Chương 23

Ván bài tiếp tục.

Việc đổi người chơi khác cũng không làm chậm lại ván bài. Dung Nhân không phản đối, Tề Tụng cũng không phản đối. Người phục vụ nhanh chóng giúp hai người đổi đồ đạc: túi xách và điện thoại. Ngô Lâm Ngữ thân thiện dễ gần, cảm ơn người phục vụ: "Cảm ơn, chúng tôi tự làm được."

Chơi mạt chược luôn đi kèm với trà. Ngay khi ngồi xuống, Tề Tụng đến bàn trước, rót đầy ly trà cho Dung Nhân. Khi người phục vụ đến giúp, cô ngăn hắn lại nói: "Chờ một chút."

Sau khi rót đầy ly của Dung Nhân, cô trả bình trà lại cho người phục vụ, sau đó người phục vụ rót đầy hai ly còn lại.

Ngô Lâm Ngữ phá vỡ bầu không khí, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta chơi như thế nào? Dựa theo luật nào?"

Luật chơi mạt chược khác nhau tùy từng nơi, luật chơi của mỗi nơi có thể không giống nhau. Tề Tụng là người mới chơi, chỉ biết một loại, cho nên chắc chắn chơi phiên bản địa phương.

Ván mạt chược tối nay đánh nhỏ, đây là một câu lạc bộ chính thức nên không được phép cược lớn. Tiền mặt không được phép đặt trên bàn, mọi người đều dùng thẻ chip được phát sẵn, sau khi chơi xong thì thanh toán tài khoản và chuyển tiền qua điện thoại.

Tổng cộng có hai trăm thẻ, mỗi người chơi năm mươi thẻ, tương ứng với mười mệnh giá 1, 5, 10, 50 và 100. Ngô Lâm Ngữ phân loại thành từng chồng, đưa cho Ôn Như Ngọc trước, sau đó cho mình, Tề Tụng, cuối cùng là Dung Nhân.

Dung Nhân cầm thẻ chip, đặt trước mặt, gieo xúc xắc, rồi rút thẻ trước, không nói gì.

Ván đầu tiên bốn người im lặng lạ thường. Ngoại trừ cuộc trò chuyện ban đầu giữa Ngô Lâm Ngữ và Tề Tụng, sau đó là sự im lặng bao trùm.

Ôn Như Ngọc chơi năm lá, Tề Tụng hạ hai lá xuống: "Púng".

Ngô Lâm Ngữ tiếp theo đánh, Tề Tụng cũng nói: "Púng".

Đến lượt Dung Nhân, nhưng Ngô Lâm Ngữ ngắt lời nàng: "Tôi cũng Púng."

Vận may đêm nay giống như đã trở nên chua chát, ván này bài của Dung Nhân rất tệ. Muốn cái gì cũng không có, chỉ toàn cho đi bài mình đánh ra.

Ngô Lâm Ngữ rất may mắn, đổi bàn còn thắng nhiều hơn thua, còn là người thắng ngay ván đầu tiên. Dung Nhân tuỳ ý đánh một lá, Ngô Lâm Ngữ thắng ngay lập tức, một chiến thắng đơn giản ung dung.

Sau khi mọi người đẩy bài, Tề Tụng liếc nhìn bài của Dung Nhân, xác thật cô chơi bài không giỏi, nhìn thấy bài xấu của Dung Nhân còn tò mò hỏi vài câu, có chút ngạc nhiên.

"Đây là bài mấy?" Tề Tụng tiến lại gần Dung Nhân, nhìn bài của Ngô Lâm Ngữ. "Hai lá, hay một lá? Không có lá tứ tượng, vậy là một lá, đúng không?"

Tính toán của Tề Tụng không hoàn toàn chính xác, nhưng lại đúng. Dung Nhân gật đầu. "Phải, một lá."

"Vậy là một điểm."

"Phải."

"Gấp đôi với một lá tứ tượng?"

Dung Nhân rất kiên nhẫn, trước đó chị Nhu đã hướng dẫn sơ qua cho Tề Tụng, nhưng bài còn rất nhiều biến thể, trước mắt Tề Tụng không hiểu chỗ nào thì hỏi. Hiện tại Dung Nhân lấy ván bài hiện tại làm ví dụ để chỉ cho Tề Tụng cách tính. Tề Tụng hiểu sơ qua, rất tự nhiên giúp Dung Nhân chuyển bài thua cho Ngô Lâm Ngữ bên cạnh.

Ngô Lâm Ngữ hỏi Tề Tụng: "Không phải trước đây em không biết chơi bài sao, học từ khi nào? Hiệu trưởng Tề dạy em sao?"

Tề Tụng đáp: "Đại khái là vậy, hiện tại ông nội đã nghỉ hưu, cả ngày ở nhà buồn chán. Thỉnh thoảng không có gì làm thì chơi bài, không tìm được ai chơi cùng em liền chơi cùng bọn họ."

Hiệu trưởng Tề là ông nội của Tề Tụng, cũng là cựu hiệu trưởng Đại học Khoa học và Công nghệ Thành phố A, đã nghỉ hưu vài năm. Vì nhiều lý do, Ngô Lâm Ngữ thỉnh thoảng đến Tề gia thăm lão tiền bối, cho nên cũng hiểu rõ tình hình Tề gia.

Vì có chuyện để nói, hai người trò chuyện về chuyện nhà, chủ yếu là Ngô Lâm Ngữ bắt chuyện, Tề Tụng trả lời câu hỏi. Cuộc trò chuyện của họ chủ yếu xoay quanh gia đình mỗi người, đôi lúc nhắc đến Ôn Như Ngọc và lôi cô vào. Chỉ thỉnh thoảng Tề Tụng mới hỏi Dung Nhân một hai câu.

Nỗi lo lắng của chị Nhu hiển nhiên là lo xa, ba người quen tụ họp lại, nơi nào cần Dung Nhân chiếu cố. So sánh với họ, Dung Nhân mới là người cần chiếu cố nhất, có vẻ quá dư thừa.

Ngô Lâm Ngữ nói với Tề Tụng: "Vậy là mấy năm tới em không định ra nước ngoài nữa, sẽ ở lại thành phố A định cư lâu dài."

Tề Tụng mơ hồ đáp: "Hiện tại thì khả năng cao là vậy, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Chờ một hai năm nữa xem sao, không vội."

"Em về thì người vui mừng nhất chắc hẳn là Hiệu trưởng Tề, chị thường nghe họ nhắc đến em, ngày ngày đều nhớ."

"Còn chị thì sao? Đã quyết định chưa."

"Ừm, từ giờ sẽ ở lại đây, không ra nước ngoài nữa. Thành phố A rất tốt, bên này có tất cả những gì chị muốn. Cuộc sống ở nước ngoài không phù hợp với chị, luôn có cảm giác xa cách, ở đây gần gũi hơn."

"Trước đó ông nội bọn họ đều nói chị sẽ không về nữa."

Ngô Lâm Ngữ mỉm cười, chạm vào lá bài, liếc nhìn Ôn Như Ngọc, rồi lại thu hồi ánh mắt, đầy ẩn ý: "Đó là kế hoạch của ba năm trước, nhưng chị vẫn không thể rời khỏi nơi này. Bên người... mọi người cũng ở thành phố A, không đi được."

Tề Tụng không nghe ra lời này có ẩn ý, trái lại nói về những chuyện khác — những chuyện mà Dung Nhân không biết. Ví dụ, cô nói về những thành tựu của Ngô Lâm Ngữ ở nước ngoài, bên kia đã tạo điều kiện tốt cho cô ấy ở lại. Nếu Ngô Lâm Ngữ ở lại sẽ tốt hơn nhiều so với việc trở về thành phố A dạy học. Nhưng Ngô Lâm Ngữ đã từ bỏ tất cả để về nước, kiên quyết chọn thành phố A có triển vọng kém hơn, thậm chí còn trở về Đại học A để dạy học.

Những lời này không nhằm mục đích tiết lộ chuyện riêng tư của Ngô Lâm Ngữ, chúng chỉ đơn giản là sự thật. Đương nhiên Tề Tụng không nói thẳng ra mà chỉ hỏi. Tề Tụng và Ngô Lâm Ngữ không thực sự thân nhau, giao tiếp của họ phần lớn là thông qua trưởng bối, những chuyện này đều là hiệu trưởng Tề nhắc đến. Ngô Lâm Ngữ ưu tú thì ai cũng thấy rõ, lúc trước Ngô Lâm Ngữ là người nói rằng sẽ không trở về, giờ đây việc cô về nước vì sự nghiệp là điều làm người bất ngờ.

Người nói không để ý, nhưng người nghe thì để tâm. Họ chỉ đang tán gẫu về cuộc sống thường ngày, nhưng Dung Nhân ngồi đối diện thoáng thấy điều gì đó không đúng. Trong miệng Ngô Lâm Ngữ nói không đi được rõ ràng không cần nói cũng biết về nước là vì ai.

Còn kém nói tên ra, ai có mắt cũng có thể nhìn thấy.

Còn ai khác ngoài Ôn Như Ngọc?

Ngô Lâm Ngữ hiếm khi nói chuyện với Dung Nhân, chỉ đột nhiên hỏi: "Dung tiểu thư, cô luôn ở thành phố A sao? Cô đã bao giờ ra nước ngoài chưa?"

Dung Nhân vẫn đang xếp bài, ngước nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên: "Gần như vậy, căn bản đều ở đây, hiếm khi ra nước ngoài."

"Vậy sao?" Ngô Lâm Ngữ hiểu ra. "Tôi cứ tưởng Dung tiểu thư cũng đi du học chứ."

Dung Nhân thẳng thắn đáp: "Trình độ học vấn của tôi thấp, chỉ có bằng đại học, thành tích cũng trung bình. Tôi không xuất sắc như các cô, tôi chỉ học một chuyên ngành vô bổ ở Đại học A, chưa từng ra nước ngoài."

Lời nàng nói đều đúng, nhưng khi nói ra lại nghe khác hẳn. Tuy Dung Nhân tuyệt đối không có ý gì, nhưng kết hợp với cảnh tượng trước và sau thì lại có vẻ công kích, giống như đánh trả cuộc trao đổi trước đó giữa Ngô Lâm Ngữ và Tề Tụng, quả thực là một lời mỉa mai trắng trợn.

Mặt Ngô Lâm Ngữ cứng đờ, không nghĩ nàng lại thẳng thắn đến vậy, thậm chí còn rất không lễ phép. Nụ cười vốn không đến đáy mắt giờ chỉ hiện lên sự xấu hổ.

Dung Nhân nhanh mồm nhanh miệng, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Nhìn sắc mặt của cô liền vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ý tôi không phải vậy, đừng nghĩ nhiều."

Ngô Lâm Ngữ miễn cưỡng kìm nén cảm xúc, giữ thể diện. "Không có không có, là tôi nói nhiều, có lẽ đã vượt quá giới hạn rồi."

Vẫn là giữ mặt mũi cho cô, Dung Nhân nói thêm: "Lúc đó điều kiện không tốt, vì nhiều lý do nên tôi không học tiếp. Tôi thật sự không có điều kiện, không giống các cô."

Nàng càng giải thích lại càng không đúng. Không những không chừa mặt mũi mà ngược lại còn nói giống như nhà người ta rất có điều kiện.

Nàng vội vàng dừng lại, Dung Nhân im bặt, tránh làm mọi chuyện thêm lúng túng.

Vẻ mặt Ngô Lâm Ngữ gần như không thể nhịn nổi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, một lát sau mới gượng cười nói: "Cô Dung thật biết nói đùa, cô đều mở cửa hàng, sự nghiệp thành công, sao lại không có điều kiện? Quá khiêm tốn rồi."

Không giải thích thêm, Dung Nhân lại tập trung vào ván bài.

Ôn Như Ngọc im lặng từ đầu đến cuối, liếc mắt sang bên này, lần đầu tiên ngắt lời, nhỏ giọng nói: "Đến lượt ai vậy? Ba người không đánh bài à. Tề Tụng, đến lượt em phải không?"

Tề Tụng nói: "Đến lượt em. Ba cây trúc."

Sau vài ván, Dung Nhân không thắng ván nào, chỉ thua. Ngô Lâm Ngữ thắng nhiều nhất, tiếp theo là Tề Tụng. Ôn Như Ngọc vẫn giữ thế cân bằng, thẻ tiền trước mặt cô vẫn nguyên vẹn, xếp ngay ngắn, giống như chỉ có ba người chơi, cô không có tham dự.

Sau hai mươi phút, cuối cùng Ôn Như Ngọc cũng thua ván đầu tiên, còn Tề Tụng thì thắng.

Một người bạn đang xem cười trêu chọc: "Ồ, cuối cùng Ôn tổng cũng thua rồi. Ngô lão sư, lần này chị không bảo vệ chị ấy được nữa sao? Chị luôn thắng A Nhân, lần này Tề Tụng lại giúp A Nhân trút giận."

Ôn Như Ngọc chưa kịp phản bác thì đã bị Ngô Lâm Ngữ đáp lại: "Đâu phải lúc nào chúng tôi cũng thắng Dung tiểu thư, Tề Tụng thắng nhiều lần rồi."

Mọi người đều chú ý đến động tĩnh bên này, khi nghe thấy lời này, một số người thích thú cười theo.

Dung Nhân nhìn quanh, không cảm xúc, chờ bài được xáo trộn chuyển sang ván tiếp theo.

"Sáu quân."

"Binh."

...

Cuối cùng lần này vận may của Dung Nhân cũng xoay chuyển. Khi nàng rút một lá bài, thêm vào chồng bài, nàng đột nhiên bị đá nhẹ từ phía dưới bên phải bàn, giống như không cố ý.

Tay hơi dừng lại, Dung Nhân nắm bài, sắp tìm bài đánh ra thì lại bị đá nhẹ thêm một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro