Chương 11
"Chị Nhu, Giang Mẫn, A Nhàn, Ôn lão bản, còn có cậu. Nếu cậu với người này không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ là năm người. Thật trùng hợp, mấy người đều như vậy. Cứ đà này thì một hai năm nữa trong vòng bạn bè chúng ta sẽ chẳng còn mấy người độc thân." Không hay biết phản ứng nhỏ bé của Dung Nhân, Kiều Ngôn tiếp tục lải nhải, liệt kê từng người. "Nhưng đúng là vậy, có bạn độc thân cùng ít nhất cũng đỡ buồn chán."
Dung Nhân và Ôn Như Ngọc không chung nhóm, không tiếp xúc trực tiếp, chỉ giao tiếp gián tiếp. Nói trắng ra, ngoài ngầm dây dưa, hai người gần như không có quan hệ gì, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Dung Nhân không biết nhiều về đời tư và các mối quan hệ của Ôn Như Ngọc. Quan trọng hơn, nàng luôn cho rằng cả hai đều độc thân, chưa bao giờ hỏi Ôn Như Ngọc về chuyện này.
Ôn Như Ngọc có đối tượng... Tối qua, Dung Nhân đã ngủ lại nhà cũ của Ôn gia, người kia cũng không hề nhắc đến.
Cảnh tượng trước khi trở về hiện lên trong đầu nàng. Chẳng lẽ là Ngô Lâm Ngữ?
Trong ấn tượng chỉ có Ngô Lâm Ngữ là người duy nhất phù hợp. Nàng ấy thân thiết với Ôn Như Ngọc, lại còn giữ chìa khóa nhà cũ của Ôn gia, ngoài nàng ấy ra không thể có ai khác. Nếu không phải là bạn gái thì sao Ngô Lâm Ngữ lại có được chìa khóa đó, lại còn quang minh chính đại mua đồ tới? Tình bạn giữa Dung Nhân và bất kỳ người bạn bình thường nào cũng không thể đạt đến mức độ đó. Dù có thân đến mấy thì vẫn phải đúng mực. Đây giống như là lời giải thích hợp lý nhất.
Lúc đó Dung Nhân chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng giờ nàng nhận ra có gì đó không đúng.
"Khi nào?"
Nửa rũ mắt giả vờ nhấp một ngụm cà phê, Dung Nhân lập tức lấy lại vẻ tự nhiên, tâm tình không nổi lên một tia gợn sóng.
Kiều Ngôn thở dài, "Cái gì?"
"Ngô Lâm... bạn gái Ôn lão bản, chưa nghe em nhắc đến cô ấy." Dung Nhân suýt nữa đã nói tên Ngô Lâm Ngữ, giải thích thì quá kỳ lạ, dù sao cũng không quen biết, thế là nàng đổi lời, không thể giấu đầu lòi đuôi.
Kiều Ngôn vô tư, cầm lấy một gói bánh quy trên bàn cà phê, xé một miếng ăn. "Em không có hỏi chuyện này, này là hôm qua nghe ai đó nói, chắc là chuyện xảy ra hai ngày này."
"Nhanh vậy sao."
"Bình thường Ôn lão bản rất được chú ý, có nhiều mối quan hệ."
"Có thể thấy được."
"Bạn gái của chị ấy có vẻ cũng khá ưu tú, rất xứng đôi."
"Em đã gặp cô ấy rồi sao?"
"Không có."
"Chị Nhu nói với em à?"
"Không phải, em nghe người ta nói chuyện phiếm, cũng không chắc lắm, em không biết cụ thể. Em chỉ quen biết Ôn lão bản lâu hơn chị một chút, Chu Hi Vân thân với chị ấy, nên em chỉ gặp Ôn lão bản khi bọn họ ở cùng nhau, nghe nói họ là bạn thuở nhỏ, ai nói thì em không rõ."
Vừa nghe là bạn thuở nhỏ, trong lòng Dung Nhân càng sáng tỏ, khoé môi Dung Nhân bất giác cong lên, cảm thấy có lẽ là thật. Kể cả không phải vậy, nàng chắc hẳn đã nghĩ người được gọi là bạn gái này sẽ sớm trở thành bạn gái chính thức, này có thể xác nhận.
Những chuyện như vậy hiếm khi tự nhiên mà có. Cho dù người ngoài có đồn thổi, hẳn là họ đã thấy gì đó nên mới cho rằng là như vậy.
Kiều Ngôn luôn tập trung vào điểm chính: "Em nghe Chu Hi Vân nói Chúc Song và Ôn lão bản cũng là cùng nhau lớn lên, aiz, thật là, tập hợp lại cùng nhau."
Dung Nhân đáp: "Nói chuyện này sau đi, còn chưa xác định."
"Chỉ cần chị muốn thì chắc chắn có thể."
"Nào có."
"Chờ tin tốt của chị, yên tâm đi, hẹn hò đừng gấp trở về, giao bên này để em lo, tháng này ít đơn hàng, em rảnh lắm, em sẽ lo cửa hàng nhiều một chút, có thể bắt đầu từ tuần sau luôn."
"..."
Không thuyết phục được Kiều Ngôn, Dung Nhân nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, suy nghĩ một lát, nghĩ đến chuyện khác.
Trang điểm nhẹ cũng không mất nhiều thời gian, chỉ mười phút. Nàng mặc đồ mà Kiều Ngôn đã giúp nàng chuẩn bị: một chiếc váy ngắn hở lưng, cổ chữ V và khuyên tai bạc đơn giản. Nàng không làm tóc, để tự nhiên đơn giản, trạng điểm đậm không phù hợp cho một buổi hẹn ăn cơm, vậy sẽ có khoảng cách.
Nàng rời nhà sớm mười lăm phút, quãng đường ngắn nên nàng lái xe.
Đường phố thương mại buổi tối rất khó tìm chỗ đậu xe. Nhà hàng "Tri ngộ" có bãi đậu xe riêng, nhưng Dung Nhân không muốn đậu xe ở đó, nên nàng lái xe lòng vòng, vòng đi vòng lại mãi mới tìm được một chỗ trên phố.
Đi sớm thật uổng phí, sau khi đậu xe cũng đã khá muộn. Khi nàng tìm được bàn đã đặt trước thì đã 7 giờ 12.
Bàn nằm ở giữa, cạnh cửa sổ phía đông tầng hai, nhìn ra đường phố. Không gian tương đối yên tĩnh, không bị làm phiền, rõ ràng là được lựa chọn cẩn thận.
Chúc Song đã đợi ở đó, mang theo một món quà. Nàng ấy chưa đưa cho nàng chiếc vòng tay đã nhắc mua trên WeChat lần trước, giờ thì đã có thể danh chính ngôn thuận tặng cho nàng.
Nhìn thấy nàng ấy, Dung Nhân nói: "Xin lỗi có chút kẹt xe, để em chờ lâu."
Trang phục của Chúc Song tối nay khác hẳn với phong cách thường ngày, nàng đã bỏ lớp trang điểm đậm đổi thành nhẹ nhàng hơn, ngay cả son môi cũng chỉ là màu nhạt, gần như không trang điểm. Trông nàng ấy khá xinh xắn, còn xinh đẹp hơn trước, khiến người ta khó mà dời mắt.
"Không có, em cũng mới đến thôi." Chúc Song nói, kéo ghế cho nàng, ân cần tinh tế. "Đừng khách sáo thế, quá xa lạ."
Dung Nhân ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn đến đưa cho nàng trước. Chúc Song không kén ăn, cái gì cũng ăn được, cho nên nàng ấy bảo nàng muốn gọi gì thì gọi, nàng ấy chỉ gọi một phần. Dung Nhân thẳng thắn, gọi tất cả các món đặc biệt. Cả hai đều tự nhiên, thẳng thắn và cởi mở.
Hẹn ăn cơm chẳng qua chỉ là vừa ăn vừa nói chuyện, cho nhau cơ hội gặp gỡ riêng tư và tìm hiểu nhau hơn.
Chúc Song đáng tin cậy và trầm ổn hơn hai lần trước rất nhiều. Khác với lần gọi cà phê, gặp liền ôm, giờ nàng cư xử đúng mực, có ý thức ranh giới rất rõ ràng, để không khiến Dung Nhân cảm thấy không thoải mái.
"Cửa hàng của chị mở cửa vào cuối tuần, em sợ trì hoãn chị. Hôm nay bận nên mới từ cửa hàng đến đây sao?" Chúc Song hiểu lầm lý do nàng đến muộn.
Dung Nhân thuận thế nói: "Hôm nay đơn hàng nhiều hơn thứ Bảy tuần trước một chút, nhưng không sao, không trì hoãn, tôi có bạn trông cửa hàng."
Chúc Song quen biết Kiều Ngôn, hỏi thăm nàng ấy để bắt chuyện.
Tình huống này rất thích hợp để tán gẫu về những chuyện thường ngày, vừa phá tan sự im lặng, vừa tránh được sự ngượng ngùng.
Bữa ăn diễn ra thuận lợi, không nóng cũng không lạnh, nhưng cũng khá chậm rãi.
Chúc Song nói: "Lần sau có cơ hội em sẽ ghé quán chị uống cà phê. Em chưa từng đến đó, hẳn là không dễ tìm được quán."
Dung Nhân đồng ý: "Lúc nào muốn thì cứ đến."
"Cảm ơn Dung lão bản."
"Không có gì."
Dung Nhân ăn chậm rãi, ăn được một nửa, nàng nhìn xuống con phố bên dưới, ngắm nhìn quang cảnh nhộn nhịp và ánh đèn rực rỡ. Vốn là ngẫu nhiên nhìn ra ngoài, khi tầm mắt dừng lại, một hình ảnh đập vào mắt nàng.
—-Dưới lầu, trước cửa hàng đối diện, Ôn Như Ngọc đến đó mua sắm. Người bên cạnh kéo tay cô không ai khác chính là Ngô Lâm Ngữ, người mà nàng vừa tình cờ gặp trong nhà cũ lúc chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro