Chương 12

Tối thứ Bảy là đêm bận rộn nhất trong tuần ở khu vực này. Xe cộ đủ loại, đủ kích cỡ, di chuyển chậm như sên, dòng người chen chúc nối tiếp nhau.

Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ dừng trước một sạp hàng ven đường bán đồ thủ công, chọn đồ. Hai người thích một bó hoa tulip giả, Ngô Lâm Ngữ cầm lên, nghiêng người sang một bên như muốn hỏi ý kiến Ôn Như Ngọc, rồi quay đầu chọn vài món đồ nhỏ khác trong sạp, mua tất cả những gì nàng ấy thích. Toàn bộ quá trình Ôn Như Ngọc đứng đợi bên cạnh chờ. Sau khi Ngô Lâm Ngữ chọn xong, cô lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Mua xong, chủ quầy hàng đóng gói đồ vào túi, Ôn Như Ngọc tự giác cầm lấy, không để Ngô Lâm Ngữ cầm. Ngô Lâm Ngữ nhẹ giọng nhã nhặn, vì quá ồn ào nên Ôn Như Ngọc không nghe thấy gì, bèn nghiêng người lại gần.

Ngô Lâm Ngữ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng trìu mến, nàng ấy cũng đã thay đồ mặc ở nhà cũ, hiện tại đang mặc một bộ jumpsuit rộng, nhìn từ xa trông giống như váy ống, mang một chiếc túi da trắng bạc bóng loáng. Mái tóc đen được uốn xoăn dài, toát lên vẻ tuỳ ý gợi cảm.

Nhìn là biết nàng ấy đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi hẹn hò này, ăn mặc chỉnh chu từ đầu đến chân. Mọi cử chỉ đều có vẻ tự nhiên, nhưng mọi chi tiết đều như tính toán trước.

Hai người họ rất thân thiết, tương tác liền mạch, giống như bất kỳ cặp đôi nào khác trên phố, mỗi người đều theo một chút ngọt ngào, nhìn như trời sinh một đôi.

Qua đường không dễ, dòng người và xe cộ tấp nập qua lại. Ngô Lâm Ngữ đi được một đoạn thì suýt đâm vào một chiếc xe. Ôn Như Ngọc tai mắt lanh lẹ nhanh chóng kéo nàng ấy lại, kéo nàng ấy quay về.

Ngô Lâm Ngữ đột nhiên không kịp chuẩn bị, lảo đảo không kịp đứng vững liền ngã vào vòng tay của Ôn Như Ngọc.

Va chạm thân thể chỉ diễn ra trong chốc lát, Ôn Như Ngọc liền đỡ lưng Ngô Lâm Ngữ, kéo thẳng người nàng ấy dậy, trầm giọng nhắc nhở: "Cẩn thận, chú ý đường đi."

Ngô Lâm Ngữ phản ứng chậm chạp, không để ý đến chiếc xe, chỉ nhìn Ôn Như Ngọc với ánh mắt ngơ ngác, mặt hơi nóng. 

"Không sao."

Cửa sổ kính của nhà hàng không phải loại một chiều, từ trên lầu có thể nhìn ra đường phố, người bên dưới cũng có thể nhìn lên. Tiếc là cả hai người bên dưới đều không ai nhìn lên, tâm trí họ bị thế giới bên ngoài tầm thường làm phân tâm, không hề để ý đến hai người ngồi đối diện trên tầng hai.

Dạo gần đây, tầng suất nàng gặp phải người nào đó ngày càng nhiều. Sáng sớm mới tách ra, quay về ăn một bữa cơm cũng không yên ổn, vận may của nàng còn "may mắn" hơn cả trúng số.

Không thể không nhìn chằm chằm, chìm đắm trong suy nghĩ trong giây lát, chưa đầy mười giây.

Dung Nhân mím môi, cau mày, dừng dao nĩa lại.

Đó không phải là sự quan tâm hay khúc mắc, chỉ là nhất thời thất thần. Dù sao thì xét đến những dây dưa không rõ gần đây của nàng với Ôn Như Ngọc, nếu đối phương đã có bạn gái còn giấu nàng, nàng cũng sẽ không biết. Điều này hoàn toàn trái ngược với thỏa thuận trước đó của họ.

Cùng một người đã có bạn gái đi lừa dối trước nay không phải là phong cách của Dung Nhân, đó là đạo đức có vấn đề.

Việc người trưởng thành lên giường là tự nguyện không tính là vấn đề lớn. Miễn là thú vị, không vi phạm đến công tự lương tục, không liên quan đến bên thứ ba vô tội thì không sao. Nếu bị ai đó thu hút, thử một lần thì có làm sao? Điểm mấu chốt của Dung Nhân là nàng không muốn phá hỏng mối quan hệ của ai đó bằng cách tìm một người đã có người yêu. Cố ý dây dưa với người yêu của ai đó là phẩm chất đạo đức kém, lừa dối còn tệ hơn. Dù thế nào đi nữa, nàng không thể chịu đựng được việc lên giường với một người đã có bạn gái, đặc biệt là khi nhiều hơn một hai lần.

Trong lòng dâng lên cảm giác sôi sục.

Có đúng là như Kiều Ngôn nói, Ôn Như Ngọc đã có bạn gái?

Vậy còn đêm qua thì sao?

Nếu Ngô Lâm Ngữ là bạn gái của cô ấy, thì những gì xảy ra lúc chiều như là một tình huống bị bắt quả tang ngoại tình. Những gì nàng làm trước mặt người phụ nữ đó, nàng cảm thấy mình như là chủ nhà, cảm thấy rất quang minh chính đại. Cũng nhờ sự hào phóng của Ngô Lâm Ngữ, đủ yêu Ôn Như Ngọc mới chịu đựng được. Giờ đây, mọi chuyện giống như chưa có gì xảy ra, họ vẫn có thể yên bình cùng nhau đi mua sắm.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bế tắc, trong lòng nàng rối bời, khóe môi gần như đã vẽ ra một đường thẳng.

Trong khoảnh khắc lơ đãng, nàng quên mất mình đang ăn cơm bên ngoài. Chúc Song ngồi đối diện nàng, cảm thấy có gì đó không đúng nên liếc nhìn về hướng nàng vừa nhìn. Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ đã băng qua đường không còn ở đó nữa. Chúc Song chẳng thấy gì ngoài con phố đông đúc nhộn nhịp.

Sau khi khẽ gọi Dung Nhân hai tiếng, Dung Nhân ngẩng đầu lên, nhận ra mình đã thất thố, liền lấy lại tinh thần: "Xin lỗi, em vừa nói gì tôi không nghe rõ."

Chúc Song đáp: "Em gọi chị mà chị không trả lời, em cứ tưởng chị có chuyện gì."

Dung Nhân vẫn giữ được bình thản, giải thích: "Tôi ngắm cảnh dưới lầu, rất đẹp, nhà hàng này khá đặc sắc, ban đêm nhìn từ tầng hai xuống rất đẹp."

Chúc Song nói: "Nơi này quả thật không tệ, nếu chị thích thì sau này lại quay lại."

"Đồ ăn cũng ngon, hợp khẩu vị của người địa phương."

"Lần sau thử món ốc nướng xem sao, chị có ăn cái này không? Đây là lần đầu em đến đây với chị, em sợ chị không quen nên không gọi."

"Chưa từng ăn, nhưng cũng có thể thử."

Nói vài câu, nàng liền quay lại chủ đề chính. Vì đã hẹn nên phải giữ thể diện cho đối phương, không thể quá đắc tội, lúc nào cũng lơ đãng có vẻ không tôn trọng.

Dung Nhân nhanh chóng khôi phục tâm tình, trở lại phong thái thong dong thường ngày.

Vì tối nay lái xe không thể uống rượu, Chúc Song đã gọi một chai rượu vang đỏ, đã khui sẵn từ trước khi Dung Nhân đến. Nàng không muốn uống, nhưng Chúc Song cũng không ép, ra hiệu cho phục vụ mang rượu đi.

"Em uống của em đi, không cần phải theo tôi," Dung Nhân nói.

Chúc Song cười: "Em cũng không uống, quên đi, em tiếp chị."

Kỳ thực, lúc này không uống cũng đã muộn, Dung Nhân nói hơi muộn, Chúc Song đã nốc cạn nửa ly. Là người được mời ăn cơm, Dung Nhân đề nghị lái xe đưa Chúc Song về nhà.

Chúc Song đương nhiên rất vui vẻ đồng ý: "Vậy phiền chị."

"Không có gì."

Khi bữa cơm sắp kết thúc, Dung Nhân nhân cơ hội hỏi vài câu về Ngô Lâm Ngữ, không phải Ôn Như Ngọc.

Nhắc đến Ngô Lâm Ngữ, Chúc Song liền rất xem thường, ghét bỏ đều lộ rõ trên mặt. Hai người cực kỳ không hợp nhau, có lẽ là do ân oán hay ẩn tình nào đó.

"Sao chị lại hỏi cô ta? Chị với cô ta có chuyện gì sao?"

Dung Nhân bình tĩnh đáp: "Không có, chỉ hỏi một chút thôi."

Rồi nàng nhắc đến chuyện hôm trước Ngô Lâm Ngữ cùng đưa Chúc Song về đại viện Bắc Hà, xem như là cũng săn sóc Chúc Song.

Chúc Song không cảm kích: "Cô ta có lòng tốt mới có quỷ đó, ai không biết cô ta..." Nàng nói được một nửa liền dừng lại. Suy cho cùng, hai người đang ở ngoài, Chúc Song cũng không phải là loại người nói xấu sau lưng người khác. Ngừng một chút, nàng sửa lại: "Em với cô ta không thân thiết đến vậy, không phải như chị nghĩ đâu... Tuy lớn lên cùng một nơi, nhưng không phải bạn thân, bọn em không chơi cùng nhau. Cô ta thân với nhóm Ôn Như Ngọc hơn, mấy người kia mới là bạn thuở nhỏ thực sự, em không thể so sánh được."

Không nhắc đến Ngô Lâm Ngữ, nàng bắt đầu nói nhiều hơn về Ôn Như Ngọc. Dung Nhân có thể nghe ra ẩn ý gì đó trong lời nói của Chúc Song.

Tình cảm của Ngô Lâm Ngữ dành cho Ôn Như Ngọc rất đặc biệt, không chỉ đơn thuần là bạn thời thơ ấu. Họ không chỉ là bạn bè bình thường.

Hẳn là Chúc Song đã biết rất nhiều chuyện bên trong, nhưng nàng ấy kiềm chế, không muốn tiết lộ trước mặt người ngoài, đó là cuộc sống riêng của người khác. Mặc dù nàng ấy xem thường Ngô Lâm Ngữ, thậm chí là chán ghét, nhưng nàng ấy vẫn nói năng thận trọng, duy trì phong thái.

Bữa tối mất hơn hai giờ, có lẽ tiếng đàn piano rất êm dịu nên rời đi đã gần mười giờ. Ban đầu còn định đi mua sắm tản bộ, nhưng lúc này chỉ có thể đi dạo một chút. Không lâu sau, Dung Nhân đề nghị đưa Chúc Song về, hai người lên xe.

Đều tham dự tiệc sinh nhật của Chị Nhu, thức khuya hai đêm liên tiếp sẽ mất ngủ. Không muốn làm phiền Dung Nhân, Chúc Song bảo nàng lái xe đến cổng tiểu khu, không cho nàng lái xe đến bãi đậu xe mà chỉ đơn giản là đỗ xe bên đường, tự mình xuống.

Trước khi tạm biệt, Chúc Song mới nói: "Em sắp chuyển nhà trên đường Thiên Thành, không ở đây nữa, hy vọng chị có thể đến dự tiệc tân gia của em."

Dung Nhân gật đầu: "Được, tôi nhất định sẽ đến."

Nàng nhìn Chúc Song bước vào cổng tiểu khu, nhìn thấy đối phương vẫy tay về hướng này. Dung Nhân mới quay lại theo đường cũ, lái xe hòa vào dòng xe cộ dài dằng đẵng.

Phải mất hơn một tiếng mới đến được đường Thiên Thành. Kafa đã đóng cửa, căn nhà ba tầng tối om.

Nàng đỗ xe rồi đi vào sân sau.

Đến tầng trệt, nàng kiểm tra cửa theo thói quen rồi khóa lại. Dung Nhân cho rằng không có ai ở đây, mọi người đã rời đi.

Nàng khóa cửa, quay người lại, tách—-.

Trong nháy mắt, căn phòng sáng bừng lên, một luồng sáng trắng dịu nhẹ bao trùm không gian. Dung Nhân vốn đã quen với bóng tối, cảm thấy sống lưng cứng đờ, ánh sáng chói lòa khiến nàng phải nhắm mắt lại.

Nàng kinh sợ mở mắt ra nhìn về phía phát ra tiếng động. Phản ứng đầu tiên của Dung Nhân là có trộm đột nhập, định gọi cảnh sát, nhưng khi thấy rõ là ai, nàng dừng lại.

"Là tôi,"

Đối phương bình tĩnh nói, khí định thần nhàn dựa vào cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro