Chương 30 - Cà phê sẽ lạnh
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, bên cạnh đã trống không. Từ Thời Thê lẳng lặng nằm ngây người, làm càng thêm lười rời giường.
Không biết Văn Già La là đi lúc nào, lúc đi lại nghĩ cái gì. Nàng lúc ấy vẫn còn trong mộng đẹp, cái gì cũng không biết, tựa như nàng đối với cô gái kia rốt cuộc có bao nhiêu thích nàng cũng giống vậy không biết. Đối với thích, có người nói không nên quá nhiều, chỉ cần một chút là được rồi. Chính là thật sự có thể chứ? Một chút là đủ rồi sao? Từ Thời Thê trong lòng mờ mịt, cảm giác mất mát vọt chạy lên não, tự hồ chỉ vì mất đi độ ấm bên gối.
Chăn ấm áp, còn thêm một chút hồi ức ấm áp, Từ Thời Thê mặc cho chính mình buông thả, thẳng đến khi cửa bị gõ.
Nàng còn chưa kịp nói, cửa cũng đã bị đẩy ra, Văn Bảo Hoa đi đến trước, theo ở phía sau là Văn Già La.
"Thập Thất, cậu sao còn chưa dậy?" Văn Bảo Hoa đi tới bên giường pha trò nàng.
Mà cái kẻ không biết từ lúc nào rời khỏi phòng kia cho mình ngồi vào ghế salon, sau đó bắt đầu cúi đầu lật tạp chí trong tay.
Từ Thời Thê từ trên giường leo xuống, khoác áo khoác. Lúc mới rời giường thanh âm nàng có chút nhu nhu, so với bình thường sẽ càng uyển chuyển hơn: "Tối hôm qua trong giấc mộng. Có một con hồ ly không mời mà đến ăn vạ bên người không đi," nàng có chút tức giận, "Làm sao đuổi cũng đuổi không chịu đi, cho nên liền đấu tranh tới nửa đêm."
Văn Già La đang ngồi đưa tạp chí che ngang mặt đọc, cũng không biết là đang cười hay là đang làm gì. Bất quá những thứ này Văn Bảo Hoa đều không nhìn thấy, cô mở to hai mắt: "Hồ ly? Là cậu đọc nhiều truyện "Liêu trai" sao? Lẽ nào nãi nãi để cho cậu kể truyện ma xưa?"
"Kia thật không có," Từ Thời Thê nở nụ cười, "Cậu biết tớ thì thích ngủ nướng mà, không dậy nổi tự nhiên muốn tìm lý do. "
Văn Già La lúc này đứng lên: "Ngày hôm nay nhiệt độ lại giảm, nhớ kỹ mặc nhiều quần áo hơn." Nói xong cô liền đi ra ngoài, dường như chỉ là vì nói những lời này mới phải vào phòng.
Từ Thời Thê vô cùng hợp với tình hình mà hắt xì một cái, sau đó bắt đầu mặc quần áo. Văn Bảo Hoa mới vừa muốn nói chuyện, người vừa đi ra liền lại thò đầu vào, cô thấy Từ Thời Thê đang duỗi eo chui vào áo len, động tác đơn giản như vậy thế mà cũng làm ra đường cong: "Tỷ, ra đi. "
"Để làm gì? " Văn Bảo Hoa kỳ quái, xoay người đi ra ngoài. Còn vừa không quên quay đầu cùng người mặc quần áo nói chuyện, "Thập Thất, ngày hôm nay chúng tớ muốn đi mua chút hàng tết, đi hay không? "
Từ Thời Thê đầu từ trong áo len vươn ra: "Không cần, tớ đã đáp ứng mẹ cùng đi với bà."
" Lúc trước tớ đến, cậu không phải nói mẹ cậu thích ăn hạt dưa Điếu sao, trong nhà có người tặng rất nhiều, cậu mang về cho a di một ít." Văn Bảo Hoa nói, cũng đã bị đường muội* lôi đi ra ngoài, chỉ kịp nghe được trong cửa nói ra một chữ "Được ", cửa đã bị đường muội khép lại.
"Chuyện gì? "
". . . Hạt dưa Điếu ở đâu, em mang ra xe trước đi," Văn Già La nói, "Đợi lát nữa em đưa chị ấy về quán."
"Hình như xếp ở chỗ nào, chị quên rồi." Văn Bảo Hoa trên dưới quan sát cô, "Em có phải hay không làm cái gì có lỗi với bạn chị, sao mà gần đây thấy em hình như đối với cậu ấy cực kỳ tốt vậy?"
Văn Già La sửng sốt, cười nắm vai cô: "Tỷ, lẽ nào chị đang ghen phải không? "
Văn Bảo Hoa cũng có chút sửng sốt, nàng đã thật lâu không có nghe đường muội dùng giọng thoải mái như vậy nói chuyện. . . Dường như, cô gái đã từng bị mất hồn phách kia đã trở về.
Lại thấy là Văn Già La đưa nàng, Từ Thời Thê không có suy nghĩ gì nữa.
Sau khi lên xe liền nghe được cô gái kia nói: "Hạt dưa để ở sau xe."
Từ Thời Thê quay lại nhìn, lúc quay lên lại, thấy cô gái kia có chút dáng dấp suy nghĩ sâu xa: "Làm sao vậy? "
"Em lần đầu tiên mời chị ăn cơm trước đây, chính là lần chị theo dõi em kia, dường như em đúng là đang mua hạt dưa Điếu a !? "
Chuyện cũ nhắc lại, Từ Thời Thê cũng có chút ngượng ngùng. Bình sinh không có theo dõi ai, lần đầu theo dõi liền bị phát hiện: "Em còn nhớ rõ à? "
"Lẽ nào chị khi đó liền...." Văn Già La nhìn chằm chằm nàng.
Từ Thời Thê vội vàng cắt đứt cô: "Không có! "
Hai người đồng loạt im miệng
Có một số chuyện kỳ thực đều không nên nói rõ ràng, tựa như là có ranh giới vậy, thủy chung là đừng bước qua cánh cửa cuối cùng. Từ Thời Thê ngại ngùng cuối đầu mà ngồi, không dám tiếp tục nhìn cô gái kia, thẳng đến nghe được âm thanh xe khởi động, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ xe lái ra ngoài rồi Từ Thời Thê mới lại phát hiện, xe đi về hướng của cô gái muốn. Biết cô lái xe rất chuyên tâm, Từ Thời Thê đơn giản cũng không hỏi gì, mặc cô mang theo đi đến chỗ nào thì đi. Lúc nghĩ như vậy khó tránh khỏi có giận dỗi mặc kệ, nhưng tốc độ xe vững vàng, tiếng nhạc nhẹ nhàng chảy xuôi trong xe, để cho nàng bình tĩnh lại.
Lúc này Văn Già La thực sự đem nàng đến một quán cà phê. Người ta vừa mới mở cửa, còn đang a a thổi khí xoa cửa kính, đã bị cô xông vào.
Cũng may nơi này tựa như cô rất quen, trực tiếp tìm chủ quán muốn một phòng riêng, tiến vào sau liền đóng cửa lại.
Loại hoàn cảnh phong bế này còn thêm cô gái hùng hổ làm cho Từ Thời Thê hơi chút khẩn trương. Nàng vừa mới nghĩ không cần phải nhắc đến tối hôm qua, nữ hài ngủ lại trong phòng nàng là chuyện như thế nào, muốn giữ vững mười bảy cm khoảng cách. Nhưng là cô gái kia hiển nhiên không hề muốn như vậy.
Nơi đây bốn mặt đều là tường, thoạt nhìn so với cái công viên vùng ven sông thì an toàn rất nhiều, nhưng là chính bởi vì ngoài tường thì cũng không thấy gì khác, ngược lại sẽ có loại cảm giác cảnh giác.
Văn Già La nhìn nàng như đang lâm đại địch, nhẹ thở dài: "Nơi này cách âm rất tốt, vô luận chúng ta nói cái gì cũng sẽ không bị người khác nghe được. "
"Chúng ta. . . Nói chuyện gì?" Từ Thời Thê không thể làm gì khác hơn là ngồi đoan chính, sau đó thử dò hỏi.
"Nói chuyện gì?" Văn Già La vểnh lên khóe môi, "Chị đừng nói đối với em không có một chút nghi hoặc. Em biết chị có. Nếu như chị không hỏi ra, sợ rằng vẫn cứ có khúc mắc giữa chúng ta." Cô lẳng lặng, "Có cái gì muốn hỏi, chị hỏi đi. Lúc này. . . em đều sẽ nói thật."
Luôn cho là mình hẳn đang làm rất tốt, chính là không muốn bày tỏ, giấu, kết quả kỳ thực đều bị cô gái kia nhìn thấu. Từ Thời Thê trầm mặc một lúc lâu, thẳng đến có người gõ cửa, thực sự đưa vào hai ly cà phê thơm lừng, nàng rốt cục mới hỏi vấn đề thứ nhất: "Em khi nào thì biết mình thích nữ nhân? "
Văn Già La nhướng nhướng mày: "Còn nhớ rõ chuyện em thầm mến kia không? "
Từ Thời Thê hiểu rõ: "Quả thật sao? Không phải là sư ca gì, mà là sư tỷ? " nàng cố gắng kiểm soát, không để cho một chút châm biếm gì lan ra trong không khí. Nàng cảm giác mình rất không có chí tiến thủ, chuyện đã qua cũng không có gì đáng tiếc, huống chi mình cũng không phải tự mình liền phát hiện thích người đồng tính.
"Kia thật ra thì cũng không có gì quan trọng." Văn Già La dường như cũng không có nhận ra ngữ khí của Từ Thời Thê, chỉ là khẽ lắc đầu, có chút xuất thần tựa như suy nghĩ.
" Lời nói dối tốt nhất chính là nửa thật nửa giả. Em trong lời nói dối kia, ngoại trừ một phần nhỏ nhất là thật, còn lại ngược lại đều là giả, có điều phần sự thật kia là trọng yếu nhất." Cô thấy Từ Thời Thê chớp mắt một bộ dáng dò hỏi, liền nói tiếp, "Cô gái làm em phát hiện mình thích là đồng tính kia không phải học cùng một trường với em. Em là ở năm thứ hai đại học một lần trong hoạt động quan hệ hữu nghị giữa hai trường thấy nàng. Nói như thế nào đây, cảm giác rất vi diệu." Cô suy nghĩ một chút, "Em trước kia cũng không có yêu thích qua người nào, cho nên đại khái cái này chính là tâm động mối tình đầu. Em và nàng gặp mặt mấy lần, cô gái kia nhìn qua là chân chính hoàn mỹ, bất quá bây giờ nghĩ đến, tựa như chỉ là một biểu tượng đại diện cho phái nữ". Tựa hồ cũng cảm giác mình hình dung nực cười, Văn Già La dừng một chút, còn nói, "Nhưng nói cho cùng nàng cũng chỉ là cho em cảm giác như vậy, làm cho em biết đến mình nguyên lai đối với nam sinh không có hứng thú, nguyên nhân ở chỗ vấn đề xu hướng tính dục. Ý nghĩa của điều này tựa hồ so với nàng làm cho em động lòng còn muốn quan trọng hơn. Cái gọi là mối tình đầu, đối với em mà nói bất quá chỉ như vậy."
"Nhưng những cái tình tiết yêu thầm đó của em đều quá chân thực rồi." Từ Thời Thê nhịn không được nói.
Văn Già La ngược lại nở nụ cười: "Có gì khó đâu, đọc nhiều mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, tình tiết chính là đơn giản như vậy." Trong lời của cô tựa hồ có hơi khoe khoang, "Em lúc đó chính là đem mình thôi miên đến ngay cả chân chính thôi miên cũng đều không thể moi ra lời thật. Thế nào, kỹ xảo của em không phải có thể nhận Oscar rồi sao?"
Từ Thời Thê giật mình, lại không có bao nhiêu hứng thú đùa giỡn. Nàng nhìn cô gái kia dáng dấp gầy gò, lại nghĩ tới người trong phòng trước kia giống như ánh mặt trời tháng tư: "Nếu nắm chắc đến thế, sao lại đem mình làm cho thê thảm như vậy? Diễn kịch quan trọng nhất là tâm diễn, mà không phải hiện ra bên ngoài a !"
"Cho nên em liền cảm thấy rất kỳ quái..." Văn Già La đột nhiên dán sát vào Từ Thời Thê, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
"Em làm cái gì?" Từ Thời Thê lưng hơi cứng lại, nhìn cô chằm chằm.
"Chị vẫn luôn bởi vì em mà khổ não, đúng không? " Văn Già La thấp giọng nói, một chút cũng không hùng hổ dọa người, "Chị bởi vì em mà thống khổ, đúng không? "
Từ Thời Thê sững sờ, vươn cổ, lòng bàn tay hơi lạnh, nàng đưa tay cầm lấy ly cà phê, dùng sức hít hương thơm quanh quẩn. Nhìn đi, cứ như vậy bị ngắm, tựa hồ là đắm chìm trong trong thâm tình, liền không có dũng khí né tránh. Đâu chỉ là khổ não cùng thống khổ, quả thực cũng đã trở nên không phải chính mình.
Ánh mắt Văn Già La nhưng vẫn là đang tuần tra nàng, phảng phất đang tìm dấu vết gì đó, nhưng là cuối cùng không có kết quả mà hơi thối lui thân lại: "Chị thoạt nhìn là nhát gan như vậy, gặp được em lại luôn do dự; dù cho trong ánh mắt có để cho em không còn cách nào bỏ qua khát vọng, cũng không dám đi ra một bước. Chị như vậy, thời điểm trước đây biết mình thích là đồng tính lẽ nào sẽ không bị khổ sở sao?"
Từ Thời Thê khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có thể cười được: "Em thật ra nói đúng. Vô tri giả vô úy*, chị căn bản là ngay từ đầu quyết định không đi thích ai hết, cho nên liền chặt đứt hết thảy ý nghĩ kiên trì. Kỳ thực một đường tận lực tách ra, là có thể để cho mình an hưởng yên bình." Chỉ là cuối cùng cũng vẫn không thể trốn được lưới tình, liền rơi vào cùng em ấy nơi đây. Từ Thời Thê cúi đầu nhấp một hớp cà phê, không nói ra lời này. Bất quá, cái này đã coi như cơ bản thừa nhận tâm tư của mình. Mặt nàng hơi nóng lên, bởi vì ánh mắt cô gái kia rơi ở trên người nàng tựa hồ nóng rực.
(*Không biết thì không sợ)
"Em và chị đúng là tương phản." Văn Già La nhẹ nói, "Lúc bắt đầu kỳ thật là rất buồn khổ. Khi em phát hiện em và đại đa số người khác có suy nghĩ khác nhau, dĩ nhiên là sẽ có hoài nghi. Bắt đầu là thật có chút bi quan chán đời, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên liền không muốn ăn gì hết, chờ đến lúc phát hiện ra đã không còn kịp khống chế được chính mình rồi."
"Nguyên do bởi vì vấn đề này, em làm cho mình chịu rất nhiều đau khổ, sau đó cũng hối hận qua, cảm thấy lúc đó tuổi quá trẻ không hiểu được quý trọng chính mình. Có điều đã nói dối quá nhiều, ngay cả bản thân cũng đã bị thuyết phục." Cô giang tay ra, "Đây cũng là cái cớ tốt nhất, em vẫn luôn dùng để làm tấm chắn."
Nói lời này Văn Già La có chút lão thành tang thương, không có tham dự vào đoạn qúa khứ kia Từ Thời Thê không có mở miệng, không dám hỏi cái loại dày vò này. Có người có thể nhẹ nhàng khẳng định chính mình, liền nhất định có người sẽ đi để tâm vào chuyện vụn vặt vô pháp nhìn thẳng vào. Thế gian này trăm nghìn loại người, mình và em ấy không phải cũng chính là trái ngược sao?
"Cho nên, em sau lại chỉ nghĩ --" giọng của Văn Già La đột nhiên thay đổi, "Chịu nhiều như vậy khổ rồi, nếu như không có người đáng giá để cho em trả giá, em đây liền thực sự giống như chuyện bịa đặt trước kia, sống tốt một mình cả đời; nếu như thật sự có tồn tại vận mệnh để cho em gặp được người kia, em liền tuyệt sẽ không bao giờ bỏ lỡ." Cô nhìn Từ Thời Thê, "Dù cho tất cả mọi người không hiểu, cũng không tha thứ, em vẫn muốn làm như thế."
Từ Thời Thê nín thở, bị cô gái kia nhìn đến không cách nào động đậy. Tích tắc nàng cảm giác mình như là một con mồi đã mất đi khí lực, chỉ có thể mặc cho bị xé thành mảnh nhỏ.
Rất kỳ quái, cái tư tưởng này có hơi bạo lực làm cho Từ Thời Thê lại càng thêm ngăn cản không được tâm kinh hoàng. Nàng không nghĩ tới một cô gái gầy nhỏ như vậy cũng có thể có ánh mắt xâm lược đến thế, còn có niềm tin cường đại nhất định phải được.
E rằng, mình là tâm tư gì, lúc ngay cả mình đều nhìn không thấu, cũng đã bị cô gái kia nhìn ra rõ ràng a !. Từ Thời Thê trong lòng có chút nhàn nhạt bi ai, nàng biết thứ tình cảm này nếu giao phó ra ngoài, vậy sẽ không có đường lui. Mà câu nói sau cùng của cô gái kia quyết tâm không màng tất cả, ngược lại là nguyên nhân để cho nàng do dự không tiến lên.
Cũng không nói tiếp nữa, cô gái kia tựa hồ cũng đang chờ nàng tỏ thái độ. Thật căm hận cái tính sợ sệt với nhát gan a !, ai mà biết mình nhìn qua luôn phong thanh vân đạm kỳ thực lại có một tính cách kém cõi như vậy chứ.
Bên trong phòng an tĩnh cuối cùng bị chuông reo đánh vỡ, Văn Già La nhìn Từ Thời Thê, rồi chậm rãi tiếp điện thoại.
"Uy. . . "
. . .
"Con biết rồi, con lập tức trở lại."
"Ông nội em đã trở về." Văn Già La đứng lên, trong mắt cô giống như có chút bi ai: "Nếu như chỉ có em một người dũng cảm, thì cũng vô dụng. Bất quá em đáp ứng chị, mặc kệ chị quyết định thế nào," cô như xác định, Từ Thời Thê không dám ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nghe được trong thanh âm kia dường như có nghẹn ngào, "Em luôn ở đây."
Cô gái mở rộng cửa đi ra, cửa không bị đóng lại. ấm áp bên trong phòng dần xói mòn, Từ Thời Thê ngồi im.
Cà phê rồi sẽ lạnh, lòng người nếu như không che dấu, có thể hay không cũng trở nên lạnh?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro