Chương 36
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi chỉ gồm những lời chào hỏi xã giao, một cuộc thảo luận ngắn gọn về tương lai của Kafa.
Khi Dung Nhân đi vắng, Kiều Ngôn sẽ ở lại một mình trong cửa hàng. Lo lắng Kiều Ngôn sẽ phải xoay xở việc chuẩn bị xuất bản album và chật vật cân bằng cả hai, nàng phải dặn dò vài câu. Nếu cần thì nhờ Dương Dương bọn họ làm thay, trả thêm tiền làm thêm giờ. Nàng xong bên này sẽ quay lại ngay, chắc hẳn nàng sẽ không đi lâu.
Kiều Ngôn tự tin trấn an: "Không có vấn đề gì lớn đâu. Em còn lo lắng chị một mình chạy khắp nơi, càu nhàu đều sắp thành mẹ em. Yên chí, em hứa sẽ chăm sóc đại bản doanh của chúng ta thật tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra, khi chị về em sẽ là người duy nhất phải chịu trách nhiệm."
Dung Nhân đáp: "Có chuyện gì thì liên hệ cho chị biết."
"Chị cũng vậy nhá, nếu gặp rắc rối gì hoặc không giải quyết được thì đừng cố quá."
"Chị biết rồi."
Sau khi cúp máy, chụp hai tấm ảnh nơi giao, gửi kèm địa chỉ và đường link vị trí.
Khi đi ra ngoài an toàn là trên hết, đây là thỏa thuận giữa hai người kể từ khi cùng nhau mở cửa hàng. Phải báo cáo mọi chuyến đi, đặc biệt là Dung Nhân. Nàng không có người thân nào ở Thành phố A, ba mẹ nàng sống ở nơi xa, để nàng ở một mình từ lâu. Nếu như không làm vậy thì lỡ có chuyện gì xảy ra chắc cũng chẳng ai để ý.
Người bạn đến gặp nàng là Dương Diệp Cẩn, người Phổ Nhĩ Vân Nam, sinh viên năm ba, kém Dung Nhân ba tuổi, tính tình hoạt bát vui vẻ.
Mấy năm trước, khi còn học ở Đại học A, Dung Nhân đã giúp đỡ Dương Diệp Cẩn rất nhiều, giao tình giữa hai người rất tốt. Tuy sau khi tốt nghiệp đã xa cách, nhưng thường họ vẫn giữ liên lạc qua mạng. Thỉnh thoảng, khi đến thành phố của nhau, hai người sẽ hẹn nhau đi ăn cơm và tụ tập, tình bạn ban đầu vẫn còn nguyên vẹn, Thực ra, ý tưởng đến Phổ Nhĩ tìm hạt cà phê là của Dương Diệp Cẩn. Thứ nhất, cô đã nghe về hoàn cảnh khó khăn hiện tại của Kafa và muốn giúp đỡ. Thứ hai, Dương Diệp Cẩn cũng đã tham gia trồng trọt sau khi tốt nghiệp và trở về nhà. Gia đình cô có một đồn điền chuyên dụng, vì vậy cô khá quen thuộc với khu vực này. Tuy nhiên, gia đình cô chủ yếu trồng trà chứ không phải hạt cà phê. Lần này, cô là người giúp đỡ. Cô biết rõ khu vực này và đã giúp Dung Nhân tìm kiếm một số đồn điền tích hợp trồng trọt, chế biến và bán hàng. Họ chỉ đang chờ Dung Nhân đến thực địa khảo sát.
Trong khi cuộc gọi đang diễn ra, Dương Diệp Cẩn xuống cầu thang, mang lên những thứ cô đã chuẩn bị trước từ trong xe: những túi trà lớn nhỏ, các đặc sản địa phương khác và thậm chí cả trái cây của riêng cô. Cô gái này có trái tim trong sáng và vô cùng giản dị. Cô biết Kiều Ngôn, đẩy cửa ra, đặt túi xuống, hỏi: "Kiều Kiều dạo này thế nào? Lâu rồi em không nói chuyện với cậu ấy. Nghe nói cậu ấy mua nhà, hình như cũng đang hẹn hò?"
Dung Nhân: "Ừm, em ấy mua nhà trên phố Thanh Hà, nhà khá rộng, khi nào có dịp em có thể đến xem. Hẹn hò thì không chắc, em ấy cũng chưa có dự định, còn sớm."
Dương Diệp Cẩn cười: "Thời gian trôi nhanh thật. Lần cuối em gặp cậu ấy là sau khi tốt nghiệp."
Cuộc gặp gỡ được mong đợi bấy lâu nay tất nhiên phải có những câu chuyện phiếm. Dung Nhân là khách từ xa đến, nên Dương Diệp Cẩn khéo léo giúp nàng thu dọn hành lý, giới thiệu phong tục địa phương, thậm chí còn định đưa nàng đến nhà mình.
Dung Nhân đồng ý nói cảm ơn: "Được rồi, cảm ơn em."
"Nói lời khách khí làm gì, hai ta là quan hệ gì, không cần phải làm vậy."
Cuộc trò chuyện tất nhiên sẽ xoay quanh những câu hỏi về tình hình gần đây của nhau và hồi tưởng lại chuyện cũ.
Sự nghiệp, tình yêu và cuộc sống... tất cả đều xoay quanh ba khía cạnh này.
Sự nghiệp của Dung Nhân đang chập chững, không nóng không lạnh, không có thành tựu gì lớn, kém xa nhiều người khác. So với hai người còn lại, tình hình của nàng hoàn toàn rối tinh rối mù, gần như thảm họa.
So với những ngày tháng đại học nhút nhát hướng nội, Dương Diệp Cẩn đã thay đổi đáng kể. Cô thừa kế gia sản, quản lý một cách hoàn hảo, đính hôn với người yêu thời thơ ấu và tận hưởng cuộc sống hòa thuận, hạnh phúc bên gia đình.
Đường đời của Dung Nhân vốn là đi ngược lại với người khác, không có gì nhiều, chủ đề này cũng được đề cập ngắn gọn.
Ngày đầu tiên ở Phổ Nhỉ chắc chắn sẽ là nghỉ ngơi và trải nghiệm phong tục tập quán cũng như ẩm thực địa phương. Bọn họ đã tìm được một trang trại cà phê, nhưng không cần phải vội. Trang trại đầu tiên sẽ không mở cửa sớm nhất là vào ngày mai. Mỗi địa điểm đã thống nhất một khung thời gian cụ thể. Suy cho cùng, đây là một mối quan hệ đối tác, một thỏa thuận kinh doanh, không cần phải vội vàng.
Hơn nữa, đối với những trang trại cà phê địa phương này, Kafa chỉ là một khách hàng nhỏ. Lịch trình của họ phải ưu tiên khách hàng lớn, còn lại phải xếp hàng chờ.
Giờ ăn trưa, Dương Diệp Cẩn đưa Dung Nhân đi ăn trước, chiều mới lái xe đến địa bàn của mình.
Dọc đường, điện thoại của hai người bận rộn thỉnh thoảng lại hiện lên tin nhắn, đặc biệt là Dương Diệp Cẩn, nhận được mấy cuộc gọi liên tiếp, không ngừng nghỉ.
Dung Nhân mở WeChat, phần lớn tin nhắn đều là từ nhóm khách hàng, không có ai tìm nàng cả.
Sau một loạt cuộc trò chuyện nhóm, nàng kéo lên trang, Cao Nghi là người thứ hai bị kẹp giữa một loạt cuộc trò chuyện nhóm. Buổi sáng, đối phương để lại hơn mười tin nhắn, toàn là hỏi thăm.
Chỉ có Kiều Ngôn và nhân viên trong cửa hàng biết chuyện nàng đi Vân Nam. Cao Nghi hoàn toàn không biết gì cả. Hôm nay con bé tình cờ tìm nàng, nhưng không thấy nàng nên đành đi vô ích.
Nhân lúc Dương Diệp Cẩn ra ngoài nghe điện thoại, Dung Nhân chậm rãi trả lời: "Em lại chạy đến đó à? Hôm nay không có tiết sao?"
Cao Nghi xuất hiện vài giây sau, giống như đang chờ tin nhắn của nàng: "Hôm nay là thứ Bảy."
Dung Nhân: "Không có việc gì khác ở trường thì có bài tập về nhà. Sắp thi cuối kỳ rồi, khi nào rảnh thì đến thư viện đọc sách ôn tập. Cẩn thận đừng trượt đấy."
Cao Nghi: "Dạo này em học hành chăm chỉ. Hiếm khi được nghỉ để gặp chị, vậy mà chị lại không ở đó, lại còn không báo trước."
Dung Nhân: "Chị quên mất."
Cao Nghi: "Chị cố ý."
Dung Nhân: "Ò."
Cao Nghi: "Bên đó không có chỗ ở, chị đi một mình sẽ không quen. Cẩn thận một chút, để ý một chút."
Dung Nhân: "..."
Cao Nghi: "Chăm sóc tốt cho bản thân."
Dung Nhân: "Ừm."
Cô bé tỏ ra rất chững chạc, tự cho mình là người lớn. Dung Nhân vốn là người ít nói, không thể đối phó với một đứa trẻ như vậy. Nàng thoát khỏi hộp thoại trò chuyện và kéo xuống.
Lịch sử trò chuyện với những người bạn khác vẫn bị kẹt ở mấy ngày trước. Giống như gần đây không ai có động tĩnh gì, không biết là bận bịu cái gì rồi.
Vô thức, Dung Nhân hơi thất thần, vô tình nhấp vào hộp trò chuyện với ai đó.
Tin nhắn cuối cùng giữa hai bên là dấu câu mà Ôn Như Ngọc gửi. Dung Nhân lúc đó không trả lời, nên thứ duy nhất nàng có thể nhìn thấy trên giao diện điện thoại là một hàng dấu "." dọc, không còn gì khác.
Nhấp vào.
Thoát ra.
Nhấp vào lần nữa.
...
Nàng lặp lại hành động đó một cách vô thức. Sau khi Dương Diệp Cẩn gọi điện xong quay lại, Dung Nhân tắt màn hình điện thoại, không còn chú ý nữa.
Sau khi Cao Nghi gửi tin nhắn, không ai liên lạc với Dung Nhân nữa. Buổi chiều nàng đến vườn trà của Dương Diệp Cẩn đi dạo, buổi tối tụ tập với người thân và bạn bè của đối phương.
Tối hôm đó, Dương Diệp Cẩn cũng gọi video cho Kiều Ngôn, vui vẻ ôn lại chuyện cũ qua màn hình điện thoại.
Bên kia, quán đã đóng cửa, Kiều Ngôn đang ngồi ngoài thưởng thức xiên nướng với mọi người. Tiếng ồn ào lớn đến nỗi khó mà nghe rõ mọi người đang nói gì. Bỗng nhiên, có người hét lên: "Ôn tổng", thật to.
Cả Kiều Ngôn lẫn Dương Diệp Cẩn đều không để ý đến tiếng hét, cả hai đều mặt mày hớn hở, Kiều Ngôn nói: "Diệp Cẩn, khi nào rảnh đến thành phố A thì nhớ báo cho mình sớm nhé. Mình sẽ đãi cậu, lo hết lịch trình cho cậu."
Dung Nhân ngồi cạnh Dương Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi liếc nhìn màn hình.
Nhưng bên kia, chỉ có khuôn mặt của Kiều Ngôn áp sát vào camera, to đến nỗi gần như chiếm hết màn hình, chẳng còn gì khác.
Nàng trở về khách sạn muộn, đã mười một giờ rồi.
Có lẽ vì chưa quen với vùng đất xa lạ và còn nhiều việc chưa làm xong, cả ngày hôm nay nàng chẳng làm được gì. Nằm trên giường, Dung Nhân hơi mất ngủ, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
Ngày hôm sau, trời nắng đẹp, thời tiết ở Phổ Nhĩ đẹp hơn nhiều so với Thành phố A, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
May mà hành trình ngày hôm sau diễn ra thuận lợi. Nhờ có người quen hướng dẫn, mọi việc tương đối dễ dàng.
Vân Nam là vùng trồng cà phê chính trong nước, Phổ Nhĩ là vùng lớn nhất. Đây là một trung tâm phân phối lớn, tích hợp cả sản xuất và chế biến. Việc tìm kiếm một nhà cung cấp lâu dài với chất lượng đáng tin cậy và giá cả hợp lý ở đây vô cùng dễ dàng, dễ hơn cả uống nước.
Bạn thân của Dương Diệp Cẩn là một trong số đó. Có lẽ vì tôn trọng Dương Diệp Cẩn, nhà cung cấp đã đưa ra mức giá và sản phẩm tốt nhất trong số các khu công nghiệp. Đúng như dự đoán, thỏa thuận đã được thống nhất qua miệng ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bước đầu tiên, cần phải thảo luận thêm các chi tiết khác. Nhu cầu của Kafa không thể so sánh với những người mua hoặc chuỗi cửa hàng khác, cho nên các chi tiết hợp đồng cần được làm rõ, mất hai ngày.
Dung Nhân không phản đối, cân nhắc việc ở lại thêm vài ngày để thư giãn và nghỉ ngơi.
Vì trong trang trại còn nhiều việc khác, Dương Diệp Cẩn quá bận rộn không thể đi cùng nàng, nên cô đã đặt trước một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng và một phòng khách sạn cho nàng để nàng có thể đi cùng đoàn hai ngày.
Để thư giãn, Dung Nhân không từ chối mà chấp nhận.
Buổi tắm suối nước nóng diễn ra vào buổi chiều. Nàng không đi cùng đoàn nào mà đi một mình. Đến nơi, nàng chỉ ngắm cảnh, thoa kem chống nắng và nằm trên ghế tận hưởng làn gió.
Thành phố A quanh năm âm u, hiếm khi có thời tiết đẹp như thế này. Nằm ngoài trời, quấn khăn lụa cũng khá dễ chịu.
Nàng đội mũ lên đầu, nằm đó hơn mười phút.
Khi một giọng nói không mấy phù hợp vang lên bên tai, có người kêu lên: "Như Ngọc."
Dung Nhân đang ngủ nghiêng, liền nghe thấy. Ban đầu, nàng cứ ngỡ là trùng hợp, cho đến khi tiếng trả lời quen thuộc vang lên, nàng không khỏi sững sờ.
- Vân Nam hình như còn nhỏ hơn thành phố A, vậy mà nàng lại có thể gặp người kia ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro