Chương 50

Đây không phải là lần đầu tiên họ cãi nhau lớn như vậy. Mấy năm gần đây Dung Nhân và Cao Nghi ngày càng xa cách, đứa trẻ ngỗ ngược, quá nổi loạn, luôn không vâng lời và đối nghịch với người lớn. Nhưng trước đây, mỗi cuộc cãi vã đều được giải quyết nhanh chóng, không để lại bất kỳ sự oán giận nào hoặc leo thang đến mức không thể kiểm soát.

Lần này thì khác, Dung Nhân nghiêm túc, nói được làm được, nói rằng nàng không có nghĩa vụ phải hầu hạ Cao Nghi liền triệt để mặc kệ cô. Bất kể đối phương có lên án gì, hay bất kỳ hành động phản kháng nào khác, tất cả đều chấm dứt ở đó.

Kể từ chuyến đi đến Đại học A, đến cuối tháng 8, Dung Nhân đã từ bỏ ý định. Nàng gọi cho cô cả và dượng để giải thích tình hình, sau đó không nhúng tay vào.

Cô cả ở đầu dây bên kia rất bối rối. Bà quá bận rộn với công việc để quản lý mọi thứ, hầu như không thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày, chứ đừng nói đến việc có thêm năng lượng để chăm sóc một đứa trẻ, nhất là khi Cao Nghi không phải là con gái ruột của bà.

Cô cả cảm thấy quá sức. Trong vài năm qua, bà chỉ nói, về cơ bản là đổ trách nhiệm của đứa trẻ cho Dung Nhân. Nhiều nhất, bà sẽ cung cấp hỗ trợ tài chính cho Cao Nghi và đưa cô đến ở cùng trong những ngày nghỉ. Cái gọi là hy vọng Cao Nghi sẽ có việc làm sau khi tốt nghiệp hoàn toàn xuất phát từ tình cảm dành cho người bạn trai cũ đã mất, cũng vì cha của Cao Nghi đã đầu tư vào cổ phần của công ty. Nhưng, cha của Cao Nghị đã lập di chúc và công chứng trước khi qua đời, số cổ phần này sẽ được chuyển nhượng cho Cao Nghi khi cô đủ trưởng thành, có năng lực và hiểu biết sâu rộng hơn về xã hội.

Mối quan hệ của Dung Nhân với cô cả và dượng vẫn không tốt lắm. Vì nàng đã nói rõ rằng mình sẽ không quan tâm đến Cao Nghi và không muốn can thiệp, nên dù cô cả không vui, cuối cùng cô cũng không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ quay lại thành phố A nói chuyện trực tiếp với con bé. Nếu con anh không có thời gian thì cũng không sao. Dù sao ta cũng không nghĩ con có thể thuyết phục được con bé. Con bé từ nhỏ đã bướng bỉnh, chỉ thích con thôi. Mấy lời chúng ta nói đều không bằng mấy lời con nói. Nếu con không thuyết phục được nó thì để xem sao. Nếu nó vẫn không chịu đi thì chúng ta cũng không làm gì được, có đã tự quyết định số phận của mình rồi, bàn giao của cha nó ta chỉ có thể làm như vậy thôi."

Không phải kiểu người hiền lành, bà nhanh chóng đưa ra giải pháp khéo léo nhất để tránh gây thêm rắc rối. Không còn gì để nói với Dung Nhân nữa. Trước khi cúp máy, bà chỉ nói: "Con nên dành nhiều thời gian hơn để thăm ông bà ở Thượng Hải. Đừng suốt ngày bận tâm đến cái quán trà sữa vô dụng đó. Bán đồ uống thì kiếm được bao nhiêu tiền? Con làm việc vất vả bấy lâu nay mà vẫn chưa kiếm đủ tiền trả trước cho căn nhà. Con nên dành thời gian đó để an ủi ông bà, họ già rồi, thường nghĩ đến con, hôm nọ còn hỏi thăm con nữa."

Thân thích là vậy - xa thì ngọt, gần thì phũ. Có thể giữ được lễ phép cơ bản ngay cả khi không thường xuyên liên lạc, nhưng một khi đã tiếp xúc thì chẳng thể nào hòa hợp được.

Dung Nhân lười tranh cãi, nàng cũng chẳng buồn đính chính mình mở quán cà phê chứ không phải quán trà sữa, trang cãi cũng vô ích. Cô cả giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu thực thụ, việc bà coi thường chuyện này là bình thường. Họ đến từ hai thế giới khác nhau, nên dĩ nhiên họ không cùng quan điểm.

Hơn nữa, nhiều người thân cũng bất mãn với Dung Nhân, tính từng người thì cô cả còn không có chỗ xếp hạng.

Từ khi cắt đứt quan hệ với những người này nhiều năm trước, Dung Nhân vẫn chưa chính thức hòa giải với họ, bề ngoài nước sông không phạm nước giếng mà thôi.

Lần trước nàng đến thăm ông bà, mặc dù hai người già không hiểu khuynh hướng tính dục của Dung Nhân, họ vẫn dự định để lại cho cô một khoản thừa kế sau khi qua đời, điều này đã được ghi vào di chúc hợp pháp của họ. Cho nên, hầu hết họ hàng của nàng càng bất mãn với Dung Nhân hơn, bao gồm cô cả của nàng. Có lẽ bà đã có thể mắt không thấy tâm không phiền, sống xa xôi ở nhiều thành phố khác nhau, cách xa như vậy. Ai có thể ngờ rằng đôi vợ chồng già đó lại để lại cho Dung Nhân nhiều tài sản như vậy, nhiều hơn cả con cái của họ? Sự lạnh lùng và cay nghiệt của cô cả bắt nguồn từ chuyện này. Mặc dù nàng biết đôi vợ chồng già đang cố gắng bù đắp cho mình, nhưng so với những năm tháng lao động vất vả, Dung Nhân có thể gặt hái thành quả mà không cần động tay động chân, điều này tất yếu khiến nàng nhận được sự khinh miệt và oán giận của họ.

Dung Nhân đã quen với việc không nhọc lòng với những người không liên quan, khoảng cách thế hệ không thể giải quyết bằng tranh luận, tranh luận với họ chỉ tổ phí hơi.

Nàng tắt màn hình, lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi đi vào trong. Trước mặt Kiều Ngôn và các nhân viên, Dung Nhân vẫn làm việc như thường lệ, tiếp tục công việc ở cửa hàng.

Kiều Ngôn hỏi nàng đi đâu, nàng lảng tránh, nói: "Không có gì, chỉ là chút việc riêng thôi."

"Xong chưa?"

"Gần xong rồi."

Kiều Ngôn không để ý đến vấn đề, mỉm cười rồi bắt đầu lảm nhảm đủ thứ, chẳng hạn như hỏi Dung Nhân về đồng tính luyến ái— cảm giác ra sao, cách xác định xu hướng tính dục, và nhiều câu hỏi không liên quan khác.

Dung Nhân nhạy bén, hoang mang nhìn chằm chằm vào Kiều Ngôn, biết rằng những câu hỏi như vậy chắc chắn rất đáng ngờ. Dung Nhân nhìn Kiều Ngôn chăm chú, giống như đang cố tìm manh mối từ vẻ mặt chột dạ của nàng ấy.

"Đừng nhìn em đừng nhìn em, trời ạ, chị đáng sợ thật đấy, làm em sợ nha." Kiều Ngôn yếu ớt nói, vừa nói vừa ngượng ngùng. "Em chỉ tò mò thôi, đừng nghĩ nhiều."

Dung Nhân nói: "Dạo này em lạ lắm."

Kiều Ngôn lo lắng đến nỗi suýt nhảy dựng lên, quay mặt đi nhìn về phía cửa, cố gắng che giấu. "Thôi nào, chị là đang lừa em. Em có gì đâu mà lạ? Em lúc nào cũng thế này, chị nghĩ nhiều rồi, không phải vậy đâu."

"Ồ."

"Tuyệt đối không phải như chị nghĩ đâu."

Dung Nhân chưa từng nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng nghe thấy vậy, nàng không khỏi nghĩ nhiều.

Cuộc sống cứ trôi qua như thường lệ, bình yên và không có gì xảy ra.

Dung Nhân thực sự không quan tâm Cao Nghi và cô cả nói gì sau đó. Cô cả không gọi điện báo cáo tình hình, Dung Nhân cũng chẳng buồn hỏi han. Có thời gian rảnh, nàng chỉ gọi video cho ông bà.

Hai ông bà già vẫn đối xử với cháu gái theo cách cũ, đầu tiên là quan tâm, sau đó là chuyện trò hàng ngày, rồi lại nói về các bậc tiền bối và bạn bè cùng trang lứa của Dung Nhân.

So với những lời mỉa mai của cô cả, ông bà của nàng ôn hòa hơn nhiều. Họ không còn thắc mắc về khuynh hướng tính dục của Dung Nhân nữa, hoàn toàn tránh né chủ đề này, chỉ quan tâm đến việc Dung Nhân ở thành phố A có ổn không, cửa hàng của nàng có thuận lợi không.

Qua lời kể của ông bà, Dung Nhân biết được cô cả cũng chẳng mấy quan tâm đến Cao Nghi, hoàn toàn không quan tâm đến quyết định tương lai của đứa trẻ.

Hai ông bà già lại càng không quan tâm đến Cao Nghi, họ quá bận rộn chăm sóc con cháu của mình, chẳng buồn quan tâm đến chuyện của người khác. Sau khi cúp máy, vẻ mặt của Dung Nhân ngày càng phức tạp, nội tâm rối bời không sao tả xiết.

Còn bạn bè nàng thì lại lo lắng cho Cao Nghi hơn. Biết hai người trên danh nghĩa là chị em, lại có những người bạn lớn tuổi hơn có con cái sắp tốt nghiệp đại học, nên khi bàn chuyện con cái, họ không tránh khỏi hỏi về Cao Nghi.

"Tiểu Cao nhà em định tìm việc sau khi tốt nghiệp hay tiếp tục học đại học?" một người bạn hỏi.

Dung Nhân không trả lời được, chỉ nói: "Tùy em ấy thôi, em không can thiệp, em ấy tự quyết định."

Bạn nàng cười nói: "Tiểu Cao nhà em học lực rất tốt, con bé nên học đại học, này rất tốt, hơn đứa nhỏ nhà chị nhiều. Nếu con bé học được thì nên học, xã hội bây giờ không như ngày xưa nữa. Chúng ta muốn học nhưng gia đình không đủ khả năng, nên phải nhanh chóng kiếm tiền nuôi gia đình. Giờ thì khác rồi, người trẻ không phải gánh vác những gánh nặng như vậy nữa. Có nhiều lựa chọn hơn là tốt, dù tốt nghiệp rồi bằng cấp có bị mất giá thì ít nhất cũng có kinh nghiệm, cuộc sống sẽ phong phú hơn."

Dung Nhân im lặng không đáp.

Học kỳ mới bắt đầu, Dung Nhân không còn lo lắng cho Cao Nghi nữa. Ngược lại, cơn giận của Cao Nghi lắng xuống, tính bốc đồng cũng giảm bớt, hiện thực phũ phàng hiện ra trước mắt. Người duy nhất thực lòng muốn cố gắng thuyết phục cô là Dung Nhân, những người khác chỉ nói suông.

Cuối cùng, chính sự bốc đồng và ấu trĩ của tuổi trẻ đã khiến cô hối hận. Cô muốn xin lỗi Dung Nhân, nhưng lần này Dung Nhân hoàn toàn phớt lờ, không cho cô cơ hội.

Điện thoại không trả lời, tin nhắn biến mất không dấu vết. Quá xấu hổ không dám đến cửa hàng, Cao Nghi đã bí mật liên lạc với Kiều Ngôn, sau đó Kiều Ngôn cũng biết được chuyện hai chị em cãi nhau.

Tuy nhiên, Kiều Ngôn rất tỉnh táo và biết phải làm gì, nàng sẽ không giúp.

"Tiểu Cao Nghi, chuyện này là giữa em và chị gái em, em phải tự giải quyết, em biết tính tình của chị em mà, chị không nên xen vào, nếu không sẽ làm mọi chuyện tệ hơn."

Tính khí của Cao Nghi rất kém, cô gái nhỏ vô cùng đáng thương, dù là ai nhìn vào cũng không đành lòng, Kiều Ngôn kìm nén ý tốt của mình. Khi quay lại cửa hàng và nhìn thấy Dung Nhân, nàng ngắn gọn đề cập đến vấn đề này, không đi sâu vào chi tiết. Dung Nhân không hỏi thêm, giống như không quan tâm.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Người duy nhất có vẻ bình thường là Ôn Như Ngọc. Đúng như lời nàng nói, cô vẫn đang không ngừng hỗ trợ việc quảng bá chung giữa hai quán. Bên cạnh việc huy động vòng tròn xã hội của mình để hỗ trợ việc kinh doanh ở đây, cô còn làm một số áp phích bắt mắt để dán trước quán bar. Nhiều khách hàng của quán bar đã đến đặt hàng từ nhóm khách hàng trực tuyến của Kafa mỗi ngày, dần dần trở thành khách quen.

Biết gần đây Dung Nhân gặp rắc rối, Ôn Như Ngọc cũng không quấy rầy. Thỉnh thoảng, cô sẽ đến cửa hàng dưới tên Chu Hi Vân, đôi khi cô sẽ dùng chiêu bài hợp tác để gặp Kiều Ngôn và tình cờ hỏi thăm Dung Nhân.

Lễ kỷ niệm của trường đại học là vào tháng này, ngày 5. Dung Nhân đã hứa với Tề Tụng là nàng sẽ tham dự nếu cô ấy có thời gian trong, nhưng sau ván mạt chược đó, nàng và Tề Tụng chỉ có một vài cuộc trò chuyện trên Wechat, không gặp nhau kể từ đó.

Ý tưởng giới thiệu chắc chắn sẽ thất bại. Ban đầu, không ai coi trọng điều đó, bây giờ không ai quan tâm. Hơn một tuần không liên lạc có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, đó là sự chấp nhận ngầm rằng họ không hợp nhau. Họ đã không liên lạc trong nhiều tuần và hoàn toàn không có cơ hội nào.

Dung Nhân chưa bao giờ quan tâm đến lễ kỷ niệm của trường đại học. Nàng đã mơ hồ khi được mời, bây giờ thậm chí còn ít có khả năng đi hơn.

Nàng còn có vài chuyện rắc rối cần giải quyết, nàng không có thời gian cho việc này.

Trong số bạn bè của nàng, chỉ có Ôn Như Ngọc và Chu Hi Vân là cựu sinh viên tốt nghiệp Đại học A đi tham dự.

Khi đến Đại học A, hiệu trưởng Cung đích thân tiếp đón họ. Sau khi tất cả các hoạt động hoàn tất, hiệu trưởng Cung đưa họ đến thăm tòa nhà của Khoa Tài chính, cho họ thấy những thay đổi đáng kể mà khuôn viên trường đã trải qua trong những năm gần đây.

Nhân dịp kỷ niệm, sảnh tòa nhà Khoa Tài chính đã được trang hoàng lại với những tủ trưng bày các giải thưởng lớn và ảnh tập thể của các sinh viên xuất sắc trong khoa. Ở giữa, một bức ảnh tập thể nổi bật.

Khi Ôn Như Ngọc nhìn thấy Dung Nhân, người hoàn toàn không liên quan gì đến Khoa Tài chính, trong ảnh, cô theo bản năng nhìn vào. Cô thoáng thất thần, nhưng rồi cô nhận ra người phụ nữ bên cạnh Dung Nhân, mặc một chiếc váy đỏ nổi bật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro