Chương 138: Phiên Ngoại 9
Tiêu Duyên ở bên cầu Nại Hà đợi Quân Dao rất nhiều năm, Quân Dao thì tìm nàng ấy ở nhân gian rất nhiều năm, hai người cứ đan chéo nhau như vậy, cho đến khi Quân Dao lấy gương cổ nghịch chuyển thời gian, trở lại năm mươi năm trước
Duyên phận này một lần nữa được nối lại với nhau
Tiêu Duyên nhớ lại hết một đời này, nàng ôm lấy Quân Dao, hai người dựa vào một chỗ xem gương đồng
Lúc này nhìn lại, lại có chút thú vị khác, như trở lại chốn cũ vậy, Tiêu Duyên nhìn vào một chỗ trong gương, đều mở to mắt, bất chợt cảm thán với Quân Dao một câu: “Ta nhớ được…”
Tiểu Hán vương đời thứ hai, có Quân Dao làm bạn, cái gì cũng không sợ. Hoàng tỷ của nàng làm Hoàng đế, nàng không cần lại gánh lấy trọng trách quốc gia nữa, làm một tiểu Điện hạ nhàn tản phú quý nhất, còn thành thân với Quân Dao, hai người bên nhau đến già, cả đời đều bình an an khang
Tiêu Duyên nhìn Hán vương trong kính bất chợt làm nũng với Quân Dao, muốn hôn hôn, muốn ôm ôm, còn muốn sờ sờ lỗ tai nhỏ. Tiêu Duyên ở ngoài kính cũng muốn Quân Dao thân mật ôm ôm, sờ sờ tai nhỏ
Quân Dao làm cho nàng vài lần, sau thấy mỗi lần Hán vương trong kính muốn Vương phi thế nào, nàng cũng muốn thế đó, không khỏi nói: “Nghiêm túc xem, không được nháo.”
Từ đầu Tiêu Duyên luôn ngoan ngoãn nghe lời, không náo loạn. Sau thấy Vương phi đối tốt với Hán vương như vậy, lại nhịn không được mà ghen: “Ngươi chỉ chịu sờ sờ tiểu Hán vương, không chịu sờ sờ hổ con.”
Hổ con bắt đầu cáu kỉnh, Quân Dao không khỏi cười, dỗ nàng: “Bởi vì tiểu Hán vương là A Duyên, phải đối tốt với nàng.”
Hổ con không nghe, nghiêm mặt lại: “Bởi vì hổ con là tiểu Hán vương, ngươi mới đối tốt với hổ con, ngươi thích tiểu Hán vương nhất.” Nàng nói xong lại thấy uất ức, A Dao thích nhất đời này của nàng, không thích hổ con nhất
Quân Dao biết làm thế nào để dỗ hổ con đang cáu kỉnh, vờ tức giận nói: “Lại cáu kỉnh, A Duyên có phải không ngoan rồi đúng không?”
Tiểu A Duyên lập tức ngừng công kích, nhẹ nhàng nói: “Ta ngoan.” Cũng không dám la lối tức giận nữa, lại nghiêm túc nhìn vào gương cổ
Nhưng mà, nàng thấy tiểu Hán vương cũng không có ba ngày một lần, khi nào nàng ấy muốn, Vương phi đều sẽ cho, có khi các nàng còn có thể làm cả hai ngày như thế, mà nàng ngoại trừ ban đầu làm vài lần, cũng không có. Trong lòng lại càng thêm tủi thân, A Dao thích tiểu Hán vương nhất, không thích nàng nhất
Hổ con là một nàng hổ biết suy nghĩ, nàng nghĩ nhất định là nàng không ngoan bằng tiểu Hán vương, mới sẽ như vậy. A Dao thích A Duyên ngoan ngoãn
Nàng một mặt tủi thân, một mặt ghen tị, một mặt lại muốn ngoan một chút, ít nhất tranh thủ để A Dao đồng ý nàng hai ngày một lần
“A Duyên.” Quân Dao gọi nàng
Hổ con hoàn hồn, nhìn về phía Quân Dao
Sắc mặt Quân Dao có hơi chút mất tự nhiên, giọng ấm áp nói: “Ngươi đẩy thời gian lui về sau.”
Hổ con vừa nhìn trong gương, chính là ban đêm, Hán vương và Vương phi nằm trên giường, Hán vương cởi quần áo của Quân Dao. Tay chân nàng ấy, còn thập phần khẩn trương, trong miệng ngây ngô nói: “A Dao không sợ, ta nhất định, sẽ nhẹ nhàng.”
Hổ con mở to hai mắt, nhìn đến không chớp mắt, cho đến khi Quân Dao giận, lại nói muốn lập tức đẩy hình ảnh lui về sau. Trong lòng cũng xuất hiện lên hình ảnh trong gương, quần áo A Dao cởi một nửa, khuôn mặt ửng đỏ, lại vẫn cố gắng trấn định, trấn an tiểu Điện hạ
A Dao như vậy, nàng mỗi ba ngày mới có thế thấy một lần, nàng nằm trên giường, trong mắt phiếm tầng hơi nước, nhẫn nại cắn môi dưới, bám vào vai nàng, cúi đầu cầu xin bên tai nàng: “A Duyên… Chậm, chậm một chút…”
Tiếng nói mềm mại tựa như nước, thẹn thùng vô hạn, làm tim hổ con cũng mềm theo
Cũng chỉ có khi đó, A Dao mới không thể duy trì dáng vẻ đoan trang, đến lời nói cũng nho nhỏ quyến rũ như vậy, không cầm lòng được
Nhưng tận mắt thấy A Dao dưới thân nàng, nở rộ, cùng xuyên qua gương cổ, nhìn Vương phi và Hán vương song tu, lại không giống vậy. Lòng Tiêu Duyên đều tràn đầy hình ảnh trong gương, Quân Dao cởi bỏ áo mai bên trong, da thịt như ẩn như hiện…
“A Duyên.” Bên tai vang lên tiếng gọi khẽ của Quân Dao
Hổ con có tật giật mình, lập tức ngồi thẳng, ngoan ngoãn nhìn về phía Quân Dao
Quân Dao cong cong khóe môi, nói: “Không được suy nghĩ lung tung.”
Gò má hổ con lập tức đỏ lên, trong mắt tràn đầy hoảng loạn, ánh mắt nhìn tới nơi khác, không dám nhìn Quân Dao, chột dạ gật gật đầu
Vừa rồi nàng đẩy hình ảnh lùi quá mức, trong gương Hán vương đã già, nằm trên giường bệnh, nắm tay Vương phi, muốn nàng ấy đừng đi tìm nàng nữa
Vương phi đã đồng ý, lại lúc Hán vương nhắm mắt rời đi, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Điện hạ, ngươi đã quên, đây đã là đời thứ hai của chúng ta rồi.” Làm sao có thể không đi tìm nàng được, làm sao có thể đồng ý xa cách nàng ấy?
Tâm tình đầy kiều diễm của hổ con nhất thời hóa thành tràn ngập chua xót, nàng đều đã nhớ ra hết rồi, tự nhiên cũng biết, sau mỗi đời mỗi kiếp A Dao đi tìm nàng, đã chịu bao nhiêu khổ, tim đã chịu bao nhiêu bi thương
Hán vương trong gương đã đến địa phủ, lúc này nàng không thấy hắc bạch vô thường tiếp nhận vong hồn, nhưng lại thấy một lão gia gia râu hoa râm. Khi đó nàng không biết lão gia gia là người phương nào, nhưng giờ liếc mắt một cái đã nhận ra, đây cũng là lão gia gia trộm trái cây của nàng
Thái Thượng Lão Quân vừa thấy nàng, đã nói rõ mục đích đến đây
Là vì chuyện Quân Dao nghịch chuyển thời gian mà đến
Sửa việc sinh tử của một người đó là nghịch thiên cải mệnh, phải chịu trừng phạt của Thiên Khiển, Quân Dao lấy gương cổ nghịch chuyển thời gian, sửa lại vận mệnh của một người, cũng là toàn bộ vận mệnh của yêu, thủ, quỷ, người của hai giới, thế gian và Địa phủ
Tội lớn như thế, nào có thể tha thứ?
Cho đến hôm nay, mới có người đến vấn tội, là vì số phận Quân Dao vô cùng tốt
Lúc nàng nghịch chuyển thời gian, trên thiên đình từ Ngọc Đế đến chư tiên gia tiểu tiên đồng, đều đã đi Tây Thiên, nghe Như Lai giảng kinh. Mỗi lần Như Lai giảng kinh thì hết tám tám sáu tư ngày
Trên trời một ngày, nhân gian một năm
Chờ khi kinh được giảng xong, chúng tiên trở lại Thiên đình, nhân gian đã đi qua sáu mươi tư năm
Ngọc Đế giận dữ, đang muốn sai người bắt lấy hoa đào yêu to gan lớn mật, lại giật mình phát hiện, ở thế gian Hán vương này điên cuồng làm việc thiện. Làm việc thiện cũng thôi đi, đều thêm vào sổ công đức của nàng, mặc dù mỗi lần nàng làm việc thiện, vẫn luôn lải nhải cầu khẩn trong lòng với trời xanh, muốn nhường công đức cho Quân Dao, nhưng công đức là chuyện lớn cỡ nào, đều là ghi tạc vào sổ công đức, nơi nào để nàng nói nhường là nhường
Khó giải quyết chính là, nàng không chỉ làm việc, còn muốn lập sinh từ. Sinh từ cũng như tự miếu, đạo quan (miếu thờ của đạo sĩ) vậy, đều có linh vật, dân chúng đến thắp hương khói, đều có thể tăng thêm công đức
Cả đời Hán vương nổ lực, lập sinh từ cho vương phi rộng khắp thiên hạ, mà nàng lại không ngừng làm việc thiện, mỗi lần làm thiện, lại tạo phúc một phương, dân chúng đều tưởng nhớ công ơn của nàng. Chịu ân đức của nàng, tất nhiên là thành tâm dâng hương, cầu khẩn cho Vương phi, những nơi chưa nhận được ân đức của nàng, ngày ngày trông ngóng Hán vương có thể nhìn thấy sự khó khăn của họ, giang tay giúp đỡ, chỉ có càng thêm thành tâm
Nhiều năm trôi qua, tích hạ hương khói, cơ hồ có thể làm cho Vương phi trực tiếp thành tiên luôn rồi
Vậy thì không dễ làm, hoa đào yêu này phạm lỗi, cần phải phạt, lỗi này của nàng, chỉ có vừa chết, thì phải bị hồn bay phách tán, nhưng hồn bay phách tán rồi, vậy thì hương khói này xử lý thế nào? Tùy ý cho qua sao?
Vì thế, Thiên đình nhất thời tranh luận không ngừng
Tây Vương Mẫu nhân từ mềm lòng, chủ trương công tội tương đương thì thôi, không thưởng không phạt. Đông Vương Công lại cho rằng, công là công, tội là tội, không thể nhập làm một
Trên Thiên đình, một nửa đồng ý với Tây Vương Mẫu, cho rằng không cần giết hại thêm, một nửa cho rằng Đông Vương Công có lý, nối mọi chuyện công tội tương đồng, sợ là không được công bằng
Chúng tiên tranh luận nảy lửa, làm việc này biến thành sự tranh thể diện của Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công. Mà phái của Đông Vương Công chiếm thế thượng phong, tức giận đến làm Tây Vương Mẫu tuyên bố, sự kiên Bàn đào từ nay về sau, không còn vị trí cho Đông Vương Công nữa
Đông Vương Công thấy vậy, chỉ phải thoáng thoái nhượng, cuối cùng Lão Quân ra mặt làm hòa
“Mặc dù hoa đào yêu tích nhiều công đức, nhưng muốn bỏ qua tội của nàng, lại không được. Nhưng Hán vương này, mỗi lần làm thiện, đều cầu khấn trong lòng, muốn nhường công đức cho hoa đào yêu, không bằng đi hỏi nàng ấy một lời có muốn vậy thật không, nếu là thật, công đức hai người cộng lại, thì có thể đền tội được rồi.”
Lời hòa hoãn này, làm Tây Vương Mẫu vừa lòng, Đông Vương Công cũng miễn cưỡng đồng ý
Cuộc tranh luận của chúng tiên gia, vừa cãi là mất bảy tám ngày, thế gian lại qua bảy tám năm. Tiểu Hán vương này đã qua đời rồi
Cách cũng là Thái Thượng Lão Quân đưa ra, nên Thiên đình phái Lão Quân hạ phàm, đến hỏi ý tiểu Hán vương này
Lão Quân kể đầu đuôi mọi chuyện cho Hán vương một lần. Hán vương ngây dại, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức nói: “Tất nhiên toàn bộ công đức này đều của Vương phi.” Nàng cực kỳ sợ Vương phi bị trách phạt, vội cầu khẩn Lão Quân: “Lão thần tiên, toàn bộ công đức của ta đều ghi cho Vương phi, ngàn vạn lần đừng thương tổn nàng.”
Lão Quân giống như đã đoán được phàm nhân này cuồng loạn, gật gật đầu: “Như thế, thì dễ xử lý rồi, hoa đào yêu nhất định có thể vô sự.” Lão nhìn nhìn Hán vương, lại nói: “Chỉ là kiếp trước ngươi tích thiện, có thể làm cho ngươi mười kiếp vô ưu, trước sau vẹn toàn, phú quý lưỡng toàn, nếu công đức đều tính cho nàng, vậy thì mười kiếp vô ưu sẽ không còn nữa.”
Hán vương nghe được lão nói hoa đào yêu nhất định có thể vô sự, vẻ mặt căng thẳng lại thả lỏng, lại nghe mười kiếp vô ưu không còn, nàng lại nhẹ nhàng thở ra, mặt mày đều là ý cười mềm nhẹ, nói: “Nàng vô sự là tốt rồi.”
Lão Quân lắc đầu, như lời Mạnh Bà nói năm đó, thở dài: “Kẻ ngốc mà.”
Hán vương nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nghĩ đến nàng sợ sẽ không bao giờ có thể gặp lại Vương phi nữa, trong lòng lại khổ sở, cả trái tim như bị khoét một lỗ vậy, vô cùng đau đớn
Nàng nổi lên dũng khí, khẩn cầu Lão Quân: “Lão thần tiên, ngài có bận việc gì không?
Lão Quân nói: “Ngươi có việc muốn nhờ sao?”
Hán vương gật gật đầu: “Có thể để ta gặp nàng một lúc không, ta sắp nhập luân hồi, kiếp sau sẽ quên mất nàng. Ta muốn nhìn nàng ấy một lần, từ nay về sau, duyên phận của ta và nàng sẽ hết rồi.”
Lão Quân đồng ý
Mang hồn phách của nàng từ địa phủ bay đến nhân gian
Muốn tìm một yêu quái ở nhân gian, cũng khó như tìm người vậy, may mà Thái Thượng Lão Quân có nhiều pháp bảo, giúp lão tìm được
Quân Dao vẫn chưa vào trong núi tu luyện, nàng còn vương vấn ở nhân gian, nàng đang tìm Hán vương chuyển thế. Yêu có thể nhìn thấy linh hồn. Trong biển người mênh mông, nàng nhìn từng người một, tìm kiếm tiểu Điện hạ của nàng
Đột nhiên nước mắt Hán vương chảy xuống, lẩm bẩm nói: “Nàng đã đồng ý với ta…” Đã đồng ý không đi tìm nàng nữa. Thì ra nàng ấy chỉ muốn để nàng an tâm nhắm mắt mà thôi
Nàng còn muốn nhìn Quân Dao lại một lần, mắt chăm chú khóa lên bóng người tịch liêu kia. Nhưng nàng sắp nhập luân hồi, không thể lưu lại lâu ở nhân gian, Lão Quân dẫn nàng về địa phủ
Hán vương thất hồn lạc phách, nàng nói với Lão Quân: “Nghe nói trên trời có thần tiên tên là Nguyệt Lão, chưởng quản nhân duyên trần gian, không biết dây tơ hồng của ta và A Dao, một ngày nào đó có kết nối lại hay không?”
Công đức của nàng đều cho Quân Dao, nàng chỉ là một vong hồn bình thường, vừa dứt lời, thì có tiểu quỷ đến, áp dẫn nàng uống canh Mạnh Bà, lại áp dẫn nàng lên cầu Nại Hà, đẩy vào luân hồi
Thái Thượng Lão Quân đã làm xong việc, trở lại Thiên đình, Ngọc Đế khen ngợi lão, cũng kết thúc sự việc của hoa đào yêu, không công không tội, không thưởng không phạt
Thái Thượng Lão Quân lại không tự chủ được đi đến cung của Nguyệt Lão, đi tìm Nguyệt Lão, muốn nhìn một chút tơ hồng của hoa đào yêu và Hán vương
Nguyệt Lão buồn cười nói: “Nhân duyên chỉ có một đời, người đã vào luân hồi, tơ hồng này tất nhiên sẽ bị chặt đứt.” Lão cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không keo kiệt, mang hai tượng hình nhân đất sét nho nhỏ của Quân Dao và Tiêu Duyên ra cho Lão Quân xem
Quả nhiên sợi dây đỏ nối giữa hai bức tượng đã bị đứt
“Phàm nhân sau khi đã chuyển thế, dây tơ hồng của nàng sẽ nối đến trên người khác.”
Nguyệt Lão vừa dứt lời, dây tơ hồng quấn quanh người Quân Dao ẩn ẩn sáng lên, lúc này Lão Quân chăm chú nhìn chằm chằm nó, xem nó nối đến nơi nào, Nguyệt Lão cũng giống vậy, nhìn vào sợi tơ hồng
Dây tơ hồng càng lúc càng sáng, dần dần, đầu bên kia như có người dẫn dắt bay lên, hướng đến trên bức tượng nhỏ của Hán vương. Tơ hồng của Hán vương cũng sáng lên, hai đoạn dây đã cắt đứt chạm nhau, xoắn lại như sợi chỉ, nối liền nhau
Tác giả có lời muốn nói
Toàn bộ thế giới đều muốn ăn đào
Tây Vương Mẫu: Ngươi, lãnh tâm lãnh phổi, cuối cùng đừng nghĩ ăn Bàn đào của ta!
Đông Vương Công: Được được được, ta lui một bước, nhưng phải cho ta ăn đào
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro