Chương 42

Kết quả của việc kiểm tra khoảnh khắc của người kia lần trước và lần này đều giống nhau, không suy nghĩ cũng thật khó. Trong những năm gần đây, hầu như mọi người đều có WeChat và rất ít người không sử dụng khoảnh khắc. Ôn Như Ngọc là người tham gia đầu tư, dự án, thậm chí còn điều hành quán bar riêng, lại có mạng lưới quan hệ rộng lớn, mạng lưới xã hội rộng lớn và sở thích đa dạng. Khả năng cô tắt tính năng khoảnh khắc là cực kỳ thấp.

Dung Nhân không có ý định soi mói đời tư của người khác. Tâm trí nàng vẫn còn mơ hồ, chỉ là... cử chỉ vô tình thôi, nếu không thấy được thì thôi. Chuyện cũng chẳng quan trọng gì, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Đặt điện thoại xuống, lấy lại tinh thần, Dung Nhân nghe Kiều Ngôn nói. Kiều Ngôn đã bày tỏ quan điểm xong, hoàn tất việc sắp xếp các hoạt động mới của cửa hàng.

"Được rồi, quyết định như vậy đi, có vấn đề gì chúng ta có thể bàn bạc sau. Nếu mọi việc thuận lợi, vài ngày nữa em sẽ liên lạc với người kia." Kiều Ngôn tự tin, tỏ ra rất chắc chắn.

Dung Nhân nghi hoặc, nhớ lại những gì nàng ấy vừa nói, buột miệng: "Quyết định gì?"

"Em sẽ tìm Ôn lão bản bọn họ, nhờ họ quảng bá cửa hàng giúp chúng ta. Chúng ta có thể hợp tác," Kiều Ngôn cười nói, giọng điệu khá cân nhắc. "Đừng lo, em sẽ lo liệu. Nếu thành công, đây sẽ là cơ hội tốt để mở rộng lượng khách hàng. Vị trí cửa hàng của chúng ta vốn đã kém hơn những cửa hàng sang trọng ở khu vực sầm uất rồi. Em đã từng muốn làm chuyện này, phát triển khách hàng trực tuyến ở những khu vực xa hơn một chút, này cá nhân em thấy khả thi, ít nhất ngoài con hẻm này, chắc chắn có không ít người thích mô hình của chúng ta. Chúng ta vẫn cần cố gắng quảng bá nhiều hơn nữa."

Phương pháp này có thể không hiệu quả, nhưng Kiều Ngôn quả thực có thể tìm được cả một hàng người có thể giúp đỡ. Chưa kể những người ở xa, chỉ cần có sự giúp đỡ của hai vị trưởng bối là bà Từ và Chu Tuệ Văn, doanh thu vài tháng sau khi được cải tiến sẽ được đảm bảo, ít nhất là có lãi hơn bây giờ.

Kiều Ngôn luôn ngại nhờ vả người xung quanh, phần lớn là vì nàng ấy đã dựa dẫm rất nhiều vào sự hỗ trợ tài chính của bà Từ và bà ngoại khi mới khởi nghiệp. Hơn nữa, nhà nàng vừa mua cho nàng một căn biệt thự nhỏ, nên kể từ khi mở cửa nàng nàng hiếm khi làm phiền họ, vì sợ họ sẽ lo lắng. Sự thay đổi đột ngột của nàng ấy khiến Dung Nhân ngạc nhiên, nhưng nàng không bình luận gì về việc kế hoạch này có thành công hay không.

"Em chắc chứ? Em đã suy nghĩ kỹ chưa?" Dung Nhân hỏi, cẩn thận cân nhắc lời đề nghị của Kiều Ngôn.

Kiều Ngôn trấn an nàng: "Chắc, cứ để em lo. Chờ tin tốt của em đi."

Việc ra mắt hạt cà phê mới không thành công như mong đợi, với nhiều phản hồi trái chiều. Những khách hàng tinh ý không mấy tiếp thu với sự thay đổi của Kafa.

Trước khi chính thức sử dụng hạt cà phê mới, họ đã ngẫu nhiên dùng thử miễn phí, quá trình này kéo dài nửa tháng. Trong giai đoạn dùng thử, phản hồi của mọi người về hạt cà phê Vân Nam đều rất tích cực. Tuy nhiên, khi họ bắt đầu thay thế hạt cà phê nhập khẩu bằng hạt cà phê Vân Nam, nhiều khách hàng đã không mua nữa.

Kiều Ngôn hoàn toàn bối rối không hiểu tại sao, sau khi hầu hết mọi người đều thích, doanh số bán hàng chính thức lại đột nhiên thay đổi.

Ngược lại, Dung Nhân lại rất bình tĩnh, vì đã lường trước được điều này - nguyên nhân sâu xa, nói thẳng ra là do quảng cáo của cửa hàng quá trung thực. Họ công khai thay thế hạt cà phê nhập khẩu bằng hạt cà phê Vân Nam nội địa, thậm chí còn thông báo cho tất cả mọi người trong nhóm khách hàng. Ý định ban đầu của Kafa là hoạt động chính trực, điểm bán hàng chính của Kafa là sử dụng hạt cà phê nhập khẩu. Tuy nhiên, trong tâm trí công chúng, có một sự khác biệt rất lớn giữa hạt cà phê nhập khẩu và hạt cà phê nội địa. Mặc dù cà phê pha từ hai loại hạt cà phê này có vị tương tự nhau, một số khách hàng còn khen hạt cà phê Vân Nam nhiều hơn trong quá trình dùng thử, tin rằng chúng ngon hơn, nhưng một bộ phận đáng kể khách hàng vẫn không mua khi đến tay người tiêu dùng.

Việc thay đổi hạt cà phê là điều không thể tránh khỏi, đã được quyết định và sẽ không thay đổi. Họ đã rất nỗ lực để tìm ra những hạt cà phê phù hợp, làm sao họ có thể chuyển đổi lại?

Để ứng phó, Kafa sau đó đã thực hiện một loạt thay đổi tương ứng:

Thứ nhất là giảm giá, vì chi phí thấp hơn đòi hỏi phải thay đổi giá bán tương ứng.

Thứ hai, tiếp tục cung cấp các combo hấp dẫn hơn, kết hợp chúng với các sản phẩm khác, không chỉ là set bánh mì và tráng miệng mà còn giảm giá cho cốc đôi, mua theo nhóm, thậm chí là chương trình khuyến mãi miễn phí cốc đầu tiên.

Trong thị trường cạnh tranh khốc liệt ngày nay, ai cũng tham gia vào cuộc chiến giá cả, đây là cách duy nhất để thu hút khách hàng, không còn cách nào khác.

May mà không phải trả tiền thuê mặt bằng, cơ sở này thuộc sở hữu của Dung Nhân; nếu không thì đã nhanh chóng bị đẩy ra khỏi sàn kinh doanh và phá sản.

Việc quảng bá hoàn toàn do Kiều Ngôn đảm nhiệm, còn Dung Nhân hầu như không tham gia. Nàng dồn hết tâm sức vào việc khác, để Kiều Ngôn tự mình xử lý các cuộc đàm phán.

Việc có mối quan hệ rất hiệu quả, đặc biệt là khi có sự hỗ trợ của hai vị trưởng bối. Chỉ cần có người xung quanh giúp đỡ là đủ để doanh thu của cửa hàng tăng hơn gấp đôi.

Chu Tuệ Văn là chủ của một công ty, có thể dễ dàng bảo nhân viên hợp tác với bất kỳ đơn hàng nào, dẫn đến số lượng đơn hàng đáng kể cho mỗi bộ phận. Hơn nữa, bà Từ Tử Khanh cũng đang dốc toàn lực giúp đỡ con gái, lo lắng Kiều Ngôn có thể bị oan ức khi khởi nghiệp. Bà huy động mọi người xung quanh hỗ trợ công việc kinh doanh, thậm chí còn dùng mối quan hệ để đặt đơn hàng trà chiều cho một số bộ phận trong công ty.

Chưa cần nhờ đến sự giúp đỡ của mấy người Ôn Như Ngọc, chỉ riêng hai bà mẹ đã vô cùng nhiệt tình, mang về những đơn hàng khiến cửa hàng quá tải. Ngay cả khi có nhiều nhân viên nhưng Dung Nhân vẫn làm việc cật lực, gần như không thể theo kịp.

Kafa đã đăng tin tuyển dụng gấp rút tuyển thêm ba nhân viên bán thời gian. Một trong những nhân viên bán thời gian này chỉ chuyên tâm vào việc giao hàng, chẳng phải làm gì khác, có thể dành nửa ngày để giao những đơn hàng lớn cho công ty.

Khi mệt mỏi, người ta sẽ ít nghĩ ngợi hơn.

Dung Nhân thôi nghĩ về chuyến đi Vân Nam và lao vào công việc.

Ôn Như Ngọc trở về thành phố A muộn hơn nàng ba bốn ngày. Sau khi đến nơi, cô không ở lại một ngày nào, ngày hôm sau lại đi công tác.

Hình như cô định về quê làm từ thiện và giúp đỡ xóa đói giảm nghèo. Từ khi bắt đầu kiếm tiền, cô đã tài trợ cho việc học của trẻ em ở những vùng núi nghèo khó, khi kỳ nghỉ hè sắp đến, ngôi trường mà cô tài trợ đã đặc biệt mời cô đến thăm các em học sinh.

Thật bất ngờ khi thấy được khía cạnh này của Ôn Như Ngọc.

Dung Nhân nghe Kiều Ngôn kể chuyện, trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói: "Vậy rất tốt."

Kiều Ngôn cười: "Thật ra Ôn lão bản rất tốt. Trông chị ấy có vẻ không tình cảm lắm, nhưng chị ấy là người rất chân thành, không phải như vẻ bề ngoài."

Dung Nhân hỏi: "Cô ấy đi một mình à?"

Kiều Ngôn lắc đầu không biết, trầm ngâm: "Chắc là không phải. Một người không thể xoay xở được, hơn nữa nơi này lại xa xôi, cũng không an toàn. Em không hỏi, nhưng chắc là chị ấy đi cùng người quen? Hẳn là bạn bè."

Bạn bè, đương nhiên không phải là Chu Hi Vân, chị Nhu, hay Nhậm Giang Mẫn, những người đó đều phải đi làm và đều ở thành phố. Hẳn là người khác.

Carlotta và Sophia càng khó xảy ra hơn, những người nước ngoài đó đã về nước rồi, không thể về nông thôn.

Người còn lại... chẳng lẽ là Ngô Lâm Ngữ?

Ngô Lâm Ngữ còn có lớp học, chắc không phải cô ấy.

Nhưng cũng không phải không thể, giáo sư đại học đâu phải ngày nào cũng dạy, họ có thể xin nghỉ phép hai ngày.

Dung Nhân vốn không thích xen vào chuyện của người khác, đoán được điều này nhưng không nói gì. Nàng đứng sau quầy, nghịch máy pha cà phê, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Làm việc thiện rất tốt."

Phải mất nửa tháng sau, Kiều Ngôn mới liên lạc được với Ôn Như Ngọc. Nàng không ngờ lại lâu đến vậy, hẳn là Ôn Như Ngọc bận việc khác nên không có thời gian.

Kiều Ngôn mời cô đến Kafa uống cà phê, để cô thử loại cà phê mới.

Ôn Như Ngọc đến muộn, đến tay không. Khi Kiều Ngôn hỏi cô làm gì suốt hai tuần qua, câu trả lời của Ôn Như Ngọc hoàn toàn khác với những gì họ mong đợi.

Chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ một ngày cô xuống nông thôn và một chuyến về quê, những lúc khác không có làm gì.

Kiều Ngôn ngạc nhiên: "Không phải quê chị là Bắc Hà sao? Còn ở đâu nữa?"

Ôn Như Ngọc đáp: "Quê ông bà tôi. Trước đây không ở thành phố, họ có nhà ở thị trấn."

"Thật sao? Chắc phải nhiều năm lắm rồi, thời kiến quốc sao?"

"Còn sớm hơn."

"Vậy là khá lâu rồi."

Ôn Như Ngọc về quê để cúng tổ tiên và đoàn tụ với họ hàng. Cuộc gặp gỡ chẳng hề vui vẻ chút nào. Nói chính xác hơn là rất tệ. Ôn Như Ngọc không nói rõ chi tiết, nhưng nhìn thái độ của cô là biết cô đang vô cùng không vui.

"Có phải chị bị sắp đặt xem mắt không?" Kiều Ngôn hỏi, tỏ vẻ thông cảm.

Ôn Như Ngọc đáp mơ hồ: "Đại loại thế."

"Thảm như vậy."

"Không sao, miễn sống sót trở về là được rồi."

Kiều Ngôn miệng nhanh hơn não, thuận miệng nói: "Chị với A Nhân đúng là đồng bệnh tương liên."

Ôn Như Ngọc liếc nhìn Dung Nhân, không biểu lộ cảm xúc gì, rồi hỏi Kiều Ngôn: "Dạo này Dung lão bản đi xem mắt sao?"

Kiều Ngôn vội vàng giải thích: "Không phải, không có. Dạo này chị ấy bận quản lý cửa hàng."

Ôn Như Ngọc hiểu ý, gật đầu.

Hai người trò chuyện, Dung Nhân im lặng, cả buổi cứ như người ngoài cuộc.

Ôn Như Ngọc được Kiều Ngôn mời đến, không phải vì ai khác. Sau khi bàn bạc xong, Ôn Như Ngọc rời đi, không muốn làm chậm trễ công việc của họ.

Cửa hàng đông đúc, họ không thể đáp ứng kịp nhu cầu về món tráng miệng. Dung Nhân đã làm việc chăm chỉ trong phòng nướng bánh trong hai ba giờ. Lúc vào thì họ vừa nói chuyện, khi nàng đi ra thì Ôn NHư Ngọc đã đi hơn một giờ.

Nhìn vào chiếc ghế trống, Dung Nhân nhẹ nhàng kéo tạp dề, trên mặt không biểu hiện gì, Nàng rũ mắt xuống im lặng nhìn đi chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro