Chương 57
Cả bàn vừa ngồi xuống, ai cũng nghĩ Ngô Lâm Ngữ thật sự sắp lên tiếng chúc mừng. Ai cũng ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe. Những lời này còn bất ngờ hơn cả sự xuất hiện đột ngột của Ngô Lâm Ngữ trước đó. Lúc này, không thể không nhận ra có gì bất thường. Bất cứ ai có đầu óc cũng có thể cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Phòng khách rộng rãi lập tức im lặng, Hình Viễn và Vạn Vạn đang rót đồ uống cho mọi người, đột nhiên dừng lại, cả hai đều giật mình. Họ trao đổi ánh mắt ngơ ngác, không biết có nên tiếp tục hay không.
Kiều Ngôn thường là người phản ứng chậm nhất, bỗng khựng lại, đũa đang gắp thức ăn không biết nên rụt tay lại hay giữ nguyên tư thế. Đồng tử nàng co giật, hoàn toàn không nhận thức được tình hình, lầm tưởng Ngô Lâm Ngữ và Ôn Như Ngọc đang cãi nhau. Nàng theo bản năng liếc nhìn Chu Hi Vân, ra hiệu bằng mắt, hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Chu Hi Vân còn hoang mang hơn cả nàng, mặt không cảm xúc nhìn lại, ngay cả khi một ngọn núi sụp đổ cũng không hề lay động, bình tĩnh đáng kinh ngạc.
Về phần đầu bếp và dì quản gia đến nấu ăn, họ hoàn toàn là những người ngoài cuộc, hoàn toàn không biết gì.
Chỉ có phản ứng của Dung Nhân là tương đối bình thường. Nghe vậy, nàng chỉ nhấc mắt, không tỏ ra quá ngạc nhiên. Vẻ mặt nàng vẫn ung dung, giống như đã quen với hành vi của Ngô Lâm Ngữ. Dù sao thì trước đây Ngô Lâm Ngữ tìm đến Kafa không chịu rời đi là một ví dụ điển hình. Hành động này phù hợp với phong cách thường ngày của nàng ta.
Dung Nhân vừa cầm ly nước trái cây nhưng chưa nhấp một ngụm. Ánh mắt nàng lướt qua người trong cuộc.
Người trong cuộc Ôn Như Ngọc là người điềm tĩnh nhất, cô đã quen rồi, lớn lên cùng Ngô Lâm Ngữ, cô miễn nhiễm với những tình huống như thế này. Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ của mọi người quanh bàn, giả vờ không nhận ra vẻ thương tâm của Ngô Lâm Ngữ, cô ung dung nhận đồ uống Hình Viễn, không mặn không nhạt đáp: "Ăn cơm đi, đã đợi lâu lắm rồi, mọi người đã bận bịu từ lúc đến, chắc hẳn rất mệt. Cảm ơn mọi người đã đến, tôi xin lỗi vì chiêu đãi không chu đáo, hôm nay cũng đừng câu nệ, sau này rảnh rỗi có thể đến chơi, bất cứ lúc nào cũng đều hoan nghênh."
Lời nói của cô thản nhiên hờ hững, giống như không nghe thấy những lời Ngô Lâm Ngữ nói trước đó, tự động bỏ qua. Cô vẫn giữ vẻ ngoài đó, bất kể Ngô Lâm Ngữ có chấp nhận hay không.
"Còn có bếp trưởng Tiền, dì Lưu, hôm nay hai người vất vả rồi." Cô trấn định nhìn Ngô Lâm Ngữ, rồi lại quay sang đầu bếp và quản gia, lễ phép nói.
Ôn Như Ngọc lên tiếng, khiến những người khác đang sững sờ cũng dần hồi thần lại. Bếp trưởng Tiền lên tiếng trước, đáp lại lời cảm ơn cô: "Ôn tổng ngài khách khí rồi, này là nên làm, tôi cảm ơn ngài mới phải, lúc nào cũng chăm sóc chúng tôi."
Đám người Hình Viễn đang ngơ ngác cũng nhanh chóng phản ứng. Thấy mọi chuyện không ổn, họ vội vàng xen vào: "Đúng đúng. Bếp trưởng Tiền, hôm nay hai người đã bận bịu từ trưa rồi, làm hơn nửa ngày, đến đây đến đây, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng, không cần khách khí, Ôn tổng của chúng ta rất tốt, cứ thoải mái đi."
Có người chủ động, đám người Kiều Ngôn cũng không ngốc. Ai tinh mắt cũng thấy nếu không can thiệp thì chắc chắn lát nữa sẽ có chuyện. Vậy nên cũng như Hình Viễn, họ cũng xen vào để ngăn Ngô Lâm Ngữ, tránh cho một cuộc cãi vã thực sự nổ ra.
Ngô Lâm Ngữ nói xong câu đó cũng không nói gì thêm, mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, cắn môi, không cam tâm nhìn chằm chằm vào Ôn Như Ngữ, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, không hề rời mắt.
Kiều Ngôn nhanh trí, vội vàng rót cho Ngô Lâm Ngữ một ly nước, nhỏ nhẹ nói: "Ngô lão sư, chúng ta ngồi xuống ăn chút gì đi. Cô nếm thử xem, cũng không tệ, sườn heo chua ngọt cũng ngon đấy. Cô với tay lấy đồ ăn bên kia có vẻ hơi bất tiện, hay là chúng ta đổi chỗ ngồi nhé?"
Ngô Lâm Ngữ vẫn bất động, không để ý đến lời Kiều Ngôn nói, giống như không nghe thấy.
Kiều Ngôn sốt ruột, lập tức liếc nhìn Chu Hi Vân một cái đầy ẩn ý, thầm cầu cứu. Nàng hoàn toàn bất lực, không thể xử lý được tình huống này. Chu Hi Vân cũng bất lực không kém, cô không giỏi hòa giải mâu thuẫn, càng không giỏi an ủi người khác, hoàn toàn bế tắc. Không tìm được ai giúp đỡ, Kiều Ngôn đảo mắt lườm Chu Hi Vân, biết cô vô dụng trong thời khắc quan trọng này.
Ngô Lâm Ngữ không chịu nhượng bộ, tình hình vẫn bế tắc. Mọi người khuyên được Ôn Như Ngọc, nhưng nàng thì không. Một bữa ăn đáng lẽ phải rất vui vẻ giờ đây rõ ràng không thể thuận lợi kết thúc.
Không thể để Ngô Lâm Ngữ đứng suốt bữa ăn được, việc nàng không chịu di chuyển khiến mọi người đau đầu.
Một lúc sau, Dung Nhân đánh gãy trò khôi hài này, nói: "Hình Viễn, chúng ta đổi chỗ đi."
Hiểu được vấn đề, nàng chủ động lùi lại, hiểu được Ngô Lâm Ngữ đang bận tâm điều gì, cho nên không kẹp ở giữa tránh làm phiền.
Hình Viễn bị gọi đến thì sửng sốt, không hiểu tại sao cuối cùng lại là Dung Nhân đổi chỗ, nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn lập tức đồng ý: "Được, vậy Dung lão bản ngồi đây đi."
Dung Nhân ừm một tiếng, thong thả đứng dậy, thậm chí không thèm liếc nhìn bất kỳ ai không quan trọng, cầm lấy đồ rồi đi qua.
Ôn Như Ngọc bị phớt lờ, không khỏi nhìn theo nàng, môi mím chặt.
Chỉ sau khi Dung Nhân rời đi, Ngô Lâm Ngữ mới thả lỏng đôi chút, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Dung Nhân, như muốn nhìn thấu nàng.
Vạn Vạn lặng lẽ đến gần Ngô Lâm Ngữ, nói nhỏ điều gì đó chỉ hai người nghe được, rồi mạnh mẽ ấn nàng xuống ghế.
"Được rồi được rồi, không có việc gì, không có gì to tát, đừng cứng nhắc quá, thật là... việc này cũng hơi náo động, ai nha, chúng tôi cũng cùng cảnh ngộ với cô thôi, đều mới biết chị Như Ngọc chuyển nhà. Chị ấy không giấu chúng ta, chắc là định sắp xếp xong mới báo cho mọi người biết. Giờ mới xong, chị ấy đã mời hết những người cần mời rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta ăn cơm trước đã, mọi chuyện sau này nói sau." Vạn Vạn hiểu chuyện, cười ha hả, đặt ly nước trước mặt Ngô Lâm Ngữ. "Ly này coi như là chị Như Ngọc bồi tội đi. Đừng giận nữa, không đáng. Tôi biết hai người có mối quan hệ rất tốt, ở bên nhau nhiều năm như chị em vậy. Lần này chị Như Ngọc lại không suy nghĩ thấu đáo, đáng bị phạt. Lát nữa cho chị ấy uống thêm vài ly nữa, chị Lâm Ngữ, đừng giận chị ấy nữa, rộng lượng đi, được không..."
Không chịu nổi sự nài nỉ của chàng trai trẻ, Ngô Lâm Ngữ đành phải kìm nén lời nói đã chuẩn bị sẵn. Vốn dĩ nàng còn nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Sự bốc đồng của nàng chỉ kéo dài được một lúc. Cuối cùng, nghĩ đến chỗ này không thích hợp, lý trí còn sót lại vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng. Nàng nhìn Dung Nhân vài lần rồi mới chịu xuống nước.
Tuy vẫn không cam lòng và vô cùng oán hận.
Vạn Vạn vội vàng nháy mắt với Ôn Như Ngọc, ý bảo cả hai nên lùi bước, đừng để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát. Ôn Như Ngọc vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, khớp ngón tay đặt trên bàn hơi giật giật. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt thong thả của Dung Nhân, rồi lại lướt qua những người bạn xung quanh. Một lát sau, cô khẽ nói: "Còn hai chai rượu vang đỏ. Ai muốn uống không? Tôi đi lấy."
Nói xong, cô đi vào bếp lấy rượu.
Đám người Vạn Vạn tranh thủ sắp xếp lại chỗ ngồi, khi Ôn Như Ngọc trở lại, cô ngồi cạnh Chu Hi Vân, còn Kiều Ngôn và Vạn Vạn ngồi cạnh Ngô Lâm Ngữ.
Vì sự cố bất ngờ này, phần còn lại của bữa ăn chắc chắn sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị. Mọi người vẫn nói đùa cười đùa bình thường, nhưng ai nấy đều cảnh giác, sợ mọi chuyện lại leo thang, không thể thưởng thức bữa ăn và cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Ôn Như Ngọc gần như hoàn toàn phớt lờ Ngô Lâm Ngữ trong suốt bữa ăn, coi nàng như không khí. Rõ ràng, tính tình vui vẻ thường ngày của cô đã biến mất, cuối cùng cô cũng không còn chiều chuộng Ngô Lâm Ngữ nữa, giờ đây đang tỏ ra giận dữ, dù đã cố gắng kìm nén.
Ngô Lâm Ngữ bị bỏ rơi đã chuẩn bị tinh thần. Nàng dám gây ra tình huống này vì biết Ôn Như Ngọc sẽ nổi giận. Nàng không quan tâm, nhiều lần công khai nhìn chằm chằm vào Dung Nhân ngồi đối diện, vẻ điềm tĩnh và thanh lịch thường ngày hoàn toàn biến mất, vẻ thù địch hiện rõ.
Toàn bộ quá trình Dung Nhân ôn hoà nhã nhặn ăn, giống như không bị bất cứ điều gì làm hưởng, vẫn giữ được sự im lặng vốn có.
Bầu không khí thật kỳ lạ, ai cũng có thể thấy sự bất thường giữa ba người. Kiều Ngôn hoàn toàn hoang mang, không hiểu tại sao Dung Nhân lại xen vào. Chẳng lẽ giữa ba người họ có chuyện gì đó?
Nhanh chóng xúc vài miếng cơm, Kiều Ngôn khéo léo đẩy Chu Hi Vân dưới gầm bàn, liếc nhìn nhau.
Chu Hi Vân làm khẩu hình: "Ăn phần của em đi."
Kiều Ngôn bị cự tuyệt, hung hăng trừng mắt, bực bội đảo mắt.
Vì cuộc cãi vã, bữa ăn từ đầu đến cuối chỉ hơn nửa tiếng đã xong. Sau đó, họ cố gắng ngồi trò chuyện thêm một chút, kéo dài ra, khiến một tiếng là giới hạn tuyệt đối.
Ăn xong, đầu bếp Tiền và dì quản gia dọn dẹp đống bừa bộn, không cần ai nhúng tay. Khi đó, trời bên ngoài đã tối dần, cả nhóm không biết nên ngồi lại hay rời đi - thực sự là một tình thế tiến thoái lưỡng nan, Ôn Như Ngọc chậm rãi pha trà, định mời bạn bè ở lại thêm chút nữa. Đám người Kiều Ngôn chưa kịp đồng ý, Dung Nhân đã lên tiếng từ chối: "Tối nay tôi còn có việc phải đi ra ngoài một chút, không ở đây nữa, nếu không sẽ muộn mất. Lần sau tôi sẽ quay lại."
Đặt bình trà xuống, Ôn Như Ngọc nhìn thẳng vào mắt nàng, biết rõ đó chỉ là cái cớ, là lời nói dối. Sau hai giây im lặng, cô vẫn đồng ý: "Vậy tôi tiễn em."
Dung Nhân lại từ chối: "Không cần, tôi tự đi được, tôi biết đường rồi, chị ở cùng mọi người đi, đều ở đây."
Ôn Như Ngọc nói: "Không sao, hai phút là đủ rồi."
Dung Nhân kiên trì, kiên quyết không chịu tiễn, cầm túi xách lên, sải bước, chào tạm biệt đám người Kiều Ngôn. Kiều Ngôn hơi chậm hiểu, không nhận ra đó là giả, bèn hỏi tiếp: "Sao vậy? Không phải chị nói hôm nay rảnh sao? Cao Nghi liên lạc với chị à?"
"Ừm, chị đi đón em ấy."
"Chị muốn em đi cùng không?"
"Không cần, chị tự đi được."
"Vậy thì lái xe cẩn thận nhé. Đợi đã, hình như chị uống rượu rồi. Đừng lái xe, nếu cần xe thì tìm tài xế riêng."
"Chị biết rồi, đừng lo."
Nói đi là đi, không nán lại thêm một giây nào. Dung Nhân mở cửa bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại .
Ôn Như Ngọc đứng đó bất động, không muốn tỏ ra quá lộ liễu vì mọi người vẫn còn ở đó.
Người đi rồi thì những người khác tất nhiên cũng sẽ đi theo. Uống trà xong, nói chuyện xã giao mười phút, cảm thấy không thoải mái, họ lần lượt rời đi.
Cho đến khi chỉ còn lại Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ trong nhà.
Ngô Lâm Ngữ không hề có ý định nhúc nhích, đứng dưới ánh sáng trắng dịu nhẹ, nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi mới hỏi thẳng: "Tại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro