Chương 14

Câu nói này trúng tim đen, hiệu quả hơn những gì cô nói trước đó.

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng. Dung Nhân không thể trả lời ngay, đứng im, chớp chớp hàng mi, cúi đầu.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy giống như kéo dài vô tận, một khoảng thời gian dài lại khó chịu. Dung Nhân đối diện trực diện với câu hỏi, không cố gắng né tránh mà thẳng thắn thừa nhận: "Có một chút."

Ôn Như Ngọc tiếp tục: "Nhưng cô vẫn chưa hỏi tôi."

Này ngược lại là trực tiếp vào trước là chủ, không có trực tiếp đối đầu.

Nhưng xét đến đến hành động của hai người ngày đó thì không cần thiết phải đối đầu. Cho dù suy đoán của một bên có sai lệch vô căn cứ thì cơ bản cũng chiếm tám chín phần đúng. Không phải đang hẹn hò thì cũng sắp hẹn hò, thân mật như vậy lại càng thêm hợp lý.

Dung Nhân lại im lặng, không thể phản bác. Sau khi cân nhắc, nàng chỉ có thể nói: "Không cần thiết."

Ôn Như Ngọc nói: "Những gì cô thấy chưa chắc đã như cô nghĩ."

"...Ồ."

"Hình như cô hiểu lầm gì đó."

Dung Nhân quay lại nhìn cô.

"Có gì nói thẳng đi."

Ôn Như Ngọc tiếp tục nói: "Nói một chút được không?"

Dung Nhân cũng hoà hoãn hơn, có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý.

"Được."

Ban công phòng khách tầng ba rất rộng, diện tích ngang hơn mười mét được chia thành một bàn trà ngoài trời. Hai người ra ngoài hóng gió, đêm nay không trăng sao, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu bầu trời đen kịt. Xa xa là thế giới ồn ào náo nhiệt, ánh đèn của những ngôi nhà trông mờ ảo, có màu vàng nhạt càng làm chúng thêm mông lung và cũ kỹ.

Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, từng cơn từng cơn.

Dung Nhân hơi khom lưng, khuỷu tay chống lên lan can. Những lọn tóc buông xõa trên trán ôm lấy khuôn mặt, đuôi tóc nhẹ nhàng buông xuống, tuỳ ý mà xinh đẹp.

Ôn Như Ngọc bước đến phía sau, đứng ở bên cạnh nàng.

Tầm nhìn từ ban công ngôi nhà cổ rất tốt. Nhìn ra ngoài, một nửa là khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt của phố thương mại, với những tòa nhà cao tầng, quảng trường và cửa hàng tấp nập, màn hình Led quảng cáo hiện đại khổng lồ, ánh đèn neon rực rỡ liên tục thay đổi. Nửa còn lại là khu phố cổ kính ẩn sau những tòa nhà và bức tường cao. Bóng tối im lặng nuốt chửng những thứ cũ kỹ và bẩn thỉu không còn theo kịp thời đại. Con đường đá xanh đổ nát trải dài quanh co uốn lượn vào sâu thẳm.

Ôn Như Ngọc thẳng thắn nói thẳng vào vấn đề chính: "Tôi vẫn còn độc thân."

Dung Nhân liếc nhìn cô: "Không phải tối nay cô cũng đi hẹn hò sao?"

"Giống sao?"

"Cô cảm thấy thế nào?"

Ôn Như Ngọc nói: "Cô thừa nhận là cô thấy rồi."

Dung Nhân đáp: "Tôi đâu có phủ nhận."

"Hôm nay có tiệc, chúng tôi cũng vừa vặn đến đây. Có rất nhiều người chứ không chỉ có hai chúng tôi." Ôn Như Ngọc nghĩ một lát rồi nói, tiến lại gần. Ôn Như Ngọc suýt chạm vào cánh tay nàng, nhưng vẫn còn khoảng cách nửa bàn tay, giữ khoảng cách vừa phải, chậm rãi giải thích: "Chỗ đó khá gần nhà hàng "Tri Ngộ", là nhà hàng đối diện hai người."

Nghe cô nói chính xác tên nhà hàng Pháp, Dung Nhân đưa tay vén tóc ra sau tai, nghe ra một chút kỳ lạ: "Cô đã từng đến đó."

Ôn Như Ngọc thành thật nói: "Mấy lần."

"Nghe có vẻ rất quen."

"Tối nay hai người ăn cơm ở đó, là do tôi giới thiệu đấy."

Dung Nhân nghẹn lại, nửa tin nửa ngờ, không tin Chúc Song với người này lại thân đến vậy.

Ôn Như Ngọc giải thích: "Chúc Song về nước không lâu, chưa quen chỗ này nên mới hỏi tôi."

"Tôi cứ tưởng cô ấy tự tìm được."

"Em ấy về nước chưa đầy ba tháng, gần đây mới gia nhập Tập đoàn Cửu Giang, lái xe đều dựa vào định vị. Nếu một ngày nào đó em ấy thật sự đến chỗ này, sợ là khi vào rồi cũng không tìm được đường ra."

"..."

"Từ nhỏ đến lớn em ấy đã mù đường."

"..."

Ôn Như Ngọc độc miệng, tàn nhẫn vạch trần bí mật của người khác: "Em ấy nói là tiếp khách hàng, hoá ra lại là cô. Tôi cũng không ngờ tới, sớm biết đã chỉ nơi khác."

Cô nói rất nghiêm túc, giống như thật sự sẽ làm vậy.

Dung Nhân miễn cưỡng nhắc nhở: "Nói vấn đề chính đi."

"Được thôi," Ôn Như Ngọc đáp, đi thẳng vào vấn đề. "Bữa tối chú Ngô tổ chức, không mời ai cụ thể cả. Tôi chỉ mới được thông báo sáng nay, nên trước khi đến tôi không biết ai sẽ đến."

Phòng riêng dành cho bữa tối cũng nằm trên phố, nhìn ra đường phố và nhà hàng bên kia đường. Ôn Như Ngọc thực ra đã nhìn thấy họ trước, nhưng cô đang bận giải quyết công việc với một đối tác ở bữa tối nên mới không quản nhiều như vậy.

Bữa tối đặc biệt này là giám đốc Ngô của Heyi Network - cha của Ôn Lâm Ngữ cũng là chú trên danh nghĩa của Ôn Như Ngọc tổ chức. Ôn Như Ngọc hiện đang làm việc cho một dự án liên quan đến network, vẫn đang trong giai đoạn cất bước, đang cần giao thiệp và đầu tư. Giám đốc Ngô đã nhân cơ hội gặp gỡ bạn bè cũ để kết nối Ôn Như Ngọc, Ngô Lâm Ngữ cũng có mặt tại bữa tối.

Hai người không hẹn hò, chỉ đơn giản là xuống tầng dưới mua sắm vì bữa tối đã kết thúc. Giám đốc Ngô và một người bạn cũ muốn uống trà hàn huyên tâm sự, nên hai người trẻ tuổi tìm cớ nhường chỗ rồi đi mua sắm, đợi các bậc trưởng bối tụ họp xong mới quay lại.

Ngô Lâm Ngữ và Ôn Như Ngọc cùng nhau lớn lên, gần như chị em trong nhà. Việc cùng nhau đi mua sắm chẳng có gì sai, đó là điều hoàn toàn bình thường.

Khi Ôn Như Ngọc còn nhỏ, cha mẹ cô đã ly hôn từ lâu, kể từ khi đôi vợ chồng vô trách nhiệm đó đường ai nấy đi, người già trong nhà không còn sức lực và thời gian chăm sóc đứa trẻ. Khi đó trong nhà còn có mấy người anh em họ khác được cưng chiều hơn, bảo mẫu họ thuê đều như vậy, không đáng tin cậy, được trả lương nhưng không có trách nhiệm, chỉ chăm sóc những đứa trẻ có cha mẹ làm chỗ dựa, cố ý phớt lờ Ôn Như Ngọc không được cha mẹ yêu thương. Từ năm sáu tuổi cho đến khi tốt nghiệp trung học, Ôn Như Ngọc phần lớn bị bỏ rơi mà trưởng thành. Trong những năm đó, gia đình Ngô Lâm Ngữ sống cùng tiểu khu, đã quan tâm cô còn hơn cả người thân ruột thịt.

Bởi vì Ôn gia và Ngô gia sống gần nhau, bà Dương - mẹ của Ngô Lâm Ngữ khi còn sống có lẽ không thể chịu đựng được cảnh Ôn Như Ngọc bị bỏ rơi như một gánh nặng. Bà đã đến gặp trưởng bối của Ôn gia nhận cô làm con nuôi, coi cô như con gái ruột. Ngay cả bây giờ, bà Dương đã mất nhiều năm, Ôn Như Ngọc đối xử với Ngô Lâm Ngữ giống như cách bà Dương đối xử với cô, coi nàng ấy như một thành viên trong gia đình.

Ôn Như Ngọc chưa bao giờ có tâm tư kia, không phải như những người ngoài hiểu lầm.

Cô tuyệt đối không có những suy nghĩ như vậy, bị đánh chết cũng không có. Giữa hai người như có một vực thẳm, sâu thẳm không thể vượt qua. Nói trắng ra là nếu thật sự như vậy sẽ là một thảm họa. Nếu bà Dương ở dưới suối vàng biết sẽ phải trèo ra khỏi quan tài vào giữa đêm đến tính sổ với cô.

Đây là sự thật, không phải lời nói dối, nhiều năm qua vẫn như vậy.

Sau khi giải thích sơ qua về mối quan hệ phức tạp này, Ôn Như Ngọc lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói: "Tối nay Lâm Ngữ không đến đây, em ấy phải đến trường họp. Buổi chiều vì cuộc họp dời lại nên em ấy mới đến ăn cơm cùng. Em ấy... không phải là bạn gái của tôi, này là không thể."

Dung Nhân lắng nghe, trước đó nàng không hề biết chuyện này. Nàng chỉ nghe người khác nói về đối phương. Nàng không có ý định tò mò chuyện riêng tư của người khác. Nàng không ngờ Ôn Như Ngọc lại tiết lộ nội tình cho một người ngoài cuộc không liên quan như nàng. Lửa giận vô danh giống như bị lừa dối đã tiêu tan hơn một nửa, cổ họng nàng nghẹn lại.

Nhìn mặt Ôn Như Ngọc, Dung Nhân suy nghĩ, nàng khẽ ép xuống khoé môi, nói: "Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này."

Ôn Như Ngọc thú nhận: "Người khác không biết, mà chuyện này ít người biết."

Dung Nhân nói: "Tôi cứ tưởng cô với Ngô... Cô Ngô, Chúc Song đều giống nhau."

"Tôi với Chúc Song không quá thân thiết, cũng chẳng giống nhau."

"Ừm, tôi biết rồi."

"Em ấy nói với cô sao?"

"Không phải, em ấy không nói về cô."

"Vậy à."

"Em ấy không thường nhắc đến các cô."

"Vậy hai người nói chuyện gì?"

Dung Nhân lảng tránh không nói: "Rất nhiều, đủ thứ chuyện."

Ôn Như Ngọc ám chỉ điều gì đó, lại nhất quyết nhắc lại: "Xem ra hai người tiến triển khá tốt, không tệ."

Dung Nhân nghiêng đầu: "Cho là vậy đi."

Ôn Như Ngọc ăn quả đắng muốn nói thêm vài câu, nhưng có lẽ không muốn nói về những chuyện không liên quan, nên cô quay lại chủ đề chính.

"Hôm qua, mấy người chị Nhu đột nhiên hỏi thăm tôi, đều nói tôi có đối tượng, muốn mời tới gặp, không biết là ai truyền ra, nói rất có bài bản, làm tôi hoàn toàn hoang mang."

Dung Nhân nói: "Đúng là rất giống."

"Thật sao? Cô cũng nghĩ vậy sao?"

"Tôi nói không tính."

"Vậy thì tôi chịu oan rồi," Ôn Như Ngọc vô tội nói. "Rõ ràng là bịa đặt, nếu tôi có đối tượng, tôi chắc chắn sẽ không giấu giếm, không cần phải vậy."

Dung Nhân từ chối bình luận. Một mặt, nàng không hiểu rõ đối phương, mặt khác, ai cũng có thể nói nên chuyện này có thật hay không vẫn còn phải nhìn xem.

Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, cũng là lần đầu tiên thảo luận về chuyện này. Cả hai đều chưa từng đề cập đến cuộc sống của nhau.

Ôn Như Ngọc hiểu rõ không phải Dung Nhân để tâm tới cô hay gì khác, mà chỉ đơn giản là không muốn vướng vào một mối quan hệ độc hại.

"Cô nghĩ tôi là loại người như vậy sao?" Ôn Như Ngọc hỏi.

"Loại người nào?" Dung Nhân giả vờ không hiểu.

"Người có người yêu mà vẫn đi dây dưa."

"Tôi không biết."

"Nếu tôi nói không có, cô có tin không?"

"Còn tùy." "

"Ví dụ."

"Vẫn chưa nghĩ ra."

Nếu tối nay tôi không đến, không nói tới chuyện này, có phải sẽ có hiểu lầm không?"

"Có thể."

"Tôi đây là có oan nhưng không thể giải thích được."

"Ừm."

Ôn Như Ngọc nhíu mày, hết cách rồi. Người trước mặt vô tâm lại khó hiểu.

"Thật vô tâm."

Dung Nhân yên tâm thoải mái, nhìn chằm chằm vào con phố phía xa, vẻ mặt như thường. Nàng biết đạo lý biết chừng mực, suy nghĩ vài giây rồi lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu cô có đối tượng thì nói cho tôi biết sớm một chút, đừng giấu giếm."

Biết lời hứa là vô dụng, Ôn Như Ngọc không nói gì. Một lúc sau, cô vẫn mở miệng nói: "Yên tâm."

Trong tay không có thuốc, chỉ có một chiếc bật lửa. Dung Nhân chán nản ấn hai cái, xoay người nhìn về phía màn đêm mênh mông u ám. Nàng thu tay về, khớp ngón tay thon dài co lại, nói thêm: "Tôi không thích ăn cướp, cũng không thích phụ nữ đã có người yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro