Chương 33

Nghe vậy, sắc mặt Ngô Lâm Ngữ trong nháy mắt liền trắng bệch, lúng túng, kinh ngạc, còn có một chút khó chịu mà cô hầu như không nhận ra.

Ngô Lâm Ngữ luôn là một người trọng thể diện, giao du với những người có học thức và giáo dưỡng. Hành động và lời nói của Dung Nhân như một cái tát trời giáng, giáng thẳng vào lòng tự trọng mong manh của cô, ngay lập tức phá vỡ mặt ngoài bình tĩnh của cô.

"Cô... cô nói linh tinh cái gì vậy?!" Mặt cô đỏ bừng, bất ngờ trước lời nói của Dung Nhân. Môi cô run rẩy, cứ tưởng mình có thể áp chế được đối phương ít nhất là khiến nàng biết khó mà lui. Nhưng Dung Nhân lại thốt ra hai chữ "lên giường" còn dễ như uống nước, một luồng nhiệt chạy qua đầu cô, khiến cô choáng váng.

Dung Nhân vẫn giữ được trầm tĩnh ung dung. "Tuy hiện tại tôi không đặc biệt hứng thú với Ôn Như Ngọc, nhưng hình như tôi cũng không ghét cô ta, cô ta là một ứng cử viên sáng giá về mọi mặt. Nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì tôi cũng không ngại. Thử tiếp xúc cũng được, dù sao bọn tôi đều còn độc thân, có thể từ từ vun đắp mối quan hệ."

Một câu nói nhẹ như mây gió, vậy mà rơi vào xuống nặng như một quả bom.

Ngô Lâm Ngữ vẫn còn choáng váng vì câu nói trước, đầu óc trống rỗng. Sự tấn công bất ngờ khiến cô mất hết cả bình tĩnh, cô không hề chuẩn bị cho tình huống này. Nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, nâng tảng đá đập vào chân mình.

"Tôi không có ý đó, tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ muốn cô, muốn cô..." Ngô Lâm Ngữ có chút nói lắp, hoảng hốt không biết làm sao, trận tuyến lập tức rối loạn. "Muốn cô tránh xa chị ấy một chút, nếu cô không có ý đó thì cô nên sớm cắt đứt quan hệ với chị ấy, như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người."

"Là cho tất cả mọi người, hay chỉ mình cô? Hay chỉ mình Ôn Như Ngọc?" Dung Nhân nhìn cô, hiểu ra vấn đề. "Cô ta có biết cô đến tìm tôi không?"

Ngô Lâm Ngữ cường chống, bắt chước nàng. "Đó là chuyện của bọn tôi, không liên quan đến cô."

"Cô đến tìm tôi, chắc chắn có liên quan đến tôi." Dung Nhân hơi nhướng mắt. "Thì ra cô tự ý hành động, tự cho mình là đúng."

Bị vạch trần, Ngô Lâm Ngữ cứng đờ người, theo bản năng tìm cớ che đậy, nhưng khi cô mở miệng mà một chữ cũng không đánh trả được.

Dung Nhân lập tức nắm được điểm yếu của cô. Thừa nhận không phải là một lựa chọn, phản bác cũng vậy. Thừa nhận thì hèn nhát, nhưng phủ nhận thì sợ Dung Nhân sẽ thật sự làm như vậy, cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhận ra những thay đổi nhỏ của cô, Dung Nhân không thích lải nhải, nói dài dòng cũng không có ý nghĩa, nàng đi thẳng vào vấn đề: "Cô với Ôn Như Ngọc có cái gì là chuyện của cô, cô không nên đến tìm tôi. Hành vi của cô hôm nay đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi rồi, đừng có lần sau."

Nàng còn nói thêm: "Từ ngày mai, trừ khi là mua đồ bình thường, Ngô lão sư, nếu cô lại đến cửa hàng của tôi, tôi sẽ cân nhắc cách làm, có thời gian tôi cũng sẽ đến Đại học A tìm cô. Dạo này tôi hơi rảnh, chúng ta có thể nói chuyện ở chỗ khác."

Ngô Lâm Ngữ ngày càng trầm xuống, không thốt ra được một lời nào, cứng đờ.

Cô chưa bao giờ hiểu Dung Nhân, tự nhiên cho rằng nàng cũng giống như những người phụ nữ kia, dễ nắm bắt. Nhưng Dung Nhân đêm nay hoàn toàn khác với hai lần gặp trước, kiệm lời và quyết đoán, đó là con người thường ngày của nàng, hoàn toàn khác xa với con người trước kia.

Con người phải tự biết mình, đó là tất cả những gì nàng nói.

Dung Nhân chẳng buồn để ý, bất kể cô có nghe hay không.

Gió chiều nhẹ nhàng thổi trên phố, nơi này có hai người họ, lúc này trên phố chẳng có một bóng xe. Nhìn sang bên kia, góc phố tối om. Đèn bật sáng, nhưng cảnh vật sâu trong hẻm lại mờ ảo.

Tóc Ngô Lâm Ngữ bay phấp phới trước trán. Bộ váy vốn tinh xảo của cô bất giác trở nên hơi xộc xệch, khí thế thấp hơn một chút. Cách làm thường ngày của cô đã chạm đến bức tường, không còn cách nào khác để đối phó. Trái lại còn bị khống chế, ý vị trong mắt cô rất phức tạp.

Sau vòng đèn xanh đầu tiên, Dung Nhân đã bỏ lỡ cơ hội qua đường dành cho người đi bộ, lại lãng phí thời gian. Sau khi dùng dư quang nhìn nàng, cũng không nhìn nữa.

Khoảng thời gian chờ đợi chưa đầy một phút giống như đặc biệt dài và khó chịu. Con phố sâu hun hút trải dài vô tận về phía trước, giống như không có điểm dừng.

Ngập ngừng một lát, Ngô Lâm Ngữ chớp chớp hàng mi dày, cuối cùng cũng nhân cơ hội hỏi: "Nói nhiều như vậy, cô vẫn không chịu tách chị ấy ra sao?"

Dung Nhân không để ý đến cô, không trả lời, coi cô như không khí. Nàng đợi đèn xanh sáng, rồi không chút do dự bước lên phía trước. Bước được hai bước, nàng chậm rãi nói: "Ai cũng có tự do, phải không? Chưa đến lượt cô làm chủ."

Đèn xanh chỉ kéo dài ba mươi giây, lúc này thời gian đã gần hết.

Ngô Lâm Ngữ lặng lẽ đứng ở phía sau, bóng dáng nàng ngày càng xa dần. Ánh sáng hắt lên người cô, cảnh vật xung quanh cũng trở nên mơ hồ, dần dần bao trùm lấy cô, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Dung Nhân đâu nữa, biến mất trong màn đêm.

Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng chẳng có hồi kết, vừa mới bắt đầu đã kết thúc, đó là một bí mật chỉ hai người biết. Sau khi rời khỏi vạch kẻ đường, cả hai đều không tiết lộ một lời nào với bất kỳ ai.

Hôm sau, cuối cùng Kiều Ngôn cũng quay lại cửa hàng, đến lúc chín giờ sáng, tay xách túi đầy ắp đặc sản địa phương, quà lưu niệm và những món ngon khác cô đã mua trong chuyến đi, đặc biệt mang về cho Dung Nhân và vài nhân viên.

Chuyến đi như một lần nạp lại năng lượng, Kiều Ngôn còn ồn ào hơn cả trước khi đi nghỉ. Vừa lên đến tầng ba, nàng đã lôi Dung Nhân ra khỏi giường, bắt đầu huyên thuyên như pháo nổ, chia sẻ những trải nghiệm của nàng, còn mang vẻ mặt chê bai, "than phiền" về Chu Hi Vân.

Quà tặng mang đến có gần một nửa là Chu Hi Vân trả tiền, Kiều Ngôn yên tâm thoải mái nhận hết công lao, thở dài: "Em sẽ không bao giờ đi với họ Chu kia nữa, quá mệt."

Dung Nhân đánh răng súc miệng, hỏi: "Sao vậy? Cô ấy có gì sao?"

Kiều Ngôn đột nhiên ấp úng không chịu nói, có chút chột dạ, rõ ràng đang che giấu chuyện gì đó. Nàng ấy chuyển chủ đề, kỳ lạ là lại tránh né việc thảo luận về chủ đề đó.

Kiều Ngôn khá hiếu kỳ khi biết Dung Nhân được mời đi chơi bài trong dịp Tết. Nàng biết chuyện này, lúc đó không ở thành phố A, nhưng đã sớm nghe nói chị Nhu giới thiệu đối tượng cho Dung Nhân.

"Thế nào? Ổn không? Chị hài lòng không?" Kiều Ngôn đến gần, nháy mắt.

Dung Nhân nhấp một ngụm nước, "Còn sớm."

"Nghe nói hai người rất hợp nhau, người ta rất hài lòng với chị."

"Không có." "

"Nào, cho em một câu trả lời chắc chắn xem có thành hay không, để em chuẩn bị tinh thần trước. A Nhân, em nói cho chị biết, lần này Tề lão sư, thật sự, em đảm bảo cô ấy là đối tượng 3 T, hoàn hảo tuyệt đối, đáp ứng mọi tiêu chuẩn của chị."

Đưa tay chặn đầu Kiều Ngôn lại, Dung Nhân mang phong thái "chớ đến gần" nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, em xuống làm việc tiếp đi. Hôm nay chị làm thu ngân, còn lại giao cho em."

Kiều Ngôn nói chuyện không ngừng, không chịu dừng lại. "Còn chưa mở cửa, không vội. Chúng ta nói chuyện quan trọng trước đã."

Dung Nhân vội vã ra ngoài, giả vờ như không nghe thấy, lui vào bếp, đóng cửa lại, tìm chút yên tĩnh vài phút.

Sau kỳ nghỉ lễ thực ra còn bận rộn hơn cả trước lễ. Khi mặt trời mọc vào buổi sáng, hai tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Dung Nhân.

Một là của Nhậm Giang Mẫn chuyển khoản ngân hàng. Hôm đó nàng thắng bài nhiều nhất, những người khác đã chuyển khoản hết cho Nhậm Giang Mẫn, nàng ấy nhận được hôm nay mới nhớ ra phải chuyển khoản.

Dung Nhân nhấn nút nhận, đưa Nhậm Giang Mẫn một nửa rồi chuyển lại.

Nhậm Giang Mẫn khách khí, nhận tiền rồi trả lời: "Cảm ơn lão bản. Lần sau chúng ta lại hợp tác nhé."

Tin nhắn còn lại là của Ôn Như Ngọc, cũng chuyển khoản.

Ôn Như Ngọc chỉ chuyển phần thua cho Nhậm Giang Mẫn, còn chưa trả tiền vay cho Dung Nhân. Sáng sớm hôm sau, người này dậy sớm gửi hai nghìn tệ, nhiều hơn số tiền vay lúc đó rất nhiều, kèm theo lời nhắn: "Tiền tính lãi suất."

Dung Nhân không trả lời, dù đã thấy tin nhắn gửi tới nhưng nàng vẫn lờ đi, chọn cách bạo lực lạnh.

Ôn Như Ngọc không có một chút tự giác. Trưa không thấy trả lời, cô lại nhắn tiếp: "Lần trước mượn của em."

Sợ Dung Nhân không nhận, cô đặc biệt nhắc nhở nàng về số tiền.

Buổi chiều lại có thêm vài tin nhắn, không có nội dung, chỉ có dấu chấm câu.

Cứ một hai tiếng, đối phương lại gửi một dấu chấm, giống như đang kiểm tra xem mình có bị chặn hay không.

Dung Nhân đi vào rồi thoát ra.

Đi vào lần nữa, nhưng nàng không để ý đến người kia.

Nàng mơ hồ nhớ ra mình đã bật chế độ không làm phiền cho Tề Tụng hồi Tết. Giờ nhớ ra rồi, nàng mới kéo cô ra.

Nàng đọc tin nhắn nhưng lại mặc kệ. Hành động bất thường này khiến Kiều Ngôn chú ý, nàng chọc khuỷu tay nàng. "Có người nhắn tin cho chị, sao không trả lời? Có chuyện gì sao?"

Dung Nhân đáp qua loa: "Không có, là quảng cáo WeChat, kệ đi."

Kiều Ngôn nghi ngờ không quá chắc chắn. Thời đại này người bán hàng trên WeChat quá dai dẳng, nhắn tin gần như cả ngày, giống như không biết mệt mỏi.

Buổi tối, khi mặt trời lặn, Kiều Ngôn thong thả chơi điện thoại một lúc. Chẳng mấy chốc, nàng ngả người ra ghế, lẩm bẩm với Dung Nhân: "Ô, sao Ôn tổng lại nhắn tin cho em?"

Dung Nhân dừng lại ở quầy thu ngân, ngước mắt lên, vô thức liếc nhìn nàng.

Kiều Ngôn mải mê trả lời tin nhắn, ngón tay gõ gõ trên màn hình. Hai ba phút sau, nàng lại nói:

"Hình như chị ấy đang ở gần đây, trên đường đi chị ấy ghé mua cà phê."

Nàng chưa kịp hỏi thêm thì xe đã vào hẻm, chạy thẳng đến cổng Kafa rồi đỗ vào một chỗ trống ở sân trước.

Xuống xe, lên cầu thang, đẩy cửa—

Một bóng người cao gầy xuất hiện.

Kiều Ngôn ngạc nhiên nhìn sang, mở to mắt: "Không phải chứ, đến nhanh vậy sao..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro