Chương 41

Người lớn ngươi tình ta nguyện hôn nhau là bình thường, cũng không phải trước đây họ chưa từng như vậy, chẳng có gì to tát. Nhưng đó là lần duy nhất xảy ra mà không có tiền đề là quan hệ tình dục, không báo trước, không còn là hành vi tán tỉnh dựa trên bản năng cơ thể, không có bất kỳ tiếp xúc hay thủ đoạn thể xác nào. Chỉ đơn giản là chìm đắm trong lưu luyến ám muội, vô tình bị cuốn vào đó.

Có điều gì đó giống như mất kiểm soát, khiến nàng khó lòng lơ đi.

Góc tối kia thật ngột ngạt, mắt nàng mê ly, vòng tay ôm lấy gáy Ôn Như Ngọc, tay còn lại đặt lên cổ cô. Những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của nàng di chuyển, vuốt ve vùng nhạy cảm dễ bị tổn thương của cô, lúc nặng lúc nhẹ.

Có lẽ rượu đã phát huy tác dụng, khi Ôn Như Ngọc nói nàng say, nàng không những không tỉnh táo, ngược lại còn say hơn, kéo cô theo.

Nàng không chỉ hôn Ôn Như Ngọc, nàng còn làm những việc khác nữa... Ôn Như Ngọc sau đó cắn nhẹ nàng, đầu răng chạm vào da thịt. Nàng khẽ nhăn mặt, không thể kìm nén tiếng rên rỉ khe khẽ.

Mọi thứ như thủy triều dâng lên, trào dâng với sức mạnh áp đảo, vỡ bờ trong nháy mắt.

Không có lý do gì, ngay cả chính nàng cũng không thể hiểu được.

Hơn nữa, nàng càng cố gắng không quan tâm thì cảm giác kỳ lạ khó hiểu đó càng chiếm lấy trái tim nàng. Những hành động hỗn loạn, hoang đường, vô thức đó càng trở nên rõ ràng hơn, như một tấm gương, phản chiếu hoàn toàn mọi thứ nàng muốn che giấu.

Môi Dung Nhân gần như mím thành một đường thẳng. Chiếc xe khi xuống núi chạy với tốc độ càng lúc càng nhanh, quang cảnh trở thành những đường nét đứt quãng, chấm phá ở phía xa. Gió mang theo mùi đất ùa vào cửa sổ, làm rối tung những sợi tóc trên trán nàng.

Mải mê suy nghĩ hồi lâu, nàng không nghe thấy những người khác trong xe gọi mình. Nàng vẫn bất động, làn gió mát rượi thì thầm bên tai. Những hình ảnh vượt quá giới hạn hiện lên trong tâm trí nàng, như những dấu bút chì trên giấy - ngay cả khi xóa bề mặt, những dấu vết bên dưới vẫn còn đó, không thể xóa đi.

Cuối cùng, nàng bị chạm vào vai, nàng quay lại. Đó là Carlotta từ ghế sau, đưa cho nàng một hộp bánh quy, tử tế hỏi nàng có muốn ăn không.

Carlotta bọn họ chưa ăn gì, đều đang đói, cho nên họ mở bánh quy bắt đầu ăn, chia sẻ với nàng.

Dung Nhân thoát khỏi trạng thái mơ màng, sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của mình, lịch sự từ chối.

Carlotta mỉm cười, vẫn còn phấn chấn, nói bằng tiếng phổ thông bập bẹ, pha trộn giữa tiếng Ý và tiếng Anh về chuyến đi sắp tới của họ:

Tối nay họ sẽ dành một ngày cuối cùng ở Phổ Nhĩ, sáng mai sẽ di chuyển đến một thành phố khác, sau đó đến các tỉnh lân cận khác như Quý Châu và Tứ Xuyên. Nếu thời gian cho phép, họ cũng sẽ đến Trùng Khánh. Ước mơ lớn nhất của Sophia là được nhìn thấy những chú gấu trúc khổng lồ ở Thành Đô. Cô đã nói về điều đó từ trước khi đến đây, chuyến đi này chắc chắn phải bao gồm Tứ Xuyên. Cả cô lẫn vợ đều chưa từng nhìn thấy một chú gấu trúc thật nào, nên họ vô cùng phấn khích và nóng lòng muốn bay đến Thành Đô ngay đêm đó.

Carlotta đã nhận thức trên đường đi, tự ý coi mình và Dung Nhân là bạn, cố gắng mời nành đi cùng. Nếu Dung Nhân đồng ý, phần còn lại của chuyến đi sẽ thú vị hơn nhiều - họ có thể bầu bạn với nhau có vẻ rất thú vị, Dung Nhân đương nhiên không thể đồng ý.

Dù nàng có muốn hay không lại là một chuyện khác, vấn đề chính là thời gian không cho phép.

Nàng phải quay lại Thành phố A để trông coi cửa hàng. Kiều Ngôn đang quản lý một mình, không có nàng hỗ trợ thì sẽ rất mệt mỏi. Nàng có thể đi một chuyến ngắn quanh khu vực này trong vài ngày tới, nhưng sau khi hoàn thành các hợp đồng, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Nàng không thể bỏ lại tất cả mà đi. Không giống như những người làm việc tự do an toàn về tài chính kia, Dung Nhân bị hạn chế về tài chính và cần phải kiếm sống. Nàng không thể đi du lịch cùng họ, nhất là khi các hợp đồng vẫn chưa được hoàn tất.

Carlotta tiếc hận, hào phóng đề nghị sẽ đến thăm nàng nếu họ có dịp quay lại Thành phố A.

Dung Nhân đồng ý.

Khi biết Dung Nhân có một tiệm hoa và cà phê, Carlotta rất tò mò, hỏi đủ thứ chuyện, "Có cơ hội tôi nhất định sẽ thử cà phê của chị!"

Dung Nhân gật đầu, "Được, các cô đến thì tôi mời."

"Vậy cảm ơn chị trước nha."

"Không có gì."

Chiều hôm đó, Dung Nhân có việc khác phải làm, nàng cần đến thăm điền trang của Dương Diệp Cẩn. Mặc dù không phải việc quan trọng, nàng có thể đi hoặc không, nhưng nàng đã sắp xếp ăn cơm với Dương Diệp Cẩn và gia đình cô ấy. Vì đã hứa, nàng không thể rút lui vào phút chót, phải giữ lời hứa.

Tại cửa khách sạn, cả nhóm tách ra. Dung Nhân chào tạm biệt, áy náy nói với họ là hôm nay nàng sẽ về rất muộn.

Carlotta và những người khác sẽ đi bộ đường dài, nên có vẻ như một khi Dung Nhân rời đi, họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau trong chuyến đi Vân Nam nữa. Carlotta không nỡ chia tay Dung Nhân, nàng ấy cứ lải nhải một hồi lâu. Nàng không hiểu chính xác ý nghĩa của câu tiếng Ý đó, nhưng nàng có thể đoán đại khái là có lẽ nàng ấy không muốn chia tay sớm như vậy.

Dung Nhân không phải là người đa cảm, nàng im lặng một chút khi bước ra khỏi xe. Carlotta vẫy tay chào tạm biệt, nàng chỉ gật đầu đáp lại, giống như sự nhiệt tình của nàng không có nhiều.

Ôn Như Ngọc nán lại ở phía sau cùng của nhóm. Trong khi Carlotta và những người khác vào khách sạn, Ôn Như Ngọc vẫn ở bên ngoài, ánh mắt cô rơi vào khách sạn bên kia đường cho đến khi bóng dáng cao gầy kia khuất khỏi tầm mắt.

Không một lời tạm biệt, điều đó là không cần thiết. Ở nơi công cộng, sự tương tác của hai người luôn theo một khuôn mẫu đã được định sẵn - không phải người lạ cũng không phải người quen.

Dung Nhân dừng lại ở lối vào khách sạn, không quay đầu. Nàng bên ngoài tiêu sái, nhưng khi vào bên trong, nơi không ai nhìn thấy, nàng dừng chân, nghiêng người nhìn lại.

Bên kia đường, hai chiếc xe trước khách sạn đã đi khuất, đám người chen chúc lúc nãy cũng đã vào trong hết, không sót một ai.

Nhìn chằm chằm vào nơi đó, vẻ mặt Dung Nhân trở nên phức tạp, cuối cùng cũng lộ một chút gì đó.

Đúng như dự đoán, họ chia tay nhau ở cửa khách sạn, suốt hai ngày sau đó, thật sự không có khả năng gặp lại nhau. Chuyến đi của Dung Nhân chỉ đơn giản là đến nhà Dương Diệp Cẩn ăn tối. Sau khi gặp gỡ các bậc trưởng bối Dương gia, người cung cấp hạt cà phê cũng được mời đến dùng bữa, họ ngồi vào bàn bàn tán gẫu. Dương Diệp Cẩn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, sau đó Dung Nhân lại đến đồn điền cà phê để khảo sát thực địa. Khi mọi thủ tục hoàn tất thì đã hơn 11 giờ đêm.

Dương Diệp Cẩn lái xe đưa Dung Nhân về khách sạn, hai người lại trò chuyện thêm một chút. Sau khi Dương Diệp Cẩn rời đi, nàng nhìn sang khách sạn đối diện, tự hỏi mọi người ở đó đã đi ngủ hay vẫn đang vui chơi.

Tóm lại, cho đến ngày sau khi thực sự ký hợp đồng, hai bên không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa, thực sự đã tách ra.

Một cảm giác trống trải và mất mát kỳ lạ ập đến, có lẽ là do sự nhiệt tình của Carlotta và vợ nàng ấy. Bỗng dưng không còn tiếng nói chuyện rôm rả, nàng cảm thấy có chút lạc lõng.

Dung Nhân rất giỏi tự mình điều tiết, sau đó nàng gọi video cho Kiều Ngôn để trò chuyện giết thời gian, đi mua quà mang về, còn hỏi mọi người muốn mua gì.

Bên kia điện thoại, Kiều Ngôn không hề khách khí, lấy hết tất cả những gì nhìn thấy, dù là đặc sản địa phương hay đồ thủ công mỹ nghệ. Nàng còn dặn dò Dung Nhân mang thêm vài món về, một món cho nhà nàng và một món cho Chu Tuệ Văn - mẹ của Chu Hi Vân, để tỏ lòng kính trọng với các bậc trưởng bối.

"Bên đó vui không?" Kiều Ngôn hỏi.

Dung Nhân đáp: "Cũng tạm được."

Không biết hai ngày trước nàng và Ôn Như Ngọc đã gặp nhau, thậm chí còn chơi cùng nhau, Kiều Ngôn cười nói: "Này, chị biết gì không? Ôn lão bản cũng đi Vân Nam, hình như chị ấy cũng đi Phổ Nhĩ. Lần trước gọi video em có nói với chị ấy là chị đi Vân Nam, không ngờ Ôn lão bản cũng đi. Chị ấy còn không nói với bọn em, nếu sớm biết thì có thể hai người đã cùng nhau đi rồi."

Dung Nhân không nhắc đến chuyện mình đã gặp người kia, im lặng, nhanh chóng chuyển chủ đề, tiếp tục để Kiều Ngôn chọn đồ.

Cúp máy, Kiều Ngôn chuyển ba nghìn tệ, hai nghìn dùng để mua sắm, một nghìn còn lại là lì xì.

Hôm qua Kiều Ngôn nhận được một khoản tiền nhuận bút kha khá, hơn nữa còn nhận một dự án mới. Xem ra vị khách hàng này rất hào phóng, trả nhiều, đủ để Kiều Ngôn kiếm được tổng cộng sáu tháng.

Không khách khí với Kiều Ngôn, Dung Nhân nhận tiền, mang thêm quà cho nàng, biết rằng có thể không có thời gian đi ra ngoài nữa nên nàng mua thêm một ít.

Sau khi mọi việc ổn thỏa, hai ngày sau nàng mới trở về Thành phố A. Hạt cà phê mới đã được gửi cho Kiều Ngôn nếm thử trước khi chọn nhà cung cấp, cả hai đều hài lòng với nhà cung cấp mới. Tiếp theo là giai đoạn thử nghiệm hạt cà phê mới, hỏi phản hồi từ cả khách hàng mới lẫn cũ sẽ như thế nào.

Kiều Ngôn còn lo lắng hơn cả Dung Nhân, mặc dù hạt cà phê Vân Nam nổi tiếng, được xuất khẩu và đánh giá cao, nhưng không thể phủ nhận rằng nhiều khách hàng vẫn đánh đồng "hàng nhập khẩu" với hàng cao cấp. Cà phê của Kafa không hề rẻ, so với mức giá thông thường 9-15 nhân dân tệ của các chuỗi thương hiệu thì cà phê nguyên chất của Kafa được coi là đắt đỏ.

Đồ uống rẻ nhất trong cửa hàng là 18 tệ một cốc, những loại đắt hơn có thể lên tới 40 tệ hoặc hơn. Khách hàng của Kafa bao gồm những nhân viên văn phòng trong các tòa nhà văn phòng gần đó, một số người trong số họ khá kén chọn. Do đó, việc họ lo lắng về việc thay đổi hạt cà phê là điều dễ hiểu.

Kiều Ngôn nói mãi không ngừng.

Dung Nhân không chú ý nghe, nàng cầm điện thoại lên kiểm tra, đầu tiên là mở giao diện trò chuyện WeChat, sau đó là khoảnh khắc.

Không giống như những người bạn khác luôn đăng cập nhật khi họ đi du lịch, người kia không đăng bất cứ điều gì, không một khoảnh khắc nào.

Vô thức, nàng đã vào trang cá nhân của người kia, lần này cũng không có khoảnh khắc nào - khoảnh khắc của Ôn Như Ngọc vẫn trống rỗng. Ngay cả sau nhiều thời gian như vậy, vẫn không có gì. Có lẽ cô thực sự đã chặn nàng xem nhật ký ngay từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro