Chương 82
Triều đình điều chỉnh thuế ruộng kịp thời. Lâm Diệu trước tiên bố trí phát lương như thường lệ, căn cứ vào số lượng nạn dân để phát thóc cứu tế, đồng thời điều tiết và khống chế giá gạo trong thành — nước lên thì thuyền lên, giá gạo cũng tăng theo. Nhưng đám thương nhân lương thực kia đều là loại gió chiều nào theo chiều ấy, sau lưng lại có Giang Hưng chống lưng, cho nên muốn ép họ hạ giá bán gạo chẳng khác nào cướp miếng ăn trong miệng hổ.
Bởi vậy, Lâm Diệu cũng không đến tìm chủ quán các tiệm gạo, ép họ hạ giá lương thực, mà noi theo thời tiền triều của Phạm Công, tự mình đến câu lan ngõa xá* lớn nhất trong thành Hiệp, triệu tập thương nhân nơi ấy, muốn họ đồng thuận thay triều đình tạo ra công việc để cứu dân nghèo.
Hiệp thành lũ lụt, bá tánh không ruộng cày cũng không có việc làm. Ngõa xá câu lan qua năm tháng dãi dầu, xập xệ. Bình thường sửa chữa tốn kém nhiều, mà đóng cửa thì lại mất thu nhập.
Giờ lũ lụt, ngừng buôn bán, lại có dân chúng thành tây lao động giá rẻ. Không sửa lúc này, còn đợi bao giờ?
Thương nhân nghe thấy, đồng lòng tán thành, cùng ngày sai người chiêu mộ thanh niên thành tây.
Còn quan viên Hiệp thành, ngày thường tham ô nhiều, nhưng sợ bị tra, chẳng dám xa hoa. Phủ đệ trông chẳng khác nhà dân thường là mấy. Lâm Diệu gọi họ đến, bảo có thể mượn dịp này thuê người sửa nhà hoặc cày ruộng, nhưng điều kiện khác thương nhân.
Quan viên phải lo ba bữa cơm cho thợ; tiền công trả đúng giá chợ, không được thuê rẻ.
Không muốn lấy công chuộc tội cũng được, Lâm Diệu sẽ dẫn người tra phủ đệ, xem có thật không cần sửa không.
Quan viên Hiệp thành đâu dám từ chối. Nhiều năm theo Giang Hưng tham ô, lo cơm hay trả công chẳng khó. Quan trọng là được sửa nhà đường hoàng.
Còn nha môn, quan phủ, điều kiện sửa chữa lại khác. Chỉ cần trả công đúng giá chợ, chẳng cần lo cơm.
Lấy cớ đại chẩn cứu dân, nha môn nhân đó bố cáo tin tức ra khắp nơi. Nạn nhân khắp nơi chạy tới thành tìm công việc kiếm sống, lúc trước Hiệp thành có phần không khí đè nặng, nay thoáng nhìn đã có phần sinh khí hơn xưa.
Do án thông phán Lưu Nham ở Kinh Nam Đạo chưa có tiến triển, Văn Tuệ Nguyên tấu lên triều đình. Vài ngày sau, triều đình ban chỉ, sai Thạch Sở Anh từ Đề Điểm Hình Ngục Tư đến hỗ trợ xử oan án Hiệp thành, tiếp tục tra án Lưu Nham.
Văn Tuệ Nguyên, Diêu Tinh Vân, Đỗ Hiểu Uyển nhiều ngày tất bật ở Đề Điểm Hình Ngục Tư, ngay cả cơm cũng khó mà được ăn.
Giang Diên ban ngày theo Lâm đại nhân đi khắp nơi, tối đến Giang phủ hoặc Bách Hoa Thâm Xứ, cùng Giang Hưng uống rượu trò chuyện.
Đêm nay, khi nâng chén với Giang Hưng, Giang Diên nghe hắn vô tình tiết lộ, hắn lợi dụng việc khôi phục đồng ruộng, lén mua rẻ ruộng tốt bị lũ ngập của dân chúng.
Sau cứu tế, triều đình rút đi, hắn sẽ nắm hơn ngàn mẫu ruộng tốt, năm sau thu thuế đầy túi, dùng chẳng bao giờ cạn.
Giang Diên mỉm cười, nâng chén kính:
"Tiểu công gia dù ở Hiệp thành xa xôi, nhưng sống sung túc hơn cả quan viên đô thành. Thật khiến người ta đỏ mắt."
"Ha ha," Giang Hưng ôm mỹ nhân, cười lớn:
"Tỷ tỷ quá khen. Đây chỉ là giọt nước trong biển, chẳng đáng là gì. Nào, uống không say không về!"
Giang Diên nâng chén:
"Không say không về."
Tiệc vừa tan, Giang Hưng mời nàng mai đến phủ hắn, bảo rằng sẽ cùng dự thi họa, rồi thưởng thức tranh họa..
Giang Diên say khướt gật đầu.
Người Giang phủ đưa Giang Diên nồng nặc mùi rượu về lều. Vừa bước vào, một gương mặt quen thuộc, âm trầm, khiến kẻ đưa nàng toát mồ hôi lạnh.
"Lâm... Lâm đại nhân," thị nữ run rẩy.
Lâm Diệu im lặng, mắt sắc lạnh nhìn Giang Diên.
Giang Diên quấn lấy thị nữ, lẩm bẩm:
"Uống, uống nữa! Người đâu, rót thêm chén!"
"Giang đại nhân..." Thị nữ vội đỡ.
Lâm Diệu không chịu nổi, nghiêm giọng:
"Đặt Giang Đô Ngu hầu xuống đất, ngươi ra ngoài."
Thị nữ vâng lời:
"Dạ."
Giang Diên được đặt xuống. Thị nữ chắp tay thi lễ với Lâm Diệu, vội rời lều, nhưng không đi xa, đứng ngoài nghe lén.
Lâm Diệu từ vị trí cao đứng dậy, bước đến bên Giang Diên, từ trên cao nhìn xuống, nghiêm giọng mắng những lời sắc bén. Thị nữ ngoài lều nghe mà sợ hãi, vội xoay người chạy mất.
"Ngươi, đồ hỗn trướng! Bản quan thật nhìn lầm ngươi! Giờ ta sẽ viết tấu chương buộc tội ngươi!" Lâm Diệu vẫn mắng.
Giang Diên chống người đứng lên, phủi tay:
"Lâm đại nhân, người đi lâu rồi, ngài diễn đủ chưa?"
"Ha ha" Lâm Diệu chắp tay sau lưng:
"Ta đâu phải người tập võ như các ngươi, làm sao nghe được tiếng bước chân. Đã nhiều ngày, ngươi phát hiện gì chưa?"
Giang Diên nghiêm túc:
"Bẩm đại nhân, nhiều ngày qua, Giang Hưng mượn danh khôi phục ruộng đất, lén ép mua ruộng tốt của nạn dân, chiếm làm của riêng. Hiện hắn đã thu gần ngàn mẫu, mỗi mẫu chỉ trả ba văn tiền. Không bán, bị đánh ngay tại chỗ, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng. Ta còn nghe, năm ngoái Hiệp thành vì chính sách hà khắc từng nổi loạn. Giang Hưng dẫn binh đàn áp, giết hơn hai trăm bá tánh, thiêu rụi cả một thôn thành tro."
"Cái gì?" Lâm Diệu kinh hãi.
Hắn lần đầu nghe chuyện này.
Giang Diên kể, lòng bình thản lạ thường:
"Khi còn ở đô thành, ta từng nghe kể rằng tại nhiều phủ huyện, chính sự hà khắc đến độ dân đen chẳng thể sống yên, nên mới có kẻ vùng lên tạo phản. Theo luật pháp, một khi dân khởi nghĩa, địa phương sẽ lập tức điều binh dẹp loạn rồi mới tấu lên triều đình. Nhưng triều đình chẳng rõ thực hư, chỉ biết giết chóc để trấn áp, chẳng phân trắng đen, rồi lại tiếp tục cai trị hà khắc như cũ. Sự việc cứ thế lặp đi lặp lại, mới dẫn đến cảnh hôm nay: hôn quan, tham quan, dung quan mọc lên như nấm, chẳng ai dám nói một lời công bằng."
"Lâm đại nhân" Giang Diên nhíu mày, nhìn hắn: "Ta nhập triều làm quan chưa lâu, nhưng từng thấy không ít chuyện. Vốn chưa từng gửi hy vọng gì vào cái gọi là Giang thị vương triều. Kẻ trong triều, kẻ ngoài phủ, phần nhiều tham tài háo quyền, chẳng đáng để vì họ mà dốc lòng đổi thay. Huống hồ Hiệp Thành chỉ là một chốn nhỏ nhoi, chúng ta thật sự cần...
Lâm Diệu hiếm khi nghe người Giang gia nói vậy, lòng vui mừng, bước tới, vỗ vai nàng, trầm giọng:
"Giang đại nhân, ta biết ngươi từ thuở nhỏ đã chịu lắm khổ đau, hiểu thấu lòng người hiểm ác, lại có bản lĩnh đổi thay càn khôn. Ngươi chẳng tiếc thân mạng, chỉ sợ...không xứng để đánh đổi."
Giang Diên khẽ run mí mắt, lời ấy trúng ngay tâm can nàng. Đúng vậy... nàng không sợ chết, chỉ sợ... không đáng. Sợ rằng có tận diệt lũ người kia, thì kẻ lên sau vẫn thế, lòng dạ chẳng đổi thay, chỉ uổng phí tâm huyết, phí cả mạng mình.Nàng cũng chẳng phải người lẫm liệt hiên ngang.
Lâm Diệu buông tay, quay lưng, nhìn đèn dầu, chậm rãi:
"Ngươi thân sinh mệnh phú quý, há dễ thấu được số kiếp nghèo hèn? Thế nhưng những gì ngươi làm, đối với bá tánh mà nói, đã là điều trân quý nhất thế gian rồi."
Đạo lý này Giang Diên hiểu, nhưng làm được lại là chuyện khác. Nàng còn cần nhiều thời gian để rèn giũa nhiều.
Sau khi thương nghị với Lâm Diệu, Giang Diên từ trong trại đi ra, tìm một góc vắng yên tĩnh ngồi. Trước mặt là dòng suối róc rách, ngẩng đầu là ánh trăng sáng.
Nàng nghe tiếng suối, lấy đoản đao nữ nhân kia tặng, nhẹ vuốt đá quý khảm trên đó.
Rời kinh thành đến nay đã hơn mười ngày. Lúc đi còn nghĩ chỉ dăm ba hôm, cùng lắm nửa tháng là có thể hồi kinh, không ngờ ngày trở về lại xa xôi mờ mịt. Ai ngờ ngày về xa vời.
Chẳng biết nữ nhân ấy có nhớ mình không.
Giang Diên thở dài, ngắm đoản đao dưới ánh trăng tinh xảo, đẹp đẽ.
"Giang đại nhân" sau lưng có tiếng gọi.
Giang Diên theo bản năng giấu đoản đao vào ngực, đứng dậy quay lại. Trong bóng tối, một người chậm rãi tiến đến.
Tần Mộc Linh? Sao lại là nàng?
Giang Diên vẫn không ưa nàng, lạnh lùng:
"Tần đại phu, khuya thế này chưa ngủ, sao lại ở đây?"
Tần Mộc Linh đứng cách vài bước:
"Giang đại nhân khuya thế còn thức, sao cũng ở đây? Ta thấy người đưa ngươi về, lúc ấy ngươi say bất tỉnh. Không ngờ chỉ nửa canh giờ, ngài đã tỉnh táo thế."
Lời nàng đầy ẩn ý, sao giống người kia thế.
Giang Diên chẳng muốn giải thích:
"Có việc thì nói thẳng."
Tần Mộc Linh cười, bước tới dòng suối, tránh Giang Diên:
"Dạo gần đây ngài qua lại thân thiết với tiểu công gia, cả Hiệp thành đều đồn rằng: không phải người một nhà thì chẳng vào chung cửa. Lâm đại nhân là vị quan tốt, dân chúng cứ tưởng người từ kinh thành tới cũng cùng một hạng. Nào ngờ, rốt cuộc cũng chỉ là một giuộc với nhau."
"Nếu ngươi muốn đến mắng ta thì ta lại không có tâm trạng để nghe, cáo từ" Giang Diên định đi".
Tần Mộc Linh gọi:
"Giang đại nhân!"
Giang Diên dừng chân, quay lưng:
"Còn việc gì?"
Tần Mộc Linh nói:
"Nam Châu thành mấy ngày trước có bá tánh nổi dậy, hơn ngàn người, nhưng bị đàn áp, hai bên chết thảm. Chuyện chắc đã truyền đến đô thành."
"Liên quan gì đến ta?" Giang Diên thờ ơ.
Tần Mộc Linh trầm giọng:
"Quận chúa Nam Châu là cháu gái Tương Vương ở Lĩnh Nam. Nàng như Giang Hưng, vơ vét tiền tài khắp nơi, nhưng không giữ cho mình, mà gửi hết về phủ Tương Vương. Phủ Tương Vương dùng tiền đó để nuôi toàn bộ quân đội bên đó."
Lời này khiến Giang Diên lạnh lòng. Nàng nhớ khi dạo chơi ở phủ Giang Hưng, phủ giản dị, bình sứ, tranh đều là đương triều, bát ăn là sứ thường. Nhưng ở Bách Hoa Thâm Xứ, họ dùng chén ngọc, ly ngọc. Chẳng lẽ phủ tiểu công gia nghèo hơn Bách Hoa Thâm Xứ sao?
Phủ Tương Vương... Quân đội...
Giang Diên bất giác siết chặt tay, xoay người, mắt nhìn chằm chằm Tần Mộc Linh:
"Ngươi biết những chuyện này từ đâu? Sao lại nói với ta? Không sợ ta bắt ngươi giao cho Giang Hưng?"
Tần Mộc Linh giải thích:
"Sau khi rời vương cung, ta chu du hành y, đi nhiều nơi, kết giao không ít bằng hữu. Hôm nay, một người bạn từ Lĩnh Nam đến tìm ta. Nàng từng làm võ quan ở đó, sau bị hãm hại, tức giận từ quan, ngao du tứ hải. Đêm nay, ta uống vài chén với nàng, nàng vô tình tiết lộ chuyện này."
"Còn nói với ngươi..." Tần Mộc Linh không che giấu, đánh giá nàng:
"Lần trước, ta nghĩ ngươi chỉ là kẻ phong lưu. Nhưng đêm nay, ngươi rõ ràng say khướt, giờ lại tỉnh táo đứng đây. Nếu ta không nghi ngờ mới lạ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng: ngươi cố ý gần gũi Giang Hưng, muốn lật đổ hắn, trả lại Hiệp thành một đời thái bình."
Giang Diên chậm rãi quay người, nhìn thẳng nàng, lẩm bẩm:
"Ngươi... thật giống nàng..."
"Ngươi nói gì?" Tần Mộc Linh không nghe rõ.
Giang Diên cười khổ, lắc đầu:
"Không có gì. Ta hiểu ý ngươi, biết phải làm gì."
"Giang đại nhân quả thông tuệ" Tần Mộc Linh khen.
Lời tán dương từ tình địch, Giang Diên chẳng muốn nhận, gật đầu, bước nhanh rời
đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro