân mới nói ý đồ lần này đến đây
Lão muốn có nhiều chu quả hơn
Mỗi ngày chúng tiên gia đều quá thanh nhàn, hơn phân nửa có chút thú vui, như Đàm Quang yêu thích nuôi linh thú, Lý Thiên Vương thích rượu, Thiên Bồng Nguyên Soái thích lên Cung Quảng Hàn. Thái Thượng Lão Quân thiên về luyện đan, nhưng lão đam mê rèn đúc hơn, phần lớn bảo vật đều từ tay lão mà ra, mà Tây Vương Mẫu thì thích mở tiệc rượu và ăn trái cây
Lão đạo đang luyện Thất Tinh Kiếm, vừa lúc đang thiếu loại gỗ chí âm làm chuôi kiếm. Đang lúc không biết tìm nơi nào, lại phát hiện cây ăn trái của hổ con rất thích hợp để dùng, cây này chẳng những chí âm còn là chí hàn, quả nhiên là không thể tốt hơn
Lão nghĩ muốn lén lút đến chặt trộm một thân cây mang đi, nhưng chuôi kiếm cần 99 cây cô đọng lại mà rèn thành, hổ con chỉ có 11 cây, còn lâu mới đủ
Lão muốn Tiêu Duyên trồng nhiều cây hơn, tốt nhất là cả một vườn
Tiêu Duyên cảm thấy ý nghĩ của lão gia gia này thật sự rất kỳ quái, nàng trồng một cây cũng không dễ dàng gì, lão lại muốn lấy hết nguyên vườn của nàng. Tiêu Duyên lại không thèm để ý đến lão nữa
Thái Thượng Lão Quân còn đang dương dương tự đắc nói: "Lão đạo mang trái cây đến tiến dâng cho Vương Mẫu, Vương Mẫu ăn, cũng liên tục khen ngợi. Ngươi xem, ngươi trồng nhiều cây hơn, lại mang trái đến dâng tặng cho Vương Mẫu, nhất định sau đó sẽ được Vương Mẫu ban thưởng."
Tiêu Duyên không để ý lão, nàng lại không có chuyện gì cần Vương Mẫu ban thưởng, sao phải đi lấy lòng nàng. Trái cây của nàng rất ít, chỉ đủ bản thân ăn, cũng không có để dâng cho Vương Mẫu
Thấy hổ con dầu muối gì cũng không vào, Thái Thượng Lão Quân không gấp cũng không giận, vung phất trần chậm rãi nói: "Tây Vương Mẫu có một bí pháp, có thể làm cho hai nữ sinh tử. Thất công chúa của nàng chính là nhờ vậy mà có được."
Hổ con lại ngốc, cũng biết hai nữ sinh tử là ý gì, nàng ngẩn người, gò má hơi đỏ lên
Lão Quân thản nhiên nói: "Sẽ cho hổ con ngươi ba ngày cân nhắc kỹ càng chuyện này."
Vừa dứt lời thì triệu hồi một đám mây, đáp mây mà bay đi
Quân Dao đứng trong phòng, nàng thấy hổ con và lão nhân kia nói chuyện rất lâu, cũng không thấy có dáng vẻ bị chịu thiệt, nên chưa hiện thân, cũng không ngờ trước khi đi, lão đầu kia lại nói ra một câu như vậy
Tiêu Duyên đưa túi vải có hạt bên trong đến trước mặt Quân Dao, ấp úng nói không ra lời
Quân Dao cũng thấy ngượng ngùng, có chút không bỏ được. Nhưng chung quy nàng vẫn lớn tuổi hơn, dù sao cũng trấn định hơn hổ con ngơ ngác kia rất nhiều, sẵn tiện nói: "Gương này dùng làm gì, có hỏi được không?"
Không cần phải nói việc hai nữ sinh tử, Tiêu Duyên cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc
"Có hỏi được, gương này để xem lại kiếp trước." Tiêu Duyên nói
Quân Dao ở trong nhà gỗ, tất nhiên là nghe thấy lời của Lão Quân, chẳng qua nàng thấy gò má A Duyên đã đỏ bừng, nên chuyển đề tài câu chuyện mà thôi. Nhưng hổ ngốc không biết, lại kể lại kỹ càng lai lịch của gương Như Ý và cách sử dụng nó như thế nào
Nói xong, nàng lại hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn Quân Dao nói: "A Dao, ngươi muốn xem kiếp trước không?"
Quân Dao không đáp, im lặng một lát, hỏi ngược lại: "A Duyên có muốn xem lại kiếp trước của bản thân không?"
Tiêu Duyên nghe vậy, hiện ra chút quan tâm, xem kiếp trước, nhất định rất thú vị. Nhưng mà xem cùng A Dao, nàng lại có chút thẹn thùng
Quân Dao cũng không hối thúc, chỉ lẳng lặng chờ nàng
Một lát sau, đôi mắt sáng của Tiêu Duyên nhìn Quân Dao, gật đầu nói: "Xem."
Đây là đáp án đã dự đoán trước. Tiêu Duyên nói xong, sẽ phải lấy máu nhỏ lên mặt kính, Quân Dao cầm tay nàng, Tiêu Duyên không hề động, cũng không nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn nhìn Quân Dao
Đôi mắt nàng vẫn đen láy trong suốt như vậy, giống hệt Hán Vương, vẻ mặt luôn mang theo chút mơ màng, cũng giống Hán Vương như đúc, tướng mạo cũng không kém bao nhiêu. Quân Dao cảm thấy, các nàng là trải qua mấy kiếp rồi quay lại điểm bắt đầu
Giữa các nàng đã thập phần trọn vẹn, cũng không khuyết thiếu điểm nào, chỉ có một khoảng trống cần được lấp đầy
Quân Dao cúi đầu, ngậm đầu ngón tay Tiêu Duyên vào miệng
Tiêu Duyên mở to hai mắt, chỉ chốc lát sau, trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau, Quân Dao cắn đứt đầu ngón tay nàng rồi. Nàng buông mi mắt, liếm liếm miệng vết thương, lập tức vết thương không còn đau nữa. Tiêu Duyên mấp máy môi, cảm thấy A Dao như vậy thập phần mê người. Nhưng đáng tiếc, hôm nay còn chưa đến ước định ba ngày một lần song tu
Quân Dao cong khóe môi lên với nàng, lấy ngón tay nàng đặt lên mặt gương. Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, mặt gương cảm nhận được vị máu, hơi hơi nổi lên ánh sáng bạc, chỉ trong giây lát toàn bộ máu đã được hấp thu
Ánh sáng bạc dần biến mất
Quân Dao liếc nhìn Tiêu Duyên, Tiêu Duyên hiểu ý, nhắm mắt ngưng thần, từ vùng thái dương xuất ra một luồng thần thức, ngưng nhập vào mặt gương
Mặt gương lập tức hiện lên hình ảnh
Tiêu Duyên trợn mắt nhìn, đầu tiên là giật mình, sau đó mới phản ứng kịp trong gương đang hiện lên người nào, nàng vội che mắt Quân Dao, đỏ mặt nói: "Không được xem, không được xem."
Quân Dao đầy ý cười: "Được, không xem."
Hổ con nhíu mày, hừ một tiếng
Nàng đẩy thời gian đi quá xa, đến thời kỳ Viễn Cổ. Trong gương là một tiểu cô nương năm sáu tuổi, mặc một bộ váy da dê, để trần thân trên, cầm một ngọn giáo bằng đá, đang hái trái cây trên đồng hoang, ngây ngây ngô ngô, lại còn không mặc đủ quần áo, trông rất xấu hổ
Nhìn ý cười trên mặt A Dao, thì biết nàng đã thấy. Hổ con tức giận, nói: "Quên."
Quân Dao theo ý nàng, nói: "Đã quên."
Thế này hổ con mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy thời gian lui lại về sau
Lúc này không còn thời Viễn Cổ nữa. Trong gương là một người mặc một thân đạo bào, xem ra là một tu sĩ. Dường như nàng đang ở trên núi. Tiêu Duyên và Quân Dao cùng xem
Tu sĩ đang cúi đầu xem xét ván cờ trước mặt nàng, nàng xem rất nhập thần, đau khổ suy tư nên phá giải tàn cục này thế nào. Quân Dao cũng theo nàng, mắt dừng lại trên ván cờ
Đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, rất khó xoay người, sợ là không có cách nào phá giải
Tu sĩ trong gương cũng phát hiện, thở dài, ngẩng đầu lên. Lúc ngẩng lên, Quân Dao và Tiêu Duyên đều kinh sợ
Dáng vẻ tu sĩ kia, giống Tiêu Duyên như đúc
Nàng sống ba kiếp, đều có chung một gương mặt
Còn chưa chờ các nàng khiếp sợ xong, đã thấy một tiểu đạo sĩ vội vàng đến. Trong tay hắn nâng một mâm đựng trái cây, trên mâm chỉ có một quả đào, cung kính nói: "Bái kiến sư thúc, hôm nay sư phụ được ba trái đào tiên, nghe nói sinh trưởng ở đỉnh Côn Luân, ẩn chứa thiên địa linh khí, ăn vào có thể tăng gấp đôi tu vi. Vật tốt như thế, nên lệnh cho đệ tử đưa tới, tặng cho sư thúc."
Tu sĩ nghe vậy cười nhận trái đào, cắn một ngụm
Người này thế nhưng lại ăn trái đào khác, hổ con xem đến kinh hồn bạc vía, vội nhìn Quân Dao, chỉ thấy Quân Dao xem rất nhập thần, không chớp mắt, như sợ sẽ bỏ lỡ một chút hình ảnh nào khác
Hổ con thấy vậy, cũng an tâm lại, tiếp tục xem
Tu sĩ một hơi ăn hết trái đào, dường như nàng rất thích, thấy chỉ còn lại hạt đào, vẻ mặt hiện lên chút tiếc nuối
Nhìn hạt đào một lúc, vẻ mặt tu sĩ hiện lên vẻ cương quyết giống hổ con như đúc, lẩm bẩm: "Ta muốn mang nó đi trồng!" Dứt lời, nàng để hạt đào vào trong một hộp gỗ nhỏ, cho vào tay áo, đi ra cửa
Đầu tiên nàng đi khắp nơi trong đạo quan, nhìn cảnh giới xung quanh cũng không hợp ý nàng
Một lão đạo thấy nàng đi tới đi lui trong sân, đến hỏi: "Sư muội đây là đang làm gì?"
Tu sĩ kia dường như rất thân với hắn, lấy hộp gỗ mở ra, đưa hạt đào cho hắn nhìn: "Ta muốn gieo nó xuống, trồng lên một gốc đào."
Lão đạo nhìn nàng, lắc lắc đầu: "Bệnh ngốc của ngươi lại tái phát rồi hả. Trái đào này có nguồn gốc trên đỉnh Côn Luân. Mà đỉnh Côn Luân là nơi âm hàn, không tốt cho cây đào sinh trưởng cho nên một gốc cây phá lệ trân quý, không giống với mấy cây đào bình thường khác. Nó thích ứng khí lạnh, ngươi muốn trồng nó ở đây thì sao nó sinh trưởng?"
Tu sĩ vỗ đầu, nói: "Đúng thế, đúng thế."
Nàng dứt lời, cũng không lưu lại, lập tức triệu phi kiếm, cưỡi kiếm bay đi. Xem ra là muốn lên đỉnh Côn Luân hoặc là tìm một nơi âm hàn để trồng cây đào rồi
Nàng cưỡi kiếm bay đi, vừa bay vừa lưu ý cảnh trí phía dưới, liên tục ba ngày ba đêm, không biết đã bay hết bao nhiêu vạn dặm, nàng đáp xuống một đỉnh núi
Đỉnh núi rất cao, khí lạnh thấu xương, bất ngờ là trên núi mọc rất nhiều cây xanh
Tu sĩ cười, nói: "Nơi này thật tốt."
Quân Dao đã nói không nên lời, nơi này là nơi đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi hóa hình, hình ảnh này, đã qua 7000 năm, nhưng vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ của nàng
Tu sĩ đáp xuống ngọn núi này, đây đúng là núi Lạc Già, nơi đầu tiên nàng sinh trưởng
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro