Chương 19

Ôn Như Ngọc đến thành phố A vào khoảng chín giờ tối hôm đó, vào trung tâm thành phố và thẳng tiến đến đường Thiên Thành. Lúc đó, Kafa sắp đóng cửa, Kiều Ngôn đã về nhà lúc chín giờ. Vài nhân viên đã dọn dẹp xong và lần lượt rời ca làm việc. Cả ba tầng của căn nhà cổ đều sáng đèn, cửa hàng vắng tanh. Dung Nhân đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng người này lại đến ngay trước giờ đóng cửa, chỉ vài phút trước mười giờ, không quá sớm cũng không quá muộn.

Đi cả chặng đường dài như vậy, thuận theo tự nhiên quyết định nghỉ lại qua đêm.

Hành trình từ thành phố Vân Bắc đến thành phố A rất mệt mỏi, gần như không kịp ăn tối, chỉ ăn vội một bữa. Đến nhà cũ, không phí lời, cả hai đi thẳng vào chuyện chính.

Cửa chính đóng kín, đèn vẫn sáng cho đến tận khuya, rồi đến bình minh.

Nhiệt độ trong thành phố hôm nay vẫn còn mát mẻ, gió cũng bắt đầu nổi lên, mang theo hơi lạnh. Dung Nhân mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng chẳng bao lâu sau nó đã bị bỏ lại ở cầu thang, cũng không có cơ hội vào phòng mình ở tầng ba.

Giày dép, quần áo khác, thậm chí cả kẹp tóc nằm rải rác từ cầu thang đến cửa, cho đến tận phòng tắm.

Sàn phòng tắm bóng loáng bị đọng lại nước, vẫn còn ấm, ẩm ướt và bừa bộn.

Ánh sáng trắng từ trần nhà rọi thẳng vào mắt, làm lóa mắt, phơi bày tất cả.

Ấm áp, nóng bức, bị mắc kẹt trong trạng thái hôn mê, không thể thoát ra.

Chỉ có ánh đèn ở góc phòng này là tắt.

Ù ù—

Điện thoại của ai đó đang reo, có cuộc gọi đến.

Một lần, hai lần, không nhớ bao nhiêu lần, Dung Nhân mò mẫm tìm điện thoại, nhưng bị Ôn Như Ngọc ngăn lại, nắm lấy cổ tay nàng.

"Đừng nhúc nhích..."

Đó là điện thoại của Ôn Như Ngọc, đám người Chu Hi Vân gọi đến, hỏi cô đã thuận lợi đến nơi chưa, còn gửi tin tức về tiến độ cuối cùng của lần hợp tác này.

Sau vài lần cố gắng liên lạc, cô ngừng gọi, chỉ yêu cầu trả lời khi nào rảnh.

Điện thoại bị ném lên ghế, rơi xuống đệm mềm. Tiếng rung nhỏ dần, không còn quấy nhiễu nữa.

Dung Nhân ngửa đầu, Ôn Như Ngọc nâng cằm nàng lên, hô hấp của nhau giao thoa, như những sợi tơ rối vào nhau, không phân biệt được ai với ai.

Trong lúc mê man, Dung Nhân hạ giọng hỏi khẽ: "Không phải ngày mai mới về sao? Mọi việc xong hết rồi à?"

Ôn Như Ngọc ghé sát mặt nàng. "Đều xong rồi, còn lại giao cho Hi Vân."

"Còn tưởng không thuận lợi."

"Có một chút."

"Ừm."

"Hợp đồng suýt nữa thì không ký được."

Chuyến công tác này khó khăn hơn dự kiến. Các điều khoản và điều kiện hai bên đã thỏa thuận đang diễn ra thuận lợi nên ai cũng nghĩ lần này nắm chắc, chỉ là một bước đi mang tính chất tượng trưng. Nhưng khi đến thành phố Vân Bắc, mọi kế hoạch đều bị đảo lộn, thực tế phũ phàng hơn dự kiến rất nhiều. Đối tác vốn coi trọng dự án bỗng đổi ý, chần chừ không ký hợp đồng. Cả nhóm chờ đợi ở đó, hy vọng có cơ hội, chiêu đãi họ bằng đồ ăn thức uống và bồi tiêp người đại diện của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không thể quyết định hợp tác.

Nguyên nhân là do một đối thủ cạnh tranh đã can thiệp, dùng thủ đoạn gian trá để thỏa hiệp với đối tác trước khi họ đến, làm hỏng thỏa thuận tưởng chừng đã được quyết định.

Chuyện rất dài, nói chung cuối cùng là bà Chu Tuệ Văn đã đứng ra chạy đến gặp một vị lãnh đạo cấp cao phụ trách ở đó. Tình hình xoay chuyển, hợp tác được thúc đẩy trở lại, mọi việc hoàn tất mà không gặp trở ngại lớn nào.

Cuộc trò chuyện ngắt quãng, hai người không nói chuyện nhiều, giữa chừng còn có một khoảng lặng. Sự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hô hấp của mỗi người phả vào bên tai. Dung Nhân nằm ngửa, ánh trăng sáng rọi xuống mái hiên, dọc theo mái nhà đi vào cửa sổ, bị tấm rèm dày che khuất bên ngoài.

Đến lượt Ôn Như Ngọc hỏi nàng, không nói đến những chuyện khác, giống như cô biết rất rõ hành tung gần đây của nàng, cô hỏi thẳng: "Giữa em với Chúc Song có chuyện gì sao?"

Dung Nhân giả vờ không biết: "Tôi không hiểu chị đang nói gì."

Ôn Như Ngọc nói: "Sao em lại từ chối em ấy?"

"Ai nói với chị vậy?"

"Không ai cả, tôi tự tìm hiểu. Đừng đổi chủ đề, trả lời trước đi."

"Không có lý do gì cả."

"Thật sao?"

"Không phải chuyện của chị."

"Ngoại trừ chuyện này thì không còn gì để nói, mà tôi cũng không nói đó là chuyện của tôi."

"..."

Nàng càng không muốn nói chuyện không liên quan trong cuộc hội ngộ như thế này. Ôn Như Ngọc là người cố chấp, không dễ dàng bỏ qua: "Không phải em rất hài lòng với em ấy, gần như thành đôi, tiến triển rất tốt sao?"

Dung Nhân quay đi, rơi vào trong mềm mại, không nghe đi những lời lảm nhảm của cô.

Ôn Như Ngọc không có nhãn lực, nắm lấy cằm nàng, kéo lại không cho nàng trốn tránh.

Dung Nhân mắng cô: "Thần kinh."

Ôn Như Ngọc ừm một tiếng, giống như không hiểu nàng đang nói gì.

Kỳ thực, cô biết chuyện không thành giữa nàng và Chúc Song là từ chính Chúc Song. Sáng nay, Chúc Song đã đăng một bài đăng trên WeChat, chia sẻ cuộc sống thường ngày của nàng ấy ở một triển lãm nghệ thuật. Một trong những bức ảnh đi kèm có hình một người phụ nữ xinh đẹp, đó là người tổ chức triển lãm.

Bài đăng của Chúc Song có tổng cộng chín bức ảnh, thoạt nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng kẻ ngốc cũng có thể nhận ra Chúc Song không tuỳ tiện đăng những bức ảnh này, mà là là cố ý.

Hơn nữa, Ôn Như Ngọc lại là bạn WeChat của người phụ nữ tổ chức triển lãm. Cô ấy cũng đăng một bài cập nhật, cũng có cả Chúc Song trong ảnh, đặc biệt nhắc đến sự hiện diện của nàng, chứng tỏ mối quan hệ của họ rất thân thiết.

Việc Chúc Song tìm người phụ nữ khác chắc hẳn là Dung Nhân đã từ chối nàng ấy, chỉ có một khả năng này. Ôn Như Ngọc hiểu được tính cách của Chúc Song, không cần hỏi cũng biết.

"Chị thật sự... bệnh cũng không nhẹ..."

Dung Nhân buộc phải nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Ôn Như Ngọc, không thể tránh né.

Ôn Như Ngọc nghe, không hề lay động, thấp giọng nói: "Tiếp tục nào—"

"..."

Giọng nói của hai người nhanh chóng chìm vào màn đêm u ám, trở lại im lặng. Một góc rèm cửa bị gió thổi bay qua khe hở, rung rinh yếu ớt rồi lại hạ xuống.

Bên kia những bức tường cao, thành phố lặng lẽ hòa vào bầu trời, những vì sao đang sụp đổ, giống như sắp bị dập tắt.

Lần này kéo dài lâu nhất, từ hoàng hôn cho đến khi bầu trời chuyển sang màu vàng óng, ánh sáng dần dần đổ xuống mặt đất. Ánh sáng ban mai lan tỏa, nhuộm phần lớn bầu trời một màu vàng ấm áp.

Mọi thứ sau một đêm đều thoáng qua, giống như không có thật.

Dung Nhân chẳng biết đã ngủ vào lúc nào, sau đó đều là Ôn Như Ngọc dọn dẹp. Hai người đã hình thành hiểu ngầm ở phương diện này, "mỗi người làm việc riêng của mình".

Trước khi bình minh, phòng khách và phòng tắm đã được dọn dẹp gọn gàng, phần còn lại của tầng ba hầu như sạch sẽ. Quần áo lộn xộn đã được cất đi, những thứ rối rắm đã được trả lại đúng chỗ của chúng.

Điện thoại bị ném xa, hết pin và đã tự động tắt.

Báo thức được đặt đến giờ không kêu một tiếng.

Vì chuyến thăm bất ngờ, nàng thường thức dậy vào khoảng 7 hoặc 8 giờ, nhưng hôm nay dậy muộn hơn một chút.

Nhân viên cửa hàng lần lượt đến, mười giờ không thấy lão bản. Bình thường, nhân viên cửa hàng không được phép lên tầng ba, chỉ có hai chủ sở hữu được phép.

Sáng nay Kiều Ngôn không đến, đến trưa mới đến. Nàng lên tầng một và tầng hai nhưng không thấy Dung Nhân đâu. Gọi điện cho nàng nhưng điện thoại tắt máy, không liên lạc được, nàng hỏi tất cả nhân viên nhưng không ai nhìn thấy.

Hôm nay đến lượt Dung Nhân trông cửa hàng, Kiều Ngôn có một bản thảo mới cần vẽ, định nghỉ thêm một ngày nữa. Nàng để quên sổ tay ở đây nên đến tìm. 

"A Nhân không nói đi ra ngoài, vẫn còn chưa dậy sao? Hay là có chuyện gì..." Kiều Ngôn nhíu mày lo lắng, sợ Dung Nhân gặp chuyện, đặc biệt là nghe cả ngày Dung Nhân chưa xuống. Nàng nhìn lên từ tầng hai, thấy cửa hình như đã khóa, trong lòng lộp bộp một tiếng, lo lắng có chuyện chẳng lành liền vội vã lên lầu.

Ôn Như Ngọc đã dọn dẹp xong phần còn lại của tầng ba, chỉ còn lại cầu thang, nơi áo khoác và đôi giày không phải của Dung Nhân vẫn còn ở đó.

Kiều Ngôn lo lắng đến nỗi không nhận ra đôi giày đó là của ai khác. Thấy vậy, nàng càng chắc chắn có chuyện chẳng lành. Nàng vội vàng đi đến cánh cửa khóa chặt gõ mạnh: "A Nhân, A Nhân—"

Cùng lúc đó, trong phòng, hai người vừa mới tỉnh dậy. Ôn Như Ngọc vừa rửa mặt xong đi ra, lại mặc đồ của Dung Nhân: áo sơ mi trắng cổ rộng, ba cúc áo phía dưới mở hé, để lộ đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn. Tóc cô vẫn còn ướt, vừa gội đầu xong vẫn chưa lau khô.

Ôn Như Ngọc đang quấn khăn trên đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp liền dừng động tác, quay đầu nhìn Dung Nhân đang theo sau cô một bước.

Nghe thấy tiếng gõ cửa là Kiều Ngôn, Dung Nhân quấn khăn tắm, nghiêng đầu nhìn sang, sững sờ.

Có lẽ đầu óc nàng đã choáng váng vì ngủ quá lâu, đầu óc trống rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không trả lời ngay mà chỉ đứng im bất động.

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập.

"A Nhân, chị có trong đó không?"

"Chị có nghe thấy không? Hay là chị bị sao vậy? Không thể nói chuyện sao?"

"Này, chị có nghe thấy em không..."

Kiều Ngôn là một người nóng nảy hấp tấp, không thể chờ đợi thêm nữa, như kiến bò trên chảo nóng. Sau vài tiếng gọi không có hồi âm, nàng tự nhiên nghĩ đến tình huống xấu nhất, cuống cuồng rút điện thoại ra tìm thợ khóa.

Thấy Dung Nhân không nhúc nhích, Ôn Như Ngọc tiến nửa bước về phía cửa, không có ý định mở cửa, chỉ muốn đáp trả, đề phòng Kiều Ngôn sốt ruột lại kêu người phá cửa.

Dung Nhân lấy lại tinh thần, ôm chặt Ôn Như Ngọc, tưởng đối phương đi ra ngoài: "Đừng..."

Để tránh cô làm xằng bậy, nàng kéo Ôn Như Ngọc lại.

Ôn Như Ngọc không phản kháng, thuận theo nàng.

Hai người kề nhau, ban đầu Dung Nhân còn rất thong dong tự nhiên, nhưng giờ lại cảm thấy không hiểu, nghĩ rằng mình đã phản ứng thái quá. Nhưng vì bên ngoài có người, nàng sợ làm vang động sẽ bị nghi ngờ nên đành phải kìm nén cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Ôn Như Ngọc nhìn nàng, không nghĩ ngợi gì. Nhận ra sự kỳ lạ của nàng, cô cố ý nhích lại gần, vòng tay ôm eo nàng, vẻ mặt tinh nghịch nói: "Sao, sợ bị phát hiện à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro