Chương 62

*Lạch cạch*

— Chìa khóa xe rơi xuống, nặng nề rơi xuống thảm trải sàn dưới ghế. Nghe thấy ba chữ đó, Dung Nhân cứng đờ, đồng tử co lại, sắc mặt lập tức biến đổi. Vừa nãy nàng còn lơ đãng, giờ thì chết trân, bất động, như một cỗ máy bị trục trặc, nhìn chằm chằm vào Ôn Như Ngọc.

Chìa khóa rơi xuống chân nàng, nhưng thay vì nhặt lên ngay, nàng lại do dự, hoàn toàn sững sờ.

Ôn Như Ngọc bình tĩnh kể lại chuyện hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, vẫn không muốn nhắc lại lời Ngô Lâm Ngữ nói. Vốn dĩ thấy Dung Nhân lơ đãng, cô cũng không định hỏi, nhưng nghĩ đến việc Dung Nhân phải lái xe ra ngoài, lại còn nhiều chuyện lặt vặt cần giải quyết sau khi gặp luật sư, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng vốn đã không tốt của nàng. Nhưng lúc sắp tách ra, không hiểu sao cô lại buột miệng nói ra:

"Có phải chuyện này có liên quan đến cô ấy không?" Môi Ôn Như Ngọc hơi hé mở, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề. Là người ngoài cuộc, cô vẫn giữ được lý trí tuyệt đối. "Tôi đã xem ảnh của hai người hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng tôi chưa từng hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Nếu em không muốn nói thì tôi cũng không hỏi. Chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, nhưng người phụ nữ này mới ngoài hai mươi tuổi, đã quyên góp cho trường hàng chục triệu. Nếu cô ấy có liên quan, dù trực tiếp hay gián tiếp thì tranh chấp này sẽ không dễ giải quyết. Còn có —"

Ôn Như Ngọc đứng bên cửa xe, che khuất ánh nắng chói chang. Cô dừng lại hai giây, nhìn xuống khuôn mặt hơi tái nhợt của Dung Nhân, bất kể tâm trạng của nàng tệ đến mức nào, cô vẫn liên tục nhắc nhở, thậm chí còn có vẻ lải nhải, cố gắng giải thích ngắn gọn những ưu và nhược điểm: "Đôi khi kiện tụng có thể mất nhiều thời gian, rất tốn thời gian và công sức, lại đòi hỏi đầu tư tương đối lớn. Kết quả cuối cùng chưa chắc đã hữu ích, cho dù thắng kiện, kéo dài thời gian cuối cùng vẫn là một khoản lỗ so với khoản đầu tư vào việc giải quyết vụ kiện."

Mải mê suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt Dung Nhân đặc biệt gượng gạo. Một tay nắm chặt vô lăng, siết chặt, nàng hoàn toàn rối bời. Nghe xong câu hỏi tiếp theo của Ôn Như Ngọc, nàng lại không trả lời câu hỏi của coi, ngẩn người hồi lâu mới gật đầu: "Ừm..."

Nàng không trả lời chắc chắn, giống như hoàn toàn không nghe thấy hai câu trước đó.

Nàng cúi xuống, chậm rãi cầm chìa khóa xe khởi động. Môi Dung Nhân mím chặt, lưng thẳng tắp. Lúc rẽ, nàng hơi lệch hướng, đầu xe suýt chút nữa thì va vào góc tường.

Nhìn chiếc xe chạy ra khỏi cổng, ánh mắt Ôn Như Ngọc bất giác sâu thẳm, biểu cảm dần biến mất, làm người không thể nhìn thấu.

Chỉ còn nửa ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ, khu vực quanh phố thương mại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Ngay cả những tòa nhà cao tầng gần đó cũng không còn im lìm nữa. Kỳ nghỉ lễ là thời điểm vàng để các doanh nghiệp mở cửa. Rất ít cửa hàng ở khu vực này đóng cửa như ở Kafa. Không có một bóng người trong hẻm, Ôn Như Ngọc rời đi sau ba bốn phút, quay trở lại khu dân cư phía sau. Ngay cả sau khi vào căn hộ của tòa nhà, cô cũng không về nhà. Thay vào đó, cô đổi ý và đến bãi đậu xe ngầm ở tầng B2 để lái xe ra ngoài.

Buổi chiều cô không đến quán bar, cô để việc đó cho quản lý và một vài nhân viên đáng tin cậy. Cô lái xe đến Đại học A, lái xe quanh khu vực và cân nhắc cẩn thận các lựa chọn của mình. Cuối cùng, cô gọi cho một người bạn khác đang dạy tại Đại học A.

Tối hôm đó, cô liên lạc với người bạn làm luật sư và trao đổi vài câu xã giao.

Ở đầu dây bên kia, người bạn của cô, một người rất bận rộn, đang bị cuốn vào một vụ án. Nghe cô nhắc đến "Phố Nam Hưng", bạn cô cười khẽ, rõ ràng là khá am hiểu khu vực này, rồi hỏi: "Có chuyện gì sao? Cậu đụng chuyện gì? Cậu liên hệ với công ty luật nào ở đó sao?"

Ôn Như Ngọc trả lời mơ hồ: "Không, là người quen của mình."

"Vấn đề gì vậy? Nói cho mình biết, mình sẽ xem có giúp được gì không."

"Mình vẫn chưa biết."

"Ừm, mình cứ tưởng là cậu chứ, Ôn tổng, người quen của cậu là ai vậy? Mình có gặp họ trước đây chưa? Không phải trước đây cậu luôn mặc kệ người khác sao, giờ trông cậu có vẻ để ý lắm," bạn cô trêu chọc, cố ý chế nhạo. "Là đối tượng mập mờ, hay là bạn gái?"

Ôn Như Ngọc thở dài bất lực: "Mình cũng không biết nữa. Quên đi, nói nghiêm túc, mình tìm đến cậu chỉ vì không còn lựa chọn nào khác."

Bạn cô nói: "Thậm chí còn chẳng biết chi tiết rõ ràng mà đòi giúp hả, mình không có công năng gì đặc biệt, không thể đoán mò được. Hoặc là đưa người kia đến đây, hoặc là tìm hiểu toàn bộ sự việc trước, rồi mình sẽ tính."

Ôn Như Ngọc ừm một tiếng đồng ý: "Để xem sao."

Bạn cô vừa lật tập hồ sơ vừa xoay xoay cây bút, suy nghĩ nhảy lên rất nhanh. Đột nhiên quay lại "Phố Nam Hưng" lẩm bẩm: "Khoan đã, hình như bên đó chỉ có một công ty luật. Tháng trước mình có đến đó vài lần, mình biết người phụ trách. Nếu người quen của cậu thực sự đến đó, mình có thể nhờ người đó giúp cậu hỏi thăm. Nhưng đừng quá kỳ vọng, sẽ không hỏi ra được gì đâu. Dù sao thì cũng có thỏa thuận bảo mật, chắc chắn họ sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng."

Ôn Như Ngọc đáp: "Đều được."

Sau khi cúp máy, bạn đại học A của cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao hôm nay, nhắn lại: "Xong rồi."

Cô ấy còn gửi kèm địa chỉ một quán trà và hẹn gặp nhau vào chiều hôm sau.

Ôn Như Ngọc: "Cảm ơn cậu."

Bạn cô: "Đừng khách sáo với mình như vậy. Không có gì."

Từ sau cuộc gặp gỡ ở nhà cũ sáng hôm đó, Ôn Như Ngọc đã không đến tìm nàng suốt hai ngày liền, tạo điều kiện cho Dung Nhân có không gian riêng để xử lý chuyện riêng.

Không biết vì quá tức giận hay vì thực sự không muốn người khác xen vào, Dung Nhân đã biến mất không một dấu vết, không chỉ không liên lạc với Ôn Như Ngọc mà còn bỏ rơi Kiều Ngôn.

Trong kỳ nghỉ ngắn ngủi, Kiều Ngôn đưa bà Từ và bà ngoại đi du lịch. Nhiều lần, nàng định mua quà tặng Dung Nhân rồi gọi video call cho nàng chọn, nhưng mãi vẫn không liên lạc được với Dung Nhân. Điện thoại reo rất lâu mà không thấy ai nhấc máy, thậm chí có hai lần còn bị cúp máy. Đợi rất lâu mới nhận được một hai tin nhắn.

Lo Dung Nhân có chuyện gì, Kiều Ngôn sốt ruột vội vàng đi tìm chị Nhu và Nhậm Giang Mẫn, nài nỉ hai người họ đến cửa hàng xem sao. Dù chị Nhu và mọi người thấy Dung Nhân vẫn ổn, không có vấn đề gì, Kiều Ngôn vẫn trơ tráo tìm Ôn Như Ngọc, bảo cô rảnh thì đến cửa hàng.

Ôn Như Ngọc giả vờ không biết hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Kiều Ngôn bình thường tỏ ra vô tư lự, giống như không biết gì, thực ra lại rất tinh ý. Nàng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra với Dung Nhân, nhưng không muốn nói thẳng với Ôn Như Ngọc, nên nàng lảng tránh: "À, không có gì. Em chỉ nghĩ là A Nhân không có chỗ nào để đi nghỉ, chắc là bị mốc meo vì ở trong tiệm cả ngày. Không sao đâu, ngày kia em sẽ quay lại, lúc đó em sẽ đi xem sao."

Người bạn luật sư của cô nhanh nhẹn nói với Ôn Như Ngọc rằng Dung Nhân quả thực đã liên hệ với công ty luật trên phố Nam Hưng. Họ không tiết lộ chi tiết, nhưng là một công ty chuyên nghiệp, họ rất bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng. Bạn cô đã rất vất vả, tìm một người ngoài cuộc để tìm hiểu sơ qua công ty đang xử lý một vụ án liên quan đến tranh chấp kinh tế, chỉ có vậy.

Dung Nhân chỉ đến tư vấn chứ chưa quyết định chọn công ty luật nào, nên có lẽ nàng vẫn chưa quyết định được.

"Số tiền chắc hẳn phải lớn lắm. Họ không nói rõ, nhưng chắc cũng gần đúng." Bạn cô là một chuyên gia trong lĩnh vực này, đã phân tích tình hình và hiểu rõ bản chất của công ty luật ở đó. Họ không quan tâm đến những vụ án nhỏ, ngược lại, càng đi sâu thì nhận công càng lớn.

Thấy Ôn Như Ngọc quan tâm đến người được gọi là người quen này, người bạn luật sư đã đưa ra vài câu nhắc nhở, đại khái lặp lại những gì Ôn Như Ngọc đã nói với Dung Nhân: Những vụ kiện tụng ở mức độ này thường có chi phí kiện tụng cao, thắng kiện thì ít thiệt hại thì nhiều, thua kiện thì có thể gây ra thảm họa. Tốt nhất nên cố gắng hòa giải trước, thay vì khăng khăng đòi kiện. Hơn nữa, phí luật sư cho vụ kiện này chắc chắn sẽ rất cao. Người bạn luật sư không quen biết Dung Nhân, đã tử tế và khéo léo khuyên Ôn Như Ngọc, dựa trên tình bạn nhiều năm, nếu có kiện tụng, trừ khi mối quan hệ của họ đủ thân thiết, Ôn Như Ngọc nên tránh can thiệp, nếu không cô sẽ chẳng được lợi gì mà chỉ gây rắc rối.

Sau khi nắm được tình hình chung, Ôn Như Ngọc cảm ơn người bạn, người bạn nhanh chóng trả lời: "Chuyện nhỏ thôi, không sao cả."

Giữa chừng, cô cũng gửi cho Dung Nhân một tin nhắn WeChat, cẩn thận cân nhắc lời nói trước khi hỏi: "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Ngày hôm sau, Dung Nhân vẫn không trả lời, giống như nàng chưa nhận được tin nhắn.

Mặc dù gặp khó khăn trong việc liên lạc và hai ngày lang thang khắp nơi cảm thấy lạc lõng, Ôn Như Ngọc vẫn đến cuộc họp đã thỏa thuận tại quán trà để chờ.

Người muốn gặp mặt là hiệu trưởng Cung. Ôn Như Ngọc có thể trực tiếp mời hắn, nhưng sau khi cân nhắc, cô đã nhờ bạn mình mời hắn dưới vỏ bọc là đồng nghiệp, do đó tránh mọi hình thức không phù hợp.

Hai bên gặp nhau, trao đổi những lời xã giao trong vài phút như thể tình cờ trước khi ngồi xuống và uống trà.

Vô tình hay cố ý, Ôn Như Ngọc đã nhắc đến Tần Thi Nhu, nhưng không nêu tên. Thay vào đó, cô hỏi về dự án học bổng cựu sinh viên được thành lập dưới tên Tần Thi Nhu, ám chỉ vấn đề này.

Hiệu trưởng Cung là một người đàn ông nhạy bén, hoàn toàn hiểu câu hỏi đang hỏi gì. Trước đó, đó là trong lễ kỷ niệm của trường đại học, ở một nơi công cộng với nhiều người,cho nên có nhiều điều hắn không thể nói một cách tùy tiện. Bây giờ, bên ngoài, không có người lạ nào, hắn bớt e dè hơn và có thể thoải mái trò chuyện.

Hơn nữa, đó không phải là bí mật được bảo vệ nghiêm ngặt, cũng không phải là điều cấm kỵ tuyệt đối.

Học bổng được thành lập thông qua một khoản quyên góp dưới tên Tần Thi Nhu, nhưng cô ấy không tự mình xử lý - người thực sự quyên góp hàng chục triệu tài sản cho Đại học A là người còn lại trong ảnh, là Dung Nhân. Ảnh nhóm cũng do Dung Nhân cung cấp, yêu cầu duy nhất tại thời điểm quyên góp là ảnh được trưng bày công khai phải là ảnh đó.

Hiệu trưởng Cung kể lại câu chuyện một cách chi tiết. Hắn đã làm việc tại Đại học A hơn hai mươi năm, mặc dù hắn không phải là người phụ trách vấn đề này vào thời điểm đó, nhưng hắn nhớ rất rõ những chi tiết này.

"Hẳn là tám năm trước, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm đó cô ấy là học trò xuất sắc của Hiệu trưởng Hầu. Có lẽ Ôn tổng không biết cô ấy, nhưng Tiểu Triệu thì chắc chắn nhớ cô ấy. Trước khi con phố mới được xây dựng, bên kia đường có một quán cà phê, đó là quán của cô ấy. Gia đình cô ấy có điều kiện rất tốt, cô ấy lại cực kỳ có năng lực. Cô ấy là một trong những nhân tài chủ chốt của khoa, một sinh viên đầy triển vọng. Tiếc là cô ấy không sống được lâu, cô ấy mất ngay sau khi tốt nghiệp."

...

Năm đó, Tần Thi Nhu 29 tuổi, bằng tuổi Dung Nhân bây giờ. Trong khi tất cả các sinh viên mới tốt nghiệp đang phấn đấu hướng tới tương lai tươi sáng mà họ hằng mong đợi, Tần Thi Nhu đã qua đời trên tầng hai của quán cà phê của chính mình. Không có dấu hiệu báo trước nào, không ai biết. Khi có người vào quán và phát hiện ra sự việc, thi thể cô ấy đã phân hủy, đã quá muộn.

Nguyên nhân cái chết của Tần Thi Nhu là do ngạt thở. Sau nhiều lần giám định của pháp y, kết luận cuối cùng là tự tử.

Việc mô tả sự việc này đã gây tranh cãi dữ dội vào thời điểm đó, gia đình nạn nhân kịch liệt phủ nhận. Xung đột leo thang đến mức liên quan đến cả trường học, lôi kéo một nhân vật chủ chốt khác là Dung Nhân, lúc đó đang là sinh viên năm cuối đại học. Dung Nhân thậm chí còn bị triệu tập đến đồn cảnh sát và bị liệt vào danh sách nghi phạm.

Lý do Dung Nhân bị lôi vào cuộc tranh cãi này có liên quan mật thiết đến khoản thừa kế hàng chục triệu nhân dân tệ của cô.

Trước khi qua đời, Tần Thi Nhu đã để lại một di chúc chi tiết về việc phân chia tài sản. Cô để lại gần như toàn bộ tài sản của mình, bao gồm cả quán cà phê cho Dung Nhân - một người hoàn toàn xa lạ. Di chúc không giải thích lý do tại sao cô lại chọn con đường cực đoan này, chỉ dặn dò Dung Nhân sau này hãy sống tốt, không gì hơn.

Tần gia không tin con gái mình sẽ tự tử, đặc biệt là đột ngột như vậy. Chỉ cuối tuần trước khi qua đời, Tần Thi Nhu đã trở về nhà để dự tiệc họp mặt gia đình, giống như cô không phải là kiểu người sẽ tự tử. Hơn nữa, vào ngày mất, cô đã nói chuyện điện thoại với một người bạn, hẹn gặp nhau để ăn tối. Vậy mà chỉ vài tiếng sau, Tần Thi Nhu đã tự tử một cách bí ẩn theo một cách vô cùng kỳ lạ. Cô treo cổ trên bệ cửa sổ cao chưa đầy một mét, trong tư thế quỳ gối - một cái chết hết sức bất thường. Sau đó,

Cảnh sát điều tra phát hiện sợi dây thừng dùng để treo cổ Tần Thi Nhu là của Dung Nhân mua từ một cửa hàng kim khí, chủ cửa hàng đã làm chứng rằng đó chắc chắn là của Dung Nhân.

Tần Thi Nhu xuất chúng từ nhỏ, luôn nổi bật giữa đám bạn bè. Cô thông minh, có năng lực và bắt đầu kinh doanh riêng với sự hỗ trợ của gia đình khi còn là thiếu niên. Tính cách của cô cũng rất được yêu mến, cô nhạy bén, tốt bụng, dịu dàng, hướng ngoại và tự tin... Làm sao một người hoàn hảo và năng động như vậy lại có thể tự tử? Và lại lặng lẽ, không một dấu vết.

Tại sao cô lại để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho Dung Nhân, liên tục nhắc đến điều đó trong thư tuyệt mệnh, nhất là khi cái chết của cô gắn liền với Dung Nhân? Tần gia kiên quyết phủ nhận con gái tự tử, cho rằng đây là một vụ cố ý giết người vì lợi ích kinh tế, thủ phạm chắc chắn là người hưởng lợi lớn nhất từ cái chết của Tần Thi Nhu — Dung Ân.

Tuy nhiên, cuộc điều tra của cảnh sát không thể kết tội Dung Nhân chỉ dựa trên nghi ngờ. Hơn nữa, sau nhiều lần điều tra, họ đã xác nhận Tần Thi Nhu tự tử. Dung Nhân thậm chí còn không có mặt ở thành phố A vào ngày xảy ra vụ việc, bàng đang đi thăm họ hàng ở Bắc Kinh, tạo ra bằng chứng ngoại phạm vững chắc.

Sau đó, Dung Nhân đã hiến tặng toàn bộ tài sản thừa kế cho Đại học A dưới danh nghĩa của Tần Thi Nhu. Một phần để xoa dịu dư luận, một phần vì không thể nhận một khoản thừa kế khổng lồ như vậy mà không cảm thấy tội lỗi, nàng đã nhiều lần đến Đại học A. Sau nhiều lần qua lại, cùng với sự dàn xếp và hòa giải của nhiều bên, Tần gia dần lắng xuống và ngừng đuổi theo Dung Nhân.

Chi tiết sau đó hiệu trưởng Cung không rõ ràng lắm. Ông nhớ rằng cả năm cuối cấp của Dung Nhân đều rất khó khăn. Trái ngược với sự khiêm tốn của nàng trước mặt Ngô Lâm Ngữ, Dung Nhân thực ra là một sinh viên giỏi. Ban đầu, nàng dự định theo học cao học và đã có được một suất học, nhưng cô đã từ bỏ và rời khỏi trường đại học sau khi tốt nghiệp, biến mất không một dấu vết trong một thời gian dài.

Hiệu trưởng Cung thở dài, tiếc nuối cho sự mất mát của một cuộc đời trẻ trung và năng động như vậy. Làm sao một người tài giỏi lại có thể chọn một con đường cực đoan như vậy?

Thật bi thảm và đáng tiếc.

Cả xã hội lẫn nhà trường đều không công khai thông tin về cái chết của Tần Thi Nhu, nên hầu hết sinh viên Đại học A đều không biết. Ôn Như Ngọc và sinh viên cùng khóa lại càng không biết gì.

Lần đầu tiên nghe toàn bộ câu chuyện, Ôn Như Ngọc im lặng. Cô đã đoán được điều gì đó khi Ngô Lâm Ngữ nhắc đến một kẻ giết người đêm đó, nhưng cô không ngờ nó lại phức tạp đến vậy. Xem xét tranh chấp tài chính gần đây của Dung Nhân với Tần gia, thật khó để không nghi ngờ rằng rắc rối bắt nguồn từ tranh chấp thừa kế mà Tần Thi Nhu để lại.

Vì đối phương đã tìm đến nàng, họ chắc chắn có bằng chứng mới, nếu không, sẽ không cần phải thuê một đội ngũ luật sư công khai như vậy.

Nghĩ đến điều này, Ôn Như Ngọc cau mày, một chút lo lắng hiện lên trong mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro