Chương 81

Dung Nhân lại đồng ý.

Cuối năm, việc kinh doanh cà phê ế ẩm, nhưng hoa lại bán rất chạy. So với hai tháng trước, cửa hàng khá yên tĩnh, nhân viên cũng khá đầy đủ. Ở lại thêm vài ngày cũng không sao.

Cho nên, Ôn Như Ngọc đã công khai mua sắm cả một bộ đồ dùng sinh hoạt. Trước đây, Dung Nhân chỉ là khách quen, nhưng giờ vai trò của nàng đã khác, động cơ của Ôn Như Ngọc gần như lộ liễu. Cô phung phí tiền mua những món đồ giống hệt nhau, thậm chí mỗi thứ hai món – một cho Dung Nhân và một cho mình. Cô cũng thay thế toàn bộ đồ dùng sinh hoạt cũ của mình.

Bên cạnh đó, cô còn chuẩn bị cả những sản phẩm chăm sóc da như mặt nạ, kem dưỡng da và serum, mặc dù đã có sẵn từ lần đầu Dung Nhân ghé thăm. Ôn Như Ngọc vẫn chất đầy cả một tủ đồ mới, lo Dung Nhân không thích hàng hiệu cũ nên đã đặc biệt chuẩn bị một sản phẩm tương tự.

Mọi thứ trên bồn rửa mặt giờ đã được nhân đôi. Không gian khá rộng rãi, nhưng ngay cả một mặt bàn lớn cũng không thể chịu nổi sự hành hạ như vậy. Khi Dung Nhân xuống lầu uống cà phê rồi quay lại thoa toner, nàng bỗng choáng ngợp trước lượng đồ khổng lồ trên tủ, cơ hồ không tìm được cái cần dùng.

Mua nhiều như vậy, cứ như mang cả quầy hàng về nhà vậy. Dung Nhân không biết nên khóc hay nên cười. Quy trình chăm sóc da của nàng thường khá đơn giản và nhanh gọn, chủ yếu chỉ thoa toner rồi kết thúc một ngày. Đứng trước bao nhiêu chai lọ, nàng cảm thấy choáng ngợp.

"Sao lại mua nhiều thế? Chúng ta còn chẳng dùng hết trước khi hết hạn nữa chứ! Phải làm sao đây?" Dung Nhân chỉ biết chọn bừa một cái rồi hỏi.

Ôn Như Ngọc lại rất có chủ ý, đáp: "Không sao, cứ thử xem cái nào hợp với em. Giữ lại cái em thích, còn lại xử lý sau."

Dung Nhân ngơ ngác hỏi: "A, chị định vứt cái không dùng được à?"

Ôn Như Ngọc nói: "Em có thể đi cho."

Dung Nhân nhíu mày, môi hơi hé mở, nhỏ giọng nói: "Đừng lãng phí. Lần sau đừng mua như vậy nữa, không cần thiết."

Ôn Như Ngọc nói thêm: "Lần sau cứ nói cho chị biết em muốn mua cái nào, chị sẽ dùng cái đó."

Dung Nhân cần đắp mặt nạ vì da nàng thường bị khô vào mùa đông. Sau khi đắp xong, nàng cũng thản nhiên đắp cho Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc ngồi dậy, hơi nghiêng đầu để dễ dàng đắp mặt nạ hơn.

Các khớp ngón tay của Dung Nhân rất linh hoạt và mềm mại. Dù làm việc trong phòng nướng bánh trong thời gian dài, nhưng bàn tay nàng không hề chai sạn hay thô ráp, còn được chăm sóc rất tốt.

Nàng nhẹ nhàng đặt mặt nạ lên mặt Ôn Như Ngọc, giúp nó bám chặt hơn. Ôn Như Ngọc không nhịn được mà nắm lấy cổ tay nàng.

Dung Ngân rũ mắt xuống hỏi: "Chị làm gì vậy?"

Ôn Như Ngọc nhìn thẳng vào nàng, đáp: "Nghẹt thở..."

"À."

"Ừm."

Vừa nói, Ôn Như Ngọc vừa không buông ra, mà nhẹ nhàng xoa bóp xương cổ tay nhô ra của nàng. Dung Nhân cũng cảm thấy ngứa ngáy, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng người phụ nữ kia đã giữ nàng lại, không cho nàng vùng vẫy.

"Đừng nhúc nhích," Ôn Như Ngọc đột nhiên nói.

Môi nàng bất giác mím chặt, vẻ mặt không đổi, cố nén cảm xúc, không để lộ chút suy nghĩ nào. Nhưng giọng nói khàn khàn, căng thẳng của nàng lại phản bội vẻ bình tĩnh bên ngoài: "Sao vậy?"

Ôn Như Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Bị bất ngờ, nàng không quen với cái nhìn chằm chằm trực tiếp và mãnh liệt như vậy, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Theo bản năng, nàng muốn quay đi, nàng cố gắng kìm nén, giữ thái độ trấn tĩnh tự nhiên.

Nhưng những thay đổi nhỏ này không thoát khỏi sự chú ý của Ôn Như Ngọc. Ôn Như Ngọc nhìn thấy mọi biểu hiện của nàng, giữ nàng một lúc rồi mới nới lỏng tay. Môi Ôn Như Ngọc nở nụ cười, ánh mắt thoáng chút trêu chọc: "Không làm gì cả, em trốn cái gì? Chị đáng sợ lắm à?"

"Không có," Dung Nhân đáp cộc lốc.

"Thật sao?"

"Ừm."

Ôn Như Ngọc cố tình chạm ngón tay vào lòng bàn tay nàng, mỉm cười. Cô cảm thấy Dung Nhân vô thức rụt lại, nhưng vẫn không rút tay lại, cuối cùng mới buông nàng ra.

Dung Nhân chỉ chọn vài lọ sản phẩm chăm sóc da để dùng, phần còn lại đưa cho Ôn Như Ngọc. Nàng giữ lại tất cả những vật dụng cần thiết hàng ngày mới mua, chúng được sắp xếp theo cặp, trông gọn gàng, khá thú vị.

Sau đó, Dung Nhân còn mua cho Ôn Như Ngọc một chiếc máy pha cà phê mới. Chiếc máy cũ mua từ nhà cũ đã nhiều năm, do ít sử dụng nên đã khá cũ, Dung Nhân đã thay nó. Giờ đây, Ôn Như Ngọc uống ít nhất một tách cà phê mỗi ngày, Dung Nhân pha cho cô một tách mỗi sáng khi có thời gian.

Ôn Như Ngọc có thói quen sinh hoạt ổn định, lịch trình đều đặn và tập thể dục ít nhất bốn ngày một tuần, có huấn luyện viên cá nhân đến nhà thường xuyên.

Từ khi Dung Nhân chuyển đến, cô bắt đầu tập thể dục cùng cô, thỉnh thoảng còn tập yoga.

Cùng lúc đó, Dung Nhân nhận được cuộc gọi video từ ông bà. Hai người vừa chạy bộ xong, cả hai đều đang mặc đồ tập.

Ở đầu dây bên kia, ông bà nhận ra Dung Nhân không ở nhà cũ, khi nhìn thấy Ôn Như Ngọc, ông bà đã nhầm cô với một người bạn của Dung Nhân, giống như Kiều Ngôn.

Ông bà nội rất nhớ Dung Nhân. Dạo này Dung Nhân ít liên lạc với họ, hai lão cũng không hề hay biết chuyện của nàng. Họ cứ nghĩ Dung Nhân chỉ bận việc, nhưng vì không muốn hai lão lo lắng nên Dung Nhân cũng không nhắc đến.

Ôn Như Ngọc chào hỏi ông bà rất niềm nở, nói vài câu xã giao.

Ông bà có ấn tượng rất tốt về cô, hai lão rất hiền lành dễ gần. Họ nói lần sau có thời gian về thành phố A, hy vọng Ôn Như Ngọc có thể đến nhà cũ dùng cơm tụ hợp.

Ôn Như Ngọc đồng ý: "Được, con nhất định sẽ đến, cảm ơn hai người."

Sau đó, Dung Nhân trò chuyện riêng với ông bà nội một lúc, rồi ra ban công gọi video. Ôn Như Ngọc tình cờ vào phòng có việc, khi cô ra thì Dung Nhân đã cúp máy.

Khi hỏi nói chuyện gì, Dung Nhân chỉ đáp: "Không có gì nhiều, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."

Ôn Như Ngọc hỏi thêm vài câu về ông bà nội, nàng chỉ trả lời qua loa.

Tối hôm đó, Ôn Như Ngọc cũng nhận được một cuộc gọi.

Lại là một cuộc gọi từ trưởng bối, bà Ôn, lo lắng cho cháu gái, đã gọi điện thoại riêng.

Tất nhiên, không chỉ vì thế, còn có một chuyện khác: Bà Ôn bằng cách nào đó đã phát hiện ra cuộc cãi vã giữa Ôn Như Ngọc và cha cô, rất lo lắng.

Bà Ôn không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa Ôn Như Ngọc và Ngô Lâm Ngữ, bà luôn tin rằng họ chỉ là những người bạn thời thơ ấu bình thường với mối quan hệ chị em hoàn toàn bình thường. Bà không hề nghĩ đến điều gì hơn thế. Bà chỉ nghe nói về sự bất hòa từ đứa con trai không đáng tin cậy của mình, hoàn toàn không biết gì, bà nghĩ rằng mình đã phát hiện ra điều gì đó nghiêm trọng. Chp nên, bà hỏi Ôn Như Ngọc chuyện gì đã xảy ra.

Những cuộc cãi vã nhỏ giữa những người bạn tốt là bình thường, không đáng để một xung đột ảnh hưởng đến mối quan hệ tương lai của họ.

Không biết giải thích thế nào với bà nội Ôn, Ôn Như Ngọc im lặng hồi lâu rồi mới bảo bà đừng lo, cô sẽ tự giải quyết, cô biết chuyện gì đang xảy ra.

Bà Ôn thở dài, nỗi lo lắng hiện rõ. Bà lo rạn nứt ngày càng lớn giữa Ôn Như Ngọc và cha hơn, sợ rằng cuộc tranh cãi của họ sẽ leo thang đến mức không thể kiểm soát và dẫn đến đoạn tuyệt hoàn toàn.

Những tình huống tương tự không phải là khó thấy, Ôn Như Ngọc và cha đã bất hòa từ nhỏ, nếu không có bà Ôn hòa giải thì họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu.

"Đừng tính toán với ba, ông ấy nóng tính liền nói lời khó nghe, có thể dạo này công việc không thuận lợi, con tha thứ cho ông ấy đi, dù thế nào thì chúng ta đều là người một nhà, ông ấy cũng là cha của con." Bà Ôn khuyên nhủ, vẫn dùng những lời sáo rỗng cũ rích. "Nhường nhịn ông ấy đi, được không. Như vầy đi, tối nay ta gọi ông ấy mắng ông ấy vài câu, nó cũng thật là, không còn trẻ nữa, nhưng vẫn như trước kia, lúc nào cũng làm người già bọn ta lo lắng. Haiz..."

Ôn Như Ngọc không nói nặng lời với bà, nhưng cô cũng không đồng ý với yêu cầu của bà.

Mỗi lần cãi nhau, người chịu thua lại là con gái. Bà và cha Ôn không hề có cảm tình gì; thực tế, họ có thể được mô tả là vừa ghét vừa oán giận lẫn nhau. Nếu họ cứ giữ khoảng cách với nhau thì cũng không sao, nhưng cha Ôn, vì không có ranh giới, cứ khăng khăng can thiệp. Cô kiệt sức và không muốn tốn sức xoa dịu một người đàn ông trung niên mà cô có mối quan hệ xa cách và luôn tự cho mình là đúng.

Không thể thuyết phục được cháu gái, bà Ôn có phần thuương tâm. Bà nói luyên thuyên qua điện thoại, đại khái là vì lợi ích của hai cha con, vì lợi ích của họ. Cuối cùng, bà vẫn đứng về phía con trai mình. Tuy bề ngoài tỏ ra công bằng, nhưng bà vẫn không nhịn được cằn nhằn, ám chỉ Ôn Như Ngọc đã lớn, rời khỏi nhà, ngày càng xa cách với họ.

Ôn Như Ngọc mím môi, không phản bác. Trước khi cúp máy, cô do dự một chút rồi nói với bà: "Con không phải con ruột của ông ấy, ông ấy chưa bao giờ thừa nhận con. Chúng ta... chúng ta chưa bao giờ cần phải làm hòa cả."

Bà Ôn bật khóc, không kìm được. Có lẽ bà bị tổn thương bởi lời nói của Ôn Như Ngọc, hoặc có lẽ khổ sở vì cuộc cãi vã giữa hai cha con.

Ôn Như Ngọc với bản tính tàn nhẫn khác thường, không thể chịu đựng thêm nữa, để mặc bà khóc, không chịu nhượng bộ.

Dung Nhân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy tin nhắn WeChat của Ôn Như Ngọc vào ngày hôm sau. Đó là tin nhắn của Ngô Lâm Ngữ.

Điện thoại của Ôn Như Ngọc không khóa, tên liên lạc trong tin nhắn vẫn hiển thị, nhưng nội dung thì không.

Cùng ngày hôm đó, Ôn Như Ngọc ra ngoài, mãi đến tận chiều tối mới trở về, không thấy bóng dáng cô đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro