Chương 40

"Chỉ là tuỳ tiện tâm sự mà thôi," Ôn Như Ngọc nói như thật. "Tìm chuyện gì đó để nói, nếu không sẽ ngượng ngùng, em sẽ không ở lại đây với tôi nữa."

Dung Nhân tiếp tục: "Đêm khuya trên núi, tôi không quen ai khác, cũng chẳng có nơi nào khác để đi."

"Carlotta và mọi người đều tìm em, họ rất thích em."

"Có sao?"

"Nhân duyên của em rất tốt."

"Cũng tạm."

Mặt đối mặt, gần đến nỗi nghiêng người lại gần hơn một chút môi liền gần như chạm vào nhau.

Hai người có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, ấm áp và nóng bỏng, giống như sẽ chảy xuống cổ họng đến trái tim, hòa quyện vào xương tủy và máu, chảy qua tứ chi... Cảm giác hơi ngứa ngáy, giống như bị càu nhẹ nhàng, chậm rãi.

Cả hai đều không né tránh, đối mặt trực diện với nhau, Ôn Như Ngọc đứng ở phía trước. Xung quanh mờ ảo, trăng sao ẩn hiện trong mây, tường cao che khuất ánh sáng rực rỡ từ biệt thự phía sau. Cho nên, cả hai đều không thể nhìn rõ mặt nhau, cảm thụ vào sự va chạm.

Ngay cả khi đứng gần nhau, không có bất kỳ động tác nào, bầu không khí mơ hồ vẫn lơ lửng và lan tỏa, vị rượu đọng lại giữa môi và răng, kèm theo sự phập phồng của lồng ngực, sự hung hăng ngày càng mạnh mẽ, quấn chặt lấy họ, trói buộc họ với nhau không thể tách rời.

Dung Nhân ngả người ra sau, hơi thở của nàng nặng nề hơn vì áp lực của Ôn Như Ngọc. Bàn tay trên eo nàng dần dần di chuyển lên trên, kiểm soát hành động tiếp theo của nàng. Mỗi khi cô gần chạm vào nàng lại dừng lại đúng lúc, chỉ cách một chút, nhưng không bao giờ đến gần.

Cô cố tình đùa giỡn với dây thần kinh nhạy cảm của nàng, nửa trêu chọc nửa thách thức, khập khiễng bên bờ vực cấm địa. Bề ngoài tỏ ra tuân thủ quy tắc, không vượt quá giới hạn, nhưng thực chất lại như muốn vượt qua tiền tuyến, có vượt qua giới hạn hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dung Nhân mặc váy ngắn, áo trắng ôm sát, cổ lệch một bên vai, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Tổng thể trông rất tuỳ ý.

Ôn Như Ngọc lại càng tuỳ ý hơn, chuyển sang áo sơ mi ngắn tay và quần dài, trông giản dị mà thoải mái.

Trang phục của hai người khá giống nhau, rất hợp với không khí lúc này. Tay Ôn Như Ngọc di chuyển xuống dưới, khi chạm vào eo Dung Nhân, nàng bất ngờ câu tay về phía trước, kéo người kia vào ngực. Dung Nhân không hề phản kháng, vẫn để mặc cho hành động đó. Một tay tự nhiên đặt lên ngực Ôn Như Ngọc, tay kia theo thói quen nắm lấy góc áo của đối phương.

Ôn Như Ngọc nói: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Dung Nhân thấp giọng: "Quan trọng sao?"

Ôn Như Ngọc nói thẳng: "Quan trọng."

Dung Nhân hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào cô. Nàng nhìn cô chằm chằm vài giây, như đang suy nghĩ, rồi im lặng hồi lâu, như nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc bình tĩnh, ánh mắt không hề né tránh, để nàng từ từ nhìn, không hề có chút chột dạ hay phản ứng gì khác.

"Tôi không thích, tôi không muốn, vậy được chưa?" Một lát sau, Dung Nhân lên tiếng, môi mấp máy bình thản như đó là chuyện đương nhiên. "Chẳng lẽ mọi chuyện đều cần lý do, cần lời giải thích mới được sao?"

"Không có, tôi chỉ hỏi thôi," Ôn Như Ngọc nói. "Tôi chỉ thấy hơi lạ, dù sao nhìn cô ta có vẻ hợp gu em."

"Hợp gu liền đồng ý. Trên đời này có biết bao nhiêu người, có thể đáp ứng được những điều kiện này thì không chỉ một hai người. Nếu ai cũng vậy, tôi đều phải đồng ý sao?" Dung Nhân hỏi lại, giọng hơi cao, ý tứ trong mắt càng lúc càng khó hiểu. "Hơn nữa... sao chị biết gu của tôi? Nhất định phải là loại đó?"

Ôn Như Ngọc thở nhẹ một hơi, đáp: "Tôi đoán."

Dung Nhân nói: "Nhưng tôi cũng không xác định."

"Ừm."

Cuộc đối thoại có chút gượng gạo, Dung Nhân quá khí thế, nhưng Ôn Như Ngọc không chút nhụt chí, giống như đang bị tra tấn. Ngược lại, cô còn tận hưởng khí thế của nàng, mỉm cười.

Sau đó, tay cô di chuyển xuống dưới một chút.

Hồi lâu.

Ôn Như Ngọc kề gần bên tai nàng, trầm thấp nói: "Em uống nhiều rồi."

Dung Nhân không phản đối, chỉ dựa vào cô, không nói gì thêm.

Hai người làm một điều gì đó thân mật, một điều chỉ hai người biết, nhưng không quá mức. Hai người ôm nhau, bóng tối nuốt chửng mọi quấy tầy. Đường viền của những ngọn đồi xa xa nối tiếp nhau trong đêm, tạo thành một hình gợn sóng.

Gió buổi tối rít lên, từng cơn gió thoảng qua.

Bên trong, bữa tiệc vẫn tiếp tục, một nhóm người nước ngoài đang say sưa trong âm nhạc. Carlotta dẫn đầu nhóm hát, vỗ tay theo nhịp điệu trong khi kéo Sophia đi vòng quanh, mời cô nhảy.

Cả nhóm mải mê với cuộc vui đến nỗi giống như không để ý đến hai người vẫn chưa quay lại. Không ai hỏi, không ai để ý đến, hoàn toàn quên mất hai người.

Sau đó, khi bữa tiệc sắp kết thúc, mọi người tụ tập lại.

Dung Nhân và Ôn Như Ngọc lại tách ra, mỗi người trở về nhóm của mình và ổn định chỗ ngồi. Ôn Như Ngọc bị Carlotta kéo đi, và Dung Nân lặng lẽ cầm ly lên uống, khoé môi nàng bị rách có chút đau.

Buổi tiệc kết thúc đã là đêm khuya, khoảng 2 giờ sáng, một số người không chịu nổi nữa đã đi nghỉ. Biệt thự có chỗ ở, phòng ốc cũng khá đầy đủ, ai cũng có thể ở.

Carlotta bọn họ lên lầu ngủ trước Dung Nhân và Ôn Như Ngọc. Sophia vốn không giỏi uống rượu, sau khi uống được nửa ly thì loạng choạng. Carlotta bế vợ lên, nói với họ: "Mai gặp lại", rồi đưa cô lên lầu.

Dung Nhân và Ôn Như Ngọc ở riêng. Ban đầu, hai người nghĩ sẽ trở về khách sạn sau bữa tiệc, nhưng cuối cùng lại ngủ lại. Tuy nhiên, Dung Nhân rất thuận theo tự nhiên, nàng cảm thấy việc xuống núi giữa đêm khuya là không an toàn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Trời sáng rồi mới xuống cũng không muộn.

Không cần vội, Dung Nhân bình thản chọn phòng đối diện với Ôn Như Ngọc.

Nửa đêm sau còn khó khăn hơn nửa đêm trước. Có lẽ do rượu, Dung Nhân mãi đến hơn bốn giờ mới ngủ được. Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ vẩn vơ, nhưng nàng vẫn tỉnh táo, tỉnh táo hơn cả lúc chưa say.

Cảnh vật xa xa trải dài bên ngoài cửa sổ, Dung Nhân nhìn chằm chằm vào đó khoảng mười phút, chìm đắm trong suy nghĩ, giữ nguyên tư thế một lúc lâu. Khi nàng quay người lại và quay về phía cửa, nàng theo bản năng nhìn chằm chằm vào đó, như muốn xuyên qua lớp rào chắn nhìn qua khung cảnh bên ngoài.

Nhận ra suy nghĩ kỳ lạ của mình, Dung Nhân khựng lại một lúc rồi động vài lần. Nàng kéo chăn chặt hơn, rồi lại co người lại.

Nàng không biết đêm qua mình ngủ thiếp đi lúc nào. Nàng cảm thấy như mình chưa ngủ được bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, khoảng mười một mười hai giờ trưa.

Thức dậy, nàng cảm thấy trong ngoài đều uể oải, đặc biệt là kiệt sức. Vết rách ở khóe miệng đã khép lại, hình thành vảy không dễ thấy, thậm chí còn khó làm người nhận ra hơn.

Nàng đờ đẫn thức dậy, thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.

Mấy người Carlotta vẫn đang ngủ, kiệt sức vì trằn trọc suốt đêm, không thể dậy.

Người duy nhất dậy sớm là Ôn Như Ngọc, cô dậy sớm hơn Dung Nhân và cũng đã ăn sáng. Có vẻ như cô đã dậy sớm hơn nàng một hoặc hai tiếng.

Lịch trình ngủ và nghỉ ngơi của cô khá đều đặn. Rõ ràng là đang đi công tác, không làm việc hay bận rộn với những việc quan trọng khác, nàng tự hỏi cô làm gì dậy sớm như vậy.

Dung Nhân đi xuống cầu thang, trên bàn có đồ ăn, vẫn còn nóng hổi.

Không biết là do quản gia biệt thự chuẩn bị hay do ai đó gọi. Thấy nàng xuống, vẻ mặt Ôn Như Ngọc nghiêm túc hẳn, hoàn toàn khác hẳn với vẻ say xỉn đêm qua. Giờ đây, cô cẩn thận và lưu loát, thoáng thấy bóng dáng nàng đang tiến lại gần, thản nhiên mời nàng ăn chút gì đó lót bụng.

"Ăn chút đi, về khách sạn rồi chúng ta xuống dưới gọi món khác." Ôn Như Ngọc nói, vừa chu đáo vừa ân cần.

Dung Nhân ngồi xuống, gắp thức ăn đặt lên đĩa. Nàng không động đến mỗi phần một miếng, phần còn lại để lại cho người khác.

Hai bên ngầm hiểu ý, không nhắc gì đến chuyện sau bức tường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn trò chuyện bình thường.

Ôn Như Ngọc rót một tách trà nóng đặt bên cạnh Dung Nhân, nói: "Uống tráng miệng, nếu không quen thì có thể uống cà phê."

Dung Nhân cầm lấy tách trà, nói: "Không sao, uống được."

Mấy người bạn lần lượt xuống lầu. Thấy đồ ăn trên bàn, ai nấy đều vội vàng chạy lại lấy, rồi ngồi vào chỗ.

Carlotta và Sophia là người dậy muộn nhất. Họ bỏ bữa sáng và bữa trưa, nếu không có người gõ cửa đánh thức thì hẳn là đã ngủ đến tận tối.

Cả nhóm tràn đầy năng lượng trên đường lên núi, nhưng trên đường xuống lại uể oải buồn ngủ như cà dính sương.

Trên đường về, Dung Nhân và Ôn Như Ngọc ngồi chung một xe, cùng một hàng ghế.

Đường nhiều dốc và nhiều khúc cua, xe lắc lư thì họ cũng lắc lư theo. Có lúc Dung Nhân mất thăng bằng, ngã thẳng vào vai Ôn Như Ngọc.

Nàng được Ôn Như Ngọc đỡ dậy, nàng ngồi thẳng dậy rồi ngã ra sau.

Ôn Như Ngọc nhẹ giọng nói: "Cẩn thận."

Dung Nhân không trả lời, đầu óc lơ đãng, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cửa sổ xe, phong cảnh núi non tươi đẹp, biển xanh mênh mông trải dài đến tận chân trời, hòa quyện vào nhau ở cuối chân trời. Biệt thự và những tòa nhà khác nhanh chóng mờ dần vào khoảng không, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Tâm trí nàng rối loại. Sau một đêm yên bình, một khung cảnh trong ký ức dần hiện rõ.

Cảm giác chân thực lúc say lại ùa về, Dung Nhân dần nhận ra... Tâm trí nàng choáng váng, rơi vào trạng thái hỗn loạn. Trong cơn say, nàng và Ôn Như Ngọc không nhịn được mà hôn nhau, mà nàng lại là người chủ động...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro