Chương 28: Một tôi khác trên thế giới


         Từ Thời Thê thường xuyên suy nghĩ, nếu như không có nhận thức Văn Già La, nàng bây giờ có phải hay không sẽ được nhẹ nhỏm một chút? Chỉ là vấn đề như vậy có nghĩ cũng là vô nghĩa. Quỹ đạo vận mệnh đã giao nhau, hoặc quấn lấy nhau hoặc càng lúc càng xa, thực sự khó có thể nói trước.

          Văn Bảo Hoa gần nhất có chút cảm mạo, cho nên gần đây không có đến lão trạch. Bây giờ phụ nữ có thai không thể so trước đây, hận không thể bỏ vào một cái lồng cột dây vàng, bốn phía lại dán lên phù chú trừ bệnh với phòng tai họa, giữ được tốt qua mười tháng. Chờ hết cảm, cô trở về lão trạch, nói gì cũng muốn ở thêm mấy ngày.

           Có cô làm bạn, Từ Thời Thê hết sức cao hứng. Mùa đông ngày ngắn, nàng có đôi khi trở về sớm, sẽ không có việc gì làm. Lão thái thái thỉnh thoảng cũng có khách đến thăm; trong nhà này những người lớn đều là thời gian dài không ở; Văn Dục luôn qua lại vội vã; còn Văn Già La từ lúc ven đường không lên xe của cô sau đó lại không một mình lui tới nữa.

Trong lão trạch có máy tính có thể lên mạng, nhưng nàng cơ bản không dùng đến. Trước đây lúc đi làm, phòng làm việc có máy tính, bình thường có người dùng tới vụng trộm xem tiểu thuyết, chơi cờ, nhưng đối với nàng mà nói mùi mực thoang thoảng trên giấy cảm xúc vĩnh viễn so với màn hình lạnh như băng luôn sinh động hơn.

Rõ ràng chính mình chỉ là một khách ở tạm thời, lại cảm thấy vô cùng tịch mịch, càng ngày càng tăng.

Cũng may lúc này Văn Bảo Hoa tới.

Nàng lúc tới phía sau đi theo một người vú em, còn có Hạ Bang mang theo áo ngủ cùng giày bông cho cô. Thêm vài người cả nhà thì càng có nhân khí, nhất là Hạ Bang cười cười nói nói, tổng hội làm thêm náo nhiệt.

Vào ban đêm chính là cô và Từ Thời Thê cùng nhau hầu hạ lão thái thái ngủ.

Hai người ra khỏi phòng liền vào trong phòng Từ Thời Thê.

Như là ước định trước vậy, Văn Bảo Hoa xuất hiện, Văn Già La liền biến mất. Từ Thời Thê đùa nghịch mấy miếng điểm tâm nhỏ, bày biện đưa đến trước mặt Văn Bảo Hoa, trong lòng muốn hỏi, lời đến khóe miệng lại nuốt vào.

"Yêu, tớ hiện tại có thể ăn rất nhiều." Văn Bảo Hoa vừa ăn đồ ăn vặt, vừa cười. Nàng gần nhất quả thực nuôi thân thể cho béo chút rồi, trên mặt có vẻ châu viên ngọc nhuận.

"Đây chính là đút cho con trai nuôi của tớ."

Văn Bảo Hoa cười: "Vì sao lại không thể là con gái, Thập Thất, cậu vậy mà cũng trọng nam khinh nữ? "

"Không phải. " Từ Thời Thê lắc đầu, có điểm xuất thần, "Nam hài tử thì dũng cảm hơn chút, cũng càng có quyết đoán." Nàng nhìn cô gái mang thai đối diện, "Sau lại sinh con gái, có ca ca bảo hộ, liền không sợ trời không sợ đất rồi. "

"Ồ, cậu nghĩ sao hay qúa đi." Trên mặt Văn Bảo Hoa có chút biểu cảm sợ, "Nghe nói sinh con là vô cùng đau đớn, chịu một lần khổ là được rồi a !. . . "

Từ Thời Thê nở nụ cười, nàng nghĩ tựa hồ chính mình sẽ không bao giờ chịu đựng loại đau khổ này. Nghĩ lại có chút mất mát, có thể chỉ là một chút rất nhỏ, lập tức lại nảy sinh quyết tâm lớn hơn. Hôn nhân không có tình yêu sẽ không hạnh phúc, không phải bởi vì yêu mà sinh con, nói vậy cả đời đều sẽ lưu lại dấu vết thống khổ a !.

Nàng chỉ lo suy nghĩ, Văn Bảo Hoa mắt lại rơi trên một đôi giầy đỏ dưới đất.

"Giày này thật đẹp." Văn Bảo Hoa lôi cái ghế ngồi xuống thử, "Tớ hiện tại rất sợ nóng, mang giày bông một hồi dưới chân đều là mồ hôi." cô và Từ Thời Thê chân không lớn hơn bao nhiêu, mang xong giầy ở trước gương xoay hai vòng, cảm thấy rất thích, "Thập Thất, giầy mua ở đâu vậy? "

Từ Thời Thê trầm mặc một chút, tuy là lão thái thái nói như vậy nghe như đang nói đùa, thế nhưng vị trước mặt này chính là phụ nữ có thai, rất mẫn cảm. Vì mình người ngoài không nên tạo gánh nặng cho người nhà, nàng không thể làm gì khác hơn là cười nói: "Cậu thích thì lấy mang đi. "

"Thực sự? " Văn Bảo Hoa cũng không khách khí, "Ngày mai tớ đang muốn bồi nãi nãi đi ra ngoài một chút. Mang giày này rất phù hợp rồi."

"Ân." Từ Thời Thê đáp, nghe được ngoài cửa tiếng Hạ Bang, liền đi mở cửa, để phụ nữ có thai đi ra ngoài.

Ngày mai chỉ cần cùng lão thái thái nói phụ nữ có thai nói muốn mang, cũng sẽ không giận a !.

Đến ngày hôm sau, nàng thức dậy vẫn như cũ không tính là sớm, lúc xuống lầu lại thấy Văn Già La cùng lão thái thái đều ngồi đó.

Từ Thời Thê đứng ở góc tay vịn cầu thang ngẩn ra một chút, nhìn xuống mặt cô gái kia ngày càng gầy. Rõ ràng gần đây giống như nó đều đúng giờ ăn cơm đủ chất , cũng quả thực không nghe nói dạ dày của nó có gì không khỏe, sao có thể vẫn như thế, vẫn là tựa như rất mỏng manh.

Một lát sau, hai người trên ghế sôpha cũng nhìn thấy nàng. Lão thái thái cười hướng nàng vẫy tay, rồi hướng phía sau nàng hỏi han.

Thì ra Văn Bảo Hoa đi theo phía sau Từ Thời Thê cũng đi xuống lầu.

Mà ánh mắt hai người trên ghế sô pha lại đồng thời nhìn vào trên giày Văn Bảo Hoa. Văn Bảo Hoa hôm nay mặc thuần trắng áo len casơmia khoác ngoài, Vì vậy trên chân đôi giầy màu đỏ kia lại càng phát chói mắt.

" Con sao lại mang đôi giày này rồi?" lão thái thái kỳ quái hỏi.

"Bởi vì ngày hôm nay phải bồi nãi nãi đi ra ngoài a, " Văn Bảo Hoa cười tủm tỉm, "Con sợ chân ra mồ hôi, giày này thông khí tốt vô cùng. "

"Con nói giày này quá mỏng, sẽ bị lạnh. " Hạ Bang cũng theo ở phía sau xuống tới.

"Không có chuyện gì, " Từ Thời Thê giải thích, "Đi bộ một chút thì tốt rồi. "

Lão thái thái đẩy cái kiếng lên không nói gì, chậm rãi quay đầu liếc nhìn qua cháu gái nhỏ, sau đó đã bị cháu gái nhỏ "Tạch " động tác đứng lên lại càng hoảng sợ.

"Con đi chuẩn bị xuất phát. " Văn Già La mặt lạnh nói.

Văn Bảo Hoa không hiểu gì, đợi nàng đi rồi mới hỏi: "Nó làm sao vậy?"

"Nó nha, " lão thái thái chỉa về phía giày trên chân cô, "Giày này là nó mua đưa cho Thời Thê, đại khái là con đoạt thứ tốt của người khác đi. "

"A? "

"A! "

Từ Thời Thê cùng Văn Bảo Hoa đồng thời lên tiếng.

Người bị lời này gây kinh hãi, không khỏi nhìn lão thái thái, lão thái thái đành phải nói thật: "Già La nói nhìn con mỗi ngày qua lại thật cực khổ, như thế nào đi nữa cũng là chúng ta muốn con ở lại, cho nên nó muốn tặng giày đi bộ tốt cho con. Nhưng là lại sợ con không nhận, liền đem lòng tốt bán cho ta." bà cười hỏi, "Con sẽ không tức giận a !? "

Từ Thời Thê cứng ngắc lắc đầu, phía trước là lão thái thái, bên phải là bạn học cũ, phía sau còn có một đôi mắt đang nhìn, nàng vô luận như thế nào cũng muốn khống chế vẻ mặt của mình, không đến mức tiết lộ nhiều lắm. Ánh mắt của nàng không tự chủ được liền rơi trên đôi giày kia, trong lòng dĩ nhiên thực sự bắt đầu hối hận đem đôi giày này cho Bảo Hoa mang.

Nhưng nhỏ mọn như vậy là không đúng, không nên, cho nên nàng chỉ có thể đối với Văn Bảo Hoa nói: "Cậu mang đi a !, cậu so với tớ cần hơn."

Chờ đến người nhà họ Văn đều đi ra ngoài, nàng chậm chạp cũng chuẩn bị đi đến quán, tay vẫn nắm chặt điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho cô gái kia.

Bỏ lỡ lời mời trên đường ngày đó, hai người liền tiếp xúc ít lại. Từ Thời Thê luôn cảm thấy tính mình thập phần nhẫn nại, nhưng bây giờ càng lúc càng không kiềm chế được.

Nàng cuối cùng vẫn có chút run rẩy nhấn dãy số điện thoại kia, sau đó khoảnh khắc lúc người kia "Uy " một tiếng thì nín thở, vô cùng khẩn trương.

"Cám ơn em đưa giầy cho chị," nàng vẫn là thập phần thông thuận biểu đạt ý tứ chính mình, hơi lấy lòng, "Chị rất thích "

Bên kia trầm mặc một chút: "Em đang lái xe. "

". . . " Từ Thời Thê mờ mịt một cái, rồi vội vàng đáp lại: " Vậy nói sau, chị cúp đây. "

"Gặp sau. "

Từ Thời Thê ngón tay cứng ngắc ấn điện thoại di động, không cách nào tưởng tượng cái người dứt khoát cúp điện thoại với nàng lại đưa giầy cho nàng.

Tâm vẫn treo lơ lửng tận tới tối, Văn Già La chở hai người phụ nữ hiện tại là tối trọng yếu của Văn gia về đến nhà. Nay lão thái thái nói Từ Thời Thê đi nghỉ ngơi, hai tôn nữ của bà sẽ bên giường bà tẫn hiếu.

Từ Thời Thê vẫn đứng ở phía sau cửa, nàng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thẳng đến nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Nàng vội vàng kéo cửa ra, Văn Già La quả nhiên đang đi tới trước cửa của nàng.

"Chúng ta có thể nói chuyện không? " Từ Thời Thê giữ cửa không buông ra, giống như là muốn mượn lực, nhẹ nói.

Văn Già La nhìn nàng, một hồi lâu, khi nàng gần như muốn lùi bước trước ánh mắt kia, mới gật đầu.

Giống như là cố ý dằn vặt, tay Từ Thời Thê như cầm không nổi cửa nữa. Mà lúc này cố tình Văn Già La tay cầm nắm cửa muốn lại kéo chút cửa ra cho rộng, thanh âm thật thấp vang ở bên tai nàng: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. "

Vợ chồng Văn Bảo Hoa ở tại gian phòng bên kia lão thái thái. Thời điểm đi trong hành lang Từ Thời Thê không thể không nghĩ tới nếu như lúc này Bảo Hoa đột nhiên đi ra, trông thấy hai nàng quần áo nón mũ chỉnh tề, nàng làm như thế nào đối mặt. Nhưng bây giờ đầu óc của nàng thật sự toàn bộ đều bị rót đầy ý muốn cùng cô gái kia đi ra ngoài, nàng thật không kịp nghĩ thứ khác.

May là không có người chú ý các nàng đi ra ngoài, mà thời điểm ngồi ở trong xe cô gái kia Từ Thời Thê còn có chút giống như mộng du, rõ ràng không biết ngồi xe này bao nhiêu lần, cảm giác xa lạ khẩn trương vẫn là xâm nhập toàn thân.

Văn Già La lại lái đến công viên vùng ven sông kia. Mùa đông ban đêm nơi đây quả thực giống như một quái thú đang ẩn núp an tĩnh ngủ đông, ngay cả đèn đường cũng có vẻ thảm đạm. Cơ hồ không có người thăm nơi đây vào lúc này, cho nên tựa như rất an toàn. Nhưng Từ Thời Thê hết lần này tới lần khác lại không cảm thấy an toàn gì, bốn phía trống trải không chỗ có thể ẩn nấp, giống như bị nhìn thấu cả trái tim.

Sau khi xuống xe mới phát hiện quả thực tìm một chỗ không tốt chút nào, gió lạnh xuyên qua, dù quần áo dầy cũng giống như ngâm ở trong nước. Hai người lại lần nữa phải lên xe.

Trong xe mở điều hòa thật ấm áp, ngón tay Từ Thời Thê lập tức nóng lên, nàng từng chút mà vuốt ve các đốt ngón tay, giống như cố gắng vuốt ve cõi lòng mình.

Người là nàng hẹn ra, tuy nhiên lại đột nhiên không biết muốn hỏi từ đâu. Mà cô gái kia cũng giống như chỉ là đang chờ trả lời vấn đề của nàng, ngồi bị động không nhúc nhích.

"Em. . . gần đây bề bộn nhiều việc sao?" Từ Thời Thê rốt cục hỏi.

Văn Già La híp mắt một cái, miễn cưỡng trả lời: "Tàm tạm. "

"Không thấy em nhiều lắm. " Từ Thời Thê còn nói, đầu hơi thấp xuống.

"Có người đưa chị không phải được rồi sao. " Văn Già La nói rất nhẹ nhàng, phảng phất quan hệ giữa các nàng cũng chỉ thế thôi.

Từ Thời Thê đột nhiên lại cố chấp lên: "Em không phải đáp ứng mỗi ngày đưa đón chị sao? "

"Chính là không được a. . . " Văn Già La buông tay, tựa như thở dài, "Như vậy không được. "

"Hiện tại cảm thấy không chịu được? " Từ Thời Thê nắm tay nói. Kỳ thực trong lòng rõ ràng không phải nghĩ như vậy, nhưng lời nói vẫn là cố ý mà thốt ra, "Em bây giờ cảm thấy như thế không được tự nhiên sao? Vậy em lúc mới biết chị chỉ thích nữ nhân vì sao không cách xa chị ra. "

Văn Già La nghiêng đầu lại, phảng phất không thể tin nhìn nàng, cô trầm mặc một chút, rồi thấp giọng hỏi: "Chị tức giận? "

"Chị sao lại tức giận đây? " Từ Thời Thê nở nụ cười, "Em bất quá là đối với người như chị tò mò mà thôi. Tâm lý hiếu kỳ đúng không, chị biết. Nhưng là đến cùng vẫn sẽ không thoải mái a !, cho nên em mới trốn tránh chị. Đưa giày gì gì đó, cũng là vì giảm bớt cảm giác áy náy a !?" nàng vừa nói cả thân đều run rẩy, nàng cảm thấy những ngày qua thời gian thật gian nan, đến nỗi hiện tại đều căng chặt tới cực điểm rồi. Nàng khép miệng chờ, chờ cô gái kia nói gì đó, tuyệt nhiên giống như đang đợi phán sinh tử. Nhưng là người kia chỉ nhắm mắt dựa vào ghế không nói lời nào, điều này làm cho nàng không cách nào nhẫn nại nổi, "Em nói đi a, em vì sao không nói lời nào, em. . . "

Còn có nhiều lời khó chịu hơn không cách nào khống chế được, mà cô gái đột nhiên mở mắt ra, giống như một thanh kiếm sắc đâm tới.

"Chị không phải nói sẽ không yêu bất luận kẻ nào sao? "

Một lời đánh thức người trong mộng.

Từ Thời Thê đã quên làm sao lên tiếng. Nàng ngơ ngác nhìn cô gái muốn bạo phát, trong đôi mắt kia cũng không hề giống mình khó coi đầy oán hận, mà là bao dung cùng sâu rộng như biển.

Có gì đó sụp đổ, cô gái rốt cục cũng ngồi không yên, đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.

Bên ngoài lạnh như vậy, cô đứng ở đó tựa như một thân cây, lẻ loi.

Từ Thời Thê sờ lên ngực mình, chỗ ấy nhảy lên hỗn loạn mà quả thực muốn mất khống chế. Nàng nỗ lực làm mình định thần lại, cũng đẩy cửa xe đi ra ngoài, sau đó nàng lại nghe được giọng cô gái.

"Vậy chị nói, giữa chúng ta có nên hay không bảo trì một chút khoảng cách?"

Tại sao xảy ra thế này, vì sao, thế nhưng là như vậy. . .

Từ Thời Thê nghĩ, kỳ thực nếu như em ấy là tâm lý hiếu kỳ, mình sẽ thấy dễ chịu hơn chút. Nàng lạnh run mà ôm lấy chính mình, nhìn cô gái: "Chị không nghe được lời của em nói, thu hồi lại đi. "

Cô gái xoay người lại, nhếch môi lên: "Em biết là chị sẽ nói thế." Vì sao thanh âm ôn nhu như vậy lại tạo ra lời nói nhẫn tâm đến thế, mà vẫn khiến người ta vui vẻ chịu đựng. Cô lập tức bình thường trở lại, "Em có thể hiểu được trong lòng chị, cho nên không trách chị nói như vậy. Em sẽ không yêu cầu chị gì hết, chị đã không nghe được lời nói của em, cần gì phải thu hồi lại."

"Em thực sự hiểu à? " Từ Thời Thê mờ mịt hỏi.

"Hiểu." Văn Già La lẳng lặng nói, "Có quá nhiều luyến tiếc tổn thương người, cho nên ngay từ đầu liền phong bế chính mình. Em cho rằng trên thế giới chỉ có mình em, kỳ thực không phải." Cô đến gần Từ Thời Thê, ánh mắt vẫn như cũ chuyên chú, "Nếu như chị quyết định muốn sống cô độc, em liền cùng chị cô độc sống. Dù sao. . . em vốn là không có ý định đi yêu người nào. Chị cũng không cần thấy áp lực, em thực sự sẽ không ép buộc chị."

"Đưa chị đôi giày kia, cũng chỉ là bởi vì em muốn làm như vậy, chị không cần suy nghĩ nhiều. . . "

Như thế rõ ràng là thiện giải nhân ý quan tâm nói, người nghe được thực sự hẳn là cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng là Từ Thời Thê lại giống như bị mắc kẹt trong một tấm lưới vô hình đã bị giữ đến không thể thoát, linh hồn của cô ở bên trong dãy giụa, hô to, dĩ nhiên là không cam lòng!

Nàng chợt đưa tay, muốn nắm lấy Văn Già La.

Mà Văn Già La cũng là linh hoạt tránh ra, lui hai bước: "Không được. "

"Không được? " Từ Thời Thê khẽ gọi, tiến thêm một bước, "Vì sao? "

"Chị phải suy nghĩ rõ ràng." Văn Già La chậm rãi nói, "Nắm lấy em rồi thì sẽ không được buông tay."

Từ Thời Thê ngây ngẩn cả người. Cô gái ánh mắt vẫn thản nhiên như vậy, nhưng trong lời nói chẳng lẽ không phải đang buộc nàng quyết định sao, là ai vừa mới nói sẽ không ép nàng?

Văn Già La nghiêng người sang, thở dài vang lên trong bóng tối mà biến mất bên tai Từ Thời Thê: "Em sẽ cho chị thời gian, chị. . . hảo hảo nghĩ kỹ chính mình rốt cuộc muốn gì, không cần...cái gì."

Thời điểm ngồi ở trong xe, Văn Già La còn nói: "Mặc kệ chị quyết định thế nào, em vẫn ở đây."

Giống như một viên đạn, ghim giữa ngực.

Từ Thời Thê không nói gì, cắn chặt môi dưới. Nàng không dám quay đầu liếc nhìn người bên cạnh, người kia dùng biểu tình gì nói như vậy, nàng chỉ là tưởng tượng đã cảm thấy rất đau lòng.

Xe lao vụt đi trên đường, bên trong xe bầu không khí hạ thấp làm người ta khó có thể hô hấp. Từ Thời Thê níu chặt lồng ngực mình, trước mắt mờ nhạt thành một mảng. Còn chưa nhấm nháp được tình yêu ngọt ngào, đã vội chảy ra đau đớn nước mắt; còn chưa kịp nhìn thấy tình ý trong mắt cô gái kia, đã hãm sâu giãy giụa trong được hay mất. Đây có lẽ chính là tình yêu của những người như các nàng, mỗi một tấc nảy sinh đều là ở dưới ánh mặt trời bỏng rát bị tổn thương mà trưởng thành, thậm chí đều không kịp thưởng thức hình dạng của nó liền đã nghĩ nên như thế nào chữa thương.

Cán cân đang đung đưa, lý trí cùng tình cảm giằng co, tiến tới là vực sâu choáng váng vô trọng, lui bước là bình nguyên hoang vu vô tận, Từ Thời Thê rốt cụôc đối mặt đúng nan đề vốn tưởng rằng vĩnh viễn không gặp phải.

Có lẽ là quá an tĩnh, quá an tĩnh rồi, Văn Già La thả chậm tốc độ xe, duỗi tay mở kênh FM.

Một giọng nữ đê mê liền đột nhiên xông vào trong không gian, tiếng ca như treo ở vách đá tịch mịch đón gió.

"Gió phương bắc có hay không nghe được mưa phương nam,

Chim trên trời lại nhìn cá đáy nước.

Ta yêu người đang khóc,

Nhưng ta lại không thể khiến người tâm vui mừng. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro