Chương 24
Tối nay Dung Nhân mặc một chiếc áo len lệch vai, kết hợp với quần ống rộng cùng màu. Nàng đi một đôi giày da mũi nhọn mềm mại, gót giày chỉ cao 3-4 cm, thiết kế thấp, mặt trước kín, phía sau được giữ cố định bằng dây đeo hẹp mỏng. Cú đá đầu tiên trúng vào bắp chân nàng, cú thứ hai trúng vào mu bàn chân.
Một người khác cũng đi giày, nhưng không phải giày mũi nhọn, kiểu dáng cũng không giống. Cú đá không đau, nhưng lại ngứa.
Sau cú đá thứ hai, đối phương ấn vào chân nàng, không thu hồi lại, giống như không hay biết những thay đổi bên này, tiến về phía này.
Dung Nhân cúi mắt xuống, bàn chơi bài che khuất tầm nhìn bên dưới, che khuất tầm nhìn của nàng.
Những người xung quanh nàng hoặc tập trung vào ván bài của chính mình hoặc quan sát bàn chơi, không ai nhận thấy dị thường bên dưới.
Yên lặng trong chốc lát, nhưng mặt Dung Nhân không biến sắc, không hề có dấu hiệu thay đổi. Ánh mắt trở về những lá bài, nàng bình tĩnh di chuyển sang trái, cố gắng không gây ra bất kỳ động tĩnh nào, tránh xa khỏi đụng chạm gần đó.
Nàng đồng thời tìm thấy lá bài mình muốn chơi, ném ra, xử lý thành thạo điêu luyện.
Ôn Như Ngọc là người chơi tiếp theo, đến lượt cô ra bài. Cô nhanh chóng phản ứng, lập tức không do dự rút ra một lá bài, hành động tự nhiên đến mức giống như mình chẳng làm gì cả, tất cả chỉ là ảo giác của Dung Nhân.
Môi Dung Nhân hơi cong lên, ánh mắt lướt qua mặt người kia, không dừng lại một giây, chỉ là một cái liếc mắt. Thấy đối phương không có gì bất thường, nàng coi đó là một hành động vô tình, rồi tiếp tục chơi, không để ý nhiều.
Phần còn lại của ván bài tiếp tục diễn ra bình thường, sự cố trước đó chỉ là một sự cố nhỏ, không đáng kể.
Bên kia, Ngô Lâm Ngữ ra hai quân, Dung Nhân úp hai lá bài: "Pong".
Lần này, bài của Ngô Lâm Ngữ tệ hơn trước rất nhiều, đều bị Dung Nhân ăn bài hai lần liên tiếp. Ngô Lâm Ngữ ngước đôi mắt sáng lên nhìn Dung Nhân lấy lá bài cô vừa đánh ra, thích ý trong mắt bất tri bất giác giảm đi hai phần.
Cô đã quen với chuỗi thắng liên tiếp, hiện tại không quen bị rút bài, còn là bị Dung Nhân chiếm ưu thế.
Lúc này Dung Nhân chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác, nàng đã thua gần hết thẻ chip, chút thẻ ít ỏi còn lại hoàn toàn chênh lệch với người khác. Ván này, cuối cùng cũng cho thấy dấu hiệu chiến thắng, nàng quyết không chịu thua, nên ăn liền ăn, không chút thương tiếc.
Khi lại bị ăn bài một lần nữa, Ngô Lâm Ngữ liếc nhìn bài của mình, mỉm cười: "Lần này Dung tiểu thư chơi rất tốt, nên thắng."
Dung Nhân thành thật giả vờ không hiểu, vô tư đáp: "Vậy hẳn là mượn chút vận may của Ngô lão sư rồi."
"Được."
Nói hai câu, câu "vận may" quả nhiên đã được xác minh. Chẳng bao lâu sau, Dung Nhân thực sự thắng, thắng qua bài của Ngô Lâm Ngữ.
Chiến thắng trước Ngô Lâm Ngữ luôn thắng thế, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của bạn bè xung quanh. Một số người đã ngừng ăn cũng tụ tập lại xem bài của họ ra sao.
Nhận Giang Mẫn xuống lầu nghe điện thoại, lúc này đang nhàn rỗi đi tới, cũng không ngại xem náo nhiệt, vui vẻ nói: "A Nhân, chị được đó, chơi giỏi như vậy, còn tưởng chị sẽ thua hết. Em định chờ chị thua hết sẽ đặt cược cho chị, hiện tại xem ra không cần nữa rồi. Ngô lão sư lần này thua nhiều quá, để em tính xem, hơn mười điểm rồi? Sợ là mấy ván sau đều không thắng lại được đâu."
Tề Tụng nói tiếp: "Hình như mười sáu điểm, chị tính có nhầm không đấy?"
"A Nhân, chị tự tính xem."
Chị gái gần nhất xoay người, rước cổ lên vui vẻ nói: "Ôi, mười sáu điểm, A Nhân, không ngờ em lại may mắn đến vậy."
Những người khác nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Để tôi xem một chút, có thật không?"
"Aiz, đúng vậy thật."
"Đúng là lật ngược thế cờ."
Mọi người đồng loạt bàn tán, ý định ban đầu là trêu vận rủi hôm nay của Dung Nhân. Nhìn toàn phòng Dung Nhân là người thua đậm nhất, thắng một ván chính là lội ngược dòng. Hầu hết sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về Dung Nhân, người thua cuộc Ngô Lâm Ngữ tự nhiên bị gạt sang một bên, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Dung Nhân ngăn Nhậm Giang Mẫn nói linh tinh: "Mới thắng một chút thôi, bình tĩnh đi, cũng không bao nhiêu."
Mấy người bạn đều là người hướng ngoại, không để ý đến tâm tư của Ngô Lâm Ngữ, ngược lại còn tiếp tục trêu Nhậm Giang Mẫn:
"Đúng đúng, Giang Mẫn, cậu kiềm chế lại một chút, đừng doạ vận may của A Nhân của chúng ta chạy mất, một lát nữa cậu ấy lại thua thì cậu phải chịu trách nhiệm đấy."
"Giang Mẫn, cậu còn nói người khác, bản thân cậu cũng chẳng khá hơn là bao. Vị trí của A Nhân là cậu giao đấy, có lẽ vận rủi của cậu đã truyền sang A Nhân rồi."
"Nói cũng có lý, A Nhân, mau đòi cậu ấy bồi thường thiệt hại đi."
Nhậm Giang Mẫn không tin, chặn đám người đang ồn ào nói năng lung tung: "Cút cút cút, các cậu đừng có chơi trò ly gián, liên quan gì đến tôi, đừng phá hoại tình bạn giữa tôi với A Nhân, nào, chơi bài của các cậu đi, đừng xen vào."
Cuộc cãi nhau này lại gây ra một tràng cười khác.
Ngô Lâm Ngữ đưa bài cho Dung Nhân, chấp nhận thua cuộc. Cô không nói gì, im lặng đẩy bài sang một bên, chờ ván bài mới.
Ván tiếp theo, Dung Nhân lại thắng, rút được một lá bài cùng màu, hạ gục ba người chơi cùng lúc.
Ván tiếp theo, Dung Nhân hòa.
Sau ván thắng đầu tiên, Ôn Như Ngọc lại thua Dung Nhân ở ván thứ ba.
.
Cảm giác như thực sự ngược gió trở mình, Dung Nhân dần thắng nhiều thua ít. Chỉ trong vòng một giờ, Ôn Như Ngọc là người thua nhiều nhất, số chip của cô giảm nhanh chóng cho đến khi thua không còn một tấm. Số chip của Dung Nhân ngày càng nhiều, tạo thành một chồng dày. Tuy không nhiều bằng Ngô Lâm Ngữ, nhưng chip mệnh giá lớn nhiều hơn hẳn.
Ôn Như Ngọc trắng tay, Ngô Lâm Ngữ là người đầu tiên đưa cho cô một phần lớn chip của mình. Ôn Như Ngọc từ chối, trái lại mượn Dung Nhân vài chip, mặt thản nhiên nói: "Nếu thật sự lấy, lát nữa Dung lão bản lại nghĩ chúng ta đang cấu kết, sẽ khó mà giải thích được. Mấy con chip đó chỉ để tính điểm thôi, không thành vấn đề. Dung lão bản đã may mắn mấy mấy ván, phỏng chừng còn sẽ thắng tôi thêm một ít, vừa vặn chơi xong còn thanh toán chuyển khoản, Dung lão bản cho tôi mượn điểm, lát nữa tôi sẽ chuyển hết cho em."
Ngay trước mặt mọi người, Dung Nhân không thể không đồng ý, từ chối thì có vẻ chột dạ, làm cả hai xấu hổ.
Biết người này cố ý, Dung Nhân mặt không biến sắc liếc nhìn cô, rồi đẩy chip ra nói: "Muốn lấy bao nhiêu thì lấy đi."
Ôn Như Ngọc không chút khách khí, kêu lấy liền lấy, trực tiếp lấy gần hết, chỉ để lại cho Dung Nhân một ít.
"Cảm ơn."
"Ừm."
"Nếu thắng tôi sẽ trả em gấp đôi."
"Không cần, mượn bao nhiêu trả bấy nhiêu."
"Không sao, cứ coi như đó là chia hoa hồng đi, nếu không sẽ thật sự hiểu lầm là chúng tôi thông đồng với nhau."
"..."
"Chỉ là vận may là của Lâm Ngữ, còn tôi thì khác, có thắng được hay không vẫn chưa chắc. Dung lão bản, cô cũng thấy rồi đấy, đừng ôm hy vọng quá lớn, đừng gộp làm một."
Thoạt nhìn, những lời này có vẻ như đang nói về việc chơi bài, nhưng khi cân nhắc kỹ lại mang một chút thâm ý, không chỉ đơn thuần là nói chuyện chơi bài.
Khi nghe ra cô nói về những vấn đề không liên quan, Dung Nhân coi như gió thổi bên tau, thổi tới liền qua.
Ngược lại, Ngô Lâm Ngữ thì khác. Cô đã quan sát toàn bộ sự việc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghe những lời này của Ôn Như Ngọc sắc mặt liền có chút khó coi.
May là ý nghĩa của những lời này chỉ có người trong cuộc hiểu, những người xung quanh ngay cả Tề Tụng cũng không coi trọng.
Mấy ván bài tiếp theo tương đối công bằng, mọi người đều có thua có thắng, không chỉ riêng Dung Nhân là người thắng.
Sau khi ngồi xuống Ôn Như Ngọc khá im lặng, nhưng có lẽ sau nhiều lần thua như vậy, cô trở nên nói nhiều hơn, thực sự bắt đầu trò chuyện với Tề Tụng.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Dung Nhân biết được ba người họ tối nay là nhà Tề Tụng đến đây. Hôm nay là sinh nhật của hiệu trưởng Tề, vì không thích phô trương nên chỉ mời vài người bạn cũ và khách nhân có quan hệ thân thiết với Tề gia đến uống trà và ăn một bữa cơm đơn giản. Bữa cơm kết thúc trước tám giờ, hầu hết mọi người thăm hỏi xong đều phải trở về nhà đoàn tụ, vì vậy mà tan tiệc sớm, Tề Tụng nhàn rỗi không biết làm gì nên đã cùng họ đến đây.
Họ xuất hiện cùng nhau hoàn toàn là ngẫu nhiên. Đây cũng là lần đầu tiên hiệu trưởng Tề tổ chức tiệc tối trong năm nay, cho nên Ôn Như Ngọc và mọi người phải đi. Về việc đến đây, thực ra lúc đầu chị Nhu chỉ mời Ôn Như Ngọc và hai nam sinh. Tề Tụng và Ngô Lâm Ngữ tự đến, lúc chị Nhu gọi điện mới biết là có năm người.
Khi nói về hiệu trưởng Tề, họ tự nhiên nói về những chuyện khác. Trước đó, chỉ có Ngô Lâm Ngữ và Tề Tụng nói chuyện phiếm, còn Ôn Như Ngọc thì không nói gì nhiều. Hiện tại, Ôn Như Ngọc hỏi Tề Tụng vài câu vu vơ, bao gồm cả việc tại sao Tề Tụng cũng về nước, đưa ra lựa chọn giống Ngô Lâm Ngữ, cũng nói về sức khỏe của hiệu trưởng Tề.
Tề Tụng thẳng thắn nói: "Ông nội đã già rồi, mấy năm gần đây sức khỏe ngày càng kém, ông ấy thường nhớ em, em ở nước ngoài không thể về thường xuyên được, lỡ có chuyện gì thì cũng không về kịp, em nghĩ mình có thể phát triển tốt ở thành phố A, cho nên trước mắt em về thử xem thế nào, tranh thủ ở lại đây lâu hơn một chút, cùng ông nội an hưởng tuổi già."
Ôn Như Ngọc gật đầu. "Chắc hẳn hiệu trưởng Tề rất lo lắng cho em, mỗi lần đến đều nhắc đến em."
Tề Tụng gật đầu. "Ông ấy lúc nào cũng lo lắng cho mọi người."
Giữa chừng câu chuyện, Ôn Như Ngọc bỗng chuyển sang một vị lão nhân khác: Giám đốc Ngô, cha ruột của Ngô Lâm Ngữ.
Giám đốc Ngô cũng quan tâm Ngô Lâm Ngữ giống như vậy. Ôn Như Ngọc như tìm đúng chủ đề, đột nhiên nói: "Ừm, em cũng giống như Lâm Ngữ, đều lo lắng cho gia đình mình."
Vừa dứt lời, Tề Tụng đang trò chuyện với cô cũng không hiểu lời này nói không đúng chỗ nào, thân thể Ngô Lâm Ngữ cứng đờ, động tác dừng lại, rõ ràng bị vạch trần sự giả tạo. Sự bình yên trước nay cô vẫn luôn che đậy đột nhiên tan vỡ, không tin vào hành động của Ôn Như Ngọc, đồng tử cô co lại, cứng đờ tại chỗ.
Ôn Như Ngọc cũng nói: "Hai năm trước chú Ngô bị bệnh nặng, nhưng hiện tại đã khỏi rồi, Lâm Ngữ lo lắng nên mới dứt khoát về."
Những lời giải thích lặp đi lặp lại của cô rất có chủ ý, nhằm mục đích giải tỏa hiểu lầm của người khác.
Đám người Tề Tùng không phản ứng nhiều với câu đầu tiên, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi cô nói xong câu thứ hai, chắc hẳn họ đã hiểu. Tề Tụng sững sờ, vô thức nhìn Ngô Lâm Ngữ, rồi như chợt hiểu ra, cô không biểu lộ ra ngoài, mà trả lời mơ hồ để xoa dịu tình hình: "Thì ra là vậy, vậy cũng đúng, vì người nhà là tốt, sau này còn có cơ hội mà."
Dung Nhân bị kẹp giữa, nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, hiểu rõ hàm ý sâu xa. Nàng biết chính xác Ôn Như Ngọc đang giải thích cho ai.
Thấy sắc mặt Ngô Lâm Ngữ trắng bệch, hàng mi dày của Dung Nhân khép hờ, ngắt lời trầm giọng nói với Ôn Như Ngọc: "Mau rút bài đi, đến lượt cô rồi, đừng trì hoãn thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro