Chương 21
Quay lưng về phía ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt người kia nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, nét mặt mờ nhạt mơ hồ. Giọng điệu đều đều, gần như không có chút dao động, không có chút cảm xúc quá lớn nào.
Dung Nhân nằm bên dưới, đang chìm sâu trong chiếc giường êm ái, bị áp lực đè nặng, vẫn chưa thoát khỏi cơn mê man, đầu óc mơ hồ.
Sau đó, chiếc khăn tắm buộc lỏng lẻo đã hoàn toàn rơi ra, để lộ làn da mịn màng và đường cong quyến rũ. May mà khoảng cách cũng không quá xa, bởi tư thế nằm ngửa của Dung Nhân khiến phần lớn vẫn phủ trên người nàng, che khuất tầm nhìn, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ.
Đa số sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào hành vi của Ôn Như Ngọc, Dung Nhân chẳng mấy để ý đến lời nói của cô. Nàng nghe, nhưng không bận tâm. Nàng giữ bình tĩnh, không bị lay động bởi bất cứ thứ gì, giống như đã phân định rõ ràng. Vừa ra khỏi giường, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi triền miên đêm qua, không còn chìm đắm trong đó nữa. Nàng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chị nghĩ thế nào? Chị nghĩ chúng ta nên là mối quan hệ gì?"
Rốt cuộc, hai người không phải là người yêu.
Cùng lắm thì đó chỉ là một mối quan hệ mập mờ, một mối quan hệ tự nguyện, không có trách nhiệm hay danh phận.
Ở một mức độ nào đó, mối liên quan này quả thực đúng như những gì Ôn Như Ngọc đã nói.
Đương nhiên không ám chỉ cô là loại người nào, mà là bản chất ám muội của hai người. Ngay từ đầu đã được định sẵn là một mối quan hệ bí mật.
Câu trả lời quá lý trí này khiến câu hỏi của Ôn Như Ngọc trở nên thừa thải, như làm quá lên.
Ánh mắt cô lướt qua xương quai xanh của nàng, cách xương quai xanh năm phân, rồi lại nhích lên. Ôn Như Ngọc vẫn thản nhiên, khẽ nói: "Tôi còn tưởng là em sợ."
Dung Nhân thẳng thắn đáp: "Bị phát hiện là chị thì rất khó giải thích."
Những giao tiếp hằng ngày của hai người rõ ràng có phân biệt, bị kẹp giữa những mối liên hệ bạn bè. Xã hội ngày nay còn chưa cởi mở để chấp nhận tình yêu đồng giới, lại còn là mối quan hệ xác thịt, ít nhất là không thoáng như vậy, chắc chắn sẽ có chút hậu quả.
Nếu hai người xa lạ còn nói được, nhưng nếu hai người cùng chung một nhóm bạn và liên tục gặp nhau thì còn lúng túng hơn cả một mối quan hệ bình thường rồi chia tay. Dù sao nếu một ngày nào đó họ chia tay, việc giữ thể diện cơ bản cũng không thể, thậm chí còn tạo thành phiền phức không nhỏ.
Ôn Như Ngọc đồng ý, nói thêm: "Này cũng đúng."
Dung Nhân nói: "Rất khó giải thích."
Người này lại cực kỳ tự biết mình: "Thỏ không ăn cỏ gần hang, con người cũng vậy."
Dung Nhân ngước mắt lên nhìn cô.
"...Ừm."
Vẻ mặt Ôn Như Ngọc càng có ý vị sâu xa. "Tôi cũng tính là cỏ gần hang sao?"
Dung Nhân đáp: "Không biết."
Ôn Như Ngọc trầm ngâm một lát. "Hình như không phải, trước nay chúng ta chưa bao giờ cùng đường, này không công bằng."
Không nói thêm gì nữa, Dung Nhân đi thẳng vào vấn đề: "Có phải hay không cũng không quan trọng."
Đây không phải lúc bàn luận những chuyện này, hiện tại không đúng lúc.
Không hề hay biết, bầu không khí lặng lẽ thay đổi. Ôn Như Ngọc chỉ hỏi một chút, rồi đưa tay lên má trái nàng, nhẹ nhàng chạm vào. Dung Nhân vẫn bất động, chiếc cổ thon dài xinh đẹp của nàng ngẩng lên, vô thức nghiêng sang một bên.
Đầu ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt nàng, rồi đến tai nàng, đụng chạm như có như không mang theo cảm giác chiếm hữu, cũng là câu trả lời trước thái độ của Dung Nhân. Khi cô đưa tay ra sau tai nàng, Ôn Như Ngọc dừng lại hai giây, xoa tóc nàng, đầu ngón tay lập tức ẩm ướt.
Dáng vẻ của Dung Nhân hiện tại có chút quyến rũ hơn hẳn thường ngày ăn mặc chỉnh tề, tóc tai rối bù, môi đỏ ửng. Có lẽ vì không muốn bị nhìn thấy, nàng cố tình đè hô hấp, ngực phập phồng, có phần gấp gáp không ổn định.
Lại chạm ở sau tai, trong con ngươi của Ôn Như Ngọc càng thêm phần phấn khích, hô hấp của cô trở nên nặng nề hơn.
Tấm ga trải giường bên dưới cọ vào lưng Dung Nhân, nàng quay mặt đi, vùi sâu vào nơi mềm mại, vì hô hấp trì hoãn mà làm xương quai xanh càng nổi bật hơn.
Nhưng Ôn Như Ngọc chỉ chạm vào nàng, không vượt quá giới hạn.
Dung Nhân hơi rũ mắt xuống, cố gắng giữ bình tĩnh. Cảm thấy tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát, nàng liền quyết định, trầm giọng nói: "Tránh ra, tối muốn đi thay quần áo, xong việc còn tìm đường ra ngoài."
Ôn Như Ngọc biết rõ còn hỏi, ra vẻ không hiểu: "Hiện tại là tôi ra ngoài trước hay em ra ngoài trước? Chẳng phải lúc nãy để tôi tự đi sao?"
Dung Nhân đổi ý, tình hình hiện tại khác với dự liệu của nàng, lúc này nàng tự nguyện ra ngoài để đánh lạc hướng Kiều Ngôn.
"Tôi sẽ tìm cách đẩy bọn họ đi, chị từ từ hẳn ra. Khi nào ra ngoài tôi sẽ tìm chị."
Ôn Như Ngọc không đáp, vẫn nhìn chằm chằm từ trên xuống.
Ý tứ rất rõ ràng:
Ôn Như Ngọc không đồng ý.
Không thể lại thay đổi, cô nhất định phải ở lại đây, dựa theo kế hoạch ban đầu.
Vừa tắm xong, đầu ngón tay cô lạnh ngắt. Dung Nhân định tìm lời để nói, nhưng ngay sau đó, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cắt đứt mọi lời nói của nàng.
Ôn Như Ngọc cúi người, không chừa một khe hở nào.
Dung Nhân theo phản xạ vùng vẫy nhưng vô ích. Nàng có uy hiếp, cảnh giác không để bên ngoài phát hiện, sợ đi quá xa nên luôn đề phòng với tiếng động nào bên trong, không giống như Ôn Như Ngọc vẫn luôn chọc phá.
Bên kia tường hồi lâu không có động tĩnh, hai người cũng không lo lắng nữa. Một lúc sau, Ôn Như Ngọc cố tình nói nhảm, áp sát cổ Dung Nhân, thở chậm rãi: "Vậy hiện tại chúng ta được xem là gì, vụng trộm sao?"
Dung Nhân không theo ý cô, nói thẳng: "Nếu thực sự là vậy tôi sẽ không tìm chị."
"Tại sao?"
"Chị rất phiền phức."
Ôn Như Ngọc rất thức thời, lập tức hiểu ra: "Chê thì tôi sẽ dính em không tha, đến lúc đó không cắt đuôi được, cho em thêm phiền."
Dung Nhân mạnh miệng nói: "Ừ."
"Hiện tại tôi cũng là như vậy."
"Chưa đến mức đó."
"Vậy sớm muộn gì cũng đến thôi."
"Không biết."
Ôn Như Ngọc nửa giận nửa cười: "Không ngờ danh tiếng của tôi lại tệ đến vậy."
Dung Nhân lại quay mặt đi: "Tôi cũng không nói vậy."
Ôn Như Ngọc không hề tức giận, ngược lại còn rất thản nhiên, nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng không như vậy."
"..."
Mặt trời gần lên đến đỉnh đầu, đường phố dần trở nên nhộn nhịp. Khách ra vào tầng một và tầng hai của Kafa nối đuôi nhau.
Dù chủ vắng mặt thì cửa hàng vẫn hoạt động bình thường. Đội ngũ nhân viên giàu kinh nghiệm trực ca đều có trách nhiệm và hiệu quả, ai nấy đều hoàn thành nhiệm vụ một cách nhịp nhàng.
Kiều Ngôn đang ở phòng khách tầng ba đã xuống lầu nghe điện thoại. Hai người trong phòng không hề nhận ra nàng đã rời đi, đã rời đi từ lâu nhưng giống như vẫn còn ở đó.
Tivi phòng khách vẫn đang bật, âm lượng nhỏ không quấy nhiễu ai trong phòng. Kiều Ngôn buồn chán nên đã bật tivi, có cuộc gọi quan trọng nàng vội vã xuống lầu nghe máy mà quên tắt.
Ôn Như Ngọc cắn Dung Nhân một cái.
Dung Nhân quở trách thấp giọng mắng cô một tiếng.
Cô để lại dấu ấn riêng ở trên người của Dung Nhân, để ở chỗ khó thấy, Ôn Như Ngọc thật sự rất phiền phức, tự thể hiện rõ "phiền phức" bằng chính hành động của mình.
Kiều Ngôn bị điện thoại gọi đi. Đó là từ mẹ nàng - Từ Tử Khanh. Gần đây bà Từ bận việc không ở thành phố A. Sáng nay bà ngoại ở nhà một mình bị ngã, vừa vặn là sau khi Kiều Ngôn rời đi không lâu.
May mà Chu Hi Vân ở nhà bên cạnh đang nghỉ phép nên ở lại đó, đúng lúc phát hiện bà lão kịp thời, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường. Bà ngoại được Chu Hi Vân đưa đến bệnh viện, nghe nói bà không bị thương nặng, chỉ bị trầy xước nhẹ, không gãy xương. Chu Hi Vân lập tức nhắn tin cho Từ Tử Khanh. Bà Từ không ở thành phố, không thể về được liền lo lắng gấp gáp tìm con gái. Kiều Ngôn nghe vậy càng há hốc mồm, tâm trí nào còn nhớ mình đến đây để lấy sổ tay. Nàng chạy như bay, bắt một chiếc xe ở đầu hẻm rồi chạy đến bệnh viện.
...
Khi cửa phòng mở ra thì đã quá trưa.
Dung Nhân là người ra ngoài đầu tiên, để lại Ôn Như Ngọc ở trong. Nàng nhìn quanh nhưng không thấy Kiều Ngôn đâu, chắc hẳn nàng ấy đã đi rồi.
Rèm cửa được kéo lại, mọi thứ được đặt lại đúng chỗ, rác trên sàn nhà được gom lại sạch sẽ, bỏ vào túi mang đi. Ôn Như Ngọc rời đi bằng cửa sau, tránh cửa trước. Xe của cô vẫn đỗ trong sân, không ai nhận ra.
Sau đó, chiếc xe cũng lái đi, biến mất không một dấu vết.
Dung Nhân xuống lầu tìm Kiều Ngôn nhưng không thấy. Sau khi điện thoại sạc đầy pin, bật lên nàng liền nhắn tin cho Kiều Ngôn, thong dong nói dối: "Sáng nay chị ra ngoài có việc nên không có ở cửa hàng. Điện thoại chị tắt máy, không có chỗ sạc, chị vừa về Kafa."
Kiều Ngôn không rảnh trả lời, nàng đang bận chăm sóc bà. Đến bệnh viện liền sắp xếp cho bà đi làm đủ loại xét nghiệm, không có thời gian.
Hơn bốn giờ chiều một chút, nàng ấy gọi điện đến giải thích ngắn gọn tình hình. Lúc này Dung Nhân mới biết bà của Kiều Ngôn bị ngã. Người già không chịu được té ngã, nên chuyện này không hề nhỏ. Trước khi mặt trời lặn, Dung Nhân mua một ít đồ bổ đến bệnh viện thăm hỏi.
Trải qua trận dằn vặt này, Kiều Ngôn không có thời gian để nghĩ đến chuyện gì khác. Nàng quên mất quần áo và giày dép ở cầu thang, hay Dung Nhân ra ngoài làm gì, tất cả đều bị nàng ném ra sau đầu.
Bà Từ đang trên đường về, mặc dù bà của nàng vẫn khỏe mạnh, nhưng bà Từ vẫn rất tức giận, lần thứ hai gọi điện mắng Kiều Ngôn một trận. Kiều Ngôn tự giác biết lỗi, bị mắng đều im lặng. Thái độ của nàng đối với Chu Hi Vân đã dịu đi không ít.
Kết quả xét nghiệm sẽ được gửi đến điện thoại của nàng sau hai ngày nữa. Sau khi rời bệnh viện, Dung Nhân lái xe đưa mấy người Kiều Ngôn trở về tiểu khu Tây Kinh. Đến Kiều gia, nàng còn vào hỗ trợ một tay, lo lắng hai người Kiều Ngôn ứng phó không được.
"Tiện thì em có thể lắp camera giám sát ở cửa phòng trường hợp khẩn cấp," Dung Nhân nói, trấn an hai câu.
Kiều Ngôn đáp: "Được, ngày mai em tìm người đến lắp, doạ chết em rồi, cũng còn tốt cũng còn tốt."
Tối hôm đó, bà Từ bay về, về đến nhà thì cơn giận đã nguôi ngoai phần nào. Gia đình Kiều Ngôn vốn dĩ hòa thuận ấm ấp. Bà ngoại bất mãn vì bà Từ mắng cháu gái, rất bao che cháu gái, không cho phép bà Từ tức giận với Kiều Ngôn, mắng một câu cũng không được.
Để cảm ơn, Dung Nhân và Chu Hi Vân được mời ở lại ăn tối. Bà ngoại vốn luôn thích đối đãi với người trẻ, cười haha giữ họ lại, không cho họ rời đi.
Chiếc váy trong ngăn kéo bàn trà cuối cùng cũng được lấy ra, Dung Nhân giao hàng trực tuyến, thông báo qua WeChat liền nhanh chóng giao hàng, không quan tâm Ôn Như Ngọc có ở nhà hay không, lưu loát đưa tới.
Nhưng đồ đã mượn vẫn chưa trả lại, sau ngày đó rời đi Ôn Như Ngọc đã biến mất một quãng thời gian.
Nói đúng ra là Dung Nhân đã không liên lạc với người kia kể từ khi tách ra, Ôn Như Ngọc cũng không đến. Vì Kiều Ngôn, Chị Nhu và những người bạn khác không nhắc đến cô, nên Dung Nhân đã hoàn toàn mất liên lạc với cô.
Như hai người đã nói ngày hôm đó, việc chia tay cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt mọi mối quan hệ, không còn giao tiếp.
Nhìn vào gương, chỉ còn lại vết cắn mờ. Dung Nhân tuỳ ý liếc nhìn. Gần đây, nàng đều không mặc áo và váy cổ chữ V, thay vào đó là những bộ đồ cổ tròn kín đáo hơn, phong cách thoải mái và tự nhiên hơn.
Nhóm của Chu Hi Vân đã hoàn thành dự án hợp tác, vượt qua bước khó khăn nhất, nhóm liền tổ chức một bữa tiệc mừng.
Dung Nhân không được mời, nhưng Kiều Ngôn lại được mời. Không muốn đi một mình, nàng liền rủ Dung Nhân đi cùng, nài nỉ: "Đi đi, có thể rủ thêm bạn, chúng ta đi xem náo nhiệt, nếu chị không thích thì chúng ta ở lại hai phút liền đi, được không?"
"Không phải em ghét ồn ào sao? Sao lúc này lại muốn đi?" Dung Nhân hỏi, vẻ mặt không hiểu.
Kiều Ngôn cúi đầu thú nhận: "Dạo này mẹ em cứ cáu gắt với em, vô cớ mắng người, em ra ngoài trốn cho yên tĩnh."
"Hiện tại em dọn về rồi à? Không sống một mình nữa sao?"
Kiều Ngôn có một căn biệt thự nhỏ trên phố Thanh Hà, cách đường Thiên Thành không xa. Trước đây nang chủ yếu sống trong biệt thự, nhưng dạo này nàng thường xuyên về Tây Kinh, bỏ mặc biệt thự trống không, chỉ thỉnh thoảng ghé qua.
Trước những câu hỏi sắc bén của Dung Nhân, Kiều Ngôn ấp úng không nói thành lời. Sau một hồi im lặng, nàng lấy cớ là về tiểu khu Tây Kinh để chăm sóc bà ngoại, vì bà Từ quá bận không thể không về.
Lời nói dối vụng về như vậy có quỷ mới tin. Dung Nhân liếc nàng, nhìn nàng tiếp tục bịa chuyện.
Kiều Ngôn chột dạ, lẩm bẩm: "Ngược lại chị nhàn rỗi không có chỗ nào đi, vậy thì chúng ta đi dự tiệc, đến lúc đó em đến đón chị."
Cái gọi là tiệc mừng thực ra chỉ là tiệc nướng uống rượu. Khách mời khá đông, địa điểm tổ chức là một quán bar quen thuộc, là quán bar Thượng Đô.
Lần này không đặt hết chỗ, chỉ kê vài bàn bên ngoài. Lâu rồi không đến, trước đó nơi này là bãi đậu xe, nhưng sau đó được cải tạo thành nơi cắm trại. Nội thất và ngoại thất đều được tân trang lại hoàn toàn, trông không còn giống ban đầu nữa.
Trong đám đông chỉ có vài gương mặt quen thuộc. Ngoại trừ Kiều Ngôn, Chu Hi Vân và Nhậm Giang Mẫn, nàng chẳng có ấn tượng gì với những người khác, hầu hết đều là người mới gặp.
Dung Nhân ngồi ở góc phòng nhìn quanh. Kiều Ngôn đặt một đĩa thịt xiên nướng trước mặt nàng, sợ nàng không hòa nhập được. "Cần gì thì cứ kêu em lấy, ăn nhiều một chút, đừng ngại, đêm nay chi phí đã có người lo hết rồi."
Không tìm thấy người mình mong muốn, Dung Nhân có chút ngoài ý muốn, nàng cho rằng đối phương sẽ đến, nhưng đến nửa buổi đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Không chờ được người nào đó, lại có một người bất ngờ hơn xuất hiện.
Sự xuất hiện của Ngô Lâm Ngữ rất đột ngột, cô ấy không có tên trong danh sách khách mời, nhưng thấy mọi người đều ở đây, hẳn là cô ấy quen biết một số người, cô ấy cũng đến chào hỏi vài người.
Những người đẹp dịu dàng thông minh luôn được chào đón, sau vài câu xã giao, mọi người vội vàng kéo Ngô Lâm Ngữ lại ngồi, nhiệt tình trò chuyện một chút lại đi. Không thể từ chối, Ngô Lâm Ngữ ngồi xuống bàn bên cạnh.
Ngô Lâm Ngữ đến giúp Ôn Như Ngọc lấy đồ, có người hỏi cô liền giải thích, ôn hoà cười nói: "Buổi tối có việc tới đây, không biết mọi người đều ở đây, Như Ngọc cũng không nói với tôi."
Đêm nay, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy điều gì đó về Ôn Như Ngọc. Dung Nhân nhìn về phía giọng nói, ánh mắt nàng dán chặt vào Ngô Lâm Ngữ.
Ngô Lâm Ngữ cười ngọt ngào, nhưng không nói rõ đang giúp việc gì. Cô chỉ nhắc đến Ôn Như Ngọc vẻn vựn một câu, không nói thêm câu nào nữa. Những người khác cũng không hỏi.
Khi nhìn sang thấy nhóm Dung Nhân, cô giống như không để ý, lúc này mới phát hiện, Ngô Lâm Ngữ cười thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Cô Dung, cô cũng đến à. Xin lỗi, vừa rồi không thấy cô."
Dung Nhân thản nhiên đáp: "Không sao."
Căn bản hai người không quen biết nhau, cũng không có gì để nói.
Sau màn chào hỏi xã giao, Ngô Lâm Ngữ chuyển sang trò chuyện với mọi người. Cô chỉ nán lại vài phút rồi nhanh chóng rời đi.
"Lần này còn có việc khác, lần sau quay lại sẽ chiêu đãi mọi người." Ngô Lâm Ngữ giải thích, cất đồ vào túi. Từ đầu đến cuối đều không thấy thứ đồ đó là cái gì.
Ngô Lâm Ngữ rời đi, Kiều Ngôn nhìn chằm chằm về hướng xe chạy đi, lẩm bẩm: "Sao lại để Ngô lão sư đến? Không phải Ôn lão bản đang ở nước ngoài sao? Sao về sớm thế nhỉ?"
Bắt lấy một manh mối quan trọng: Ôn Như Ngọc đã ra nước ngoài, chuyện khi nào?
Dung Nhân không biết rõ chi tiết, nhìn Kiều Ngôn.
Không đợi nàng hỏi, Kiều Ngôn đã nhỏ giọng nói: "Ôn lão bản bay qua Úc giải quyết chút chuyện nhà, vừa đi vài ngày trước, dự định hai ngày nữa sẽ về thành phố A."
Cái gọi là chuyện nhà thực ra là mẹ kế của Ôn Như Ngọc, một phụ nữ nước ngoài trẻ hơn cô vừa sinh con. Cha Ôn muốn người nhà trong nước đến bên đó thăm một chuyến. Ông bà Ôn rất coi trọng huyết thống, coi trọng dòng dõi. Tuy Ôn Như Ngọc không muốn, nhưng cô không thể cãi lại hai vị trưởng bối cố chấp kia, đành phải thỏa hiệp, để họ muốn làm gì thì làm.
Vì vội vàng nên phải đón hai lão nhân cả đêm, còn phải lo thủ tục giấy tờ bay. Hôm đó Ôn Như Ngọc không báo cho ai biết, chỉ qua bạn bè bên này mới biết cô đã đến Úc.
Kiều Ngôn vẫn hiểu lầm Ngô Lâm Ngữ là bạn gái của Ôn Như Ngọc. Vì không ai phản bác lại lời đồn, nàng đành tin theo lẽ thường. Kiều Ngôn nghe được vài lời đồn đại ở đâu đó: Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ cùng nhau ra nước ngoài, mang người về ra mắt gia trưởng.
Dung Nhân là người duy nhất không biết chuyện này. Ngoài Kiều Ngôn ra, Chu Hi Vân và những người khác đều biết.
Ngô Lâm Ngữ thực sự đi Úc, bằng chứng là những khoảnh khắc trong vòng bạn bè cô. Cô đi cùng đường với Ôn Như Ngọc, thậm chí còn đi cùng chuyến bay.
Dung Nhân chỉ thêm bạn Ôn Như Ngọc, không có thêm Ngô Lâm Ngữ. Khoảnh khắc của Ngô Lâm Ngữ là công khai, tất cả bạn bè đều có thể nhìn thấy.
Dung Nhân chưa bao giờ theo dõi những khoảnh khắc của Ôn Như Ngọc, sau khi thêm cô liền không quan tâm, tin nhắn còn hiếm khi trả lời huống chi là vào xem khoảnh khắc.
Cầm ly nước ngọt, Dung Nhân chớp mắt, hiểu rõ nói: "Ra vậy."
Kiều Ngôn cắn ống hút, nhấp hai ngụm thật sâu, tự đáy lòng nói: "Hai người họ khá hợp nhau đấy chứ, đúng không?"
Dung Nhân đáp: "Ừm, đúng vậy."
Đêm nay Ôn Như Ngọc đã trả tiền cho toàn bộ bữa tối, cô không có mặt ở đó nhưng lại vô cùng chu đáo. Kiều Ngôn thẳng tính, quay video hiện trường gửi cho Ôn Như Ngọc: "Ôn lão bản xinh đẹp còn hào phóng, cảm ơn đã chiêu đãi."
Ôn Như Ngọc nhanh chóng trả lời tin nhắn, Kiều Ngôn cũng gửi thêm vài tin nhắn nữa.
Dung Nhân dựa lưng vào ghế, không để ý Kiều Ngôn đang nói chuyện với ai cho đến khi màn hình điện thoại của nàng sáng lên, nàng mở khóa kiểm tra.
Đó là một bức ảnh phong cảnh do Ôn Như Ngọc gửi.
Mùa hè ở Úc sớm hơn Bắc Kinh hai tiếng, bên này là cuộc sống về đêm náo nhiệt, bên kia trời đã gần sáng. Ánh đèn trong ảnh thưa thớt, mọi thứ trông thật yên tĩnh và thanh bình.
Dung Nhân nhìn, không hứng thú với loại ảnh này. Ngay lúc nàng định cất điện thoại đi, một tin nhắn hiện lên: "Đang ở ngoài à?"
Bình thường là nàng vẫn tiếp tục không trả lời, giả vờ như không nhận được. Nhưng hôm nay nàng nhàn đến hoảng, không tìm được ai quen để trò chuyện. Ngồi giết thời gian có vẻ hơi khó chịu, nên Dung Nhân đáp: "Ở quán bar của chị."
Ôn Như Ngọc đáp ngay: "Uống rượu sao?"
Dung Nhân: "Không có."
Ôn Như Ngọc: "Không biết em sẽ đi."
Dung Nhân: "Kiều Ngôn kéo tôi đến đây."
Ôn Như Ngọc: "Hẳn là gần xong rồi."
Dung Nhân: "Ừm."
Ôn Như Ngọc: "Tôi qua chắc sẽ không kịp."
Dung Nhân: "Chắc vậy."
Ngừng một chút, nàng nói thêm: "Không phải chị đang ở nước ngoài sao, sao có thể đến đây?"
Ôn Như Ngọc hỏi: "Kiều Ngôn nói với em sao?"
Dung Nhân: "Tôi nghe nói."
Ôn Như Ngọc: "Vài tiếng nữa tôi phải bay đi."
Dung Nhân nhàn nhạt gõ: "Đi làm gì?"
Câu trả lời của Ôn Như Ngọc cũng giống như mọi người: "Trong nhà có chút chuyện phải xử lý."
Sau khi xóa đi sửa lại mấy lần, Dung Nhân vẫn nhắn lại: "Một mình chị à."
Người ở đầu dây bên kia rất thành thật: "Còn có người nhà với một người bạn."
Người bạn đó rõ ràng là Ngô Lâm Ngữ.
Lần trước Ôn Như Ngọc đã giải thích rõ ràng rằng cô và Ngô Lâm Ngữ không phải là người yêu. Lần này, cả hai đều đi Úc, có lẽ là tiện đường cùng bay đến cùng một địa điểm. Cũng có thể là Ngô Lâm Ngữ đi cùng Ôn Như Ngọc, chỉ là chắc chắn không phải đi gặp trưởng bối.
Đến đây liền không trả lời. Dung Nhân không hứng thú, cũng chẳng muốn nói chuyện thêm nữa.
Khoảnh khắc của Ôn Như Ngọc trống trơn, không một bài đăng cập nhật hàng ngày. Không biết là cô không có đăng bài hay bị chặn nên không thấy.
Dung Nhân thử làm mới rồi lại nhấp vào. Không phải lỗi mạng, kỳ thực chẳng có gì cả.
Nàng có thể thấy hầu hết khoảnh khắc của bạn bè, tất cả vẫn bình thường.
Buổi tiệc kéo dài đến rạng sáng, Dung Nhân rời đi sớm, Kiều Ngôn muốn đi cùng nàng nhưng nàng ngăn lại. "Em ở lại đây đi, lát nữa về nhà với Chu Hi Vân, chú ý an toàn. Chị còn có việc phải làm, có người tìm nên chị phải đi."
Kiều Ngôn hỏi: "Ai vậy? Hơn nửa đêm còn tìm chị."
"Chị sẽ nói sau."
"Được, vậy chị cũng chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo cho em biết."
Việc có người tìm chỉ là cái cớ, nàng không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Ôn Như Ngọc cũng nhắn tin WeChat, nhưng nàng không trả lời cho đến khi về đến nhà, nàng nhắn lại: "Muộn rồi, nói chuyện sau."
Ôn Như Ngọc cũng có việc, lúc sau cũng bận rộn làm việc.
.
Hai ngày nữa là đến Tết, bình thường các ngày lễ quốc gia ở Kafa đều nghỉ, lần này theo quy định thì họ phải nghỉ ba ngày.
Hai ngày lễ liên tiếp đang đến gần, tất cả nhân viên cửa hàng, bao gồm cả Kiều Ngôn đều chuẩn bị từ sớm. Đám người Dương Dương muốn về quê, còn muốn đi nơi khác gặp người yêu. Còn Kiều Ngôn thì đang lên kế hoạch cho một chuyến đi đường dài với bà ngoại và bà Từ. Nghĩ đến việc người già bị chóng mặt vì ngồi xe quá lâu, họ định chỉ quanh quẩn ở khu vực quanh thành phố A, không đi quá xa.
Chỉ có Dung Nhân thân đơn bóng chiếc, giống như không có nơi để đi.
Kiều Ngôn tốt bụng mời: "Tết đến chị có muốn đến nhà em ăn cơm không? Chúng ta sẽ đi chơi hai ngày, ngày thứ ba về tiểu khu Tây Kinh. Dù sao nhà em chỉ có mấy người cũng vắng vẻ, đông người sẽ càng vui hơn."
Dung Nhân khéo léo từ chối, biết năm nay lúc nào bà Từ cũng đi công tác xa, một nhà ba người cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hiếm khi có dịp tụ họp, cho nên người ngoài tham dự cảm thấy không cần thiết.
"Không được, hẳn là Cao Nghi sẽ đến, chị phải chăm sóc em ấy," Dung Nhân lắc đầu. "Nếu có nhiều thời gian chị còn lên Bắc Kinh thăm ông nội với mọi người nữa."
Đương nhiên là lời này không phải sự thật.
Đúng là Cao Nghi sẽ ở lại đây với Dung Nhân trong ba ngày Tết, nhưng cô của nàng đã ra lệnh cưỡng chế bảo đứa nhỏ đến Thượng Hải đoàn tụ. Cao Nghi vì thế mà rất buồn bực nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nghe lời.
Đi Bắc Kinh thăm hỏi trưởng bối lại càng giả hơn. Ở Thượng Hải, gia đình cô cả đã đưa ông bà sang Ý một tuần trước, dự kiến sẽ không trở về cho đến sau kỳ nghỉ lễ.
Dung Nhân thực sự không có nơi nào để đi, đi nơi nào cũng không thích hợp.
Kiều Ngôn không nghi ngờ gì, coi đó là thật.
Việc kinh doanh trong cửa hàng đặc biệt ảm đạm vào ngày cuối cùng của mỗi kỳ nghỉ. Sau khi hoàn thành việc buổi sáng, Dung Nhân làm lão bản tốt cho nhân viên nghỉ trước nửa ngày, cũng bảo Kiều Ngôn về sớm một chút, nàng sẽ trông coi cửa hàng. Dự tính nửa ngày còn lại sẽ không có nhiều đơn hàng, chỉ cần để lại một người ở đây là đủ.
Các nhân viên nghe vậy liền reo hò ầm ĩ, không nói một lời, tất cả đều rời đi, vừa đi vừa nhắc đến những món quà Tết mà cửa hàng đã tặng. Kiều Ngôn theo sát phía sau, sốt ruột muốn sáng mai ra ngoài chơi, nghĩ đến đổ đầy bình xăng và chuẩn bị mọi thứ trong ngày hôm nay, còn có vài việc khác phải làm.
Lượng khách hàng giảm mạnh vào nửa cuối ngày nên không khí rất yên tĩnh. Tầng một hoàn toàn trống rỗng, nhưng có một bàn khách ở tầng hai.
Dung Nhân ở lại tầng hai, xem điện thoại. Nàng không thích xem video, hầu hết các ứng dụng trên điện thoại của nàng đều là được cài đặt sẵn. Ứng dụng mạng xã hội duy nhất nàng có là WeChat.
Khoảnh khắc của nàng chứa đầy nội dung liên quan đến ngày lễ, thỉnh thoảng có quảng cáo.
Một người bạn không có ghi chú nào gửi cho nàng một tin nhắn, tìm nàng trò chuyện, nàng không thể nhớ đó là ai. Màn hình tin nhắn đứng ngay lúc thêm bạn, hoàn toàn không có ký ức nào về họ.
Nàng trả lời một một dấu "?"
Người kia nhắc nàng là đã thêm nàng ở quán bar vào ngày nhóm Chu Hi Vân mở tiệc mừng.
Dung Nhân vẫn không nhớ ra, cho nên nàng quyết định không trả lời. Nàng nhấp vào chi tiết để xóa tin nhắn, nhưng sau một hồi do dự, nàng chuyển sang chế độ không làm phiền.
Lúc này Ôn Như Ngọc đã về nước từ lâu nhưng không có tin tức gì, có lẽ quá bận rộn chuẩn bị cho kỳ nghỉ nên không có thời gian.
Tin nhắn cuối cùng là từ Dung Nhân, Ôn Như Ngọc về mặt này vô cùng chừng mực, không vượt quá giới hạn.
Từ trước kỳ nghỉ cho đến hai ngày trước Tết, Dung Nhân không đi đâu cả. Nàng ở lại căn nhà cũ, dành cả ngày để chuẩn bị cho chuyến đi tìm đậu ở Vân Nam vào tháng tới, tìm hiểu và lên kế hoạch cho hành trình trên mạng, thông tin luôn sẵn có. Buổi tối, nàng cuộn tròn trên ghế sofa xem TV.
Hôm trước, Dung Nhân đã gọi điện cho cô nhỏ đang sống bên kia đại dương để hỏi thăm ông bà. Cô nhỏ không mấy thích nàng, đặc biệt là khuynh hướng tính dục của nàng, nàng vốn rất khác biệt với những người còn lại trong gia đình. Cho nên họ hoàn toàn lạnh nhạt không cảm kích, càng không cho nói chuyện với ông bà quá nhiều, sợ nàng sẽ nói điều gì đó làm bọn họ tức giận, nói không lâu liền cúp máy.
Đêm đó, người được gọi là cha ruột của Dung Nhân miễn cưỡng tìm đến nàng. Đầu tiên, hắn chất vấn giáo dưỡng của nàng, hỏi tại sao nàng không chào hỏi trưởng bối, cũng chính là người vợ hiện tại của hắn. Sau đó, hắn bắt đầu giáo huấn một trận, lặp lại những câu nói quen thuộc: đồng tính luyến ái là một căn bệnh, là biến thái, Dung Nhân thích nữ có phải là trả thù hắn, cố ý phá hoại danh tiếng gia tộc.
So với cơn bùng nổ của hai người trước, gia đình của cô cả có vẻ bình thường hơn nhiều. Họ thúc giục kết hôn, giới thiệu đối tượng có vẻ tốt đẹp, ít nhất là ngôn ngữ hoà bình.
Cuối cùng, Cao Nghi mang điện thoại ra ngoài, nói chuyện riêng với nàng một lúc.
Lần này Dung Nhân ôn hoà hơn, kiên nhẫn trả lời.
"Chị ổn không?" Cao Nghi hỏi, đoán được Dung Nhân đã trải qua chuyện gì. "Có phải họ lại bắt nạt chị, mắng chị không?"
Dung Nhân nhẹ nhàng đáp: "Không có, em đừng nghĩ lung tung."
Cao Nghi còn tức giận hơn cả Dung Nhân, nổi giận bất bình mà mắng mấy câu.
Không muốn kéo đứa trẻ vào chuyện này, Dung Nhân nói: "Được rồi, đừng bận tâm đến bọn họ nữa, em tận hưởng kỳ nghỉ ở Thượng Hải đi, không phải chuyện của em."
"Em lo lắng cho chị không được sao?"
"Không cần. Về nhà nghe lời cô, đừng gây chuyện."
"Em không có, không tin thì chị hỏi đi."
"Không có là tốt rồi."
Hiếm khi Dung Nhân nói chuyện với Cao Nghi mà không cáu kỉnh. Nghe tiếng Cao Nghi nói chuyện bên kia điện thoại, lòng Dung Nhân cũng dịu đi phần nào, những lời cay nghiệt trước đó cũng không thể thốt ra được.
Cao Nghi nhẹ giọng nói: "Chị, năm mới vui vẻ."
Dung Nhân đáp: "Em cũng vậy."
"Chăm sóc bản thân nhé."
"Chị biết rồi."
Cao Nghi lải nhải: "Nếu bọn họ lại đối xử không tốt với chị thì nói em nghe."
Dung Nhân cúp máy trước, hai người đã nói chuyện quá lâu. Không giống như bình thường, quá không quen.
Tin nhắn của ai đó đến muộn, đúng vào ngày Tết. Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, giống hệt như của Cao Nghi.
"Năm mới vui vẻ."
Như thường lệ, Dung Nhân đọc tin nhắn rồi thoát khỏi giao diện, không biết trả lời cái gì, càng không có gì để nói.
Năm nay, vòng xã giao của nàng toàn người độc thân. Tương tự, nếu những năm trước mọi người thường hẹn nàng đi chơi trong dịp Tết, thì năm nay mãi đến đêm thứ ba mới có một người đến hẹn.
Người đầu tiên tìm đến là chị Nhu, cô hẹn nàng đi đến một câu lạc bộ giải trí cách đó hai cây số. Dung Nhân định từ chối, nhưng chị Nhu đã đoán trước được phản ứng của nàng, nhanh chóng nói: "Đừng nói với chị là em không đi được, em có thể lừa người khác nhưng với chị thì không. Ra ngoài hóng mát đi, em ở trong nhà cả ngày coi chừng bị mốc đấy. Chị mang cho em món ngon, tới đây sẽ có bất ngờ."
Nàng không thể từ chối, nói như vậy nếu còn từ chối nữa thì sẽ là không nể mặt mũi. Nàng biết chị Nhu có ý tốt, bạn bè nàng đều biết nàng độc thân, thường xuyên cô đơn trong những ngày lễ nên việc mời nàng đi chơi là xuất phát từ quan tâm.
Khi nàng đến câu lạc bộ thì đã có người đợi sẵn ở cửa. Nhóm chị Nhu đang chơi bài, một bàn đã đầy người. Bàn thứ hai ba người, chỉ thiếu Dung Nhân.
Món ngon mà chị Nhu nhắc đến chính là bánh chưng tự làm, vẫn còn nóng hổi, lòng đỏ trứng và nhân thịt dành riêng cho Dung Nhân.
"Thử xem năm nay tay nghề của chị có tiến bộ hơn không, mọi người đều nói ngon. A Nhân em ăn thử xem, lần này chị đặc biệt làm bánh mặn riêng cho em, hẳn là ăn được." Chị Nhu vừa nói vừa rút bài. Sau vòng chơi, cô bắt Dung Nhân đến bàn mình, đổi chỗ với Nhậm Giang Mẫn.
Nhậm Giang Mẫn đứng dậy nhường chỗ cho Dung Nhân, ép nàng ngồi xuống. "Đến đây, chị với chị Nhu ngồi chung bàn, em sang bàn bên kia. Tối nay chị Nhu may mắn quá, em luôn thua, đổi chỗ xem có đổi vận hay không."
Dung Nhân không phải là người duy nhất được mời đến chơi, nhưng cũng không phải là người cuối cùng tới. Phòng riêng rộng rãi có bốn bàn mạt chược, cộng thêm một bàn bi-a, chỉ trong vòng nửa tiếng, bàn thứ ba đã được tập hợp.
Chị Nhu thẳng thắn vui vẻ, vừa tiếp từng người chơi vừa trò chuyện với Dung Nhân.
Hỏi về đối tượng, chị Nhu thẳng thắn nói: "Gần đây có tìm hiểu ai không? Chia tay người trước bao lâu rồi? Vẫn không hợp sao?"
Dung Nhân trả lời: "Cũng không lâu lắm, hơn hai tháng."
"Cũng lâu rồi."
"Cũng tạm."
"Còn người mới thì sao? Có tiếp xúc với ai không?"
"Tạm thời chưa vội."
Chị Nhu nói thẳng: "Vậy nghĩa là em vẫn chưa tìm được người mới."
Dung Nhân thừa nhận: "Đúng vậy."
Câu hỏi của chị Nhu chắc chắn không phải là một câu hỏi vu vơ. Sau khi thăm dò, thấy Dung Nhân không bài xích, cô mới nói đùa: "Hay là chị giới thiệu em một người nhé? Độc thân vô vị, làm gì cũng lẻ loi."
Dung Nhân vốn là người chừa mặt mũi, nghe theo lời giới thiệu vu vơ của chị Nhu, nghĩ rằng việc giới thiệu sẽ để sau. Nàng xới bài, ngoài miệng đồng ý: "Được, vậy phiền chị Nhu rồi."
"Không có gì, nói lời khách sáo như vậy làm gì."
Sau một ván bài, chị Nhu chỉ nói một chút rồi không nói gì thêm, giống như không thật sự giới thiệu ai.
Dung Nhân thắng ván đầu tiên, nhưng nàng không để tâm. Nàng đắm chìm vào việc rút bài, thắng liền ba ván. Vận may của nàng tốt hơn Nhậm Giang Mẫn khi ngồi đó.
Bàn còn lại rất lâu không có người, có vẻ như sẽ không có ai đến nữa, cho nên chỉ dùng ba bàn.
Chơi bài là một cách giết thời gian tốt nhất, mấy ván chơi kéo dài đến cả tiếng đồng hồ. Điện thoại của chị Nhu reo lên một lần, cô trả lời rồi nói: "'Mấy người còn lại cuối cùng cũng đến, còn tưởng sẽ không đến, bọn họ đang kẹt xe, lát nữa sẽ đến. Mọi người có muốn ăn khuya không? Chị sẽ gọi, muốn ăn thì đăng ký họ sẽ mang lên."
Hai phút sau, vài người còn lại đến, một xe năm người, hai nam ba nữ.
Vị trí của Dung Nhân quay lưng về phía cửa nên nàng không nhìn thấy họ trước. Chị Nhu thấy họ liền vẫy tay: "Ở đây ở đây, vào tìm chỗ ngồi đi."
"Lại đây." Dung Nhân còn chưa kịp quay lại, chị Nhu đã lên tiếng, chỉ vào một người trong số họ. "A Nhân, em ấy là người chị đã nói sẽ giới thiệu cho em, Tề Tụng tiểu mỹ nữ của chúng ta."
Dung Nhân có chút sững sờ, không nghĩ tới lại có người như vậy. Nàng quay lại nhìn lại càng sững sờ hơn.
Người đầu tiên nàng nhìn thấy không phải là Tề Tụng mà là hai người khác ở gần đó: Ôn Như Ngọc và người bạn đồng hành của cô, Ngô Lâm Ngữ.
Ôn Như Ngọc đi phía sau, vào phòng chậm hơn Tề Tụng một bước. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, còn chưa nhìn thấy toàn cảnh căn phòng đã nhìn về phía phát ra âm thanh, cô nhìn thấy nàng trước, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt khóa chặt.
Sau khi định thần, nàng nhìn thấy Ngô Lâm Ngữ tiếp theo, cánh tay của Ôn Như Ngọc bị kéo lại, giống như lần ở cửa sau của trường đại học A.
Có lẽ không biết Dung Nhân ở đây, Ngô Lâm Ngữ cau mày, âm thầm dùng lực lên tay Ôn Như Ngọc, không chút dấu vết mà xây dựng phòng thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro