Chương 6

Nhìn ra từ cửa sổ tầng hai của Kafa, quang cảnh bên ngoài con hẻm hiện rõ mồn một.

Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh đèn neon của khu thương mại sáng rực, con đường nhựa trải dài xe cộ, uốn lượn kéo dài. Sự ồn ào náo nhiệt ở đó hoàn toàn tách biệt với sự tĩnh lặng của con hẻm, bị chia cắt bởi hai bức tường trắng bạc.

Kim phút của chiếc đồng hồ quả lắc tối giản trên bức tường trắng điểm từng điểm, năm phút, mười phút... Từ bảy giờ đến tám giờ mười lăm, cả căn nhà cổ tràn ngập tiếng kim gõ, cảm giác nặng nề.

Dung Nhân ngồi trên ghế đẩu cao, một chân chạm đất, ôn hoà mà tao nhã, rất điềm tĩnh, không hề nôn nóng.

Kim phút chạm đến số "VI", sau tám giờ rưỡi, ánh sáng trắng từ trần nhà bắt đầu le lói, tiếng gõ bàn phím cuối cùng cũng chậm lại.

Người đàn ông đeo kính gọng đen đóng máy tính lại. Hắn đóng gói một túi bánh mì trước khi rời đi. Dung Nhân giảm giá cho hắn: "Ngài cầm cẩn thận, đi thong thả, lần sau quay lại nhé."

Có lẽ người đàn ông đeo kính gọng đen là thực tập sinh của một công ty gần đó, vừa mới ra trường, vẻ mặt trẻ trung. Hắn cảm thấy hơi ngại ngùng vì đã làm phiền nàng lâu như vậy, ngại ngùng nói: "Xin lỗi vì đã trì hoãn cô lâu như vậy, ngại quá."

Dung Nhân đáp: "Không sao, đó là nhiệm vụ của tôi mà."

Người đàn ông trả tiền rồi rời đi, vội vã bắt tàu điện ngầm. Nhìn thấy hắn đi khuất, Dung Nhân quay đầu, ánh mắt lướt qua chiếc bàn trước quầy lễ tân.

Vẫn không thúc giục người nào đó, nếu muốn cũng có thể ở lại.

Vẫn còn vài mẫu bánh ngọt thừa và bã cà phê cần được xử lý, Dung Nhân nhân cơ hội đó dọn dẹp bỏ vào túi rác, Dung Nhân phớt lờ Ôn Như Văn, bắt tay vào việc.

Nghĩ rằng một chốc người kia sẽ không rời đi, Dung Nhân đi ra ngoài mua chút đồ ăn. Khi nàng trở lại, cánh cửa sắt lớn của ngôi nhà cũ đã đóng, nàng bước vào trong, nhà vắng tanh.

Không ngờ Ôn Như Ngọc cũng đã rời đi, không một lời từ biệt.

Dung Nhân sững sờ một lúc, đóng cửa lại, khóa lại và đi dọn dẹp tách cà phê còn dang dở.

Trên quầy lễ tân, một tờ giấy nhỏ nằm đó, giữ bằng một cây bút máy trắng tinh, trên tờ giấy là một dãy số.

Đó là số điện thoại đã gửi tin nhắn.

Có lẽ nghĩ rằng Dung Nhân sẽ lại chặn cô, hoặc xóa tin nhắn cùng với số điện thoại, Ôn Như Ngọc để lại một tờ giấy, ký tên ở cuối.

Nhìn nét chữ mạnh mẽ, Dung Nhân im lặng. Nàng nhặt lên, mở ra rồi vò lại. Không chút nghĩ ngợi liền muốn ném vào thùng rác, nhưng quỷ thần xui khiến, mới vừa giơ cánh tay lên liền dừng lại. Nàng không vứt đi, tiện tay nhét tờ giấy vào sổ kế toán, đóng lại ném vào ngăn kéo dưới máy tính tiền.

.

Giờ làm việc buổi sáng cuối tuần của Kafa là 10 giờ sáng, các nhân viên thay phiên nhau nghỉ, chỉ làm ca ngày tám tiếng cho đến khi đóng cửa lúc 6 giờ chiều.

Hai bà chủ cũng thay phiên trông coi cửa hàng. Dung Nhân phụ trách thứ Bảy tuần này, buổi sáng không đi, đến 3:00 chiều mới xuống lầu. Lô nguyên liệu dự kiến sẽ đến cửa hàng lúc 4:00 chiều, nàng xuống kiểm kê và tính tiền. Sau khi nhận hàng, nàng trở lại tầng trên. Nàng không xử lý các công việc khác của cửa hàng, cho nên không có nhiều việc nàng có thể làm.

Chủ nhật Kiều Ngôn đến, xem như là một ngày nghỉ.

Hiếm khi được nghỉ ngơi, có người bạn mời nàng đi ăn cơm, Dung Nhân khéo léo từ chối, dành cho mình một ngày ở một mình. Ban ngày nàng ở nhà, ngủ và xem chương trình truyền hình, tập Pilates hai giờ, buổi tối đi chạy bộ và đi dạo trong công viên gần đó.

Người yêu cũ thật đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc kể từ cuộc gọi đó. Sau sự việc này, cô gái kia hoàn toàn chết tâm với Dung Nhân. Cả đêm cô ấy xóa và chặn tài khoản của Dung Nhân, thậm chí còn chạy trả lại tất cả món quà mà Dung Nhân đã tặng. Cô ấy thà xé nát từng chiếc túi xách, quần áo và trang sức còn hơn để lại một dấu vết nào của Dung Nhân, vô cùng tàn nhẫn cùng quả quyết.

Người yêu cũ giả Chúc Song im lặng suốt hai ngày qua, nhưng không hiểu sao hôm nay tin nhắn của nàng ấy lại xuất hiện thường xuyên. Buổi sáng, nàng ấy chia sẻ hai bức ảnh ăn sáng tinh xảo và ảnh selfie buổi chiều ở địa điểm ngắm cảnh. Nàng ấy đang ở Singapore nghỉ mát, nói muốn mua quà lưu niệm cho Dung Nhân.

Chúc Song: "Chị thích gì? Chị cần gì, em mua cho chị."

Buổi tối Dung Nhân chạy bộ xong trở về, trả lời: "Không, cảm ơn."

Chúc Song lập tức đáp: "Đẹp không?" kèm theo ảnh một chiếc vòng tay bạch kim đính kim cương hiệu Cartier.

Dung Nhân: "Cũng được."

Chúc Song: "Vừa nhìn thấy đã chọn trúng, em rất thích."

Dung Nhân: "Ừm."

Chúc Song: "Tặng chị."

Dung Nhân không thường đeo trang sức xa xỉ, nhưng nàng biết giá thị trường. Chiếc vòng tay trong ảnh được bán với giá hơn 100.000 nhân dân tệ trong nước, cao hơn so với lợi nhuận ròng trung bình hàng tháng của Kafa.

Nàng quyết tâm từ chối phần tâm ý này, Dung Nhân không cần: "Tôi rất cảm kích, nhưng không cần tặng, không đáng."

Chúc Song kiên quyết nói: "Không có bao nhiêu tiền, coi như là kết giao đi."

Dung Nhân: "Tôi không thường đeo trang sức, bất tiện."

Chúc Song: "Aiz, vậy thì cất đi. Tặng chị là việc của em, chị không đeo cũng không sao."

Dung Nhân: "Không cần đâu, lãng phí."

Chúc Song: "Được rồi được rồi, dù sao em cũng mua rồi. Khi nào về em sẽ tìm chị."

Dung Nhân hoàn toàn không biết gì về Chúc Song. Cho đến giờ, nàng chỉ biết tên nàng ấy, không biết gì khác.

Chúc Song xuất thân từ gia đình giàu có, năng lực xuất chúng, trình độ học vấn cao, lại có tiền, đúng danh là phú nhị đại. Một trăm ngàn tệ đối với nàng ấy chỉ là một khoản tiền nhỏ, thậm chí còn không đủ chi phí cho một chuyến du lịch nước ngoài. Tâm tư nàng đơn thuần, xem đó như một món quà cảm ơn, không cho phép Dung Nhân từ chối.

Điệu bộ quả quyết đến nỗi Dung Nhân không thể từ chối. Dù có nói cũng vô ích.

Chúc Song vẫn nhớ buổi hẹn ăn cơm: "Tối thứ Năm chị rảnh không?"

Thứ năm chắc chắn rảnh, Kiều Ngôn có thể trông coi cửa hàng, nhưng Dung Nhân vẫn đáp: "Chắc là không, tôi bận."

Chúc Song tin, nhưng không tức giận, không ngừng cố gắng: "Vậy thì cuối tuần, buổi tối chị đóng cửa, vừa vặn."

Biết Chúc Song sẽ mang quà đến, Dung Nhân gõ vài chữ, xóa đi rồi sửa lại cho khéo léo hơn. Nhưng còn chưa kịp gửi, Chúc Song lại xác nhận: "Vậy đi, tối thứ Bảy gặp lại."   

Nói xong, nàng thoát ra, không đọc những tin nhắn tiếp theo của Dung Nhân. Cho rằng thỏa thuận đã xong nên ngừng trả lời.

Dung Nhân không có cơ hội chen lời, không có chỗ cho sự từ chối.   

Hai ngày cuối tuần trôi qua, năm ngày tiếp theo trôi qua trong gió êm sóng lặng.   

Chúc Song đã hẹn gặp, nhưng thời gian và địa điểm chính xác vẫn chưa quyết định. Dung Nhân đã liên lạc với nàng ấy hai lần, nhưng không biết nàng ấy đang trốn tránh trả lời hay đang bận ở nước ngoài, màn hình trò chuyện vẫn dừng ở tin nhắn cuối cùng.  

Chỉ đành chờ Chúc Song, chỉ trong vòng hai ngày, nàng lại bị cô cả làm phiền. Cô cả vẫn quyết đoán, gửi cho nàng thông tin của người đàn ông Thượng Hải mà bà đã nói chuyện qua điện thoại lần trước, buộc nàng phải xem thử nàng có vừa ý với hắn hay không, còn đưa tài khoản WeChat của nàng cho người đàn ông kia.

Ngay hôm đó, người đàn ông kia đã gửi lời mời kết bạn, khiến Dung Nhân rơi vào thế bí. Nhưng nàng đành phải đồng ý để giữ thể diện cho người lớn, vì nàng không thể nói với người ta rằng mình là người đồng tính. Suy cho cùng, cô cả và người đàn ông kia có quen biết nhau. Việc giới thiệu một người đồng tính là điều quá đáng, chẳng khác nào một vụ lừa đảo hôn nhân. Dung Nhân viện cớ nàng là người theo chủ nghĩa không kết hôn, bị ép buộc xem mắt. Người đàn ông kia hiểu ý, ngừng dây dưa với nàng, cả hai bên giữ thể diện xóa tên nhau.

Ngày của Mẹ đang đến gần, đơn đặt hàng hoa ở Kafa tăng vọt. Bắt đầu từ thứ Năm, đơn đặt hàng đã đổ về.

Tuần này chắc chắn sẽ bận rộn hơn nhiều, vì hoa bán chạy hơn cà phê và giá cũng cao hơn. Kiều Ngôn vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng chạy quanh cửa hàng, tràn đầy năng lượng.

"Sinh nhật chị Nhu sắp đến rồi, đừng quên nha," Kiều Ngôn nhắc nhở Dung Nhân. Nàng ấy có trí nhớ tốt, thậm chí còn nhớ cả chuyện này.

Nếu không nói cho Dung Nhân biết thì chắc hẳn là nàng đã quên. Năm nay chị Nhu không báo cho nàng biết có mở tiệc hay không, Dung Nhân cũng quên béng mất.

Kiều Ngôn nói: "Năm ngoái đều là chị Nhu mời chúng ta ăn cơm, năm nay chúng ta đổi chút, bàn bạc với mấy người Tiểu Thất mở tiệc cho chị Nhu đi.'"

Dung Nhân đồng ý, đồng tình với mọi người.

Về phần bất ngờ, tất nhiên là giao cho Tiểu Thất. Dung Nhân không nhúng tay vào, nàng chuẩn bị một món quà, tâm ý đúng chỗ là được rồi.

Kiều Ngôn làm người đưa tin, sau khi mấy người Tiểu Thất thống nhất xong, cô chuyển lời cho Dung Nhân: "Bọn em đặt chỗ rồi, tối thứ Sáu đi uống rượu."

Dung Nhân không hỏi trước địa điểm, đến thứ Sáu mới biết là ở ngay đây - quán bar Thượng Đô, địa bàn của Ôn Như Ngọc.

Một đám đông người đã đến dự tiệc sinh nhật. Ngoài họ ra, mấy người Tiểu Thất cũng đã liên lạc với những người bạn khác của chị Nhu, bao gồm cả Chúc Song.

Trước đó, Dung Nhân hồn nhiên không biết gì. Quán bar đông đúc, ban nhạc trên sân khấu chơi một bản nhạc nhanh và đầy nhiệt huyết, ánh đèn mờ ảo. Nàng đưa quà cho chị Nhu, chỉ khi chị Nhu vẫy tay, nàng mới thấy Chúc Song mặc một chiếc váy hai dây bó sát và trang điểm tinh xảo.

Chúc Song trước sau như một, nhẹ nhàng ôm nàng, tay đặt trên eo nàng nhưng không chạm vào. Mùi nước hoa nồng nàn lập tức lan tỏa khắp người nàng.

"Đã lâu không gặp,"

Nàng ấy nói, gần như dán vào mặt nàng, cử chỉ thân mật, dùng âm thanh chỉ mình nàng nghe thấy.

Chị Nhu đối xử với Dung Nhân như người trong nhà, vui vẻ nói: "Chị không giới thiệu hai người, đã gặp nhau rồi. A Nhân, đêm nay nhờ em trông chừng Tiểu Chúc nha. Những người khác sẽ đến sau, đây là lần đầu Tiểu Chúc đến đây, nên em phải đối xử tốt với em ấy, đừng bỏ mặc em ấy đấy."

Trong số tất cả những người có mặt, Chúc Song chỉ biết Dung Nhân và chị Nhu. Chị Nhu rời đi, ngồi xuống, cũng ngồi chung một chiếc ghế dài với hai người, những người bạn khác ngầm ý thức được vấn đề giữa hai người, đều tránh ra một bên, nhường chỗ.

Chúc Song mang theo hai ly rượu, tự nhiên ngồi lên đùi Dung Nhân, cụng ly nhấp một ngụm rồi đưa cho nàng.

Trước mặt nhiều người như vậy, Dung Nhân không đẩy Chúc Song ra mà để mặc nàng ấy tuỳ ý, nàng tựa lưng vào ghế sofa, suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nhận lấy ly rượu, không muốn Chúc Song mất mặt.

Chúc Song cúi người xuống, đặt một tay lên vai Dung Nhân, cười ngọt ngào, ghé sát vào tai Dung Nhân thì thầm điều gì đó.

Chủ quán bar Ôn Như Ngọc đi sau một bước, vừa ra khỏi quán đã thấy hai người trong góc. Từ góc cửa nhìn vào, động tác lúc này của Chúc Song giống như là cúi đầu hôn Dung Nhân, vô cùng phô trương, thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro