Chương 5
Dung Nhân hoàn toàn không hay biết động tĩnh xung quanh, sững người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tay đang bật lửa dừng lại.
Dung Nhân nhíu mày càng chặt hơn, dừng lại, rồi trở lại bình thường, không hề bắt quàng làm họ, vẫn thờ ơ như thường, không hề ngạc nhiên khi Ôn Như Ngọc ở đây.
"Ừm."
Ôn Như Ngọc đứng thẳng dậy, hai ba bước đến gần.
"Tôi có làm phiền cô không?"
Nắm điếu thuốc vào lòng bàn tay, Dung Nhân liếc nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
"Không có, tôi chỉ đi ngang qua đây xem thử thôi." Ôn Như Ngọc nói dối lưu loát như thật, nhấn mạnh: "Tôi vừa đỗ xe ở ngã tư phía trước."
Có ngốc mới tin lời cô nói, trong lòng Dung Nhân như gương, chắc chắn đã nghe được một lúc rồi. Nàng không có thời gian vạch trần cô, nhàn nhạt đáp: "Ôn tổng thật rảnh rỗi, không đi đường lớn lại đi vào đường nhỏ, còn đi đường vòng đến đây."
"Cũng tạm, dạo này cũng có chút rảnh rỗi." Ôn Như Ngọc không biết tốt xấu. "Còn cô, chiều nay cửa hàng rất đông khách sao?"
"Cũng tạm." Dung Nhân vừa nói vừa lắc lắc hộp thuốc lá trên tay, ra hiệu hút thuốc, không muốn nói nhiều phí thời gian.
"Cô cũng hút thứ này sao?"
"Không được à?"
"Không có."
"Không chịu được thì đứng xa một chút. Đừng để mùi thuốc làm cho không thoải mái."
Có lẽ vì tâm trạng đã không tốt nên Dung Nhân hơi khó chịu. Nàng chưa châm điếu thuốc, cũng không phải vừa mới hút, nên cũng không ảnh hưởng.
Ôn Như Ngọc không ngại. Môi cô cong lên, nụ cười vẫn còn chưa tan, thì thầm: "Không cần đâu. Thỉnh thoảng tôi cũng hút thuốc, cô tuỳ ý, coi như tôi không có ở đây đi."
Lời này có hiệu quả, Dung Nhân ngước mắt lên, nhìn cô lần nữa rồi im bặt.
Xung quanh yên tĩnh. Tường sân cao ngất và những cành cây che khuất tầm nhìn, bao trùm lấy họ, che khuất tầm nhìn từ phía sau.
Ôn Như Ngọc đứng trước mặt Dung Nhân, cách nửa bước chân.
Một lát sau, Dung Nhân đưa cho Ôn Như Ngọc một điếu thuốc, liếc nhìn cô. Ôn Như Ngọc hiểu ý, cầm lấy một điếu.
Châm lửa, tách...
Rồi đưa bật lửa lên trước mặt cô.
Ôn Như Ngọc nói: "Tôi..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Dung Nhân đã châm điếu thuốc, rồi thu bật lửa lại.
Dừng lại đúng lúc, Ôn Như Ngọc thu hồi lời chưa nói, đáp: "Cảm ơn."
Dung Nhân thấp giọng ừm một tiếng, giọng nói dịu đi đôi chút, bớt lạnh lùng cách người ngàn dặm hơn.
Cô rít một hơi thuốc, tia lửa le lói. Ôn Như Ngọc nghiêng người, từ từ thu hẹp khoảng cách.
Lại cắn điếu thuốc trắng thanh mảnh, Dung Nhân ngửa đầu, nhấc cằm, lười biếng nhìn cô.
Chiều cao của hai người bằng nhau, Dung Nhân đi giày bệt, Ôn Như Ngọc vẫn đi giày cao gót. Hiện tại Ôn Như Ngọc cao hơn, phải cúi người xuống một chút.
Khi đến gần, cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống. Dung Nhân vẫn bất động, qua thị giác kém đi, nàng cảm thấy đột nhiên bị kéo vào vòng tay người kia, nhưng nàng không hề né tránh, nhìn thẳng vào mặt cô.
Yết hầu trắng sứ trượt nhẹ nhàng..., rồi đột nhiên bùng cháy. Hơi thở của Ôn Như Ngọc ngày càng dồn dập, mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Dung Nhân như một cái vuốt ve dịu dàng.
Cảm giác tê ngứa.
Nhen lửa, nhưng cô không buông ra ngay lập tức.
Cả hai đều không vội vàng. Ôn Như Ngọc cầm điếu thuốc, chậm rãi thở ra làn khói trắng còn vương vấn, khuôn mặt rõ nét mờ đi. Dung Nhân khí định thần nhàn, cũng từ từ hạ điếu thuốc xuống, cố ý thả làn sương vào mặt người kia.
Gần hơn, hai người có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt nhau, hơi ấm tỏa ra từ chúng ngày càng rõ ràng.
Một lúc.
Khoảng nửa phút, hoặc ít hơn.
"Sao vậy?"
Dung Nhân trầm thấp nói, nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ hai lần, gạt tàn thuốc.
Ôn Như Ngọc không đáp lại, chỉ đưa tay vuốt nhẹ má nàng, nửa cố ý, nửa vô tình, rồi ung dung lùi lại, chỉ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên vai trái của nàng rồi đẩy ra sau.
"Rối, tôi vén giúp cô." Nói xong, Ôn Như Ngọc lùi lại, đứng cạnh nàng, tay chạm tay.
Dung Nhân quay đầu nhìn thoáng qua.
Hoàng hôn chiếm nửa bầu trời, rực rỡ vô cùng. Ánh dương vàng ấm áp nghiêng mình xuống, bị tán cây chắn ngang, không hề rơi xuống.
Một điếu thuốc hút không được bao lâu, chớp mắt đã tắt ngấm.
Ôn Như Ngọc hạ giọng, ẩn ý hỏi: "Tôi đã kết bạn WeChat với cô, cô đã nhận được chưa?"
Dung Nhân nói: "Cô thấy sao?"
"Cô không đồng ý. "
"Tôi không muốn kết bạn."
"Tôi đắc tội với cô sao?"
"Không có."
"Vậy thì tốt."
Ôn Như Ngọc hết chuyện để nói, không hỏi Dung Nhân tại sao lại không muốn thêm.
Hút xong điếu thuốc, cũng đến lúc phải về, Dung Nhân không chút lưu luyến rời đi.
Ôn Như Ngọc nhìn nàng từ phía sau, mãi đến khi hai người cách nhau một khoảng mới đuổi theo, trước sau đi vào Kafa.
Kiều Ngôn đang chăm sóc hoa ở tầng một của cửa hàng, thấy Ôn Như Ngọc bước vào thì sững sờ. Nàng không ngờ Ôn Như Ngọc lại đi cùng Dung Nhân, chỉ nghĩ là trùng hợp.
Vì oan gia Chu Hi Vân, dĩ nhiên Kiều Ngôn và Ôn Như Ngọc tương đối thân thiết. Vừa nhìn thấy cô, Kiều Ngôn không ấu trĩ đến mức tỏ ra thù địch chỉ vì Ôn Như Ngọc là bạn thân của Chu Hi Vân. Ngược lại, nàng còn thân thiện chào hỏi cô, lịch sự mời Ôn Như Ngọc ngồi xuống, rồi hỏi cô muốn uống gì.
Ôn Như Ngọc cũng không ngại, Vừa bước vào, Kiều Ngôn đã gọi một ly đồ uống nóng và hai món tráng miệng. Kiều Ngôn nói sẽ đãi cô, cô nhanh chóng thanh toán rồi nhu hoà nói: "Lần sau đi."
Kiều Ngôn hỏi: "Sao chị lại đến đây? Tìm ai sao?"
Ôn Như Ngọc đáp: "Xem là vậy đi."
"Tìm ai?"
"Bạn."
Kiều Ngôn miệng nhanh hơn não, vừa ra khỏi miệng liền muốn rút lại câu hỏi. Tự nhiên nàng nghĩ người bạn này chắc chắn là Chu Hi Vân, còn có thể là ai được nữa?
Không chịu nổi việc nghe bất cứ điều gì về Chu Hi Vân, nàng lập tức khó chịu. Kiều Ngôn "À" một tiếng rồi lập tức chuyển chủ đề, không hỏi nữa.
Biết Kiều Ngôn hiểu lầm, Ôn Như Ngọc không giải thích, chỉ cầm ly nước mang đến một cái bàn gần đó, ngồi xuống gần quầy lễ tân hơn.
Kiều Ngôn rất tự nhiên. Thấy cô đã ngồi xuống, chắc hẳn đợi người đến rồi mới đi. Thế là đưa cho cô một chiếc bánh quy mới nướng, nói: "Ăn thử đi, đây là sản phẩm mới của tiệm đó."
Ôn Như Ngọc cảm ơn rồi nhận lấy.
Kiều Ngôn không muốn tiết lộ gì: "Tất cả đều là A Nhân làm. Chưa chính thức ra mắt, thử xem vị thế nào. Em thấy cũng khá ngon. A Nhân luôn cảm thấy chưa đạt yêu cầu nên không muốn giới thiệu. Ôn lão bản có thể giúp thử một chút được không?"
Biết bánh quy là Dung Nhân làm, Ôn Như Ngọc mặt không biến sắc nhìn ra sau quầy lễ tân, nếm thử xong, cô nhẹ nhàng nói: "Ăn rất ngon, cảm thấy không tệ."
"Phải không? A Nhân yêu cầu quá cao, như vậy còn chưa chịu."
"Đúng vậy."
"Ôn lão bản, nếu chị thích thì vẫn còn một ít. Lát nữa em đóng gói cho chị mang về."
"Ừm, cảm ơn em."
"Không có gì. Sau này đến cửa hàng thường xuyên là được. Nếu chị có bạn bè nhớ giới thiệu bọn họ đến đây, báo tên chị sẽ được giảm giá."
Kiều Ngôn vui vẻ thẳng thắn, không tâm nhãn, hấp tấp lại vô cùng tận tâm. Lúc này cũng không quên quảng bá cửa hàng của mình. Ôn Như Ngọc hòa đồng, nói chuyện khách sáo, dễ dàng khiến Kiều Ngôn bật cười.
Ăn được một nửa, bàn hết đường, Ôn Như Ngọc liền đến quầy pha chế xin thêm. Dung Nhân còn không ngẩng đầu lên, giống như hoàn toàn không quen biết cô, hoàn toàn phớt lờ cô trước mặt Kiều Ngôn.
Khi nàng cầm gói đường, không biết ngón tay của Ôn Như Ngọc vô tình hay cố ý chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng gõ nhẹ.
Dung Nhân mặt không biến sắt, không chút dao động.
Kiều Ngôn đang bận lau bàn, quay lưng về phía họ, không nhìn thấy gì.
Ôn Như Ngọc ngồi xuống, Kiều Ngôn hoàn toàn không biết gì, hỏi: "Chưa đủ ngọt sao? Lần sau em sẽ làm ngọt hơn một chút."
Ôn Như Ngọc đồng ý, nhấp một ngụm từ tách của mình.
Dung Nhân đang ở phía sau quầy lễ tân, cũng tỏ ra ung dung. Một lúc sau, nàng đi vào phòng bánh bên cạnh, không đứng ngoài nữa.
Tối thứ Sáu, khách hàng ít hơn những ngày trước, ngay cả đơn hàng trực tuyến cũng đã được làm xong.
Theo thông lệ, cửa hàng đóng cửa từ tối nay đến tối Chủ nhật. Nếu không có đơn hàng nào đến trước bảy giờ, họ có thể đóng cửa sớm.
Nhân viên trực đã thu dọn đồ đạc, háo hức chờ ngày nghỉ. Kiều Ngôn cũng gói hoa cho vị khách cuối cùng thì Chu Chu chạy đến nói: "Hoan nghênh ghé thăm lần sau. Tạm biệt."
Thấy chỉ còn ba phút nữa là đến bảy giờ, Kiều Ngôn chạy nhanh hơn cả nhân viên, cởi tạp dề và mũ, cầm túi xách gọi Dung Nhân: "A Nhân, em về nhà ăn tối đây. Em đi trước, mẹ em vừa nhắn WeChat, bà ấy với bà ngoại đều đang đợi. Em giao cửa hàng cho chị đấy, vất vả chị."
Nói xong, nàng không chờ Dung Nhân trả lời liền cầm túi xách rời đi.
Ai tinh mắt cũng thấy nàng đang cố tránh mặt Chu Hi Vân, sợ Ôn Như Ngọc thật sự đang đợi cô ấy nên mới nhanh chóng chạy đi để tránh đụng mặt.
Khi Dung Nhân bước ra khỏi phòng bánh, Kiều Ngôn đã chạy mất. Hai nhân viên đồng thanh chào tạm biệt nàng, rời khỏi ca làm việc với vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Tầng hai vắng tanh, nhưng tầng một vẫn còn hai khách hàng.
Một người đàn ông đeo kính gọng đen, đang gõ máy tính liên tục, nhấp một ngụm cà phê để tỉnh táo, đang làm bài thuyết trình, bàn phím kêu lách cách gần như bốc khói. Người còn lại là Ôn Như Ngọc, đang thong thả dựa vào ghế. Ly đồ uống nóng trước mặt đã nguội lạnh, cô đã ngồi đó hơn 40 phút rồi mà vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi.
Đang mở cửa kinh doanh mà lại đuổi khách thì không thể, nhất là những người đã tiêu tiền rồi. Không vội vàng đuổi họ đi, Dung Nhân vẫn đứng ở quầy lễ tân, thong thả xem điện thoại. Nhưng bạn của Ôn Như Ngọc lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro