Chương 13
Đêm hôm khuya khoắt, Ôn Như Ngọc rất quen thuộc với nơi này, coi nơi này như địa bàn của mình. Cô xuất hiện ở quán cà phê đã đóng cửa, gần như đã chờ sẵn, ý đồ rõ ràng. Trên quầy lễ tân có đồ uống nóng, cô đã đứng đó từ trước, hình như đã đợi một thời gian.
Nàng không ngờ tới người này lại đến. Theo lẽ thường, cô nên quay lại đại viện Bắc Hà và ở cùng với Ngô Lâm Ngữ mới phải.
Không thích nghi được với ánh sáng trắng chói chang từ trần nhà, đồng tử Dung Nhân hơi co lại. Nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trong mắt, nàng thả lỏng tự trấn tĩnh: "Cô tới đây làm gì?"
Ngữ khí lạnh nhạt, có chút xa cách.
Không cần hỏi, ai cũng đoán được Ôn Như Ngọc đã vào bằng cách nào. Chắc chắn không phải trèo tường hay trèo qua cửa sổ. Sân trước và sân sau ở đây đều được camera giám sát toàn bộ và lắp đặt hệ thống báo động tự động. Lẻn vào chắc chắn không dễ dàng, rất có thể Kiều Ngôn đã để cô vào, rồi để cô chờ ở đây.
Sự thật đúng là như vậy.
Tối nay, Kafa đóng cửa khá muộn, Kiều Ngôn nhận một đơn hàng tranh minh họa gấp. Khách hàng đang thúc giục, nàng không thể về nhà làm, nên nàng chỉ phác thảo sơ bộ ngay tại chỗ. Lẽ ra cửa hàng đóng cửa muộn nhất là bảy giờ, nhưng Kiều Ngôn làm việc đến chín giờ ba mươi, ngay cả khi Ôn Như Ngôn đến nàng vẫn đang làm việc.
Tâm trí nàng hoàn toàn tập trung vào bản vẽ, Ôn Như Ngọc đến uống cà phê muộn như vậy mà Kiều Ngôn cũng không nghi ngờ gì. Nàng không có thời gian tiếp đón Ôn Như Ngọc nên để cô tự pha cà phê. Sau đó, nàng phải quay lại đại viện Tây Kinh, bận rộn bàn bạc cụ thể với khách hàng, vẫn không có thời gian để ý đến Ôn Như Ngọc. Nàng bỏ mặc cô ở đó, không quên nhắc cô khi nào đi thì tắt đèn đóng cửa.
"Không làm gì, tiện đường ghé qua thôi," Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng đáp, ra vẻ một người sành cà phê chính hiệu. Cô bước lại bàn cà phê, cầm tách lên lắc lắc. "Hạt các cô mới nhập rất ngon, mùi vị thơm ngon, có muốn uống một ly không?"
Nghe được là Kiều Ngôn mời người ở lại, sắc mặt Dung Nhân miễn cưỡng dịu lại, ánh mắt có chút phức tạp. "Uống xong tôi không ngủ được. Không cần."
"Tôi pha cho cô, thật sự không muốn thử sao?"
"Không."
Ôn Như Ngọc tỏ vẻ tiếc nuối, rồi nhấp một ngụm, giống như mình là chủ.
Liếc nhìn cô một lúc, Dung Nhân vẫn bất động không nhúc nhích.
Ôn Như Ngọc thản nhiên cầm lấy một túi giấy đựng đầy bánh ngọt mà cô mua trên phố. "Cái này thì sao? Này là bánh của tiệm Lưu Cơ cuối phố. Tôi chưa từng ăn, rất nhiều người xếp hàng, hẳn là rất ngon."
Lưu Cơ là cửa hàng Kiều Ngôn thích, nằm ở một con phố nhỏ ngoài đường chính. Kiều Ngôn thường mua hai cái bánh ngọt và cho Dung Nhân một cái. Theo thời gian, Dung Nhân dần dần thích cửa hàng đó.
Ôn Như Ngọc rất giỏi tìm chỗ, lại còn vừa vặn tìm được tiệm bánh mà họ thường mua nhất.
Đối mặt với vẻ ân cần của người kia, Dung Nhân vẫn không thích. Nàng vừa ăn cơm Tây xong, chẳng thấy có khẩu vị chút nào.
Ôn Như Ngọc xé miếng niêm phong đưa bánh cho nàng: "Hôm khác tôi lại mua, đừng khách sáo."
Dung Nhân từ chối, thậm chí còn không đụng vào.
Ôn Như Ngọc không có nhãn lực nói: "Ăn một miếng đi."
"Tôi không thích cái này."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Kỳ quái, Kiều ..." Ôn Như Ngọc lẩm bẩm, vừa nói xong liền nuốt lại: "Được thôi, không muốn ăn thì thôi, lần sau mua cái khác."
Nàng không có quyền chất vấn cô những gì mình thấy trên phố. Hơn nữa, xét theo mối quan hệ giữa họ, Kiều Ngôn và những người khác, vẫn là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, làm ầm ĩ khó coi đều không có ích lợi gì.
"Không cần, lần sau tôi tự mua."
"Chỉ một túi thôi..."
"Không cần phiền Ôn lão bản."
Dung Nhân cắt ngang lời của Ôn Như Ngọc. Nàng không phải là người rộng lượng, nàng ghét sự giả tạo, yêu ghét rõ ràng. Lúc này, nàng chỉ đang giữ thể diện, vạch ra ranh giới rõ ràng.
Biết và không biết là hai chuyện khác nhau. Bị che giấu có thể được coi là bị động, nhưng giờ đã nhận thức được, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ mà làm con giáp thứ 13.
Nàng không chỉ muốn giữ khoảng cách bằng lời nói, mà khi thấy Ôn Như Ngọc đưa tay ra, Dung Nhân còn lùi lại một bước, hơi tránh né.
Có lẽ là lần đầu tiên bị đẩy ra rõ ràng như vậy, tay Ôn Như Ngọc cứng đờ, đầu ngón tay hơi co rút. Ngẩn người một lát, cô nhìn chằm chằm vào Dung Nhân, Ôn Như Ngọc thu tay lại, đặt túi xuống.
Không màng đến sự ngạc nhiên thoáng qua của cô, Dung Nhân vẫn lý trí, nhanh chóng giải quyết vấn đề, xử lý loại chuyện rắc rối này dễ như bút hạ thành văn, không cần quá bình tĩnh hay kiềm chế.
Ôn Như Ngọc vẫn kiên nhẫn, không hề tức giận. Cô chỉ sửng sốt trước vẻ mặt lạnh lùng của nàng một lúc rồi mới nói "Tức giận rồi? Có chuyện gì sao?"
Dung Nhân hời hợt thấp giọng phủ nhận: "Không có, đừng nghĩ lung tung."
"Tôi thấy không phải."
"Thật sự không có."
"Tôi lại chọc giận cô sao? "
"Không phải, không liên quan gì đến cô."
"Vậy là được rồi."
"..."
"Nói cho tôi biết, để tôi suy nghĩ lại."
"..."
"Cô tha thứ cho tôi đi, không cần chấp nhặt tôi, đừng tức giận."
Dung Nhân không cãi lại, nàng thực sự không có tức giận. Cùng lắm thì hai người chỉ là bạn bè, người nên tức giận không phải là nàng mà là người khác mới phải.
Nàng đơn giản là không có tinh lực để vướng vào chuyện tình tay ba, nên không muốn dính líu vào.
Suy nghĩ của Ôn Như Ngọc lan man.
Dung Nhân nghiêng người, quay lại vấn đề chính: "Cô đến đây có chuyện gì không? Không có thì về nhà sớm đi, cửa hàng đóng cửa rồi."
Ôn Như Ngọc nói dối trắng trợn: "Tôi đã nói rồi, chỉ muốn uống cà phê thôi, còn có chuyện gì sao?"
"Vậy lần sau quay lại, chưa uống xong có thể đóng gói mang về, hôm nay chúng tôi đóng cửa."
"Tôi biết rồi."
"Cửa ở đằng kia, không tiễn."
Thái độ tuyệt tình như vậy, hoàn toàn không có chút nhân từ.
Ôn Như Ngọc nhíu mày: "Đuổi tôi đi sao?"
Dung Nhân nói không vòng vo: "Ngày mai tôi phải trông cửa hàng, phải dậy sớm, đã rất muộn rồi."
Ôn Như Ngọc khó hiểu, cười trêu: "Tôi đã phạm tội tày trời gì lại khiến cô như vậy? Đây là định cắt đứt quan hệ, trở mặt không quan biết sao?"
Dung Nhân không trả lời cũng không phủ nhận. Nàng quay người lấy một chiếc cốc giấy sạch đến trước mặt Ôn Như Ngọc, ra hiệu cho cô rót cà phê vào rồi rời đi.
Thấy nàng nghiêm túc, cô càng thêm kiên định. Vẻ mặt tản mạn của Ôn Như Ngọc dần biến mất. Cô không còn vui vẻ nữa, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Mấy hôm nay gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Dung Nhân có chút mệt mỏi vì phải giải quyết mớ hỗn độn này. Không nói nhiều, nàng quay người dọn dẹp quầy lễ tân, đặt lại chỗ cũ. Nàng lười để ý đến Ôn Như Ngọc, đang định lên lầu thì Ôn Như Ngọc ngăn nàng lại, vẻ mặt không vui: "Nói lời từ biệt còn nói nửa vời, nói rõ đi."
Dung Nhân thờ ơ không động lòng: "Ý tứ như cô hiểu đấy."
"Tôi hiểu cái gì?"
"Cô nên đi."
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Hiện tại không muốn."
Ôn Như Ngọc hỏi. "Cô đang trốn tránh tôi sao?"
Dung Nhân không còn kiên nhẫn tiếp tục dây dưa, nàng trầm ngâm một lúc, rồi ngẩng đầu lên, nói rõ: "...có gì khác nhau?"
Ôn Như Ngọc chấp nhất: "Phán tử hình cũng phải có tội. Ít nhất phải để tôi chết được rõ ràng chứ."
Dung Nhân bình tĩnh đáp: "Tôi không có nghĩa vụ đó."
Nhìn thái độ kiên quyết và dứt khoát của Dung Nhân, cô biết không có hy vọng nói chuyện thẳng thắn. Khi đến gần cầu thang, Ôn Như Ngọc đột nhiên tìm được một cái cớ: "Tôi đến lấy quần áo, lần trước tôi để lại chỗ cô, còn chưa đến lấy."
Câu nói này còn hiệu quả hơn tất cả những câu trước đó. Dung Nhân sững người, một lát sau mới nghiêm nghị nói: "Được, lần này đến lấy hết đi, lần sau đừng quay lại đây nữa."
Quần áo ở trên tầng ba, vốn dĩ định đi giặt khô, nhưng dì giúp việc khi dọn dẹp đã giặt hết rồi. Dung Nhân không có thời gian xử lý, nên phải lên lầu tìm.
Đây là cơ hội tốt để thanh lý một lần, tránh phiền phức sau này.
Ôn Như Ngọc được lên tầng ba. Dung Nhân đi trước, chu đáo nói: "Quần áo mà cô mượn mặc không cần trả lại, đồ cũ cũng nên vứt đi, tôi không cần nữa."
Ôn Như Ngọc phớt lờ nàng, đồ cũ... Cô không mù. Quần áo cô mặc ngày đó rõ ràng là đồ mới, có lẽ mới mua không lâu. Đây là Dung Nhân không cho cô cơ hội chữa cháy trong đóng tro tàn.
Đèn cầu thang được điều khiển bằng âm thanh, nhấp nháy sau mỗi bậc thang.
Khi hai người gần lên tới, Ôn Như Ngọc với tay ra nắm Dung Nhân, nhưng còn chưa kịp nắm lấy cổ tay nàng, Dung Nhân đã tránh ra, không cho đụng tới.
Ôn Như Ngọc tự tìm xấu hổ, cô định làm không khí trở nên hoà hoãn hơn, nhưng cuối cùng lại chẳng được gì.
Không biết dì giúp việc để quần áo của Ôn Như Ngọc ở đâu, nàng lên tầng ba, đầu tiên tìm phòng để đồ, rồi đến tủ quần áo.
Ôn Như Ngọc đứng đó, chậm rãi, bất động, không đi hỗ trợ.
Quần áo không có trong phòng để đồ.
Cũng không có trong tủ quần áo.
Nàng không tìm thấy ở đâu cả. Hôm qua còn ở đó, nhưng hôm nay như bị bốc hơi.
"Dung lão bản, nghỉ ngơi một lát đi, tối nay chúng ta lại tìm được không?"
Ôn Như Ngọc gọi từ phía sau, rảnh không tìm giúp mà cứ làm phiền không thôi.
"Dung lão bản."
"Cô Dung..."
"Cô có nghe thấy không?"
"Dung Nhân?"
"Nói chuyện một chút, được không?"
Nàng có tai như điếc, coi cô như không khí.
Ôn Như Ngọc tiến lên, chặn tủ quần áo: "Đừng giả vờ không nghe thấy, cho tôi chút đáp lại đi chứ."
Dung Nhân thấp giọng nói: "Cô thật nhàm chán."
"Đừng tìm nữa, ngồi xuống nói chuyện chính đi."
"..."
"Nói xong tôi sẽ tự tìm."
Ôn Như Ngọc không biết xấu hổ, không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích. Cô liên tục tìm cách ngăn cản Dung Nhân tìm.
Dung Nhân chẳng buồn nói gì, chỉ biết giả điếc.
Trong phòng không có, vậy thì chỉ còn ban công.
Dung Nhân không thèm liếc nhìn kẻ phiền phức kia, bước về phía ban công.
Ôn Như Ngọc đi theo, giữ khoảng cách. Khi Dung Nhân gần đến cửa kính, sắc mặt cô tối sầm lại, đáy mắt càng thêm thâm trầm, đột nhiên nói: "Có phải vì Lâm Ngữ không?"
Nghe vậy, chân Dung Nhân khựng lại, không thể không dừng lại.
Ôn Như Ngọc giống như đã nhìn thấu tất cả. Tuy hỏi nhưng cô rất chắc chắn, giống như đã biết tất cả suy nghĩ của Dung Nhân.
Hình ảnh mơ hồ của Dung Nhân hiện lên trên cửa kính. Ôn Như Ngọc nhìn chằm chằm, nói thẳng: "Tối nay tôi ra ngoài, tôi cứ tưởng cô không để ý, nhìn cô như vậy hẳn là có rồi."
Dung Nhân quay lưng về phía cô, mặt không chút cảm xúc, nói: "Cho dù vậy thì có vấn đề gì sao?"
Ôn Như Ngọc đi thẳng vào vấn đề: "Cô với Chúc Song... đang hẹn hò sao?"
Dung Nhân thẳng thắn nói: "Đúng vậy."
"Quyết định rồi à."
"Không liên quan gì đến cô."
"Có hay không?"
"Nếu là vậy thì sao?"
Ôn Như Ngọc im lặng một chút rồi nói: "Chúc mừng."
Dung Nhân muốn nói lại thôi, định cãi lại, nhưng cuối cùng lại thôi.
Đối diện nhau qua cửa kính, một trước một sau, bóng người chênh lệch, ai cũng nhìn thấy được đối phương.
Không lâu sau, Ôn Như Ngọc lúng túng, đôi môi mỏng hé mở: "Cô rất để ý."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro