Chương 44

Một chuyến ra ngoài giao cà phê mất rất nhiều thời gian. Nàng rời đi khoảng 1 giờ chiều mà đến 4 giờ 30 chiều vẫn chưa về. Trời đã sáng rõ, cái nóng như cực hình, sàn nhà nóng đến mức có thể rán trứng trên đó. Đường phố yên tĩnh và vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng có xe hơi chạy qua, nhưng không một bóng người đi bộ.

Các cửa hàng xung quanh quán bar Thượng Đô chủ yếu mở cửa vào ban đêm, trái ngược hoàn toàn với quảng trường nhộn nhịp và các tòa nhà ở phía bên kia đường. Buổi chiều ở khu vực này thường tĩnh lặng và ảm đạm.

Nhân viên quán bar thường đến vào khoảng 5 giờ sáng, vệ sinh là vào buổi sáng. Vẫn còn khoảng một giờ nữa mới bắt đầu chuẩn bị, vì vậy không ai đến sớm cũng không ai đặt chân đến đây trong thời gian đó.

Văn phòng của chủ quán được trang bị đầy đủ, một căn phòng rộng 50 mét vuông với ghế sofa, giường và phòng tắm riêng - mọi thứ đều có.

Hai ly cà phê đặt trên bàn, ngưng tụ để lại một mảng ẩm ướt.

Ánh sáng trắng chói lòa tràn qua cửa sổ kính, đổ bóng lên tấm thảm len mới trải và làm lộ ra mọi thứ trong phòng. Kính là một chiều, cho nên không cần phải kéo rèm. Vào ban ngày, không ai có thể nhìn thấy bên trong. Phòng chờ hướng ra sân sau của quán bar, chỉ có thể vào qua văn phòng này—đó là không gian riêng tư của chủ quán, không ai ngoài hai người đang ở bên trong được vào.

Trong cái nóng 30 độ, văn phòng không mở điều hoà, cái nóng thiêu đốt thấm vào mọi thứ.

Dung Nhân đẫm mồ hôi, tay nàng nắm chặt góc bàn. Những lọn tóc bám vào làn da trắng sứ của nàng, buông xuống xương quai xanh, nhẹ nhàng bồng bềnh.

Làn da trắng mềm mại của nàng như một tấm thảm len, bóp nghẹt hô hấp của nàng, khiến mỗi lần thở ra đều giống như một sự trốn thoát tuyệt vọng, một sự kìm kẹp vô hình, một sự mất đi tự do.

Tiếng xe cộ thỉnh thoảng chạy qua vọng lại từ bên kia những bức tường cao, nhưng bị chặn lại bởi lớp kính cách âm, chỉ có hơi thở của nàng và của đối phương còn đọng lại trong tai nàng.

Một hồi, rồi một hồi nữa.

Vô tận.

Kafa.

Buổi sáng Kiều Ngôn không ở cửa hàng, nàng ở nhà vẽ, không đến cho đến sau 3 giờ chiều. Không có việc gì làm, nàng có thể nghỉ hôm nay vì hôm nay là ngày nghỉ. Nhưng hôm nay không phải cuối tuần, trong nhà cũng chẳng có ai. Nàng chỉ có một mình, không muốn quay lại khu Tây Kinh nghe mấy trưởng bối cằn nhằn về chuyện bị ép đi xem mắt nữa. Thế là Kiều Ngôn quay lại cửa hàng tìm Dung Nhân, nghĩ bụng có thể ở lại đó đến tối phụ giúp một chút.

Sau khi tìm kiếm trên lầu dưới hai lần, Dương Dương mới chủ động hỏi. Kiều Ngôn vô cùng bối rối, lẩm bẩm: "A Nhân đâu? Không phải hôm nay chị ấy trực sao? Trưa nay chị nhắn tin cho chị ấy, chị ấy nói đang ở đây, hiện tại đi đâu rồi?"

Dương Dương thành thật trả lời: "Chị ấy ra ngoài giao hàng, chắc có chuyện gì đó nên chưa về."

"Chuyện gì?"

"Em không có hỏi."

"Chị ấy có nói khi nào về không?"

"Không."

"Được rồi." Lần này, Kiều Ngôn thư thái, khác hẳn hai lần trước đến tìm Dung Nhân lúc nào cũng vội vã, gọi điện thoại, nhắn tin hỏi han. Có lẽ đã quen với việc này, nên nàng tự nhiên cho rằng Dung Nhân chắc đang bận việc gì đó quan trọng. Cho nên nàng không hề lo lắng, lại còn khá bình tĩnh, thậm chí còn chẳng buồn nghĩ đến việc tìm kiếm.

Đã đến rồi thì nàng cũng nên giúp một tay. Khi Dung Nhân vắng mặt, Kiều Ngôn thay nàng xử lý đơn hàng, chỉ đạo nhân viên pha chế đồ uống và làm bánh. Khi buồn chán, nàng sẽ lấy một cuốn sách trên kệ, thong thả tìm một chiếc ghế dài thoải mái ngoài ban công với tầm nhìn đẹp thư giãn, lúc thì đọc sách, lúc thì mở hộp thoại trò chuyện trên điện thoại, gửi vài tin nhắn WeChat cho người có ảnh đại diện là tác phẩm nghệ thuật.

Không lâu sau, Chu Hi Vân tranh thủ được chút thời gian trong lịch trình bận rộn, đáp lại: "?"

Kiều Ngôn thản nhiên đáp: "Chỉ là nhắc chị sớm trả nợ thôi, đừng quên đấy."

Giao diện chat hiển thị dòng chữ "Đối phương đang gõ...", rất lâu sau vẫn không có phản hồi cụ thể. Một lúc sau, chỉ có hai chữ:

"Yên tâm."

Kiều Ngôn: "Đừng quỵt nợ."

Chu Hi Vân: "Sẽ không."

Kiều Ngôn: "Khi nào chị trả hết? Cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi."

Chu Hi Vân: "Tôi không biết."

Sau khi xóa đi sửa lại một lúc lâu, Kiều Ngôn cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Trong đầu nàng đang quay cuồng. Nàng chỉ muốn gây sự nên mới phải trêu chọc cô. Nàng gửi vài biểu tượng cảm xúc mỉa mai để chế giễu cô: "Mấy trăm tệ mà chị vẫn không trả nổi à? Chị nghèo vậy, đã sa sút đến mức này rồi."

Chu Hi Vân: "..."

Kiều Ngôn vô cùng láo xược: "Sao chị không van xin tôi mấy câu, biết đâu tôi sẽ vui vẻ xóa nợ cho chị."

Rồi nàng thêm một loạt biểu tượng cảm xúc thể hiện sự khinh bỉ của mình đối với đối phương.

Chu Hi Vân cực kỳ nguyên tắc, không hề tức giận: "Tháng sau lãnh lương tôi sẽ trả lại cho em."
Kiều Ngôn: "Tháng trước chị cũng nói vậy."

Chu Hi Vân: "Ừm, lần này là thật."

Kiều Ngôn: "Tên lừa gạt."

Kiều Ngôn nhỏ nhen thù dai. Nàng vẫn chưa quên lần trước Chu Hi Vân nói mình nghèo. Lần này nàng tóm được đuôi đối phương, muốn làm nhục cô hết mức có thể. Nàng quyết tâm trả thù cho sự sỉ nhục trước đó.

Đến tối, Dung Nhân vẫn chưa về. Chuyến đi của Kiều Ngôn coi như uổng công. Nàng mải mê chế giễu kẻ thù không đội trời chung Chu Hi Vân đến nỗi hoàn toàn quên mất lý do ban đầu mình đến cửa hàng.

Tâm trí Kiều Ngôn hoàn toàn tập trung vào màn hình. Đã đến giờ về nhà, nàng quên hết mọi thứ khác, kể cả Dung Nhân. Nàng đang vừa chơi điện thoại vừa định rời đi thì Dương Dương gọi lại, ân cần hỏi: "Kiều lão bản, không phải chị đang đợi Dung lão bản sao? Chị ấy vẫn chưa về, bây giờ chị đi luôn sao?"

Kiều Ngôn mải mê gõ phím, không chút do dự đáp: "Không sao, mai chị quay lại, cũng không có việc gì. Chắc là A Nhân cũng đang bận, chị lười đi tìm chị ấy. Hai người trông chừng cửa hàng nhé, nếu lát nữa chị ấy chưa về thì đúng giờ đóng cửa là được rồi."

Hành vi của hai lão bản ngày càng kỳ lạ khó hiểu. Dương Dương hoàn toàn bối rối, dụi mũi, đồng ý: "Được, không vấn đề gì."

Bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm và vàng nhạt bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, mọi thứ trên mặt đất dần dần chìm trong ánh sáng mờ ảo. Hoàng hôn buông xuống sau những tòa nhà cao tầng, xe cộ xuất hiện ngày càng nhiều bên ngoài, dòng người chậm rãi tụ tập trên phố.

Dung Nhân ngồi trên bàn, được Ôn Như Ngọc ôm chặt. Tay phải đặt lên eo cô, tay trái vuốt ve má cô, đầu ngón tay lướt nhẹ trên cằm cô. Ôn Như Ngọc tuỳ ý nàng, thậm chí còn nghiêng đầu phối hợp với tay tay nàng, sẵn sàng đầu hàng trước sự kiểm soát của nàng.

Ánh nắng vàng óng tràn vào, cuốn cả hai vào trong ánh hào quang, không ai thoát ra được, hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Môi Ôn Như Ngọc đỏ ửng áp vào môi Dung Nhân, chạm vào mũi nàng.

"Dung Nhân..." Ôn Như Ngọc gọi.

Nàng không đáp, chỉ có mí mắt khẽ run.

Ôn Như Ngọc hạ giọng, khẽ nói: "Dung Nhân—"

Dung Nhân run lên bần bật

....

Nhân viên quầy bar trở lại làm việc, bên ngoài trở nên nhộn nhịp. Các cửa hàng khác gần đó cũng mở cửa cùng lúc, biển hiệu rực rỡ sắc màu sáng lên. Màn đêm buông xuống báo hiệu sự hối hả và nhộn nhịp sắp bắt đầu.

Mọi người đều làm việc của mình. Tiếng bước chân thỉnh thoảng vang vọng ngoài hành lang, nhưng không ai đến tìm lão bản. Đêm nay chỉ là một đêm bình thường khác, mọi thứ vẫn như thường lệ, giống như không có gì đáng chú ý.

Khi màn đêm buông xuống và nuốt chửng tất cả, hai người ở trong văn phòng chuyển đến phòng riêng, đến một nơi tối hơn.

Nằm thẳng tắp, không thể hồi phục trong một thời gian dài, hơi nóng còn sót lại của đêm vẫn dâng trào trong họ.

Khắp nơi tối đen như mực, hoàn toàn im lặng.

Một lúc sau, Ôn Như Ngọc mò mẫm quay về phía Dung Nhân, chống người dậy và bật chiếc đèn ngủ công suất thấp. Ánh sáng ấm áp mờ ảo không đủ để chiếu sáng toàn bộ phòng riêng, chỉ làm nổi bật những ảnh hưởng còn sót lại của sự kích động - nặng nề, mơ hồ và không rõ ràng.

Gạt mái tóc bết dính trên cổ Dung Nhân, Ôn Như Ngọc nhìn xuống nàng, ánh đèn tạo thành bóng của hai người, chồng lên giấy dán tường màu sáng.

Sau đó, cô mở ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá, mới nguyên chưa mở, cùng loại với loại Dung Nhân từng hút.

Run rẩy một chút, Ôn Như Ngọc ra hiệu cho Dung Nhân, giọng hơi khàn: "Muốn hút không?"

Dung Nhân hỏi: "Chị cũng hút thuốc từ khi nào?"

Ôn Như Ngọc giải thích: "Tôi không hút thuốc, tôi chuẩn bị cho em đấy."

Không hỏi tại sao lại chuẩn bị cho nàng, Dung Nhân cũng ngồi dậy: "Tôi bỏ thuốc rồi."

Ôn Như Ngọc khá ngạc nhiên, cô không biết chuyện này: "Từ khi nào?"

Dung Nhân bình tĩnh đáp: "Một khoảng thời gian rồi."

"Ra vậy."

Cô rút ra một điếu thuốc khác, kẹp giữa hai ngón tay, không nói gì thêm, đưa vào miệng, bấm nút rồi châm lửa.

Tia lửa lập lòe hai lần.

Cô chậm rãi hít vào, phả ra làn hơi trắng đục từ đôi môi mỏng. Khi lửa đã cháy, Ôn Như Ngọc rút điếu thuốc ra, để lại một vệt son môi mờ nhạt trên đầu tẩu.

"Điếu cuối cùng," cô nói, đưa điếu thuốc cho Dung Nhân.

Dung Nhân không từ chố, nàng liếc nhìn điếu thuốc, cầm lấy, đưa vào miệng, cắn nhẹ vào chỗ vừa có vết son. Hai người đổi chỗ ngồi, ngồi sát vào nhau. Căn buồng bừa bộn, đồ đạc ngổn ngang khắp giường.

Hút được nửa điếu, Dung Nhân uể oải dựa vào vai Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc tự nhiên với tay lấy hộp các tông nhỏ trên tủ hứng tàn thuốc, khẽ nói: "Tôi cứ tưởng em sẽ không đến..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro