Chương 17

Từ sáng thức dậy, Dung Nhân đã bận rộn công việc. Đừng nói đến vào WeChat, thậm chí nàng còn chưa động đến điện thoại. Lần trước nàng đã cho người kia vào sổ đen, lời mời kết bạn đã hết hạn từ lâu.

Trước mặt Kiều Ngôn, Dung Nhân cúi đầu làm việc, vẻ mặt tự nhiên, bình thản giống như giữa nàng và Ôn Như Ngọc không hề có chút liên quan gì, nàng gật đầu đáp: "Chị biết rồi, tối xem sau."

Kiều Ngôn chỉ đang chuyển lời, không hỏi cụ thể, nàng nói: "Hình như có việc, lúc sáng em đang trên đường đến đây thì chị ấy gửi tin nhắn. Em định đến nơi sẽ nói với chị nhưng chạy tới chạy lui lại quên mất."

Dung Nhân nói: "Không sao, chị sẽ liên lạc lại với cô ấy sau."

"Không vội, hẳn là chị ấy cũng bận, sáng nay đã lên máy bay rồi."

Nàng cứ tưởng Ôn Như Ngọc đã đi công tác hai ngày trước, kết quả là hôm nay mới đi. Tuần này Dung Nhân toàn tâm toàn ý trông coi cửa hàng, không để ý mấy chuyện vặt vãnh này nên hoàn toàn không biết.

Kiều Ngôn nhắc tới vài câu, ý tứ là lần này Ôn Như Ngọc không đi một mình. Cô còn dẫn theo những người bạn khác, chẳng hạn như Chu Hi Vân. Nghe có vẻ là một chuyến đi khá quan trọng, có sức ảnh hưởng lớn.

Chu Hi Vân là hàng xóm lâu năm và cũng là oan gia của Kiều Ngôn, cũng là một phú nhị đại chính hiệu. Dung Nhân không biết rõ người kia có tiền đến mức nào, nhưng theo lời Kiều Ngôn, gia đình Chu Hi Vân có một công ty, mẹ cô ấy - Chu Tuệ Văn là một nữ cường nhân, tuyệt đối không thiếu tiền.

Ôn Như Ngọc và Chu Hi Vân thân thiết như vậy, chắc hẳn cũng chẳng kém gì.

Trước đây Dung Nhân không mấy để ý đến chuyện này, khi biết Ôn Như Ngọc sẽ đến thành phố Vân Bắc, nàng cho rằng đó chỉ là một chuyến công tác bình thường. Nhưng giờ thì tựa hồ không phải vậy, hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.

"Chẳng phải Chu Hi Vân mới gia nhập Tập đoàn Ích Phong cách đây không lâu sao? Bọn họ quen nhau như thế nào? Công ty của bọn họ là hợp tác với nhau sao?" Dung Nhân nhẹ nhàng hỏi.

Kiều Ngôn cũng không biết, nàng không biết gì cả, cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.

Hai người nói chuyện phiếm, Cao Nghi nghe lén, một lúc sau mới đi ra quầy thu ngân bên ngoài. Sau khi Kiều Ngôn ra ngoài, cô thuận thế hỏi: "Chị Kiều Kiều, hai người đang nói về ai vậy?"

Kiều Ngôn rửa tay, chuẩn bị pha cà phê: "Em đang hỏi ai?"

"Ôn gì đó?"

"Ôn Như Ngọc sao?"

"Vâng."

"Làm sao?"

"Không có, hình như em chưa từng nghe hai chị nhắc đến chị ấy, em cũng không quen biết chị ấy."

Kiều Ngôn nói: "Xem như là một người bạn, là chủ một quán bar trên con phố này. Chị ấy không thường xuyên đến đây, đương nhiên là em không biết chị ấy, em chưa từng gặp chị ấy."

Cao Nghi đi thẳng vào vấn đề: "Chị ấy với chị em có quan hệ gì?"

Kiều Ngôn không hiểu, sững sờ trước câu hỏi: "Với chị em?"

Cao Nghi gật đầu: "Vâng, là người theo đuổi sao?"

"Nào có? Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?" Kiều Ngôn cười, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, nàng giúp làm rõ, giải thích: "Chị em không quen chị ấy, không có chuyện như vậy. Ôn lão bản là... người quen của bạn chị. Trước nay chỉ nói chuyện với chị em vài lần nên không phải kiểu quan hệ đó đâu."

Cao Nghi sững sờ: "Vậy tại sao chị ấy lại tìm chị em còn muốn kết bạn?"

"Chị không biết, hỏi chị em mới biết. Nhưng người theo đuổi chị em không phải là chị ấy, em nhầm rồi."

"Em cứ tưởng là người chị nói trước đó."

"Không phải, sao có thể."

"Thật sao?"

"Còn có thể là giả sao? Lừa em làm gì? Được rồi, đừng hỏi về chị em nữa, hôm nay em cứ hỏi mấy chuyện kỳ quái."

Kiều Ngôn đầy miệng bảo đảm, lời thề thốt cũng rất thuyết phục. Mặc dù Cao Nghi cảm thấy nghi hoặc, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô vẫn chọn tin Kiều Ngôn.

Buổi chiều thứ Sáu khá yên tĩnh. Dung Nhân chủ động giao hết đơn hàng trực tuyến cho cửa hàng. Trước nay đều là mấy người Dương Dương làm, Kiều Ngôn thấy hành vi của Dung Nhân hơi bất thường, nhưng cuối cùng nàng không can thiệp, giả vờ như không để ý.

Cả buổi chiều Cao Nghi ngồi co quắp trên ghế ở ban công tầng hai, nằm ngửa chơi game di động. Dung Nhân vừa đi liền nằm xuống, giết thời gian trong khi chờ nàng trở về.

Cuối cùng, Cao Nghi ở lại đến tối. Khi gần sáu giờ, cũng không thể cứ thế cho cô về trường. Dung Nhân vẫn im lặng, cố tình lạnh nhạt với Cao Nghi. Cao Nghi cũng cứng đầu ở đó không nhúc nhích, không có dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ thu dọn đồ đạc trở về. Tiếp tục giằng co sẽ không có biện pháp, cho nên Kiều Ngôn đã đưa ra quyết định cuối cùng là lôi kéo hai chị em cùng với nhân viên cửa hàng đến một cửa hàng lâu đời gần tiểu khu Tây Kinh để ăn thịt xiên.

Dung Nhân không lái xe, cho nên Kiều Ngôn lái xe đưa Cao Nghi trở lại Đại học A, còn những người khác đi taxi.

Cao Nghi không muốn về Đại học A. Ngày mai và ngày kia là ngày nghỉ, cô còn muốn đến Kafa. Tiếc là tiểu khu Tây Kinh lại gần Đại học A hơn, tối hôm đó cô đã hứa sẽ về ký túc xá, nên không có lý do gì để về Kafa, đành phải nghe theo sắp xếp.

Nếu cô nuốt lời, cuối tuần này cô sẽ không được đến nhà cũ. Dung Nhân là người trọng chữ tín, không đủ kiên nhẫn để chiều theo ý cô.

Dung Nhân đang trên đường về nhà cùng một nhân viên cửa hàng ở đường Thiên Thành. Về đến nhà, cả ngày nàng quên mất Ôn Như Ngọc. Nàng mở điện thoại lên WeChat, nhưng vẫn chưa nhận được lời mời kết bạn mới nào. Nàng tự nhiên cho rằng đối phương chưa liên lạc với mình.

Chúc Song trả lời tin nhắn vào khoảng mười một giờ đêm, giữ thể diện không dây dưa, rút lui đúng lúc: "Em đã nhận được hàng rồi."

Nàng đính kèm một bức ảnh chụp món hàng.

Dung Nhân đáp: "Xin lỗi."

Chúc Song đáp: "Xem ra là em đã ép chị quá mức, em không nên nôn nóng như vậy. Nếu không có quá trình thì có chút khó chấp nhận."

Dung Nhân đáp: "Em rất tốt, là vấn đề của tôi."

Chúc Song đáp: "Đừng cảm thấy có lỗi, trong lòng em nắm chắc, không đáng."

Đối mặt với câu trả lời thẳng thắn và thành thật này, Dung Nhân bối rối không biết nên làm gì tiếp theo, cảm thấy rất lúng túng.

Chúc Song hỏi: "Thật sự không thử một lần sao?"

Dung Nhân khéo léo từ chối, có chút lòng vòng.

Chúc Song không biết nên khóc hay nên cười. "Lại muốn nói em rất tốt sao? Em cũng không biết hoá ra mình tốt đến vậy."

Dung Nhân: "Ừm."

Chúc Song: "Nếu không thể làm người yêu, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn. Nếu lần này chị không chấp nhận thì em sẽ không làm khó chị nữa. Nhưng dù sao đi nữa, chị là người rất tốt, đừng để chuyện này phá hỏng tình bạn của chúng ta."

Dung Nhân: "Được."

Chúc Song: "Món quà đó, dù là bạn bè thì chị cũng có thể nhận."

Dung Nhân: "Quá đắt."

Chúc Song: "Chị đúng là cứng đầu mà."

Cầm được thì cũng buông được, Chúc Song cũng không nài nỉ. Hai bên chỉ theo lệ thường, mọi chuyện kết thúc, không hề có thêm bất kỳ động tĩnh gì.

Hai ngày cuối tuần tiếp theo, Cao Nghi đều từ trường học đến, lúc nào cũng đến Kafa phụ giúp.

Trùng hợp là cả tuần đó Dung Nhân và Kiều Ngôn đều ở đó, hai ngày trôi qua trong yên bình, không có thêm mâu thuẫn nào. Tối Chủ nhật, Dung Nhân lái xe đưa Cao Nghi đến cổng sau trường Đại học A. Khi gần đến nơi, Cao Nghi không lý do nói: "Bọn họ đều không hợp với chị."

Dung Nhân nghe rõ không sót một chữ, nhưng lại lờ đi.

Cao Nghi nhắc đến người yêu cũ, người mà cô đã ghét từ lâu, nhưng cô vẫn phán xét trước mặt nàng: "Đáng lẽ hai người nên chia tay từ lâu, cô ta với chị không cùng một đường."

Dung Nhân tỏ vẻ thờ ơ, không hề tức giận khi cô vượt quá giới hạn, nàng nhạt thanh nói: "Em im lặng được không? Đừng xen vào chuyện của chị, cố gắng học tập chăm chỉ đi."

"Em không có xen vào chuyện của chị," Cao Nghi nói, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, cảm thấy uất ức. "Sao em lại xen vào chuyện của chị chứ..."

Xuống xe.

Dung Nhân trầm ngâm một lát, lần đầu tiên trong đời nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tập trung học hành đi, năm sau thi cao học rồi cố gắng chuyển trường về Thượng Hải. Thành phố A không thể so sánh với nơi đó, em nên suy nghĩ kỹ một chút. Em đã 21 tuổi rồi, không phải là thiếu niên muốn làm gì thì làm. Tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, đừng lúc nào cũng để cô bận tâm."

Nói xong, không cho Cao Nghi cơ hội phản bác, nàng đóng cửa xe lại rồi lái xe về.

Cao Nghi đứng bên đường với vẻ mặt u ám và phức tạp, những cảm xúc khác trong mắt cô càng trở nên rõ ràng hơn.

Sau khi đưa đứa nhỏ đi, cửa hàng trở lại trạng thái ban đầu, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Dung Nhân phụ trách cửa hàng trong ba ngày tiếp theo. Kiều Ngôn nghỉ phép không đến, hai người vẫn giữ liên lạc trực tuyến.

Dung Nhân bận rộn quản lý cửa hàng một mình, Kiều Ngôn chỉ nhắn tin cho nàng hai lần duy nhất: Truyền lời cho Ôn Như Ngọc.

Lần đầu tiên, Kiều Ngôn hỏi: "Chị đã thêm chị ấy chưa?"

Dung Nhân: "?"

Kiều Ngôn: "Người bận rộn, sao chị lại hay quên thế? Ôn lão bản tìm chị, không nhớ sao?"

Dung Nhân: "..."

Dung Nhân: "Chị quên."

Kiều Ngôn nhắn lại: "Vậy chị thêm chị ấy đi."

Dung Nhân không thêm, vì vốn dĩ nàng chưa từng nói sẽ thêm đối phương.

Lần thứ hai, khi trời vừa sáng, Kiều Ngôn thúc giục: "Chị đã thêm chị ấy chưa?"

Dung Nhân: "Chờ đã."

Kiều Ngôn sốt ruột nói: "Aiz, chị thêm chị ấy trước đi, người ta đang đợi."

Dung Nhân: "Được."

Đương nhiên lại không thêm.

Ôn Như Ngọc nhắn tin cho Kiều Ngôn, nói muốn trả lại tiền, Kiều Ngôn cũng tin không nghi ngờ gì. Cô nàng này nhiệt tình đến mức còn gọi điện cho Dung Nhân.

Không chịu được, Dung Nhân xóa tên người kia trong sổ đen, tìm số điện thoại rồi gửi yêu cầu.

Đối phương lập tức đồng ý, gần như vừa gửi đi liền chấp nhận. Nhìn hộp thoại trò chuyện phía trên, Dung Nhân im lặng, đầu ngón tay giật giật, chờ đối phương lên tiếng trước.

Quả nhiên Ôn Như Ngọc đến trả tiền, chuyển 1.888 tệ, còn rất hào phóng: "Phí giặt lần trước."

Dung Nhân rũ mắt, gõ nhẹ màn hình: "Chưa giặt."

Ôn Như Ngọc giả vờ: "Vậy à, tôi nhầm."

Phớt lờ giả vờ diễn kịch vụng về của người kia, Dung Nhân nói: "Cô vẫn chưa lấy đồ."

Ôn Như Ngọc thành thật, không cần hỏi đã tự thú: "Hình như tôi để quên trên bàn trà rồi."

Không cần nói cũng biết ai đã nhét chiếc váy vào ngăn kéo bàn trà, kết quả chỉ cần liếc mắt đã biết.

Dung Nhân: "..."

Ôn Như Ngọc mặt dày nói: "Vậy lần sau tôi lấy."

Dung Nhân: "..."

Ôn Như Ngọc: "Đừng giận, tôi thật sự không cố ý."

Sau khi nhận tiền chuyển khoản, Dung Nhân cũng không thèm nói chuyện, để điện thoại lại đi rửa mặt, xong việc mới quay lại.

Nàng kiểm tra tin nhắn trước khi đi ngủ.

Ôn Như Ngọc rất biết điều, không làm phiền nàng, chỉ để lại hai tin nhắn.

Một là tin nhắn văn bản: "Xin lỗi, đừng giận."

Tin nhắn còn lại là một tin nhắn thoại ngắn gọn được gửi mười phút sau đó.

Nàng nhấn vào.

Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm thấp, chậm rãi nói: "Dung lão bản đại nhân đừng chấp tiểu nhân..., có thể để ý đến tôi một chút được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro