Tu sĩ trong gương đi lại trên đỉnh núi hai vòng, lựa một chỗ đất trống dừng lại
Trên bãi đất mọc đầy cỏ xanh, vì nhiễm sương sớm, trên cỏ có một tầng hơi ẩm, trông lại thập phần xinh đẹp. Từ lúc Tiêu Duyên mang hạt đào ra khỏi cửa, chỉ vừa thấy, đã biết nơi này đất đai màu mỡ, thích hợp trồng cây cỏ
Tu sĩ cũng cho là như vậy. Nàng rút kiếm, đào một cái hố trên đất, ước lượng độ sâu của cái hố một chút, cảm thấy cũng được rồi mới lấy hạt đào trong hộp gỗ ra, để vào trong hố, sau đó lấp đất lại
Hạt đào là loại tốt, tu sĩ nhìn mảnh đất này, ngây người một lát, lại suy nghĩ một chút, nàng vỗ vỗ tay, phủi bụi đất trên tay, sau đó ngự kiếm bay về
Tiêu Duyên thấy vậy, rất không đồng tình mà nói: “Như vậy không được, phải tưới nước cho mảnh đất này, chờ cây non mọc ra, còn phải xới xới đất, bắt sâu. Không thể bỏ không chăm vậy được.”
Ánh mắt Quân Dao vẫn luôn nhìn trên mặt gương, nghe nàng nói chuyện, chuyển tầm mắt, nắm tay hổ con, nhưng không nói gì thêm
Tu sĩ trong gương giống như nghe được lời của hổ con. Nàng trở lại đạo quan, tìm hoa tượng (người chăm hoa), mượn bình tưới, xẻng, cuốc của hắn, toàn bộ nhét hết vào túi lưu trữ, sau đó quay lại trên núi Lạc Già, tưới nước cho hạt đào
Trên mặt Quân Dao nhịn không được hiện ra ý cười
Tu sĩ tưới xong, ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, một tay chống cằm, nhìn mặt đất trống rỗng, trông có vẻ có chút phiền muộn: “Khi nào thì cây đào mới lớn, rồi kết trái đây?”
Nàng ngồi xuống chính là mười ngày, trong vòng mười ngày, một ngọn cây non nho nhỏ cũng không mọc ra
Trong đạo quan, sư huynh của tu sĩ lấy bùa truyền âm tìm nàng, muốn nàng nhanh chóng quay lại đạo quan tu luyện, không được đi lại lung tung nữa
Tu sĩ đành phải rời đi, trước khi đi, nàng lập một kết giới lên chỗ trồng đào, để tránh cho chim thú đến quấy nhiễu nó
Trong đạo quan, quan chủ sư huynh thấy nàng trở lại, tức giận nói: “Trong tình cảnh nhân tu và yêu tu đang ngày càng căng thẳng, một trận đại chiến là không thể tránh, ngươi không nhanh đi tu luyện, sớm phi thăng còn muốn đi trồng đào, có phải muốn cuốn vào trong cục diện rối rắm này đúng không?”
Sư huynh tức giận, giọng điệu không tốt, nhưng tu sĩ cũng không có không phục, nàng chỉ nghiêm túc nói: “Ta chỉ nghĩ muốn ăn trái đào thôi mà.”
Sư huynh nghe thấy vậy, càng giận không kiềm được: “Trong đây nhiều đào như vậy, còn không làm ngươi no bụng được hả?”
Tu sĩ cố chấp nói: “Ta sẽ ăn trái đào do cây này kết.”
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi!” Sư huynh tức giận gật gật đầu, phất tay áo mà đi
Tu sĩ không hiểu nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của sư huynh, có chút uất ức mấp máy môi, tựa như không hiểu lắm, vì sao nàng chỉ muốn ăn trái đào mà sư huynh lại tức giận như vậy
Quả nhiên sự ngờ nghệch này là thâm căn cố đế, đã bao nhiêu kiếp, một chút cũng không thay đổi. Quân Dao nhìn nhìn Tiêu Duyên, bất đắc dĩ mà lắc đầu
Tu sĩ trong gương lại quay về phòng tu luyện
Nàng tu luyện cũng rất chăm chỉ, theo như lời một tiểu đồng tử, đạo nhân đã ở tu vi Hóa Thần Kỳ, trên đời này, cộng lại toàn bộ giới nhân tu và yêu tu, cũng không quá mười người có trình tu vi Hóa Thần Kỳ. Theo lý thuyết, trong đạo quan có sức mạnh như vậy thì tiền đồ vô ưu, ngay cả khi yêu tu và nhân tu muốn đại chiến, cũng không đến mức không đủ sức giống những môn phái nhỏ khác
Nhưng quan chủ thương nàng, càng hi vọng nàng sớm phi thăng, để sau này tránh bị cuốn vào mà khó thoát thân. Về phần tiền đồ của đạo quan như thế nào, tự còn có hắn và mấy vị sư huynh đệ
Tiếp tục một tháng, tu sĩ ở trong phòng khổ tu, cửa cũng không bước ra, quan chủ thấy vậy có chút vui mừng, mặc dù tiểu sư muội có chút ngây ngô, nhưng vẫn là người hiểu lý lẽ, đáng tin
Ai ngờ vừa khen ngợi nàng xong, quay lưng nàng đã mang đàn cổ quay lại núi Lạc Già rồi. Sư huynh tức giận đến dậm chân, lại hết cách với nàng
Lúc này đến, cây đào đã mọc ra cây non xanh mềm
Tu sĩ thấy có chút vui sướng. Nàng đã hỏi hoa tượng, hạt đào đã gieo, mọc ra thành cây trưởng thành, lại kết trái, thì cần ít nhất ba năm. Ba năm thì khá lâu, tính tình nàng nóng vội, muốn sớm được ăn trái đào, nên hỏi hoa tượng có cách nào hay không, có thể cho cây kết trái trước thời gian hay không. Hoa tượng nói, tất nhiên là có, như lấy linh khí nuôi dưỡng, cây trái là sinh linh, tự nhiên sinh trưởng nhanh hơn
Hôm nay tu sĩ đến, đó là muốn mang linh khí tưới cho cây non này
Nàng ngồi xếp bằng xuống đất, đặt đàn cổ lên đầu gối, ngón tay gảy gảy hai cái lên dây đàn, phát ra tiếng đàn lành lạnh. Thử âm sắc xong, tu sĩ nhắm mắt lại, chậm rãi tấu ra một khúc cổ khúc
Khúc nhạc xa xưa, ý cảnh mênh mông, làm suy nghĩ cũng bay bổng, uất khí trong ngực, cũng theo tiếng đàn gột rửa không còn đọng lại chút gì
Tiêu Duyên là tiên nhân, có thể nhìn ra được trong tiếng đàn của tu sĩ, có một cỗ linh khí liên tục rót vào cây non. Cây non thong thả sinh trưởng trong tiếng đàn, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, tu sĩ dừng tay gảy đàn, cây non đã cao hơn một đoạn, trên thân cây xanh non có một luồng linh khí nhàn nhạt chuyển động, hiển nhiên, phương pháp của hoa tượng có hiệu quả rồi
Tu sĩ cười cười, gương mặt thanh tú có vẻ thập phần khoan khoái, nghiêm túc ước định với cây non: “Ngươi lớn hơn một chút, một tháng sau trở lại thăm ngươi.”
Dứt lời, nàng mang đàn cổ lên, ngự kiếm mà đi
Tu sĩ là một người đơn giản, người đơn giản làm chuyện gì, thường hết sức chăm chú. Từ đó về sau cứ cách mỗi một tháng, tu sĩ đều đến xem cây non, mỗi khi đến đều sẽ lấy đàn cổ gảy một khúc nhạc, lấy linh khí tưới cây đào. Quả nhiên cây đào sinh trưởng cực nhanh, đến mùa đông, đã có kích thước của một cây đào trưởng thành, nhìn thế này, nhất định năm sau có thể đơm hoa kết trái rồi
Tu sĩ rất vui sướng, trong đôi mắt long lanh đều là ý cười đơn thuần, tự mình xới đất, tưới nước, bắt sâu cho cây đào, chăm sóc nó cẩn thẩn
Dù biết đây chỉ là chuyện quá khứ, nhưng theo mỗi nụ cười của tu sĩ, lòng Quân Dao vẫn mãi dao động không thôi
Hổ con tuyệt nhiên không hiểu, vì sao tu sĩ kia ăn đào, trồng đào, mà A Dao cũng không tức giận, mà nàng chỉ ăn vụng một chút đào khác, A Dao lại tức giận như vậy, vẻn vẹn một tháng cũng không nói chuyện với nàng
Nàng dựa vào cạnh Quân Dao, có chút không vui nói: “Nàng ta muốn ăn cả một cây đào.”
Khóe miệng Quân Dao vẫn luôn mang ý cười vì những lời này của nàng, trong mắt hiện lên sầu bi, nhẹ nhàng mà nói: “Nàng sắp đi về cõi tiên rồi.” Nàng nhớ rất rõ, vị tu sĩ tưới tiên lộ cho nàng, là thời điểm nàng nở hoa lần đầu tiên, dưới tàng cây của nàng, nàng ấy ra đi
Hổ con ‘A’ một tiếng, tập trung nhìn vào gương, tu sĩ kia đang từ núi Lạc Già quay về đạo quan. Nàng chăm cây đào rất khỏe mạnh, tiến độ tu luyện cũng thuận lợi, nàng vô ưu vô sầu, hổ con nhìn không ra vì sao nàng ấy sẽ đi về cõi tiên
Nhưng nhìn đến chuyện tiếp theo, thì hổ con đã hiểu
Trận đại chiến của nhân tu và yêu tu, đột nhiên bùng nổ vào mùa đông này. Nguyên nhân là dưới núi Bộc Châu phát hiện một lọ tiên lộ, tiên lộ này không biết từ đâu mà có, có công hiệu nghịch thiên, nhân thú cỏ cây, đều có thể gia tăng vạn năm tu vi, rất có ích cho việc tu luyện
Với vạn năm tu vi, thì có khối tu sĩ có thể thành tiên
Chỉ trong nhất thời, phần lớn nhân tu và yêu tu đều đi tranh đoạt. Mới bắt đầu chỉ là lén tranh chấp, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, liên lụy thêm nhiều chuyện khác, toàn bộ giới tu tiên đều liên lụy vào
Đến mùa xuân, nhân tu và yêu tu tập trung hỗ chiến dưới núi bộc châu một hồi
Tất nhiên tu sĩ cũng không thể không quan tâm nữa
Hổ con chưa bao giờ thấy qua cảnh thê thảm như vậy, trong gương máu thịt bay khắp nơi, không biết bao nhiêu người hồn bay phách tán đời đời không được siêu sinh. Núi Bộc Châu là sống lưng của trời đất, là trụ trời, nhân tu và yêu tu đấu pháp, lan đến trụ trời, trụ trời dao động
Trời đất mờ mịt, cho thấy sắp đến ngày tận thế
Nếu trụ trời bị gãy nhân gian sẽ bị hồng thủy bao phủ, nhân thú cỏ cây, toàn bộ đều sẽ táng thân dưới trận hồng thủy này. Tu sĩ thấy vậy, phi thân chạy đến chỗ trụ trời, cùng mấy vị sư huynh, tu bổ trụ trời
Nàng hao hết hơn phân nửa linh khí, mới miễn cưỡng ổn định trụ trời. Quay đầu nhìn lại, trên núi Bộc Châu, người sống cũng không còn mấy người, mấy vị sư huynh trong lúc tu bổ trụ trời mà hao hết linh khí, thương tổn đến đan điền mà tẫn thân
Nàng cũng bị trọng thương, chỉ còn lại một hơi, nghỉ ngơi chữa thương, mới phát hiện, trong trời đất đến một luồng linh khí cũng không còn, chẳng biết lúc nào linh khí đã khép lại. Trên đời không còn linh khí nữa
Không có linh khí, thì tu luyện thế nào, chữa thương làm sao?
Tu sĩ ngu ngơ tại chỗ, nhưng nàng cũng không hiện bao nhiêu bi thương và hoảng loạn, sửng sốt một lát, nàng đứng lên, an táng cho mấy vị sư huynh, vẫn không quên lập mộ bia cho họ
Những tu sĩ và yêu tu phát hiện không có linh khí, bọn họ trở nên giống như người phàm, không có bảo vật, pháp thuật cũng không thể sử dụng, toàn bộ đều lâm vào điên cuồng, chỉ có tu sĩ kia là bình tĩnh
Nàng mang theo kiếm, đi khỏi núi Bộc Châu. Đi đến chân núi, chợt thấy trên đường núi rơi xuống một bình ngọc, đúng là lọ tiên lộ mà mọi người tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Nàng nhìn lọ tiên lộ này một lúc lâu, khom người nhặt nó lên, thu vào trong lòng. Sau đó ngự kiếm bay đến núi Lạc Già
Tới núi Lạc Già, đúng lúc linh khí cũng cạn hết. Một gốc đào được chăm sóc tỉ mỉ đã nở hoa, toàn cây nở đầy hoa, trông rất bắt mắt
Tu sĩ thoáng nở nụ cười, nhưng lại không có sự khoan khoái như xưa, trong mắt nàng đều là bi thương, rốt cuộc nước mắt chảy xuống. Những sư huynh yêu thương nàng đã ngã xuống, một thân tu vi không còn sót lại chút nào, cách thành tiên một bước rất xa, mà một bước này cũng không cách nào vượt qua được
Nàng lấy bình ngọc ra, tưới tiên lộ xuống cây đào. Sau đó lấy đàn cổ ra, gảy một khúc nhạc
Nhạc hết, dây cũng đứt
Tu sĩ nhắm mắt ra đi
Một đời này đã kết thúc
Hổ con ngây người một lát, ngẩng đầu nói với Quân Dao: “Thật là thảm.”
Quân Dao gật đầu
Hổ con lại ngây người một lát, tu sĩ kia chính là nàng, nhưng kỳ thực nàng cũng không có nhiều đồng cảm, chỉ là nàng không tự chủ được mong nhớ gốc đào trong gương này, tu sĩ ngã xuống, cây đào không người chăm sóc, không biết có sống được không
“A Duyên.” Quân Dao gọi
Hổ con quay đầu lại, trong đôi mắt đen láy hiện lên nghi hoặc: “Hả?”
Quân Dao không nói ngay lập tức, trong mắt nàng chất chứa vô số cảm xúc, như là có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Duyên, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hổ con không ngốc, nàng rất thông minh, nàng nhìn Quân Dao, bỗng nhiên hiểu ra gì đó. Nàng có chút không dám tin, ánh mắt trợn to, tràn đầy vẻ không tin được
Quân Dao chậm rãi gật đầu: “Gốc đào này, chính là ta.”
-----------------
Hổ con từ con dâu nuôi từ bé chuyển thành người nuôi con dâu từ bé :)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro