Chương 15

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua mái ngói, những ngọn cây xum xuê đung đưa. Ôn Như Ngọc nhìn những cành lá rậm rạp trước mắt, một lúc lâu không nói gì.

Càng ngày càng nhiều nhà cửa trong hẻm tắt đèn. Lúc này, chỉ còn lại tầng ba của căn nhà cổ bị ánh sáng mờ ảo bao phủ. Nhìn những đường viền chập chùng trong bóng tối hồi lâu, Ôn Như Ngọc che giấu thâm trầm trong đôi mắt, khóe môi nhếch lên, cố ý cười khẽ: "Có chủ rồi... Chẳng lẽ tôi không thể là chính mình sao?"

Không muốn nói chuyện với cô, Dung Nhân hừ một tiếng, rất lạnh nhạt.

"Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa." Ôn Như Ngọc đổi giọng, không muốn làm phiền, "Còn một chuyện nữa, cô có muốn nghe không?"

Dung Nhân đồng ý: "Cô cứ nói đi."

"Mấy ngày nữa tôi phải đi công tác."

"Vậy à."

"Ừm."

"Tùy cô, đó là chuyện của cô."

"Tôi chỉ nói trước với cô một chút thôi, nếu không cô tìm tôi thì đến lúc đó sẽ không tìm thấy tôi đâu."

"Tôi không tìm cô."

"Tôi biết, tôi chỉ nói vậy thôi."

Dung Nhân lại vuốt tóc hai bên má, cố gắng làm dịu bầu không khí, hiếm khi hỏi: "Cô đi đâu?"

Ôn Như Ngọc nói: "Thành phố Vân Bắc, tôi đến đó gặp đối tác, còn có thăm hỏi một vị trưởng bối. Nếu chuyến đi thuận lợi, khoảng một tuần nữa tôi sẽ về. Nếu trên đường có trục trặc gì thì có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn, có thể là mười ngày, nửa tháng, thậm chí lâu hơn."

"Hẳn là rất rắc rối, khó xử lý."

"Không sao, nếu không được thì tôi sẽ tìm cách khác. Hướng đi hiện tại rất tốt, trên lý thuyết cũng không đến nỗi xui xẻo như vậy."

Nghề nghiệp của hai người rất khác nhau, Dung Nhân ít khi hỏi về vấn đề này. Là người ngoài cuộc, nàng không hiểu nhiều về đầu tư trong lĩnh vực network, không thể đưa ra bất kỳ đề xuất khả thi nào. Cùng lắm thì nàng chỉ có thể đứng ngoài lắng nghe.

Ôn Như Ngọc nói qua về chuyện đầu tư, không lo Dung Nhân tiết lộ bí mật. Cô rất cởi mở và tin tưởng Dung Nhân.

Cuối cùng, cô không quên hỏi Dung Nhân: "Năm nay cô định chuẩn bị đón Tết thế nào?"

Nếu không nhắc đến, Dung Nhân còn chẳng nhớ là sắp đến tết. Mấy năm gần đây, Dung Nhân không mấy để ý đến chuyện này. Hồi ông bà nàng còn ở Thành phố A, cả nhà thường đến đây ăn cơm đoàn viên. Hồi đại học, nàng thường rủ bạn cùng phòng và bạn học ở lại trường. Sau khi tốt nghiệp, nàng thường bay đến Thượng Hải thăm họ hai năm đầu, nhưng mấy năm gần đây thì không còn nữa. Cùng lắm thì nàng cũng chỉ gọi video chào hỏi và gửi quà cho các trưởng bối. Còn bản thân... Dung Nhân vẫn ở nhà. Bạn bè hẹn nàng sẽ đi dạo, không có thì thôi.

Tết còn một khoảng thời gian, Dung Nhân chẳng có kế hoạch gì, chỉ nói qua loa: "Còn sớm, không cần vội."

"Cô có về nhà không?"

"Đây là nhà tôi."

"Tôi hỏi đến lúc đó cô có rảnh không, ăn Tết với gia đình hay một mình."

"Đều có khả năng."

Ôn Như Ngọc tức giận, những lời đề nghị của cô đều vô ích, mọi ám chỉ công khai của cô đều như đàn gảy tai trâu. Dung Nhân chính là đang cố ý giả vờ. Ôn Như Ngọc cười cười, cắn răng, vui vẻ nói. "Cô đúng là đồ đầu gỗ, đầu óc đần độn, nói cái gì cũng không hiểu."

Dung Nhân vẫn bình thản ung dung, mặc cô muốn nói gì thì nói.

Đã mười một giờ ba mươi, không còn sớm.

Lúc này Dung Nhân muốn tiễn Ôn Như Ngọc đi. Ngay từ đầu Ôn Như Ngọc đã không định ở lại, giờ mọi chuyện đã giải quyết, cô liền tự giác không làm phiền Dung Nhân, làm phiền giấc ngủ của nàng.

"Vậy tôi đi đây."

"Được."

"Hẹn gặp lại."

"Dong dài."

Xua xua tay, Ôn Như Ngọc đã thực sự rời đi, thẳng thắn lưu loát.

Dung Nhân vẫn đứng trên ban công nhìn người kia xuống cầu thang, đi ra sân trước... Đến lối vào hẻm, Ôn Như Ngọc đã khuất bóng, Dung Nhân đều thu hết tình hình bên dưới vào tầm mắt. Khi nàng hoàn hồn lại, một bao thuốc lá bỗng dưng xuất hiện trên bàn trà.

Đó là bao thuốc đang hút dở dang của nàng, ban đầu được đặt trên ghế sofa phòng khách, nhưng Ôn Như Ngọc đã tìm thấy và đặt lên đó từ lúc nào.

Nàng nhìn hộp thuốc, một điếu thuốc đã được rút ra khỏi hộp, nằm trên đó, rõ ràng là có người cố ý làm vậy. Dung Nhân sững sờ, nàng chậm rãi cầm điếu thuốc trắng thon dài lên, nắm trong lòng bàn tay, vô thức nắm chặt.

...

Một giấc ngủ yên bình kéo dài đến tận bình minh, bóng tối tan biến, báo hiệu một ngày nắng đẹp mang theo làn gió nhẹ.

Thứ Hai là thời điểm bận rộn nhất trong tuần của Kafa. Ngay cả trước khi cửa hàng trực tuyến mở, hơn hai mươi đơn đặt hàng trực tuyến đã bị tồn đọng, chủ yếu là từ khách hàng quen. Việc nhận hàng trực tiếp từ cá nhân rất hiếm, hầu hết các đơn hàng đều được giao đến công ty.

Kiều Ngôn đến trước, thậm chí còn trước cả Dung Nhân. Khi Dung Nhân xuống lầu, Kiều Ngôn đã bận rộn nướng bánh mì. Cửa hàng vừa ra mắt suất combo giảm giá mạnh, bánh mì thịt xông khói mới vừa được ra mắt, rất được ưa chuộng. Nếu hôm nay không lanh lẹ tay chân thì sẽ không kịp.

Dung Nhân vừa mặc tạp dề vừa bước vào trong, cầm lấy phiếu đặt hàng quét qua một lượt và ghi nhớ đại khái. Nàng sẽ hoàn thành đơn đặt hàng trước mới chuyển sang việc khác.

"Chào buổi sáng," Kiều Ngôn nói, tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết.

"Chào buổi sáng," Dung Nhân nói, đeo mặt nạ trong suốt. "Bản thảo thế nào rồi? Hoàn thành chưa?"

"Chưa, em vừa mới hoàn thiện phác thảo, sẽ tô màu trong ngày, còn chỉnh sửa một vài chi tiết."

"Vui như vậy, đơn này bao nhiêu?"

Kiều Ngôn không giấu được cảm xúc. Tuy chưa nhận được tiền, nhưng miệng nàng như muốn kéo dài đến tận mang tai. Nàng giơ một ngón tay lên, híp mắt lại mỉm cười. "Lần này có thể coi là chừng này, chờ em nhận được tiền nhuận bút sẽ đãi mọi người một bữa ăn khuya. Mỗi người đều có phần, không cần khách khí, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài ăn."

Dung Nhân nói, "Nhiều vậy, gần đôi số tiền trước đây."

Kiều Ngôn vừa làm việc vừa kể lại câu chuyện về đơn hàng này. Những người làm nghề tự do rất phân hóa, Kiều Ngôn thuộc nhóm người kiếm tiền sống tạm thuận tiện kiếm thêm chút tiền lẻ, sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng thỉnh thoảng cũng kiếm được một khoản kha khá, hơn cả lương tháng của một người bình thường. Kiều Ngôn đang làm việc cho một công ty mỹ thuật, một bộ sưu tập tác phẩm của nàng ấy sắp được xuất bản. Còn một chặng đường dài phía trước, dự toán nhận được tiền sớm nhất là nửa năm sau.

Thời đại báo in đã qua, kiếm tiền bằng vẽ vẫn dễ dàng hơn qua mạng ba chiều. Tuy nhiên, xuất bản không chỉ là kiếm tiền, mà còn là việc thị trường công nhận năng lực của họa sĩ.

Đây không phải lần đầu tiên Kiều Ngôn được xuất bản, nhưng nàng vẫn rất vui mừng. Không biết ý tưởng nàng nói Dung Nhân có hiểu hay không, có thể là hiểu được đại khái, nhưng không hiểu rõ chi tiết.

Tất cả đơn đặt hàng đều đã hoàn tất, giao hàng trước chín giờ, khách hàng trực tuyến vẫn liên tục đến. Cả buổi sáng bận bịu đến chân không chạm đất, xoay quanh khắp nơi.

Buổi trưa chỉ kịp ăn một miếng cơm. Sau bốn giờ, khách hàng đã thưa dần, các đơn hàng cũng thưa thớt. Kiều Ngôn nghĩ tới buổi hẹn hò tối qua, tán gẫu về những chuyện xảy ra sau đó.

Dung Nhân nói: "Không có gì, bình thường thôi."

Kiều Ngôn khó hiểu: "Không có chút rung động nào sao?"

"Bình thường."

"Là ý gì? "

"Khi ở chung, chị không có cảm giác gì cả."

"Chính là không rung động, có thể hòa hợp, nhưng như là bạn bè bình thường, không phải người yêu, không có tình yêu."

"Hẳn là vậy."

"Vậy thì chắc là hỏng rồi, không thể thành."

Kiều Ngôn là người ngoài cuộc, hiểu rõ tình hình hơn người trong cuộc, là bậc thầy về cảm xúc, lời nói sắc bén mà chuẩn xác. Nàng thở dài hai tiếng, cảm thấy khá tiếc nuối. Nàng rất xem trọng Chúc Song, hy vọng họ có thể thành đôi.

Dung Nhân nói: "Vốn dĩ chỉ là thử tiếp xúc thôi, không thành cũng có thể làm bạn."

Kiều Ngôn thở dài: "Cô ấy cũng rất tốt, không suy nghĩ lại một chút sao?"

Dung Nhân nhếch môi: "Hình như em hiểu rất rõ."

"Đương nhiên rồi, em tìm Chu..." tên đối thủ một mất một còn vừa đến miệng, Kiều Ngôn miễn cưỡng nuốt trở vào, không muốn nhắc đến đối phương. "Em tìm người hỏi thăm, người ta đúng là bạch phú mỹ hàng thật giá thật, gia cảnh tương đối thâm hậu, lại còn cực kỳ ưu tú. Người này như nào cũng tuyệt đối hiếm có, nếu chị bỏ lỡ cơ hội này, chị sẽ không bao giờ tìm được người nào khác giống như cô ấy nữa."

Dung Nhân tán đồng: "Ừm, khả năng cao là sẽ không tìm được người nào giống như cô ấy nữa."

Nói tới nói lui, đây cũng là sự thật, nàng không có cảm giác cũng là sự thật. Dung Nhân không phải kiểu người thấy đối phương có điều kiện liền hẹn hò, thành thì thành, không được thì không được, không muốn dây dưa khi không có chút cảm giác nào.

Chờ thong thả, nàng nhắn tin WeChat cho Chúc Song xin địa chỉ.

Chúc Song không nghĩ nhiều, ngộ nhận là muốn làm gì, kết quả là Dung Nhân trả lại quà, cuối cùng vẫn là từ chối nhận.

Món quà này thật sự rất có giá trị, có thể đối với Chúc Song chẳng tính là gì, mua món đồ này chẳng khác nào mua một cái bánh bao trên đường. Nhưng Dung Nhân cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường với mức sống tạm ổn, nàng không thể nhận một món quà sáu con số mà không chút gánh nặng, áp lực quá lớn.

Không biết là do nàng ấy quá bận rộn công việc nên không thể xử lý chuyện này, hay có lẽ là khó chịu vì Dung Nhân liên tục từ chối, món quà đã được giao và ký nhận, nhưng Chúc Song không trả lời tin nhắn WeChat của nàng, vẫn im lặng.

Cùng ngày hôm đó, Chúc Song không trả lời, trái lại Cao Nghi gọi hai lần. Cả hai lần Dung Nhân đều đang ở quầy bánh, điện thoại tắt âm để ở ngoài nên không trả lời ngay.

Cao Nghi nhắn tin: "Đang bận sao?"

Cao Nghi: "Có thời gian thì gọi lại cho em."

Cao Nghi: "Có việc, không lừa chị."

...

Đứa nhỏ đã quen gửi tin nhắn dồn dập. Không bao lâu, hơn chục tin nhắn gửi đến, bao gồm cả những tin nhắn ngắn. Dung Nhân mở khóa điện thoại nghĩ rằng có chuyện gì nghiêm trọng, nào ngờ Cao Nghi chỉ muốn ở lại qua đêm vào cuối tuần.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Cao Nghi đoán Dung Nhân sẽ không cho mình đến. Cô đã học được bài học, không lấy cứng đối cứng, miệng đầy bảo đảm: "Không được ở đó thì buổi tối em sẽ về trường."

Dung Nhân không mắc lừa: "Khi nào rảnh chị có thể đến trường thăm em, trong cửa hàng có khách, lúc đó chị không thể chăm sóc em được."

Cao Nghi: "Chị làm việc của chị đi, không cần lo cho em, em chỉ đến thăm chị thôi."

Dẫm lên vết xe đổ là ở đó, lần trước Cao Nghi cũng viện cớ như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn nhất quyết ở lại hai ngày. Dung Nhân từ chối định cự tuyệt, nhưng Cao Nghi nhanh chóng nhắc đến cô cả: "Dì bảo em đến tìm chị, không tin chị hỏi dì ấy đi."

Cao Nghi không nói dối, cô cả thực sự đã kêu cô đến. Cô cả lo lắng cho đứa trẻ, biết Cao Nghi chưa quen với thành phố A, cũng thấy những khó khăn mà Dung Nhân phải đối mặt khi điều hành cửa hàng, cảm thấy hai người nên đến thăm nhau thường xuyên nên đã để Cao Nghi đến.

Cao Nghi đáp: "Dì cũng gửi cho chị một ít đồ, bảo em mang đến."

Dung Nhân gọi điện cho cô cả để xác nhận, chỉ sau khi xác nhận mới cho Cao Nghi đến.

Kiều Ngôn hỏi: "Nếu không khi nào em ấy đến thì em đãi mọi người, vừa vặn mọi người đều ở đây."

Dung Nhân lắc đầu từ chối: "Em ấy chỉ đến ban ngày thôi, buổi chiều còn phải đi học nên không thể đi ăn được, không kịp thời gian."

"Buổi tối lại về, cũng không kém bao nhiêu, chị vội vàng đuổi em ấy làm gì?"

"Quên đi."

Không hiểu sao Dung Nhân lại như vậy, Kiều Ngôn không hỏi thêm, chỉ nói: "Được rồi, để lúc khác lại nói."

Thứ Sáu, Cao Nghi không có tiết, ban đầu định cuối tuần ghé qua, nhưng cô không nhịn được mà đến sớm hơn.

Lúc đó, Kafa vẫn chưa mở cửa, Dung Nhân vẫn đang ngủ. Bị chuông cửa đánh thức, nàng nghĩ là có khách.

Cao Nghi có mã số và dấu vân tay, cô là cố ý muốn tìm cảm giác tồn tại. Dung Nhân vừa mới ngồi dậy thì cửa phòng mở ra. Cao Nghi ném ba lô sang một bên, cởi giày rồi thay dép lê, chân trần bước tới, bịt mắt Dung Nhân lại, áp sát vào lưng cô: "Đoán xem em là ai."

Đứa trẻ áp sát cả người vào người nàng, còn thì thầm vào tai nàng. Nhiệt độ và sự mềm mại sau lưng kéo tới, Dung Nhân trầm mặt, lạnh giọng quở trách: "Buông ra, ra ngoài."

Cao Nghi không chịu buông ra, còn dựa gần hơn, quen với vẻ nghiêm túc của nàng, cô vẫn bất động.

Dung Nhân kéo tay cô ra, không chút biến sắt nắm lấy chăn che ngực rồi đánh cô một cái.

Cao Nghi bị đau, bất mãn oán trách: "Sao chị hung dữ với em, còn đánh người, chỉ đùa một chút thôi, sao chị lại nhỏ nhen thế?"

"Ra ngoài ngay."

"Không."

"Cao Nghi..."

"Cái gì?"

Dung Nhân nổi giận: "Muốn ở lại thì ngoan ngoãn một chút, nếu không lát nữa chị đưa em về trường đấy."

Cao Nghi bĩu môi buông ra: "Được rồi được rồi, ra ngoài thì ra ngoài. Vừa gặp mặt đã khó chịu, lúc nào chị cũng uy hiếp em như vậy, vô vị."

"Đóng cửa lại."

"Ò."

"Tránh xa ra một chút."

"Em không làm gì chị cả, nghiêm trọng như vậy..."

Cao Nghi vừa đi, cửa lập tức bị khóa. Dung Nhân mặt mày âm trầm, vội vàng tìm quần áo thường ngày mặc vào.

Mới hơn 7 giờ sáng Cao Nghi đã bắt xe đến, cô vẫn chưa ăn sáng, ra ngoài đi xung quanh tìm đồ ăn vặt. Thấy khoai tây chiên Kiều Ngôn đưa hai ngày trước, cô xé một túi ăn hai miếng. Ánh mắt chậm rãi nhìn quanh phòng, không thấy đồ mới của phụ nữ trong phòng, cô liền thu hồi ánh mắt, ngồi phịch xuống ghế sofa.

Dung Nhân vào phòng tắm rửa mặt, khi trở ra, sắc mặt vẫn còn đen, nàng hỏi: "Em đến sớm vậy, không phải đi học sao? Trốn học à?"

"Không có trốn học, đừng nói oan em. Hôm nay em không có tiết, giáo viên có việc bận nên chuyển tiết sang thứ Hai tuần sau," Cao Nghi nói, ngồi khoanh chân, cô cầm cốc nước của Dung Nhân uống, khi cốc cạn lại mở một chai nước trái cây. "Đến sớm không được sao? Em có thể giúp chị làm việc, chia sẻ gánh nặng."

Dung Nhân nói, "Không cần em làm, cửa hàng có nhân viên trực."

"Không cần thì thôi."

Bất lực, Dung Nhân cố gắng mặc kệ cô, ném cho cô một nghìn tệ như thường lệ, bảo cô cứ đi mua sắm, muốn mua cái gì thì mua, đừng đến đây gây thêm phiền.

Cao Nghi không nhận tiền, ném trả lại trước mặt nàng, không chịu đi. Cô cầm lấy ba lô, mở ra, lấy từng thứ mà cô cả gửi, đặt lên bàn trà.

Hai hộp tổ yến nhập khẩu và các loại thực phẩm chức năng.

"Dì nói chúng ta cùng ăn, để đồ ăn ở chỗ chị, lần tới khi nào chị làm xong thì em lại đến." Cao Nghi tự tin sắp xếp mọi việc, đã lên kế hoạch từ trước. "Nhiều như vậy một lần không thể ăn hết, còn lại đừng đem cho người khác, mang từ xa về rất phiền phức, đừng lãng phí lòng tốt của dì."

Dung Nhân giả vờ như không nghe thấy gì, điều này không hợp ý nàng.

Cao Nghi vẫn bình tĩnh, không hề tức giận vì bị phớt lờ. Cô dựa vào ghế sofa như người không xương, sau đó mở ngăn kéo bàn trà, định ném đồ vào.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc váy trong ngăn kéo - chiếc váy mà Dung Nhân đã tìm kiếm rất lâu mấy ngày trước, cũng là chiếc váy mà Ôn Như Ngọc đã để lại khi về đây ngủ qua đêm, cô liền ngẩn người. Biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi, nụ cười biến mất trong nháy mắt.

Chưa từng thấy Dung Nhân mặc váy như thế này, Cao Nghi lập tức nhận ra chủ nhân là người khác, cô không vui, hỏi thẳng: "Của ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro