Chương 20

"Không có." Dung Nhân lập tức phủ nhận, mặt căng thẳng, có lẽ vì hơi lạnh sau khi tắm. Giọng nói cứng nhắc, xen lẫn chút run rẩy khó nhận ra.

Ôn Như Ngọc hoài nghi, hạ giọng, nghiêng người lại gần: "Thật sao?"

Dung Nhân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bất động như núi: "Ừm."

Nhưng người trước mặt lại không tin, cô lập tức cảm nhận được sự căng thẳng kỳ lạ trong lòng nàng, đột nhiên sinh ra ý muốn trêu chọc, dùng sức kéo người vào trong ngực, không cho nàng nhúc nhích.

Dung Nhân sửng sốt, buộc phải ngẩng đầu lên, đối mặt với người kia.

Tay Ôn Như Ngọc chậm rãi di chuyển, đầu tiên là chạm vào lưng nàng, sau đó lại hơi nới lỏng. Dung Nhân không quen, cố gắng vùng vẫy, nhưng giây tiếp theo, nàng đã bị giữ chặt, không cho nàng cơ hội rút lui, sức lực rất mạnh.

"Nhưng nhìn có vẻ không phải vậy," Ôn Như Ngọc chậm rãi nói, lời nói nhỏ nhẹ, giống như hành động vừa rồi của cô không hề tồn tại, người có vấn đề là Dung Nhân.

"Chị làm gì vậy? Tránh ra, đừng cản đường tôi." Dung Nhân nói, bị lôi đi mà không có lý do, quên mất mình phải làm gì.

Ôn Như Ngọc tự tin nói: "Là em kéo tôi trước, tôi lại không làm gì em."

Vừa nói, tay cô vừa không ngừng chuyển động.

Một cảm giác ngứa ngáy hòa lẫn với mùi sữa tắm thoang thoảng, lan dần dọc sống lưng cứng đờ, dừng lại ở bả vai của nàng.

Một lát sau lại hạ xuống, rồi lại trở về, chuyển động cực kỳ chậm rãi, cho đến khi chạm đến xương gò má.

Đối mặt với nhau, hai người có thể cảm nhận được từng chuyển động nhỏ của đối phương chỉ bằng một cái liếc mắt. Khăn tắm của Dung Nhân hơi ngắn, chỉ dài đến đùi nàng. Nàng vẫn chưa lau khô người hoàn toàn, một lọn tóc ướt dính vào xương quai xanh, dài ra tận đường cong cơ thể. Theo dẫn dắt của Ôn Như Ngọc, những giọt nước trong suốt trượt xuống, để lại một vệt mờ nhạt trên làn da mịn màng của nàng.

Hiện tại mở cửa thì không thích hợp, nhất là khi Kiều Ngôn cách một bức tường lại là bạn chung. Dù sau mối quan hệ của hai người đã giữ bí mật ngay từ đầu, ẩn trong bóng tối, cả hai đều ngầm đồng ý không công khai.

Tối qua Ôn Như Ngọc đến đây một mình, tránh mặt mọi người. Đáng lẽ cô phải lén ra ngoài, nhưng sự xuất hiện của Kiều Ngôn lại quá bất ngờ, làm hai người không kịp phòng bị.

Dung Nhân vốn luôn chính trực, đây là lần đầu tiên nàng trải qua tình huống này. Hơi nóng gần kề, càng lúc càng dữ dội, lướt qua mũi nàng như lông tơ, rồi đến môi, rồi đến cổ... Thế giới xung quanh bỗng chốc như chậm lại.

Rèm cửa che khuất ánh sáng chói chang bên ngoài, trước khi ra khỏi phòng tắm, nàng cũng đã tắt đèn trong phòng. Xung quanh như được bao phủ bởi một tấm vải đen dày, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khe hở hẹp, lờ mờ phác họa dáng người của hai người.

Dung Nhân đứng im, cảm nhận ngứa ngáy dần dồn lên xương quai xanh. Lông mi nàng run rẩy, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, hô hấp dồn dập.

Ôn Như Ngọc siết chặt vòng eo nàng, giống như đang nhào nặn một chiếc lá mỏng manh, có thể bị khống chế bất cứ lúc nào.

Ánh sáng mỏng manh làm cho những sợi tóc trên vành tai Dung Nhân hiện rõ mồn một. Cánh tay nàng lơ lửng, không ôm lấy Ôn Như Ngọc mà chỉ dừng lại cách đối phương hai ba cm. Ngón tay nàng bất giác cong nhẹ, rồi lại giữ nguyên, tránh tiếp xúc.

Ôn Như Ngọc được voi đòi tiên, lơ lửng trên ranh giới ngăn cách hai người, nửa muốn vượt qua, nửa tuân thủ nghiêm ngặt, không lên cũng không xuống.

Dung Nhân đi chân trần, hai người đứng rất gần giường, cách nhau chưa đầy nửa mét.

Tấm thảm mới thay mềm mại êm ái, Ôn Như Ngọc cũng không đi dép, cô cúi mặt nhìn chằm chằm. Khi Dung Nhân không có phản ứng gì, cô càng lúc càng hung hăng, liên tục thăm dò, thúc đẩy dây thần kinh nhạy cảm của nàng.

Trong nháy mắt, khi mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Dung Nhân nắm chặt tay cô, lặp lại: "Tôi nói, chị đừng nhúc nhích..."

Chỉ là giọng nàng hơi khàn, nghe càng thêm kìm nén.

Môi sắp chạm nhau, Ôn Như Ngọc dừng lại, quy củ không vượt qua giới hạn. Cô hơi hướng lên, định kéo sợi dây đàn đã căng đến mức đứt: "Vậy em cũng đừng nhúc nhích, sợ cái gì."

Dung Nhân cường chống: "... Tôi không sợ."

Ôn Như Ngọc cười gật đầu.

Tiếng động ngoài cửa lúc này mới dừng lại, đột nhiên biến mất.

Kiều Ngôn rời đi, giống như thật sự đi tìm thợ khóa, không còn ở cửa nữa.

Hai người bên trong lúc này mới lấy lại tinh thần, nhận ra điều này, Dung Nhân vội vã ra ngoài, đầu óc có chút hỗn loạn. Bình thường nàng rất lý trí và tự chủ, nhưng lúc này lại bị Ôn Như Ngọc áp đảo khiến hành động có chút chậm chạp.

Khi tâm trí trở lại bình thường, nàng lập tức đưa ra quyết định thích hợp nhất: bảo Ôn Như Ngọc nhanh chóng rời đi, vì giờ bên ngoài không có ai.

Ôn Như Ngọc nhướn mày. "Em chắc chứ? Nhỡ em ấy quay lại thì sao?"

Sau chuyện vừa xảy ra, chiếc khăn tắm đã hơi bung ra. Dung Nhân giật lại hai lần, chỉnh lại. Nàng định bảo cô đừng nói nữa mà làm theo lời nàng, nhưng chưa kịp mở miệng thì tiếng bước chân từ bên ngoài lại vang lên.

Hai người đứng sát nhau, chưa kịp tách ra thì Dung Nhân đã vô thức đẩy Ôn Như Ngọc một cái. Bị bất ngờ khiến nàng quay lại nhìn, Ôn Như Ngọc cũng không kịp phòng bị thân thể theo bản năng kéo nàng theo.

Cả hai không đứng vững, Ôn Như Ngọc ngã xuống giường trước, ôm lấy nàng, bị ép tới khó chịu mà kêu lên một tiếng.

Hai người ngã xuống, khăn tắm của Dung Nhân vẫn chưa buộc lại lại càng lỏng hơn.

May là có giường đỡ lại, hai người ngã xuống mà không gây ra tiếng động quá lớn, tiếng sột soạt cũng không thể truyền đến bên kia bức tường.

Sau khi ngã xuống, hành động đầu tiên của Ôn Như Ngọc không phải là lo bản thân mà là ôm chặt Dung Nhân không buông. Dung Nhân ngã vào ngực cô, tuy đau nhưng vẫn đỡ hơn cô.

Có lẽ là do xung quanh quá yên tĩnh, mà bên ngoài cũng rất yên tĩnh, tiếng ma sát khi ngã xuống giường nghe ở bên tai khá lớn, tim nàng đập thình thịch. Nàng luôn cảm thấy nếu gây ra tiếng động quá lớn thì sẽ bị phát hiện.

Lúc này, tất cả đều im lặng, nằm chồng lên nhau, không phát ra thêm tiếng động nào nữa.

Không đợi Dung Nhân lên tiếng, Ôn Như Ngọc đã đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Dung Nhân định nói gì đó, nhưng đột nhiên bị người này ngắt lời, không hiểu sao nàng cũng im lặng làm theo lời cô.

Bên ngoài bức tường, Kiều Ngôn thực ra không xuống lầu, nàng chỉ đi vòng quanh bếp và ban công. Phòng khách sạch sẽ yên tĩnh đến mức trông không giống như Dung Nhân đã ở đây. Tâm trí nàng chạy đua, tự động tưởng tượng có thể Dung Nhân không có ở đây mà đã ra ngoài có việc vẫn chưa trở về.

Nàng cân nhắc, nhận thấy mọi thứ đều sạch sẽ, thùng rác trong bếp và phòng khách đều trống rỗng, trông giống như không có ở nhà. Kiều Ngôn cau mày, nghĩ đến chiếc áo khoác và đôi giày ở cầu thang. Chẳng lẽ trong lúc Dung Nhân vội vàng đã khóa cửa tầng ba, không có thời gian để quần áo và giày dép trở lại đúng vị trí, tiện tay ném ở đó?

Cũng không phải là không có khả năng này.

Đôi khi Dung Nhân không trở về ngủ bên này, có lẽ vì có chuyện gì đó làm chậm trễ, đó hoàn toàn bình thường. Nếu có vấn đề nghiêm trọng, Dung Nhân sẽ thông báo cho nàng đầu tiên. Nếu không, có lẽ đó không phải là trường hợp khẩn cấp.

Trước đó Kiều Ngôn quá vội, nghĩ lại, nàng bình tĩnh lại, nghĩ rằng nên đợi thêm một chút, vẫn chưa đến mười một giờ, không cần phải vội.

Mà dù Dung Nhân có ngủ thì giờ này chưa dậy cũng hợp lý. Ngủ đến trưa cũng chẳng có gì ngạc nhiên, chuyện này cũng bình thường thôi. Thật sự muốn tìm thợ mở khóa cạy cửa cũng có chút bốc đồng. Lỡ như nàng thật sự ra ngoài hoặc đang ngủ nướng thì sao, như vậy quá lúng túng.

"Chị ấy đi hẹn hò hay tìm Cao Nghi nhỉ?" Ngồi trên ghế sofa phòng khách, Kiều Ngôn lẩm bẩm, rồi chuyển sang nhắn tin WeChat, nhắn lại cho Dung Nhân, bảo nàng mở điện thoại lên trả lời.

Ngôi nhà cách âm rất tốt, bên ngoài không nghe thấy tiếng động từ bên trong. Tương tự lúc này, bên trong cũng không nghe rõ động tĩnh bên ngoài.

Chỉ có những tiếng động nhỏ, sau khi Kiều Ngôn ngồi xuống ghế sofa thì càng yên tĩnh hơn.

Không nghe thấy tiếng động phát ra từ cầu thang, hai người trong phòng hiểu rằng vẫn còn người ở đó chưa rời đi. Hai người đối diện nhau, không dám manh động.

Ôn Như Ngọc cố ý hỏi nhỏ: "Còn muốn ra ngoài không? Giờ muốn đi không?"

Dung Nhân không trả lời, không để ý đến cô.

"Nếu lúc nào cũng có người ở bên ngoài, chúng ta sẽ cứ như thế này sao?" Ôn Như Ngọc hỏi lại, kéo góc khăn tắm: "Nếu bọn họ ở đây cả ngày, chúng ta sẽ ở đây một ngày, hay là thế nào?"

Dung Nhân nhìn ra ngoài, mặc dù không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài tường, nhưng nàng vẫn không chắc chắn.

Nàng hoàn toàn bối rối, vẫn chưa hoàn hồn sau đêm qua.

Kỳ thực, dù nàng có lập tức ra ngoài nói với Kiều Ngôn rằng có người khác trong phòng thì cũng không sao. Nàng vẫn có thể đuổi người đi, Ôn Như Ngọc sẽ không bị lộ. Giải pháp này khá đơn giản, nhưng Dung Nhân không muốn làm vậy, có lẽ vì nàng sợ có chuyện ngoài ý muốn, nàng muốn an toàn hơn, phòng trường hợp xấu nhất.

Nắm chặt Ôn Như Ngọc để cô không gây thêm rắc rối, Dung Nhân lảng tránh câu hỏi: "Đừng nói nữa, hẳn là Kiều Ngôn sắp đi rồi."

"Không nhất định. Nếu em ấy đi thì cũng chỉ xuống lầu."

"Hôm nay tôi trông cửa hàng, em ấy đến hẳn là có việc, sẽ không ở lại lâu."

Vì tình huống bất ngờ, hai người không thể nghĩ ra điều gì khác. Một lúc sau, Dung Nhân quay mặt đi, khi nhìn lại Ôn Như Ngọc, nàng dần nhận ra tư thế của hai người có phần quá thân mật. Cái ôm siết chặt nãy giờ có vẻ không đúng chỗ.

Nàng lặng lẽ rút tay ra, buông Ôn Như Ngọc ra. Mái tóc ướt dính vào cổ khiến Dung Nhân có chút khó chịu, nàng không chút biến sắc đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng Ôn Như Ngọc nhanh chóng nhận ra, lợi dụng lúc Dung Nhân phân tâm, cô dễ dàng nắm lấy eo nàng, sau đó kéo lại ôm nàng... lật nàng lại. Đến khi Dung Nhân muốn thoát ra thì đã quá muộn.

Ôn Như Ngọc nửa quỳ trên người nàng, nhìn từ trên xuống. Trong căn phòng tối om, vai trò của hai người đã đảo ngược, người này có chút bá đạo.

"Em trốn như vậy, là thật sự lo lắng bên ngoài hay còn lý do nào khác?" Ôn Như Ngọc lập tức cảm nhận được sự thay đổi của nàng, rũ mắt xuống quan sát, giống như hiểu được nỗi lo lắng của nàng. "Tôi đến đây... là chuyện gì rất xấu hổ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro