Chương 81

Quả có chuyện ấy.

Hồi đó, đô thành ai cũng biết Trường Bình Vương phủ có một thứ nữ không được sủng, ai cũng khinh nàng. Giang Hưng từng theo đích nữ Giang Nhược Y vài lần, nghĩ qua mười mấy năm, Giang Diên đã quên, không ngờ nàng vẫn còn nhớ.

Giang Hưng cười, cầm bình rượu rót cho nàng: "Giang tỷ tỷ, lúc ấy ta còn nhỏ, không hiểu chuyện. Ta xin lỗi, tỷ tỷ đừng để trong lòng a."

"Khổ ấu thơ, sao có thể nói quên là quên? Tiểu công gia nghĩ chỉ thế là xong sao sao?" Giang Diên đặt tay phải lên bàn, ba ngón giữa gõ nhẹ, lộc cộc.

Giang Hưng ngừng rót, mắt sắc lườm nàng, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Giang tỷ tỷ nói phải. Khổ ấu thơ khó quên. Nếu tối nay tỷ tỷ rảnh, ta muốn mở tiệc tiếp đãi cho ngài, ngay tại Bách Hoa Thâm Xử, có cả mỹ nhân để xem."

"Không sao, ta rảnh. Nhưng hôm nay là ngày đưa tang Lưu đại nhân, mở tiệc tiếp đãi e không hợp. Nếu Lâm đại nhân biết, về triều đình chẳng phải dâng tấu chúng ta sao?" Giang Diên lo lắng.

"Không sao đâu" Giang Hưng ngồi lại, nói: "Ta bao cả Bách Hoa Thâm Xử, tối đóng cửa, đặt vệ sĩ chặn cửa chẳng ai dám bước vào."

Giang Diên mắt sáng lên: "Tốt lắm."

Giang Hưng hứng khởi, chắp tay: "Vậy tiểu đệ tối nay đợi Giang tỷ tỷ tại Bách Hoa Thâm Xử."

"Tối gặp" Giang Diên uống cạn ly nữ nhi hồng.

Giờ Dậu, Giang Diên đúng hẹn đến Bách Hoa Thâm Xử. Cửa vừa mở ra, nàng bước vào. Trước mặt thế nhưng được trải thảm đỏ, hai bên là thương nhân và quan viên Hiệp Châu, toàn những gương mặt lạ không phải nhóm đón nàng ở cổng thành.

Giang Hưng đứng giữa, mặc trường bào xanh thẳm, trang điểm nhẹ trông rất ra dáng.

Hắn cười, bước tới, chắp tay: "Đô Ngu Hầu, ngài đến rồi. Mời vào. Ta giới thiệu cho ngài một chút, đây là những nhân vật uy tín Hiệp Châu, cũng góp bạc và lương cho lũ lụt."

"Thì ra thế" Giang Diên cười đón, chắp tay: "Tại hạ Giang Diên, Đô Ngu Hầu Bộ Quân Tư. May mắn đến Hiệp Châu gặp chư vị, đúng là duyên phận mà."

Mấy người khom lưng hành lễ: "Tiểu nhân bái kiến Đô Ngu Hầu. Ngài quá khách khí."

Khách sáo xong, Giang Hưng dẫn Giang Diên lên lầu hai, giới thiệu: "Tỷ tỷ ở đô thành, quen phồn hoa, ngói đỏ nối nhau, lầu các tầng tầng, nhà cửa san sát. Hiệp Châu nơi này đơn sơ, mong tỷ tỷ đừng để trong lòng."

Giang Diên bước lên thang gỗ, ngón trỏ quệt chóp mũi: "So với đô thành, đúng là đơn sơ thật. Nhưng tiểu công gia dụng tâm, ta chẳng để ý nhiều."

"Tỷ tỷ không ngại là tốt. Mời."

Họ lên lầu hai.

Lầu hai là nhã gian, món ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, toàn đặc sản địa phương và vài món nổi tiếng trong thiên hạ. Rượu là nữ nhi hồng Giang Diên uống hôm nay.

Sau khi ngồi, Giang Hưng đứng dậy, cầm hồ rượu rót cho nàng: "Tỷ tỷ, nghe nói thời gian qua ở đô thành, ngươi phá nhiều vụ án, được Thái hậu và Trưởng Công chúa sủng ái. Ngay Trường Bình Vương cũng đổi cách nhìn với tỷ. Không ngờ tỷ tỷ giấu tài năng, giờ mới lộ năng lực thực sự của mình." Giang Diên kiêu ngạo cười: "Sở Trang Vương ẩn nhẫn ba năm, rốt cuộc chỉ một tiếng động lớn lại khiến người người kinh ngạc, trở thành bá chủ một vùng". Ta, thứ nữ nhỏ bé ở Trường Bình Vương phủ, sao tranh nổi trưởng tỷ? Phải kẹp đuôi làm người, chờ cơ hội. May mắn, hội võ Phun An quốc cho ta cơ hội, không uổng mười mấy năm ẩn nhẫn."

"Ta bội phục tỷ tỷ, xin kính một ly" Giang Hưng nâng chén, uống cạn.

Giang Diên phất tay áo, nâng chén: "Ta đáp lễ, tạ tiểu công gia chiêu đãi."

"Khách sáo rồi" Giang Hưng đặt chén.

Vài chén rượu, không khí náo nhiệt. Cửa nhã gian mở, mấy vũ nữ áo xanh mỏng manh bước vào, mặt trang điểm đậm nhưng không tục, theo sau là người đàn tỳ bà, đàn tranh.

Giang Diên đang hứng, thấy họ, nhỏ giọng hỏi: "Tiên hoàng còn trong tang kỳ, chúng ta nghe khúc, xem vũ, e sợ không ổn a?"

Giang Hưng bật cười: "Tỷ tỷ đừng lo. Hiệp Châu là tiểu thành xa xôi, ai để ý tới chứ? Bách Hoa Thâm Xử từ trên xuống dưới đều là người của ta, chẳng ai biết đến đâu."

"Vậy thì tốt" Giang Diên yên tâm.

Chẳng còn lo như ở đô thành, nhã gian rộn ràng cầm vũ, tiếng ca lảnh lót. Thương nhân, quan viên ban đầu còn câu nệ, sau khi uống rượu, tay ôm cô nương, đầu óc choáng váng, mùi tin tức tố hỗn loạn.

Giang Diên ưa sạch sẽ, ngửi mùi này ho vài tiếng, đẩy cô nương bên cạnh ra.

Giang Hưng thấy nàng ho, nhíu mày, đoán không chịu nổi mùi tục nhân, đặt chén, ghé sát: "Giang tỷ tỷ, uống nhiều rồi, ta đổi phòng cho ngươi?"

"Tốt" Giang Diên đồng ý.

Giang Hưng gọi lão bản, dẫn nàng đến nhã gian khác. Cô nương đỡ Giang Diên vào, vừa qua cửa, Giang Diên nâng cằm nàng: "Đi, chuẩn bị rượu, món ăn. Ta và mỹ nhân uống thêm."

Mỹ nhân quấn eo Giang Diên, thẹn thùng: "Đại nhân, khuya rồi còn uống sao? Uống nữa lát chúng ta làm sao hành sự nổi? Ngủ sớm đi a."

Giang Diên híp mắt cười, tay sờ sau cổ nàngchưa bị đánh dấu.

Nàng thu tay, cười sâu: "Trăng sáng thế này, hợp với mỹ nhân, phải uống thêm cho hứng. Mỹ nhân, đi chuẩn bị, ta đợi nàng."

"Dạ, đại nhân chờ ta" mỹ nhân buông tay, ra ngoài.

Cửa nhã gian đóng, Giang Diên đến bàn đợi. Mỹ nhân quay lại nhã gian trước, tìm Giang Hưng: "Tiểu công gia, nàng còn muốn uống, bảo ta chuẩn bị rượu, món ăn. Nàng còn sờ tuyến thể sau cổ ta."

Giang Hưng liếc phòng Giang Diên, nhỏ giọng: "Vị tỷ tỷ này, ở đô thành nổi danh ăn chơi, rượu chè, gái gú. Lên làm Tự thừa Đại Lý Tự, mới thu liễm nhiều. Chắc ở đô thành bị đè nén lâu ngày, chẳng được vui chơi như xưa. Đi, chuẩn bị rượu ngon, món tốt, hầu hạ chu đáo vào."

"Dạ" mỹ nhân đi hậu bếp.

Đêm ấy, Giang Diên say bí tỉ ở Bách Hoa Thâm Xử, chẳng biết ngủ lúc nào. Tỉnh lại, đã trưa hôm sau, mỹ nhân đã không còn.

Giang Diên chóng mặt đau đầu, ngồi dậy định thần chóc lát, chậm rãi xốc chăn kiểm tra y phục vẫn còn nguyên. Đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì.

Kẽo kẹt, cửa phòng nhã gian bị mở ra.

Giang Diên xuống giường. Mỹ nhân bưng cháo bước vào, đặt cháo lên bàn, quay lại cười với Giang Diên: "Đại nhân dậy rồi. Tưởng ngài tửu lượng tốt, tối qua uống mạnh thế, không ngờ..."

Giang Diên ngồi xuống, nắm tay nàng, vuốt ve, mị hoặc: "Ở đô thành đã lâu, tự nhiên lại quên mùi rượu ra sao. Được uống nữ nhi hồng mỹ vị ở Hiệp Châu, tự nhiên muốn uống nhiều a. Không nghĩ tới lại tham lam, bỏ qua ngày đẹp với mỹ nhân."

Mỹ nhân cười thân thiết, rút tay về bưng cháo nóng đặt trước nàng: "Đại nhân uống cháo đi cho ấm dạ dày. Tối qua uống nhiều như vậy, giờ chắc ngài khó chịu lắm."

"Được, cảm tạ mỹ nhân" Giang Diên chậm rãi ăn.

Ở Bách Hoa Thâm Xử một đêm nửa ngày, về khu nạn dân thành tây, Giang Diên thấy nạn dân nhìn nàng ánh mắt kỳ lạ còn thì thầm to nhỏ.

Nàng nghe lỏm vài câu, xoa mày đi tiếp. Về tới lều trại, liền thấy Diêu Tinh Vân và Đỗ Hiểu Uyển đứng đợi, sắc mặt nghiêm trọng.

Giang Diên chột dạ gãi đuôi mày, chậm rãi bước tới hai người: "Sao hai người không theo Văn đại nhân?"

Diêu Tinh Vân đứng ở chổ này cũng ngửi mùi rượu trên người nàng, ghét bỏ nói: "Không ngờ Giang Đô của chúng ta lại là kẻ hai mặt. Lúc ở đô thành thì phá án như thần, mưu trí hơn người, võ nghệ cao cường, lại mang danh liêm khiết thiện lương. Nào ngờ vừa đặt chân đến Hiệp Thành đã hóa thành kẻ chỉ biết trèo cao bám phú quý, lòng dạ háo sắc chẳng biết xấu hổ là gì."

Đỗ Hiểu Uyển muốn nói, nhưng cắn răng nhịn. Nàng biết Giang tỷ tỷ không phải vậy.

"Cái này..." Giang Diên ho nhẹ, hời hợt: "Ngươi nói ta thế, hình như mâu thuẫn với việc ta háo sắc. Ở đô thành, ta vốn là đăng đồ lãng tử nổi danh. Nay tới Hiệp Châu xa xôi, chẳng có gì ràng buộc, ta có phóng túng chút, hẳn cũng chẳng tổn hại ai đâu?"

"Giang Diên, ngươi!"

Diêu Tinh Vân trợn mắt, chỉ tay vào Giang Diên, giận dữ:
"Ta nghe mấy lời đồn kia, còn tưởng người ta đặt điều, bôi nhọ ngươi, thậm chí còn cãi nhau với họ. Ai ngờ lại là thật! Giang Diên, ngươi giỏi lắm!"

Giang Diên "ôi" một tiếng, tiến lên xoa dịu:
"Thôi nào, ta chỉ uống vài chén rượu, có làm gì đâu. Hai ngươi bình tĩnh chút. Huống chi, ta với tiểu công gia quen nhau từ nhỏ, uống rượu ôn chuyện thì có gì to tát."

"Hừ!" Diêu Tinh Vân cau mặt, bỏ đi.

Giang Diên định níu tay hắn để giải thích, nhưng chỉ chạm hụt. Nàng đành quay sang Đỗ Hiểu Uyển, chưa kịp đi, giải thích lại:
"Hiểu Uyển, ngươi chẳng lẽ cũng..."

"Giang đại nhân tự gải quyết cho tốt đi" Đỗ Hiểu Uyển lạnh nhạt, bước đi.

Giang Diên bất lực đứng đó. Thật khó giải thích với hai người này. Nhưng nàng chẳng bận tâm, vào lều thay y phục, rửa mặt. Mùi rượu còn vương trên người thật khó ngửi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro