Chương 18

Vẫn không để ý đến đối phương, nàng đặt điện thoại xuống rồi ném lên tủ đầu giường.

Dung Nhân đã mệt mỏi, nàng đã làm việc liên tục ba ngày, trời đã gần sáng, ngày mai phải ra ngoài mua nguyên liệu. Nhiều chuyện lặt vặt nên nàng phải dậy từ bảy giờ. Nàng không có thời gian nói chuyện với người này, thêm bạn coi như để giải quyết "phiền phức", tránh cho Kiều Ngôn nhắn tin qua lại gây ra phiền phức khác.

Ôn Như Ngọc không nhắn thêm nữa, rất có chừng mực. Tin nhắn đã gửi đi là được, nàng có trả lời hay không cũng không quan trọng.

Dù sao, cô cũng không nghĩ tới là nàng sẽ trả lời.

Đầu tháng Sáu, nhiệt độ tiếp tục tăng. Thành phố A đón nhận khí hậu thích hợp nhất trong năm. Nhiệt độ khoảng 20 độ, không quá lạnh cũng không quá nóng. Mưa ít, nắng ấm, trời trong lành, cả ngày dễ chịu khoan khoái.

Trái ngược với thời tiết nắng đẹp, việc kinh doanh của cửa hàng khá trầm lắng vào thời điểm này trong năm. Thứ nhất, tháng Sáu có rất ít ngày nghỉ lễ bán hoa, nên lợi nhuận thấp, thậm chí còn có nguy cơ lỗ. Mặt khác, thời kỳ buồn ngủ mùa xuân đã qua, doanh số bán cả đồ uống nóng lẫn đồ uống lạnh đều ở mức trung bình, đơn hàng trực tuyến đều giảm dần. Trái lại, món tráng miệng và bánh mì lại bán chạy hơn.

Dung Nhân mang theo Dương Dương cùng đi nhập hàng, nhưng họ không lái xe đến lấy hàng. Mà là đi thương lượng giá cả và số lượng với nhà cung cấp - nói trắng ra là ký hợp đồng.

Sau khi hợp đồng được thống nhất, nhà cung cấp sẽ giao hàng, không cần lái xe đến đây, này chỉ là thủ tục.

Ký hợp đồng xong quay về, hai người đến đường Thiên Thành lúc hơn 11 giờ. Quán khá vắng khách, chỉ có sáu bàn ở tầng một và tầng hai. Kiều Ngôn đang nằm trên ghế ngoài ban công tầng hai chơi game, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Thấy nàng đến gần liền hỏi trước: "Quyết định nhanh vậy sao?"

Dung Nhân ngồi xuống ghế bên cạnh: "Lại không phải vấn đề gì lớn, không sao."

Hai người trò chuyện một lúc về các điều khoản cụ thể của hợp đồng mới ký. Lần này nhà cung cấp lại tăng giá. Thoạt nhìn thì có vẻ không đáng kể, nhưng tích lũy trong một năm thì không hề thấp. Đây không phải lần đầu tiên giá tăng, giá cả hiện tại đang tăng từng ngày, có khi tăng mạnh sau mỗi sáu tháng, có khi lại thay đổi sau mỗi hai hoặc ba tháng. Hơn nữa, việc ký kết hợp đồng không mấy hữu ích, nó chỉ kiểm soát được ngắn hạn chứ không thể kiểm soát dài hạn. Đôi khi, giá nguyên liệu thô tăng quá nhanh, các nhà cung cấp thường thay đổi ý định, vi phạm hợp đồng và yêu cầu tăng giá.

Chỉ là, việc thay thế nhà cung cấp hiện tại trong ngắn hạn là không khả thi. Suy cho cùng, Kafa là một doanh nghiệp nhỏ, độc lập, không có hậu thuẫn của thương hiệu lớn. Việc tìm kiếm một nguồn cung ứng ổn định, giá cả hợp lý và đảm bảo chất lượng đã là một thách thức. Hơn nữa, nhu cầu của Kafa nhỏ hơn nhiều so với các thương hiệu lớn, khiến các nhà cung cấp chỉ có biên lợi nhuận tối thiểu. Hiện tại, họ không chỉ có thể đàm phán mà còn không chắc chắn liệu có thể tiếp tục hợp tác lâu dài hay không.

Đây là một quyết định mang tính hai chiều, chứ không phải là một bên có thể quyết định.

Hai người kinh doanh cửa hàng này cũng đã mở ở nhiều chỗ, nhờ tòa nhà là tài sản của Dung Nhân, họ không phải lo lắng về tiền thuê mặt bằng. Nếu không, việc kinh doanh sẽ vô cùng khó khăn và đã đóng cửa từ lâu.

Kiều Ngôn thường là một người vô tư, giờ cũng lo lắng, thở dài liên tục: "Đúng là chất lượng không tương xứng với giá cả, mà chất lượng cũng không rẻ, chúng ta không thể tìm được cách nào tốt hơn, chúng ta thấp bé như trứng chọi đá, chỉ có thể mặc cho bọn họ làm thịt."

Dung Nhân dự định tháng sau sẽ đến Vân Nam. Tuy hạt cà phê dùng ở Kafa hiện đang được nhập khẩu, nhưng hạt cà phê Vân Nam thực sự ngon không kém gì nhập khẩu. Nàng sẽ cố gắng tìm nguồn cung ứng ổn định ở đó.

Kiều Ngôn thận trọng, có chút thiếu tự tin. "Phải đổi hạt sao? Khách hàng có mua không? Nếu họ không mua thì sao?"

"Thử trước xem sao, còn chưa chắc sẽ đổi, chỉ là đi xem thế nào," Dung Nhân nói, nàng vẫn chưa lên kế hoạch cụ thể, bản thân cũng không chắc chắn.

"Muốn em đi cùng không? Một mình chị ổn không."

"Không cần, em ở lại trông coi cửa hàng đi. Chị có người quen ở đó, chị có thể lo liệu."

"Khoảng khi nào chị đi?"

"Trước giữa tháng."

"Được, chị thấy tiện thì đi, em đều được, nếu chị cần em đi cùng thì báo trước nha."

Đơn giản trò chuyện chơi một ván xong, Kiều Ngôn xem giờ: "Ăn cơm chưa? Thương lượng xong là về ngay sao?"

Dung Nhân đáp: "Vẫn chưa, không đủ thời gian."

Cất điện thoại, Kiều Ngôn đứng dậy: "Vừa đúng lúc, đồ ăn mang về của Ôn Như Ngọc sắp tới rồi, chúng ta cùng ăn đi."

Văn Như Ngọc gọi đồ ăn mang về?

Dung Nhân nhìn về phía cửa. "Sao cô ấy lại gọi đồ ăn mang về?"

Kiều Ngôn đáp: "Đó xem như là phí cảm ơn em đã giúp chị ấy."

Chuyện gì thì quá rõ ràng, không cần phải hỏi.

Dung Nhân im lặng, hoá ra Ôn Như Ngọc lại biết dùng người như vậy.

Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. Vừa dứt lời, điện thoại của tài xế giao hàng reo lên. Hai túi đồ ăn lớn không thể giao cùng lúc, hắn phải chạy lên chạy xuống hai lần mới giao hết.

Ôn Như Ngọc mặt ngoài là đang cảm ơn Kiều Ngôn, nhưng cô đã gọi đủ cho cả nhân viên, lại còn từ một nhà hàng đặc sản địa phương dưới phố, giá cả hơi đắt. Bữa ăn này đắt hơn nhiều so với cơm Pháp mà Chúc Song đã mời nàng tối hôm trước.

Gà hầm hoa atiso, càng cua hoàng đế, cá hấp... thực đơn vô cùng phong phú, tổng cộng mười sáu món, gần như một bữa tiệc thịnh soạn.

Kiều Ngôn kinh ngạc, cứ tưởng đồ ăn cảm ơn của Ôn Như Ngọc chỉ là cơm Trung đơn giản, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.

Mấy nhân viên xúm lại, cứ tưởng bữa cơm này là đãi khách của hai bà chủ. Ban đầu, ai cũng uể oải, nhưng rồi mồm năm miệng mười kích động khi nhìn thấy những món ăn được bày biện trên bàn.

"Lão bản, chị phát tài rồi sao! Trời ạ!"

"Đây là cơm trưa hay là kết thúc một ngày? Ăn xong không làm nữa sao?"

"Mùi thơm quá..."

"Cua béo quá, nhìn là biết ngon rồi."

Không ai có mặt ở đó có thể đoán được bữa ăn của Ôn Như Ngọc là lời cảm ơn cho lời nhắn của Kiều Ngôn, hay có lẽ là một động cơ thầm kín nào khác. Dung Nhân rũ mắt xuống, là người bình tĩnh nhất.

Kiều Ngôn ấn đũa vào tay nàng, trước khi ăn đã mở máy ảnh chụp vội một loạt ảnh, gửi cho Ôn Như Ngọc: "Cảm ơn Ôn lão bản!"

Một trong những bức ảnh chụp Dung Nhân, ngồi ở góc bàn, mặc quần tây kết hợp với áo ngắn, tóc búi cao, khí chất nhẹ nhàng trưởng thành, vừa nhìn đã thấy ngay vẻ điềm tĩnh.

Một bên khác, ở thành phố Vân Bắc.

Ôn Như Ngọc vừa ra khỏi phòng họp, mở điện thoại ra xem qua. Cô nhìn chăm chú bức ảnh có Dung Nhân hai lần, sau đó nhàn đến hoảng, cô chuyển tiếp cho Dung Nhân.

Một tin nhắn hiện lên, Dung Nhân thấy ai gửi, lật úp điện thoại lại đặt lên bàn, động tác hoàn toàn tự nhiên.

Kiều Ngôn ngồi gần đó, nhận thấy không đúng nên liếc nhìn nàng. "Ai gửi vậy?"

Dung Nhân vẫn mặt không biến sắc. "Không có ai, chỉ là công việc thôi."

"Vậy sao chị không trả lời?"

"Trả lời sau, ăn trước đi."

Kiều Ngôn giảo hoạt nói: "Dạo này em luôn cảm thấy chị có gì đó không đúng, nhưng em không xác định được, có phải chị đang giấu em chuyện gì không?"

Dung Nhân phủ nhận. "Em cảm thấy sai rồi."

"Không thể nào, trực giác của em luôn chính xác."

Nàng gắp một miếng cá vào bát Kiều Ngôn, tránh ánh mắt của nàng ấy. "Mau ăn đi, đồ ăn nguội mất."

Ôn Như Ngọc cảm ơn nàng ấy không chỉ bằng cách gọi đồ ăn mang về, cô còn gửi tặng đặc sản Vân Bắc và quà lưu niệm, còn có những món quà giản dị như đồ khô và trà.

Hầu như ai cũng có phần, lúc nào cũng gửi ít nhất hai phần, trong đó có một phần cho Dung Nhân. Thậm chí có lúc ngay cả bà của Kiều Ngôn và cô Từ cũng có phần.

Kiều Ngôn thụ sủng nhược kinh, dù bình thường mặt dày hơn cả tường, nhưng lần này nhận quà nàng vẫn cảm thấy ngại ngùng, nàng nói với Dung Nhân: "Em không ngờ Ôn lão bản lại là người tốt bụng đến vậy. Này cũng quá nhiệt tình rồi, nhận quà của người ta nhiều như vậy em không biết phải đáp lễ thế nào."

Trong thời gian tặng quà, thỉnh thoảng người này sẽ gửi cho Dung Nhân một hai tin nhắn. Dù Dung Nhân không trả lời thì cô vẫn gửi.

Nội dung đều là những tin nhắn nhàm chán: Định vị, check-in, hình ảnh.

Cứ một hai ngày cô lại gửi một tin, nói phải đi công tác một tuần, nhưng thực ra cô đã ở Vân Bắc mười ngày rồi.

Mười ngày sau, hơn ba ngày không có tin tức gì, giống như cô đã biến mất khỏi trái đất. Nếu Kiều Ngôn không nhận được chuyển phát nhanh thì đã thực sự nghĩ rằng đối phương đã xảy ra chuyện gì.

Dung Nhân hiếm hoi trả lời: "."

Chỉ là một dấu chấm câu.

Đêm đó, Ôn Như Ngọc đột nhiên gọi video, bên này không bắt máy liền liên tục gọi, gọi mãi cho đến khi trả lời mới thôi.

Người ở đầu dây bên kia chắc hẳn đã uống rượu. Ôn Như Ngọc trông hơi say, hình như đang tham dự một sự kiện quan trọng, vì đang một mình mới cố tình gọi riêng cho nàng.

Dung Nhân định cúp máy, nghĩ rằng người này bị điên, đầu óc rối rắm mới gọi video. Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, nàng nhìn thấy cảnh tượng ở đầu dây bên kia, lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã dừng lại.

Kết nối video, cả hai đều không nói gì. Cuối cùng, Ôn Như Ngọc thấp giọng nói: "Tôi đi tìm em."

Dung Nhân không để ở trong lòng, thản nhiên đáp: "Tôi chỉ vô tình ấn nhầm màn hình thôi."

Nàng giải thích vì sao lại nhấc máy, giống như đó chỉ là vô tình.

Hai người không kịp nói vài câu, người kia đang bận, chẳng mấy chốc đã có người ra tìm Ôn Như Ngọc. Cuộc gọi video kết thúc vội vàng, thậm chí còn không kịp chào tạm biệt.

Dung Nhân dựa lưng vào ghế, cũng tránh mặt những người trong cửa hàng, ngồi trên bậc thềm phía sau một lúc. Nàng châm một điếu thuốc, áp đầu lưỡi vào vòm miệng, hít một hơi thật chậm rãi.

Đã lâu rồi nàng không hút thuốc, điếu thuốc nàng đang hút là điếu thuốc đối phương đã lấy ra lần trước.

Làn gió mát thổi tung mái tóc nàng. Hút thuốc xong, nàng vào nhà, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cuộc gọi video chưa từng để lại dấu vết.

...

Hành trình từ thành phố Vân Bắc đến thành phố A chỉ hơn bốn tiếng. Tính cả thời gian di chuyển, lái xe thực ra còn nhanh hơn bay.

Ngày hôm sau, Ôn Như Ngọc rời đi trước Chu Hi Vân và mọi người. Kế hoạch ban đầu là cùng bay về thành phố A, nhưng Ôn Như Ngọc lại rời đi sớm, tự đi chứ không đi cùng Chu Hi Vân và mọi người.

Đêm đó, trên tầng ba của căn nhà cũ, trong bóng tối, rèm cửa kéo kín, giác quan như được phóng đại... Dung Nhân sa vào trong đó, chăn bông phồng lên trước mặt, bóng tối mênh mông như thủy triều dâng trào, cuồn cuộn nuốt chửng nàng không chút thương tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro