Chương 68

Không ai tin rằng Dung Nhân có thể đỗ vào trường Trung học Phổ thông Số 1, ngoại trừ Tần Thi Nhu.

Bản thân Dung Nhân cũng không ngờ, chính Tần Thi Nhu là người đã cho nàng lời khuyên điền đơn. Ban đầu nàng còn do dự, dù thành tích học tập xuất sắc, nằm trong top 50 toàn trường, nhưng không một học sinh nào có điểm cao hơn dám nộp đơn vào trường Trung học Phổ thông Số 1. Nhưng Tần Thi Nhu đã mạnh dạn động viên nàng, nàng cũng bốc đồng làm theo. Khi thực sự đỗ, mọi chuyện cứ như mơ.

Ai cũng nghĩ nàng may mắn, nhưng Tần Thi Nhu lại tự tin, thong thả tận hưởng không khí trong lành của máy lạnh và nói: "Em có năng lực, may mắn hay không cũng chẳng sao."

Dung Nhân sờ mũi, nàng rất vui.

Tần Thi Nhu cười: "Đồ ngốc."

Thực ra, đó chính là năng lực của nàng. Năm đó, chính sách thay đổi, các trường trung học phổ thông trọng điểm ở thành phố A đang dần áp dụng việc phân bổ chỉ tiêu cho các trường. Dung Nhân không đỗ vào trường Trung học Phổ thông Số 1 thông qua kỳ thi chính quy, nhưng nàng vẫn đỗ được nhờ thứ hạng của trường. Điểm số trên lớp của nàng thường ở mức trung bình, nàng là một học sinh trung bình không mấy nổi bật, chưa bao giờ bị chú ý. Vì vậy, nàng nhận được rất ít thông tin về chính sách này, chỉ nghe giáo viên nói trước khi điền đơn, nàng chỉ hiểu mơ hồ về nó.

Tần Thi Nhu đã suy nghĩ rất nhiều về những điều này và hiểu rõ hơn Dung Nhân. Lời khuyên của cô về việc điền đơn không phải là lời khuyên mù quáng.

Việc đỗ vào trường trung học phổ thông hàng đầu là một bước ngoặt lớn, ít nhất là đối với Dung Nhân. Tần Thi Nhu hỏi nàng: "Em muốn học trường đại học nào?"

Dung Nhân do dự: "Em vẫn chưa quyết định. Vẫn còn ba năm nữa, còn quá sớm."

Tần Thi Nhu thản nhiên hỏi: "Trường của chị thì sao?"

Dung Nhân đặc biệt tự biết mình, trả lời: "Em sẽ không đỗ được."

"Chưa chắc, có gắng hết sức thì có thể." Tần Thi Nhu nửa đùa nửa thật. "Nếu em đỗ được thì đến học cùng trường với chị. Chúng ta sẽ học cùng trường, như vậy sẽ rất tuyệt."

Dung Nhân chưa nghĩ xa đến vậy. Nhìn Tần Thi Nhu tự tin dâng trào, một lát sau, nàng quả nhiên đồng ý: "Được, vậy đi."

Chỉ có Tần Thi Nhu quan tâm Dung Nhân thi vào trường nào, những người khác trong nhà, kể cả cha Dung Nhân đều không hỏi han. Trong kỳ nghỉ hai tháng, Dung Nhân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, không còn phải vật lộn với việc học hành mỗi ngày nữa. Nàng nhận việc làm thêm ở một quán cà phê. Tần Thi Nhu nói miệng rằng sẽ không thuê trẻ vị thành niên, nhưng cô lại nhắm mắt làm ngơ, trả tiền cho nàng nhiều hơn, gói trong một xấp phong bao lì xì mới toanh.  

"Đây là tiền tiêu vặt của em, cầm lấy đi. Khi nào hết tiền chị sẽ cho em thêm. Cẩn thận đừng tiêu hết trong vài ngày đấy nhé," Tần Thi Nhu cố ý trêu nàng.

Người này rất hào phóng, cho tổng cộng gần 2 vạn tệ, quá nhiều.

Dung Nhân không chịu nhận, nhưng Tần Thi Nhu nói: "Nếu em không nhận thì đừng đến nữa. Chị không lợi dụng trẻ em, hiện tại chúng ta hòa nhau."

Cuối cùng, nàng đành phải nhận.

Dung Nhân mua tặng Tần Thi Nhu một chiếc váy đỏ ở trung tâm thương mại. Đó là món đồ phù hợp nhất mà nàng biết và có thể mua được lúc bấy giờ.

Tần Thi Nhu không từ chối, trái lại, cô rất vui và thích nó.

Nhờ số tiền này, Dung Nhân không còn túng thiếu nữa, không còn phải xin tiền ba nữa. Trong thâm tâm, nàng không muốn xin tiền bất kỳ ai trong nhà. Theo lời cha nàng, có lẽ nàng sinh ra đã là một đứa vô ơn, khó dạy bảo, vô tâm.

Từ đó trở đi, Dung Nhân gần như ngày nào cũng ở quán cà phê và hiếm khi về nhà.

Tầng hai của quán cà phê ban đầu trống không, nhưng họ đã dọn dẹp và biến nó thành chỗ ở tạm thời.

Dung Nhân sống ở đó hầu hết thời gian. Vào thời điểm đó, ngành bất động sản đang bùng nổ và dần lan sang Thành phố A. Tần Thi Nhu với sự nhạy bén trong kinh doanh bẩm sinh đã mua ba căn hộ mới ở khu mới. Giá cả khi đó tương đối thấp, chỉ bốn hoặc năm nghìn tệ một mét vuông. Tần Thi Nhu đã cải tạo một căn hộ để ở và cho thuê những căn còn lại.

Ngay cả khi Dung Nhân không về nhà vào ban đêm, cha nàng và dì Trương cũng không thực sự quan tâm, thậm chí không bao giờ hỏi thăm nàng. Nàng sẽ viện cớ, nói rằng nàng đến thăm bạn bè và ngủ qua đêm tại nhà họ. Cha nàng không bận tâm chút nào, chỉ nhắc nàng về thăm ông bà ngoại khi có thời gian. Sinh nhật bà ngoại sắp đến, họ không cho phép cha nàng đến dự, nhưng là một thành viên thế hệ trẻ đã sống với ông bà nhiều năm, Dung Nhân cảm thấy bắt buộc phải đi.

Dung Nhân đã đi.

Đáng tiếc, mọi chuyện không hề dễ chịu. Hai cụ già vẫn oán trách nàng là thủ phạm. Sau khi tặng quà, nàng không được phép ở lại, nàng ra ngoài trước khi bữa ăn bắt đầu.

Chính xác hơn, nàng bị đuổi ra ngoài.

Càng lớn, Dung Nhân càng giống mẹ. Mỗi khi hai lão nhìn thấy nàng, họ không khỏi nghĩ đến đứa con gái đã khuất, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tiệc sinh nhật suýt nữa thì hỏng bét. Anh họ nàng và gia đình họ không đành lòng nhìn cảnh đó, đành phải gọi Dung Nhân ra khỏi nhà và nhẹ nhàng khuyên nhủ, hy vọng nàng có thể hiểu rằng hai lão già đang ốm yếu, không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng không nên làm họ khổ sở thêm nữa.

Dung Nhân đã làm họ thất vọng, hôm đó nàng khóc trở về quán cà phê, khiến Tần Thi Nhu giật mình. Sau khi biết toàn bộ câu chuyện và sự thật bị che giấu, Tần Thi Nhu im lặng hồi lâu, không nói gì.

Khi mọi thứ trở lại bình thường, Tần Thi Nhu lại tỏ ra vô tư, thản nhiên nói: "Được rồi, không có gì đâu, đừng khóc, chỉ là chưa được ăn thôi. Thôi nào, chị nấu cho em ăn, lâu rồi chị chưa nấu cơm."

Cô thực sự đã tự nấu ăn, nhưng tay nghề nấu nướng của Tần Thi Nhu thật sự khiến người ta thất vọng. Làm việc nhiều giờ liền, cô chỉ làm được bốn món và một canh. Hai món thì nhão nhoẹt, còn canh thì nhạt nhẽo, tanh mùi cá vì quá ít muối. Dung Nhân vừa ăn vừa sụt sịt, thỉnh thoảng còn khóc.

Tần Thi Nhu cố ý nói mỉa mai: "Thật đáng thương."

Dung Nhân cúi đầu im lặng.

Tần Thi Nhu hỏi: "Ngon không? Cảm thấy thế nào?"

Một lúc sau, Dung Nhân nhỏ giọng đáp: "Cũng được."

Hôm đó quán cà phê đóng cửa. Ăn xong, hai người nằm nghỉ trên ghế bành ngoài ban công tầng hai. Tần Thi Nhu trò chuyện với Dung Nhân về nhiều chuyện, có chuyện thì thoải mái, có chuyện thì không.

"Chij với gia đình không hoà hợp, đã cắt đứt quan hệ, chị bị đuổi ra ngoài," Tần Thi Nhu thoải mái nói, thậm chí còn cười. "Nhìn thế này, chúng ta khá giống nhau, phải không?"

Dung Nhân hỏi cô, "Tại sao chị lại cắt đứt quan hệ?"

Tần Thi Nhu thẳng thắn trả lời, "Vì chị không nghe lời và luôn chống đối họ."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Tất nhiên là không."

"Vâng."

"Chị còn đánh người."

"Hả..."

"Chị đã đánh gãy chân ba chị, ông ta ức hiếp mẹ chị, thường thường đánh chị, không quan tâm đến chị với hay em gái. Nhưng mẹ chị không cảm kích, thậm chí còn bảo vệ ông ta. Bà ấy ghét chị, ba chị tức giận đến mức muốn giết chị, tống chị vào tù, cho nên chị đã lừa rất nhiều tiền của bọn họ, bỏ trốn để họ không thể tìm thấy chị."

Dung Nhân lắng nghe, sửng sốt, không biết những gì cô nói là thật hay giả. Nàng nhìn chằm chằm vào cô vài giây, rồi lẩm bẩm: "May mà chị không vào tù."

Tần Thi Nhu cũng sửng sốt, không ngờ nàng lại để ý đến chuyện này. Cô khẽ cười, xoa đầu Dung Nhân, nói: "Em thật sự tin sao? Là chị bịa ra đấy, chị nói dối em, sao có thể được? Chị chỉ là không hợp với bọn họ lắm, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Dung Nhân nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, lông mi rung rinh, nói: "Em hiểu rồi."

Tần Thi Nhu còn kể cho nàng nghe vài chuyện khác, về dự định tương lai, nói: "Đừng quan tâm quá nhiều về những chuyện đó. Nhiều chuyện cũng không quan trọng lắm, không cần phải quá bận tâm."

Dung Nhân gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu.

Tần Thi Nhu nói: "Đôi khi phải biết tự an ủi mình, hiểu không?"

"Vâng."

Mãi đến khi Dung Nhân đến trường Trung học phổ thông Số 1, ba và mẹ kế nàng mới biết nàng đã trúng tuyển. Mọi người đều cho rằng nàng sẽ tiếp tục học ở trường trung học phổ thông số 7, nhưng thực ra Dung Nhân lại học ở trường số 1.

Có lẽ biết mình đã sai, cha Dung đã nghỉ làm một ngày vào ngày đầu tiên đi học. Ông không chỉ lái xe đưa nàng đến trường trung học phổ thông số 1 mà còn đưa nàng đi tìm lớp học, đăng ký và chạy quanh giúp nàng làm đủ thứ việc.

Có lẽ những lời của Tần Thi Nhu đã có tác dụng - kỳ lạ thay, Dung Nhân không cảm thấy gì cả. Nàng không vui khi cha mình đột nhiên thay đổi thái độ và trở nên tốt bụng như vậy, nàng cũng không tức giận khi hắn chỉ phát hiện ra nàng đã được nhận vào trường trung học phổ thông số 1, chỉ đối xử tốt với nàng vì thành tích của nàng đã được cải thiện. Nàng không vui cũng không buồn, hoàn toàn không cảm động.

Cha của Dung Nhân đã sắp xếp cho nàng sống trong khuôn viên trường mà không hề hỏi ý kiến nàng.

Cha Dung có vẻ hơi ngập ngừng, sau một lúc lâu mới giải thích: "Mẹ con... dì Trương của con sẽ sinh em trai con vào tháng 11, mẹ vợ sẽ đến chăm sóc em bé. Vì con đang học nội trú, nên phòng của con có thể cho mẹ vợ dùng một năm, được không?"

Mẹ vợ là mẹ của dì Trương.

Nhà họ có sáu phòng ngủ và hai phòng khách. Trước đây, mỗi người đều có phòng ngủ và phòng tắm riêng, ngay cả bảo mẫu cũng có phòng riêng. Giờ có thêm em trai và mẹ vợ, phải có người chuyển đi, nếu không sẽ không đủ chỗ.

Dung Nhân lặng lẽ chấp nhận sắp xếp này.

"Được."

Ba Dung đưa tiền cho nàng làm tiền bồi thường.

Nàng lễ phép nhận lấy: "Cảm ơn ạ."

Học sinh nội trú ở trường được tính ngày nghỉ hàng tháng. Cuối tháng được nghỉ hai ngày, còn lại cuối tuần chỉ được nghỉ vào Chủ nhật. Sau khi bắt đầu ở nội trú, Dung Nhân hiếm khi về nhà, trừ những ngày lễ. Khi rảnh rỗi, nàng sẽ phụ giúp ở quán cà phê.

Ba năm trung học phổ thông trôi qua vô cùng thoải mái, dễ chịu hơn bất kỳ năm nào trước đó. Không còn những lo toan, bộn bề của gia đình, Dung Nhân toàn tâm toàn ý cho việc học. Nàng vừa đi vừa đọc sách, ngoài ăn ngủ ra, mỗi ngày dành ít nhất mười sáu tiếng để học.

Khi lớp họp phụ huynh, nàng không mời ba Dung hay bất kỳ anh chị nào khác đến, thay vào đó, nàng nhờ Tần Thi Nhu đứng ra thay mình.

Tần Thi Nhu tức giận đến mức búng vào trán nàng: "Sao vậy? Muốn tự lập như chị sao?"

Nàng nhăn mặt đau đớn, lấy tay che trán.

Tần Thi Nhu mắng nàng: "Em bướng bỉnh quá, lúc nào cũng gây rắc rối cho chị."

Nhưng ngoài mắng mỏ ra, cô chưa bao giờ ngần ngại giúp đỡ khi cần. Tần Thi Nhu tham dự họp phụ huynh với tư cách là chị họ, khi đến trường, cô đã hoàn toàn thuyết phục được giáo viên chủ nhiệm.

Trong ba năm, Tần Thi Nhu đã xử lý hầu hết các công việc trong trường. Theo thời gian, trò hề giống như đã trở thành hiện thực. Dung Nhân không còn gọi cô bằng tên đầy đủ nữa mà bắt đầu gọi là "Chị Thi Nhu", sau đó ngay cả tên cũng bỏ đi.

"Chị"

Tần Thi Nhu đồng ý, không phản đối.

Thành tích của Dung Nhân dần cải thiện, mỗi học kỳ đều tốt hơn. Nàng không thể so sánh với Tần Thi Nhu, cũng không thể là học sinh giỏi nhất toàn trường, nhưng nàng chắc chắn nằm trong top mười của lớp, nếu nàng thể hiện tốt, nàng thậm chí có thể lọt vào top ba mươi của toàn trường.

"Chị, sao chị lại nộp đơn vào Đại học A mà không phải trường khác?" Dung Nhân tò mò hỏi.

"Vì muốn nộp nên mới nộp, sao nhiều câu hỏi thế?" Tần Thi Nhu nói. "Chị không thích thế giới bên ngoài, chị chỉ muốn ở lại đây. Em nghĩ chị nên học ở đâu? Trường nào?"

Dung Nhân tự nhiên nghĩ rằng cô nên học Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh, hoặc những trường tốt hơn nữa, cô có năng lực.

Tần Thi Nhu mỉm cười: "Trong lòng em chị gần như thành thần, lợi hại như vậy."

Dung Nhân nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Tần Thi Nhu nghiêm nghị nói: "Chị quả thực có thể học những trường đó, nhưng mà..."

Tần Thi Nhu không nói hết câu, chỉ nói được một nửa. Không nói cho Dung Nhân biết lý do, Tần Thi Nhu trêu nàng: "Quên đi, chị sẽ nói cho em sau."

Dung Nhân hiểu nên không ép, chỉ gật đầu: "Được."

Việc đỗ Đại học A là điều hoàn toàn nằm trong dự đoán. Nếu vẫn còn học cấp hai, Dung Nhân sẽ không dám nghĩ mình có thể đỗ vào trường này, được học khoa học kỹ thuật đã là một thành tựu đáng kể. Nhưng ba năm học phổ thông chăm chỉ của nàng cuối cùng cũng được đền đáp. Nàng đỗ Khoa Kỹ thuật Cơ khí của Đại học A với số điểm cao hơn ngưỡng tuyển sinh sáu mươi điểm. Vừa nhận được giấy báo trúng tuyển, giống như ba năm trước, nàng lập tức chạy đến chia sẻ với Tần Thi Nhu. Tuy nhiên, lần này nàng không phải chạy vội. Tần Thi Nhu đã mua trước cho nàng một chiếc điện thoại mới làm quà tốt nghiệp. Nàng gọi vào số điện thoại duy nhất trong danh bạ và nói ở đầu dây bên kia: "Em đỗ Đại học A rồi, từ giờ chúng ta có thể là sinh viên cùng trường rồi."

Tần Thi Nhu không vòng vo, chỉ hỏi: "Tối nay em về nhà ăn cơm hay về trường họp lớp?"

"Về nhà."

"Vậy chị đợi em."

Chương trình thạc sĩ của Tần Thi Nhu cũng kết thúc tốt đẹp, cô sẽ ở lại Đại học A để tiếp tục học tiến sĩ.

Tháng 9, Dung Nhân nhập học Đại học A. Hôm đó, nàng vừa vào ký túc xá thì Tần Thi Nhu nhắn tin cho nàng: "Xuống đây, gặp ở cổng thư viện nhé."

Dung Nhân không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tần Thi Nhu, đi ngay lập tức.

Khoa Tài chính muốn chụp ảnh tập thể cho từng nghiên cứu sinh tiến sĩ, Tần Thi Nhu nhất quyết muốn Dung Nhân chụp cùng. Lần đầu tiên, cô mặc chiếc váy đỏ mà Dung Nhân tặng cô nhiều năm trước, một món quà rực rỡ và lộng lẫy. Khuôn mặt cô rạng rỡ nụ cười, vừa nhìn thấy Dung Nhân, cô liền nắm lấy cánh tay nàng. Dung Nhân cảm thấy ngượng ngùng gượng gạo, không thể thả lỏng. Nếu Dung Nhân biết là chụp ảnh nhóm, nàng đã ăn mặc chỉnh tề hơn rồi. Nàng vội vã chạy xuống, ăn mặc luộm thuộm với áo phông quần tây, tóc buộc đuôi ngựa cứng nhắc, trông thật quê mùa.

"Chị chụp đi, em đi trước. Trông không ổn lắm," Dung Nhân nói, định từ chối rồi bước đi.

Tuy nhiên, Tần Thi Nhu vẫn khăng khăng không cho nàng đi, bắt nàng chụp nốt bức ảnh.

Trong lúc chụp, Dung Nhân quên mất phải tạo dáng như thế nào, cứ như một cỗ máy gỉ sét bị kẹt cứng. Tần Thi Nhu còn phàn nàn nàng quá cứng nhắc, hoàn toàn không tự nhiên, như bị ai đó cầm dao kề cổ.

Dung Nhân chỉ có thể lẩm bẩm: "Xin lỗi."

Tần Thi Nhu cười khẽ: "Thật sự cần phải xin lỗi sao? Được rồi được rồi, chỉ là ảnh thôi mà. Đã chụp rồi, lo lắng nhiều như vậy làm gì? Chị chỉ nghĩ chúng ta quen nhau lâu như vậy mà chưa có một tấm ảnh chung nào. Hôm nay có cơ hội, hay là chụp một tấm xem sao."

Dung Nhân đáp: "Vâng, được rồi."

"Khi nào có ảnh chị sẽ gửi cho em."

"Được."

Chỉ gửi một tấm ảnh nhóm, không gửi thêm nữa. Tần Thi Nhu đặc biệt hài lòng với tấm ảnh đó, cuối cùng quên mất lời mình vừa nói. Cô không đưa cho Dung Nhân mà đóng khung ảnh lại, đặt lên tủ tivi trong phòng khách tầng hai của quán cà phê.

Đại học tự do hơn, thế giới rộng lớn hơn cấp ba. Xa nhà lâu như vậy, Dung Nhân thường quên mất mình vẫn còn một mái nhà. Từ khi bắt đầu học nội trú ở cấp ba, mối liên hệ duy nhất của nàng với gia đình chỉ là số tiền được gửi vào tài khoản ngân hàng. Trong ba năm qua, mỗi năm cha Dung đều cho nàng 5 vạn tệ, trang trải mọi chi phí như sinh hoạt phí và học phí. Trung bình, số tiền đó còn lớn hơn cả thu nhập hàng tháng của nhiều người lao động.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi học kỳ tại Đại học A bắt đầu, cha Dung giống như mới nhớ ra sự tồn tại của con gái mình. Hắn chuyển thêm một khoản tiền nữa, 10 vạn tệ, để đóng học phí và sinh hoạt phí một năm.

Dung Nhân hiếm khi động đến tấm thẻ đó, khi phát hiện ra số tiền lớn, nàng không nói gì, vẫn tiếp tục nhận tiền như thường lệ, thể hiện sự hiểu biết rất rõ về vị trí của mình trong gia đình.

Cha Dung và gia đình đã bán nhà và chuyển ra nước ngoài hai năm trước. Dung Nhân là người cuối cùng trong gia đình biết chuyện, chỉ biết được sự thật qua ông bà nội, những người cách xa nhiều năm và hiện đang nghỉ hưu ở nơi khác. Để tạo điều kiện sống tốt hơn cho em trai mới sinh và lo cho việc học tập của các em cùng cha khác mẹ ở nước ngoài, cả gia đình đã bán nhà và di cư.

Có lẽ vì quá áy náy, ông bà nội thở dài liên tục qua điện thoại, chửi rủa cha Dung là đồ vô lại, còn dì Trương là yêu nghiệt gây rối. Cuối cùng, gia đình cũng thấy thương xót Dung Nhân, muộn màng nhận ra sai lầm của mình.

Dung Nhân hơi choáng váng, nhưng quay lại, nàng cũng chẳng mảy may xúc động. Nàng thậm chí còn có thể nhẹ nhàng nói chuyện với hai lão nhân gia, giọng nói không chút thương tâm.

Ngôi nhà cũ của Dung gia vẫn còn đó. Trước khi ông bà nội mất, họ đã bất chấp mọi lời phản đối và nhất quyết không bán nó. Có lẽ vì muốn đền bù, hai vợ chồng già hứa sẽ để lại ngôi nhà cũ cho nàng.

Dung Nhân không quan tâm, sau một hồi im lặng, nàng nhẹ nhàng nói: "Đều tuỳ ông bà."

Cùng năm đó, cả nhà Dung trở về thành phố A đoàn tụ tại ngôi nhà cũ. Cha Dung sống xa xôi bên kia đại dương cũng trở về. Dung Nhân được gọi về, hai cha con gặp nhau trong một buổi họp mặt gia đình.

Tại bàn ăn cơm hôm đó, trong khi mọi người đang vui vẻ hòa thuận, thì Dung Nhân công khai mình là người đồng tính. Bữa tiệc sum họp gia đình vốn dĩ vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn bởi chính nàng.

Cha Dung nổi cơn thịnh nộ, hình ảnh người cha yêu thương mà hắn luôn cẩn thận gìn giữ bỗng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt méo mó. Đầu tiên, hắn tra hỏi nàng, hỏi rằng liệu sự lơ là của mình với tư cách một người cha khiến nàng trở nên như thế này sao. Khi nàng trả lời "đúng vậy", hắn nhảy dựng lên, suýt ngất xỉu, chửi rủa nàng là bệnh hoạn, đầu óc hỏng rồi, cố ý gây rối cho mọi người.

Dung Nhân thậm chí không chớp mắt. Nàng không còn sợ hắn nữa, không chịu để hắn kiểm soát. Khi bị cha đánh, nàng không còn coi hắn là cha nữa. Nàng cầm lấy một chiếc ghế đẩu đập vào đầu hắn, khiến hắn vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ.

Trò hề kết thúc với việc cả hai bên đều chịu tổn hại. Tần Thi Nhu lái xe đến đưa Dung Nhân đi. Sau khi hiểu chuyện, Tần Thi Nhu hỏi nàng: "Cô có bạn gái rồi sao?"

Nàng đáp: "Chưa."

"Em có thích cô gái nào không?"

"..."

Tần Thi Nhu lớn tiếng hỏi: "Có hay không?"

Nàng do dự hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Không có..."

Tần Thi Nhu bực mình, cố ý ấn vào vết bầm trên tay nàng, muốn dạy dỗ: "Nếu không có vậy thì sao còn comeout? Ăn no rửng mỡ, đáng đời, lúc nào cũng tìm phiền phức!"

Nàng cúi đầu, không cãi lại, cuối cùng chỉ nhỏ giọng đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro