Chương 30

Hầu hết các quán ăn vặt gần đây đều mở cửa đến rạng sáng, sau mười giờ đêm cũng khó bắt xe, vì Dung Nhân đã cố gắng gọi ba chiếc taxi liên tiếp mà không thành công. Nàng định thử vận may ở một ngã tư vắng vẻ hơn. Đôi chân thon dài thẳng tắp chưa bước được một bước thì đột nhiên nghe thấy những lời kia, theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng còn chưa há miệng thì Nhậm Giang Mẫn đang đợi taxi cùng nàng đã lên tiếng, nhiệt tình muốn xoa dịu không khí, chu đáo cho cả hai: "Vậy được đó, A Nhân đi xe một mình về sẽ không an toàn, như vậy cũng được. Mọi người có thể ngồi chung xe để chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, chúng ta đều đã uống rượu, nên cẩn thận một chút."

Vài người bạn khác gần đó cũng chen vào, vui vẻ bước lên giúp bắt xe. Bọn họ một chiếc xe trống rồi vẫy vẫy tay: "Có xe rồi, A Nhân, các cậu đi trước đi, bọn tớ sẽ đợi chuyến sau."

Từ đầu đến cuối, thậm chí Dung Nhân còn chưa kịp nói một lời. Bạn bè nàng vội vàng gọi xe cho nàng nên nàng đành phải lên xe. Nàng chỉ có thể liếc nhìn Ôn Như Ngọc đang không khách khí cúi xuống lên xe, sau khi người kia lên xe thì nàng cũng lên theo.

Nhậm Giang Mẫn mỉm cười ra hiệu tạm biệt: "Ôn tổng, có thời gian hôm nào hẹn, phiền chị chăm sóc A Nhân của chúng ta nhá. A Nhân, khi nào về nhà thì vẫn quy định như cũ, có gì thì vào nhóm chat, có việc thì trực tiếp call."

"Tôi biết rồi, đêm nay các cậu vất vả rồi." Dung Nhân gật đầu chào tạm biệt bạn bè.

Ngô Lâm Ngữ trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện, lòng bàn chân như dính vào mặt đất, nhìn họ lần lượt vào trong, vẻ mặt cô càng thêm không nhịn địn. Vạn Vạn vỗ vai cô, bảo tài xế riêng đã đến, đến lúc lên xe rồi. Cô không nhúc nhích, hoàn toàn lờ hắn đi.

"Chị Lâm Ngữ, đi thôi. Tài xế riêng đang đợi." Vạn Vạn lớn tiếng nói.

Ngô Lâm Ngữ lúc này mới định thần lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nơi đó, hồi lâu không rời.

"Chờ một chút."

 "Cậu xem chị Như Ngữ làm gì vậy? Có chuyện gì sao?" Vạn Vạn là thẳng nam, nghĩ mãi không ra, cảm thấy khó hiểu.

Bỗng nhận ra mình đã thất thố, biểu hiện quá trắng ra, Ngô Lâm Ngữ quay đầu nhìn mọi người xung quanh. Cô nghiêng đầu nhìn thấy Tề Tụng đang đứng bên cạnh nhìn cô, giống như đã nhìn ra điều gì đó, đang trầm ngâm suy nghĩ. Ngô Lâm Ngữ âm thầm siết chặt tay, tuy không cam lòng nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, kìm nén cảm xúc không nên bộc lộ, giải thích: "Tôi muốn xác nhận chút, sợ không an toàn."

Vạn Vạn cười toe toét lại thúc giục cô: "Chị Như Ngọc lớn rồi, không phải trẻ con. Bọn họ có hai người mà, chị đừng nghĩ nhiều, trung tâm thành phố đông đúc như vậy có thể có chuyện gì chứ?"

Nói xong, hắn kéo Ngô Lâm Ngữ vào xe.

Không thể ngăn Vạn Vạn, Ngô Lâm Ngữ đành lên xe. Khi cô ngẩng đầu lên, xe đã khởi động và lái đi, bóng người nhanh chóng biến mất ở ngã ba đường, cái gì cũng không thấy.

Cô mím môi, cắn môi dưới theo thói quen. Trong ánh sáng lờ mờ, Ngô Lâm Ngữ nghiêng đầu sang một bên, quay về phía cửa sổ. Cô im lặng suốt quãng đường còn lại, không nói một lời, trầm lặng khác thường.

Trong chiếc taxi đang lái đi.

Hai người cao lớn tay chân dài, về lý thuyết có thể ngồi vừa ba người ở ghế sau. Tuy nhiên, Ôn Như Ngọc đã dịch chuyển về giữa, cố tình nhích một bên, ép Dung Nhân bị kẹp ở cửa. Bất kỳ chuyển động nào cũng có thể dễ dàng khiến nàng đụng phải cô.

Tài xế lái xe rất nhanh, đường xá lại khó đi, nên xe không tránh khỏi lắc lư và mất thăng bằng.

Một khúc cua gấp khiến thân hình Dung Nhân bị quán tính, nàng mất thăng bằng suýt ngã vào vòng tay người kia.

May mà nàng kịp giữ thăng bằng vào phút cuối, nhưng khi đang bám vào ghế, tay nàng vô tình chạm vào tay Ôn Như Ngọc. Ngay khi lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay, một luồng hơi lạnh ập đến. Dung Nhân theo bản năng cố gắng rút lại, nhưng trước khi kịp phản ứng, chiếc taxi lại rẽ gấp một lần nữa, nàng không thể tránh được nữa... Ôn Như Ngọc giữ chặt nàng, giống như bất chấp các định luật vật lý, ngồi bất động vững vàng như núi, không bị ảnh hưởng, còn có thời gian để ý đến nàng.

Cảm thấy một bàn tay đặt trên eo mình, Dung Nhân lùi lại ngã người ra sau.

Khi họ tách ra, nàng nhận ra Ôn Như Ngọc đặt một chân lên ghế trước mặt mình, chẳng trách cô không bị rung lắc.

Trong hai phút đầu, hai người gần như không giao tiếp gì, cả hai đều im lặng. Tài xế phía trước không hoạt bát như thường ngày, cả xe im phăng phắc.

Sau khi xe ra khỏi cầu vượt, Ôn Như Ngọc đột nhiên nhắc đến chuyến đi Úc.

Dung Nhân không có hứng thú với chuyện này, không trả lời.

"Lúc đi khá vội, không ngờ sẽ đi lâu đến vậy, cứ tưởng có thể đến dự tiệc mừng, hóa ra lại lỡ mất." Ôn Như Ngọc chậm rãi nói, cố ý chuyển chủ đề sang nàng: "Kiều Ngôn nói em cũng đến đó, ở lại rất lâu. Tôi không nghĩ em lại đi, còn tưởng em bận rộn ở cửa hàng không có thời gian."

Nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ dần dần biến thành những đường nét đứt quãng, Dung Nhân ban đầu giả vờ không nghe thấy, đến khi nhắc đến Kiều Ngôn, vẻ mặt nàng mới hơi động, trả lời: "Dạo này cũng ổn, chỉ là tạm được thôi, không bận rộn lắm."

Ôn Như Ngọc đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo: "Hôm đó Lâm Ngữ cũng đến đó phải không? Còn trùng hợp gặp em ở cửa."

Dung Nhân: "Không phải đến lấy đồ cho chị sao, không biết à?"

Ôn Như Ngọc phủ nhận: "Tôi không biết."

Liếc nhìn cô, Dung Nhân quay đầu lại. Ánh đèn đường bên ngoài hắt lên người nàng một đường viền vàng vọt.

"Không giúp tôi lấy đồ, tôi không biết," Ôn Như Ngọc nói, một lời giải thích muộn màng. "Cần làm gì tôi sẽ nhờ trợ lý đi làm, cũng sẽ không để cái gì quan trọng trong quán bar, ở đó hỗn tạp, dễ bị mất."

Cố ý giải thích như vậy thật vô nghĩa. Dung Nhân chỉ thấy khó hiểu khi gặp Ngô Lâm Ngữ hôm đó, tự nửa đêm như vậy Ngô Lâm Ngữ còn vội vã làm gì. Hiện tại đã hiểu được, rõ ràng là có hiểu lầm - nhưng không liên quan gì đến nàng.

Dung Nhân không nói chuyện riêng tư của người khác, cũng không rảnh để xen vào, cùng lắm thì nàng chỉ nghe rồi bỏ qua.

Nàng ừm một tiếng, xác nhận những gì mình đã nghe. Dung Nhân không nói gì nhiều, nàng mệt mỏi vì uống rượu và thức khuya, nàng không muốn dính líu gì đến chuyện này.

Ôn Như Ngọc không quan tâm đến thái độ của nàng, chỉ muốn nói rõ một số việc, dù có hiểu ngầm nhưng nói ra vẫn tốt hơn.

Cũng có lý do để đưa Ngô Lâm Ngữ đi Úc cùng. Chính xác mà nói, không phải Ôn Như Ngọc đưa cô ấy đến đó, mà là ông bà Ôn gia tự ý đưa Ngô Lâm Ngữ đi cùng. Thứ nhất, Ngô Lâm Ngữ được coi là hậu bối trong nhà, cha Ngô và cha Ôn rất thân thiết, lúc nhỏ là anh em thân thiết, Ngô Lâm Ngữ đã từng đến đó thăm họ. Thứ hai, cha Ôn hợp tác làm ăn với Ngô gia hai năm qua, sự có mặt của Ngô Lâm Ngữ chủ yếu là để giúp hắn trong việc kinh doanh.

Ôn Như Ngọc không liên quan gì đến chuyến đi Úc của Ngô Lâm Ngữ, về nước đúng là sẽ về cùng Ôn Như Ngọc, nhưng lịch trình của họ lại khác nhau. Ôn Như Ngọc đã đổi vé máy bay để hai lão nhân có thể về cùng Ngô Lâm Ngữ trước, còn cô về một mình.

Cô thành thật khai báo mọi chuyện, không giấu giếm điều gì. Cô ngả người ra sau ghế, hiện tại chỉ có Dung Nhân ở đây, cô có thể thoải mái nói chuyện, có thể tuỳ ý nói bất cứ điều gì cô muốn.

Còn thuận miệng hỏi một câu: "Em đón Tết một mình sao?"

Dung Nhân đáp: "Không thể?"

"Tôi cứ tưởng em về nhà..." Ôn Như Ngọc dừng lại giữa chừng, cảm thấy mình nói quá mức, liền đổi giọng: "Tôi tưởng em đi du lịch. Kiều Ngôn, Chu Hi Vân bọn họ đều đi, sao em không đi? Ở đây ba ngày rất chán."

Dung Nhân nói: "Không sao, bên ngoài kẹt xe, tôi không muốn đi."

"Ừn, cũng rất kẹt xe."

Tối nay là giờ cao điểm về, đường về hai ba cây số tắc nghẽn hơn nửa tiếng. Đường tắc, càng gần đường Thiên Thành càng tắc.

Lên xe, Ôn Như Ngọc báo địa chỉ trước, chỉ nói hướng đi chung, không nói địa chỉ cụ thể. Tài xế mãi đến khi vào ngã tư mới nhớ ra hỏi địa chỉ, Ôn Như Ngọc chỉ địa điểm ở Kafa: "Đến nơi này trước, cảm ơn."

Tưởng lầm người này là dùng chiêu trò lần trước, Dung Nhân liền nói địa chỉ quán bar, định bảo tài xế đưa đến đó, nàng cũng chẳng vội.

Nhưng có lẽ nhìn ra suy nghĩ của nàng, Ôn Như Ngọc ngăn nàng lại, có chút buồn cười: "Em coi tôi là người nào? Tâm gian xảo đến mức làm em phải phòng thủ như vậy sao."

Dung Nhân phủ nhận: "Tôi không nói, là chị tự nghĩ."

"Dù sao em cũng có thành kiến với tôi rồi, tôi không thể làm gì khác, cứ coi như vậy đi." Ôn Như Ngọc bất lực. "Tôi nói là tôi đến quán bar có việc, em tin không?"

Dung Nhân không mù, sự thật quá rõ ràng.

Ôn Như Ngọc lại cười: "Đừng lo, tối nay tôi không đến chỗ em đâu."

"Ồ."

"Tôi chỉ đưa em đi thôi."

"..."

"Thật."

Ôn Như Ngọc không hề nói dối, cô thực sự đưa nàng. Khi xe đến ngõ, Dung Nhân bước ra, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn ngồi trong xe, không đi theo.

Ban đầu, nàng nghĩ cô chỉ đang nói khoác. Dung Nhân đặt tay lên cửa xe, quay lại thấy cô vẫn ngồi đó, liền dừng lại.

Ôn Như Ngọc nói: "Được rồi, vào đi. Tôi đưa em đến đây thôi, sẽ không đi theo em, em không cần phải đề phòng."

Dung Nhân hơi bất ngờ, nhìn cô một lúc rồi đóng cửa lại, không mặn không nhạt đáp: "Ừm, về sớm một chút."

Xe lại khởi động, Ôn Như Ngọc hạ kính xe, vẫy tay ra hiệu rời đi.

Nhìn bóng cả người lẫn xe dần dần khuất vào bóng tối, cho đến khi hoàn toàn khuất dạng, Dung Nhân đứng trên đường một lát rồi mới đi về phía Kafa.

Nửa đêm cuối cùng của kỳ nghỉ trôi qua thật nhanh. Vẫn thao thức, nhưng đã dễ chịu hơn hai đêm trước.

Ngày hôm sau trời đầy sương mù, ngày làm việc đầu tiên vốn bận rộn lại diễn ra hoàn toàn khác so với dự kiến. Đơn hàng buổi sáng thưa thớt, công việc chỉ dần khởi sắc sau khi sương mù tan.

Kiều Ngôn không thể quay lại vào buổi sáng, vẫn ở bên ngoài. Tối qua cô đã nhắn tin xin nghỉ phép trước, hai nhân viên khác cũng đến muộn.

Họ vội vã đến cửa hàng vào gần trưa, nghĩ đến hậu của kỳ nghỉ, Dung Nhân không quan tâm. Nàng không trừ lương của nhân viên mà chỉ nói vài câu.

Vì là người duy nhất ở cửa hàng sáng hôm đó, mặc dù khách hàng ít, nhưng nàng lại bận rộn chuẩn bị các món ăn rất lâu. Cho nên, hơn nửa ngày nàng không có thời gian làm bất cứ việc gì khác, thậm chí còn quên gọi đồ ăn mang về.

Khi nàng nghỉ ngơi cầm điện thoại lên để gọi đồ ăn nhanh, lúc này một vị khách bất ngờ đến.

Ngô Lâm Ngữ không ở Đại học A trong giờ làm việc mà lại cất công tìm đến nơi này. Cô có khuôn mặt xinh đẹp không dính bụi trần, ăn mặc tinh xảo, ngay cả tóc tai cũng được chăm chút tỉ mỉ. Cô đi thẳng đến quầy thu ngân thấy người liền nói: "Cô Dung, có thể dành chút thời gian nói chuyện được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro