Chương 26
Ánh sáng lọt vào từ cửa chính câu lạc bộ hắt ra một màu bạc mờ, bức tường thấp phía sau phủ một lớp vàng nhạt. Dung Nhân và Tề Tụng nói chuyện vu vơ. Tối nay hiếm khi có người trò chuyện, nên họ thong thả giết thời gian.
Tề Tụng nhìn sang bên kia đường, nhẹ nhàng tâm sự với nàng: "Bên trong ngột ngạt quá, tôi không quen."
Gió thổi bay những sợi tóc trên trán, Dung Nhân nói: "Cô cũng mới gặp họ thôi, sau này ở chung lâu sẽ không thấy vậy nữa."
"Hẳn là vậy."
"Chị Nhu và Giang Mẫn thích đùa giỡn, thỉnh thoảng cũng nói lung tung, cô đừng để trong lòng."
"Không, hai người họ rất tốt."
"Cô mới đến lần đầu nên mọi người cũng sẽ nhiệt tình một chút."
"Ừm, chỉ là tôi cảm thấy..." Tề Tụng muốn nói lại thôi, nhận ra nói thẳng ra thì không thích hợp, cô nuốt nước bọt rồi đổi lời: "Chị xuống, Ngô lão sư bọn họ cũng không chơi nữa, tôi không quen ai cả, nên có chút lạ."
Dung Nhân không biết chuyện gì đã xảy ra trên lầu từ lúc nàng ra ngoài, có chút ngạc nhiên khi nghe hai người kia không chơi bài nữa, nhưng chỉ vậy thôi, không có cảm thấy gì khác.
"Cuối cùng ai thắng? Giang Mẫn còn chơi không?"
Cho rằng ít nhất nàng sẽ hỏi thăm về mấy người Ngô Lâm Ngữ, nào ngờ là không có, hoá ra là thật sự không quan tâm. Tề Tụng đã nhận ra điều gì đó không đúng ở ba người họ, nhưng lúc đó cô không dám hỏi thẳng. Câu trả lời của Dung Nhân khiến cô có cảm giác như suy đoán của cô đã lầm và suy diễn quá mức.
Tề Tụng không phải là người thích soi mói chi tiết. Thực ra, tình bạn của cô với Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ chỉ ở mức giao tình, không mấy thân thiết. Giờ Dung Nhân đã nói vậy, cô chỉ đơn giản xem như không có phát hiện cái gì, tiếp tục: "Nhậm tiểu thư vẫn còn chơi, chỉ còn lại chị ấy thôi, chị ấy cũng là người thắng nhiều nhất, Ôn tổng thì thua liên tiếp mấy ván."
Cả hai đều hiểu rõ, cố gắng không nhắc đến chuyện bài bạc, giả vờ thờ ơ và chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng gần gũi hơn.
Tề Tụng là người giao tiếp khéo léo, nhanh chóng xóa tan khoảng cách giữa hai người, cô tự nhiên nói: "Tôi cũng ra từ Đại học A."
Dung Nhân nói: "Không phải cô đi du học sao?"
"Đó là chuyện sau này, tôi học năm nhất đại học ở trong nước."
"Còn tưởng cô đã ra nước ngoài từ nhỏ."
Tề Tụng gọi Ngô Lâm Ngữ là "học tỷ", Dung Nhân đoán cô cũng giống như Ngô Lâm Ngữ, đã ra nước ngoài du học sau khi tốt nghiệp trung học.
"Không có, hoàn toàn không phải vậy. Hồi nhỏ tôi không biết tự chủ, gia đình lo lắng, không cho tôi ra ngoài khi còn quá nhỏ."
"Người lớn tuổi ai cũng đều lo lắng như vậy, đó là điều không tránh khỏi."
"Đúng vậy, ở nước ngoài rồi họ vẫn thường nhắc nhở tôi, thỉnh thoảng gọi điện cho tôi, rảnh rỗi thì bay sang giám sát tôi, sợ tôi học không tốt." Tề Tụng kể lại quá khứ của mình, nói đùa: "Hồi đó tôi khá là phản nghịch, luôn chê họ phiền, thực sự rất không nghe lời."
Dung Nhân nhìn cô một chút: "Không thấy được, nhìn cô không giống người như vậy."
"Không phải, hiện tại đã cải tà quy chính rồi, ở tuổi này cũng không được phép phản nghịch nữa."
"28 tuổi thực ra vẫn còn trẻ, chưa đến nỗi già."
"Nhưng tôi không còn tự tại nữa, nhiều khi không phải muốn làm gì thì làm."
"Đúng vậy."
Tề Tụng lại hỏi: "Có phải chị nhỏ hơn tôi một lớp không?"
Dung Nhân lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Tề Tụng tự giới thiệu, học lớp nào, ai là chủ nhiệm. Dung Nhân lớn hơn cô một tuổi, nhưng đúng là nàng nhỏ hơn cô một lớp. Vậy trái lại Tề Tụng được tính là tiền bối cùng trường.
"Tôi học muộn hơn những người khác một năm, em nhỏ hơn tôi, nhưng lớn hơn tôi một lớp, vậy nên em nhập học sớm hơn tôi một năm."
"Đáng lẽ chúng ta nhập học cùng năm, nhưng em lại nhảy cóc một lớp."
"Ừm."
"Còn chị thì sao? Chuyên ngành của chị là gì?"
"Cơ khí."
"Này thật sự không nhìn ra được."
"Trông tôi không giống người hợp với ngành này sao?"
"Không có, ý tôi không phải vậy. Chỉ là việc chị đang làm hiện tại chẳng liên quan gì đến cơ khí cả. Chị rất... có cảm giác nghệ thuật."
Dung Nhân mỉm cười, thoáng thấy thích thú trước cái gọi là cảm giác nghệ thuật ấy. "Thôi nào, tôi chắc chắn không hợp với nghề này."
Tối hôm Tết, đường phố đông nghịt người trẻ. Bên kia đường, vài xe bán đồ ăn vặt lưu động đã được dựng lên. Nhiều người tụ tập mua hàng, không khí sôi động của cuộc sống hoàn toàn trái ngược với khung cảnh sáng đèn nhưng khá vắng vẻ nơi đây.
Một màu sắc dịu nhẹ, ấm áp bao phủ quanh hai người. Sau khi trò chuyện vài câu, cuối cùng Tề Tụng lên tiếng: "Tối nay, người tìm chị nói chuyện trên WeChat là tôi, hẳn là chị không nhớ, nhưng chúng ta đã kết bạn trên WeChat rồi."
Dung Nhân vẫn còn mơ màng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau mới chợt nhớ ra - tối nay có không chỉ một người gửi tin nhắn WeChat cho nàng, bao gồm cả chị Nhu, Kiều Ngôn và rất nhiều người khác. Người lạ duy nhất không để ghi chú có một người, nàng đã chặn tin nhắn và bật chế độ không làm phiền.
Dung Nhân sững sờ một lúc, không nhớ mình đã thêm vào lúc nào, nàng thực sự không nhớ ra.
Tề Tụng giúp nàng nhớ lại: "Điện thoại tôi hết pin, nên tôi mượn điện thoại của chị, Kiều Ngôn để chúng ta kết bạn với nhau."
Được nhắc nhở, Dung Nhân bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.
Kỳ thực, Kiều Ngôn và Tề Tụng không hề quen biết nhau. Chu Hi Vân giới thiệu họ với Tề Tụng, sau vài câu xã giao, Tề Tụng đề nghị giúp đỡ công việc kinh doanh của Kafa. Kiều Ngôn rất nghiêm túc, vì nàng đã làm lạc điện thoại ở đâu đó, nên nàng nhanh chóng mượn điện thoại của Dung Nhân giúp hai người kết bạn, còn bảo Tề Tụng rảnh rỗi ghé qua cửa hàng ngồi, khi nào muốn đến thì liên lạc trước.
Dung Nhân hoàn toàn không nhớ cuộc gặp gỡ này, luôn thất thần. Sau khi rời khỏi quán bar, nàng hoàn toàn quên mất chuyện đó, còn suýt nữa đã xóa bạn người kia.
"Hoá ra là cô, ở trên lầu tôi không nhận ra, xin lỗi." Dung Nhân sững sờ, rồi mới nhớ ra: "Đêm đó đèn bên ngoài quá tối, tôi không nhìn rõ..."
Tề Tụng ngắt lời: "Đừng quá gánh nặng, không cần giải thích nhiều như vậy. Không sao, dù sao thì chúng ta cũng không nói chuyện nhiều với nhau, nên chị không nhớ cũng là chuyện bình thường."
Dung Nhân xin lỗi, rồi lại mỉm cười. "Hôm nào đến uống cà phê nhé, tôi sẽ mời em miễn phí để bồi tội."
Tề Tụng đồng ý: "Được, vậy thì cảm ơn chị, tôi không khách khí, có thời gian tôi nhất định sẽ đến."
Nơi này hướng ra phía gió, đứng lâu ở đó khá lạnh. Vừa nói chuyện, hai người vừa đi đến một chỗ có cây chắn, bóng người chìm trong bóng tối.
Có lẽ vì ấn tượng tốt với Tề Tụng, Dung Nhân tạm thời kìm nén ý muốn rời đi. Đã đến đây rồi, có người trò chuyện cũng tốt, nàng có thể ở lại thêm chút nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đáng lẽ phải là thời gian hút một điếu thuốc, lẽ ra không quá mười phút, vậy mà khi hai người trò chuyện đã hơn nửa tiếng. Cuối cùng, người bạn trên lầu gọi điện bảo lên lầu.
Ván bài kết thúc sớm, đã đến lúc phải chuyển sang chỗ khác. Chị Nhu đang tìm họ, kiên trì bảo mọi người đi ăn khuya, trừ khi có việc gì quan trọng thì không được rời đi.
Trong ngày lễ lớn này, hầu hết những người có thể hẹn đều đang làm việc ở thành phố A, không có người thân hay bạn bè bên cạnh. Chị Nhu rất tốt bụng, cô không quan tâm đó là ngày lễ gì, điều quan trọng nhất là phải vui vẻ, vui chơi thỏa thích thì mới được về.
Nghe điện thoại xong, Dung Nhân quay sang hỏi: "Cô muốn lên đó nữa không?"
Tề Tụng đáp: "Ừm, vẫn còn sớm, không cần vội về nhà."
Hai người cùng nhau đi vào, một trước một sau đi vào cửa.
Đến gần cầu thang, đến góc đường, Tề Tụng đi sau, Dung Nhân đi trước, không để ý đường, suýt nữa thì đâm sầm vào ai đó.
"Xin lỗ..." Lời xin lỗi vừa thốt ra khỏi miệng, lại liền dừng lại giữa chừng. Dung Nhân nhìn người kia rồi đột nhiên im bặt.
Người bị va vào không ai khác chính là Ôn Như Ngọc, người đáng lẽ lúc này đang ở trong phòng riêng.
Người kia đang đứng dựa vào tường chờ ở đó. Hiển nhiên không phải vừa xuống mà đã chờ rất lâu rồi.
Tầm mắt liếc nhìn khuôn mặt Dung Nhân, không nhìn gì khác. Ánh mắt Ôn Như Ngọc thâm trầm, không chút cảm xúc, không nhìn ra tâm tình.
Dung Nhân hiểu ý, lập tức hiểu ra người này cố ý chờ ở đây. Đối diện với ánh mắt của cô rồi lại quay đi ngay sau đó, giả vờ như không hiểu.
Tề Tụng cũng không nghĩ ngợi nhiều, thật sự coi như chỉ là tình cờ gặp, liền chào hỏi: "Ôn tổng."
Ôn Như Ngọc ừm một tiếng, không mặn không nhạt.
"Sao lại xuống đây? Các học tỷ đâu? Không phải họ đang ở cùng chị sao?"
"Vẫn ở trên lầu."
"Chị muốn đi sao?"
"Không phải."
Tề Tụng nói sẽ đổi chỗ đi chơi, lại hỏi cô có muốn đi cùng không.
Toàn bộ quá trình Ôn Như Ngọc không hề liếc nhìn Tề Tụng, cô chỉ tập trung vào một người, thản nhiên nói: "Chuẩn bị đi."
Vừa dứt lời, mọi người trên lầu đã bắt đầu đi xuống. Chị Nhu và Nhậm Giang Mẫn nối đuôi nhau đi xuống lầu, cười nói rôm rả. Thấy họ đến, chị Nhu vẫy tay: "Vừa mới bảo mấy đứa đi, mấy đứa đều đã ở đây rồi, đỡ phải đi tìm. Nào, không lên lầu nữa, đi thôi, lái xe đi ăn khuya."
Chị Nhu kéo Dung Nhân đi trước, rồi kéo hai người còn lại. Khi ra đến lề đường thì xe đã đợi sẵn. Dung Nhân và những người khác đi xe riêng, đến địa điểm hẹn sớm hơn hai phút.
Chỗ ăn khuya là một quầy hàng, một nhà hàng ngoài trời, đến đó lập tức gọi đồ ăn. Chị Nhu đã gọi điện đặt trước một số món, mọi người thích ăn gì thì thể gọi thêm.
Khoảng hai mươi người không thể ngồi vừa chiếc bàn tròn lớn, nên họ chia thành hai bàn. Dung Nhân ngồi cạnh Tề Tụng, còn Ngô Lâm Ngữ và những người khác ngồi bàn khác.
Vừa xuống xe, mấy người Nhậm Giang Mẫn đi thẳng đến quầy đồ ăn, không khách khí với chị Nhu. Dung Nhân một mình đến chỗ chủ quán gọi hai thùng bia và vài chai nước ngọt và nước trái cây. Vừa bước được hai bước, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Có hứng thú sao?"
Ôn Như Ngọc đi theo sau, đi thẳng vào vấn đề, ngữ điệu nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro