Chương 90
Diêu Tinh Vân sai Đỗ Hiểu Uyển đi trước, mình hộ tống hai người đến nhã gian số 9. Hầu bàn run rẩy theo sau, nói rượu và món ăn sẽ mang lên ngay, rồi vội vàng chuồn mất.
Đã đến Giang Diên đành an tâm ở lại, nàng đỡ tay Tiêu Mạc Tân, để nàng ngồi xuống chính mình cũng đi theo ngồi cạnh bên.
Diêu Tinh Vân và Đỗ Hiểu Uyển mắt sắc nhìn chằm chằm, rút bội kiếm, đặt phăng lên bàn, tiếng vang chói tai, khiến chén trà trên bàn rung rinh.
Tiêu Mạc Tân vẽ mặt bình thản.
Giang Diên bất đắc dĩ xoa tai, đứng dậy rót trà cho ba người:
"Hai vị uống ngụm trà hạ hỏa. Trước đó ta đã gọi rượu và món ngon nhất ở đâ, hầu bàn lát nữa mang lên tới."
Tiêu Mạc Tân vừa lúc hơi khát, tay phải nâng chén trà, tay trái khẽ vén khăn che mặt, đoan trang nhấp môi. Giang Diên lấy khăn lụa từ tay áo đặt vào tay nàng.
Tiêu Mạc Tân thuận thế nắm lấy, uống xong lau khóe miệng.
Diêu Tinh Vân trong mắt không yên phận nhìn Giang Diên, rồi chuyển sang Tiêu Mạc Tân, như muốn nhìn thấu cả hai.
Tửu lâu này xây bên sông, từ nhã gian ngắm lấp lánh sao trời, đường sông thì hoa đăng và du thuyền trôi xuôi dòng. Đứng trước lan can, còn thấy vương cung xa xa lộng lẫy. Bên ngõ nhỏ là người bán rong rao hàng, muốn ăn gì, chỉ cần gọi một tiếng là mua được, vì thế, Giang Diên chọn nơi này.
Diêu Tinh Vân nhìn đủ rồi, chống tay lên bàn, bắt đầu "tra khảo":
"Cô nương họ tên gì, người phương nào? Bình thường có quen biết Đô Ngu hầu Bộ Quân Tư của chúng ta?"
Vừa rồi ngoài kia gặp nhau, có hỏi mà nàng không đáp. Giang Diên định trả lời thay, nhưng Tiêu Mạc Tân giơ tay kéo nàng, ý bảo không cần.
Giang Diên nghi hoặc nhìn nàng. Muốn tự lên tiếng sao?
Tiêu Mạc Tân tự nhiên sẽ chẳng mở miệng ra nói, đặt chén trà sang bên, nhúng ngón trỏ vào nước, chậm rãi viết trên bàn gỗ thẫm một chữ "Mạc", rồi "đô thành nhân sĩ". Về thân phận Giang Diên, nàng viết "biết", thêm năm chữ "Trường Bình vương chi nữ", tỏ rõ hiểu biết.
Diêu Tinh Vân ban đầu nghĩ nàng im lặng vì thẹn thùng. Giờ vẫn không nói, lẽ nào bị câm? Hắn áy náy, cúi đầu ho khan, dùng tay che miệng, thì thào hỏi Giang Diên:
"Này, cô nương này... là người câm sao?"
Cái này, cái này !!!
Giang Diên khó xử:
"Nàng không phải bị câm, chỉ hơi thẹn thùng, ngượng ngùng, ngươi hỏi, nàng viết cũng được."
"Ồ." Diêu Tinh Vân tức khắc thẳng lưng.
Nàng dùng chén trà để viết, Giang Diên đẩy chén của mình đến trước mặt Tiêu Mạc Tân, đứng dậy lấy chén khác.
Diêu Tinh Vân lại hỏi:
"Cô nương nếu quen Đô Ngu hầu, biết nàng là người thế nào không? Có nghe nói nàng ăn chơi trác táng, đam mê tửu sắc không?"
Giang Diên:
"..."
Thứ này thật đúng là sẽ hỏi sao ?.
Tiêu Mạc Tân nhúng nước, viết:
"Biết được, bất quá nhưng ăn chơi trác táng thì sao? Nàng đối ta tốt là đủ."
Diêu Tinh Vân hừ, ngồi nghiêng đi chút, lời nói phi thường thấm thía:
"Cô nương, lấy chồng phải chọn hiền lương, giờ nàng đối ngươi tốt, nhưng ngày nào chán, quay đầu tìm cô nương khác, ngươi ở nhà khóc cũng chẳng được gì. Người này còn thích lưu luyến phong nguyệt, nói không chừng tối nay đưa ngươi về, nàng lập tức đi tìm người khác a."
Tiêu Mạc Tân viết:
"Không ngại."
"Cô nương," Đỗ Hiểu Uyển đối diện lên tiếng,
"Chúng ta không lừa ngươi. Đô Ngu hầu, chúng ta quen lâu rồi. Bề ngoài đứng đắn, nhưng tham tài háo sắc, mê đắm phong nguyệt. Theo nàng chẳng có kết quả tốt. Ta thấy cô nương hiền thục văn nhã, đi theo nàng, thật sự có phần đáng tiếc."
Hiểu Uyển ám chỉ chuyện Hiệp thành.
Hai người này thật biết ăn nói.
Tiêu Mạc Tân chỉ vào hai chữ "không ngại" vừa viết, vẫn còn đó.
Diêu Tinh Vân và Đỗ Hiểu Uyển:
"..."
Đây là chân ái sao?
Thùng thùng. Hầu bàn gõ cửa, đẩy vào, nói:" Khách quan, món ăn đến. Để các vị đợi lâu."
Ba hầu bàn nối đuôi, bưng mâm đặt món lên bàn, cùng ba bầu rượu băng đường, mát lạnh, ngọt thuần, thích hợp để uống vào mùa này.
Hầu bàn lui, Giang Diên đứng dậy, rót rượu:
"Được rồi, ta quen cô nương này khi chưa kết giao với các ngươi. Ta là người thế nào, nàng rõ nhất. Các ngươi đói chưa?"
Diêu Tinh Vân giơ ngón tay cái với Giang Diên:
"Khâm phục, tiểu đệ khâm phục thật, rảnh rỗi không có việc gì làm thì dạy ta cách bắt chuyện với cô nương đi. Ta lẻ bóng mười mấy năm, chẳng cô nào để ý."
Giang Diên ngồi xuống, nhếch môi cười nhạt:
"Ờ."
Đỗ Hiểu Uyển bĩu môi ghét bỏ:
"Mới nãy ai thề thốt đòi hỏi tội, thảo phạt một phen, giờ lại xin kinh nghiệm tán tỉnh."
"Thôi, uống rượu, uống rượu!" Diêu Tinh Vân vội nâng chén.
Giang Diên rót cho Tiêu Mạc Tân một chén, nhưng không muốn nàng uống. Tối nay chơi xong còn về cung, lỡ có việc gấp, để thần tử ngửi mùi rượu thì chẳng hay, nhưng Tiêu Mạc Tân chủ động cầm chén, ra ý không sao.
Thế là bốn người cùng nâng chén, nhấp môi.
Ăn một lúc, Diêu Tinh Vân nhìn về phía Tiêu Mạc Tân, tò mò:
"Ơ, nương tử nhà ngươi sao cả tối che khăn a, uống rượu không thoải mái, ăn uống gì cũng bất tiện. Tháo ra đi, để làm gì cho phiền."
Giang Diên gỡ xương cá cẩn thận, gắp miếng thịt trắng mềm vào chén nàng:
"Thử đi, tiệm này nấu ngon lắm."
"Ừ." Tiêu Mạc Tân khẽ đáp, đặt món trong chén xuống, gắp thịt cá đưa lên miệng ăn, tinh tế thưởng thức một phen, thịt tươi ngọt, tan ngay đầu lưỡi, quả thật đáng khen.
Giang Diên thấy nàng ăn xong, mới ngẩng đầu đáp Diêu Tinh Vân:
"Người đông, nàng ngại không muốn tháo."
Lại ngại. Tiêu Mạc Tân nhịn cười vì cái cớ vụng về, mắt cong như vầng trăng, quay nhìn Giang Diên.
Giang Diên vừa vặn cũng nhìn nàng. Hai người giữa tiệc rượu liếc nhau, muốn cười mà chẳng dám. Lần sau, nàng phải tìm cớ khéo hơn.
Diêu Tinh Vân không hiểu được cảm giác như bị ăn tát, lầm bầm cúi đầu ăn. Tối nay đừng nên đến hỏi tội nàng!
Ba người ăn ít, món trên bàn hầu hết bị Diêu Tinh Vân vét sạch, ngấu nghiến như mấy ngày chưa được bữa no. Mấy món chẳng còn chút gì.
Rượu cũng thay vài bầu. Diêu Tinh Vân và Đỗ Hiểu Uyển tửu lượng kém, một bầu mặt đã đỏ, hai bầu thì say bí tỉ, gục xuống bàn lẩm bẩm mê sảng.
Khi hai người say khướt trên bàn nói sảng, Giang Diên nắm tay Tiêu Mạc Tân ra sân phơi nhã gian, đứng trước lan can:
"Ra hóng gió chút."
Uống rượu, người nóng ran.
Ngoài sân là sông, chẳng ai nhìn tới. Tiêu Mạc Tân tháo khăn che mặt, nắm trong tay. Không khăn che nàng thở nhẹ nhõm, ngửi được cả mùi rượu thoảng xung quanh, hai kẻ kia đúng là phá hỏng đêm đẹp.
Gió nhẹ nhàng lùa tới, tóc đen thuận thế bay bay, vài sợi vương lên vai Giang Diên.
Giang Diên mắt sáng lên nhìn nàng say mê, chớp mắt một chút lòng cũng đầy luyến tiếc.
"Còn nhìn sao!" Tiêu Mạc Tân trêu.
Giang Diên hiếm khi thẹn thùng gãi đầu, dời ánh mắt về phía xa, nhỏ giọng nói:
"Chẳng hiểu sao, nhìn là mê mẩn, so với đồ thành thì nàng còn muốn mê người hơn."
Tiêu Mạc Tân mắt cười:
"Nàng người này a, sống đúng là thoải mái, ta vẫn muốn hỏi một chút, nếu hôm ấy trên xe ngựa là nữ nhân khác, sau đó xong việc sẽ làm sao? Tìm nàng, hay vẫn là từ biệt nàng luôn"
Giang Diên từng nghĩ:
"Chẳng định tìm. Gặp là duyên, sau này tái hợp thì là số phận, nếu như không gặp, coi như một đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Nhưng ta với ngươi có duyên. Ngày sau, trên triều đã gặp, ngươi còn làm Thái hậu."
Tiêu Mạc Tân gật:
"Nói cũng đúng."
Hai người đứng sóng vai một lúc, đột nhiên gió mạnh dần, Giang Diên cởi áo ngoài, khoác cho nàng, thuận thế từ sau lưng ôm lấy nàng. Tay nàng lướt dọc cánh tay, nắm lấy bàn tay Tiêu Mạc Tâm, ấm áp khiến lòng xao xuyến.
Tiêu Mạc Tân thần sắc dịu dàng, mắt nhìn đôi tay đan nhau, mặt mày mềm mại ôn nhu, như có gì đổi thay trong lòng.
Giang Diên cúi hôn vành tai nàng, biết nàng sợ nhột, nhưng mỗi lần như vậy cứ muốn trêu, một lần rồi một lần hôn xuống. Thấy nàng nhíu mày, má hồng như trái đào, lần nào cũng vậy. Tiêu Mạc Tân né nhẹ.
Giang Diên giữ chặt Tiêu Mạc Tân cánh tay kéo nàng xoay người ôm vào trong ngực, ôm đến góc tối sân phơi không có ánh đuốc:
"Ở Hiệp thành, ta nhớ ngươi."
Không chỉ một lần, không chỉ một giấc mơ.
Những lời ngọt ngào buồn nôn này, Giang Diên tưởng mình chẳng bao giờ nói với bất kì ai. Nhưng với Tiêu Mạc Tân, nàng thốt ra.
Nàng buông tay, nâng mặt Tiêu Mạc Tân, cúi đầu phủ lên môi ấm áp. Cảm giác mềm mại giữa hai người như nổ tung trong lòng. Hương tuyết đầu mùa và hoa núi quấn quýt triền miên, khiến cả hai chẳng kìm lòng được.
"Sao không hỏi ta?" Tiêu Mạc Tân giọng khàn, hỏi xem ta có nhớ ngươi không.
Giang Diên cánh tay dần dần ôm chặt, kéo nàng sát ngực, hôn khóe môi, từng chút đòi hỏi:
"Hỏi nàng, nàng nói thật sao? Nửa thật nửa giả, không nghe còn hơn, ta cũng lo."
Nói rồi, nàng cắn nhẹ môi dưới nàng. Hơi thở nóng bỏng, mùi rượu băng đường lan tỏa, khiến nàng chẳng thể tránh. Tiêu Mạc Tân thốt:
"Sao nghĩ ta tệ thế? Có khi..."
"Ưm." Giang Diên giữ gáy nàng, vượt qua hàm ngọc, quấn lấy đầu lưỡi thơm ngọt, chẳng chút cản trở.
Tiêu Mạc Tân nói được nửa câu thì bị chặn lại. Nàng chẳng còn đường lui đành tựa vào lan can, hơi thở từ chậm thành gấp, từ nhẹ thành sâu, mỗi lần chạm nhau như liều mình quấn quýt.
Giang Diên hôn như muốn nuốt trọn, chẳng màng lý lẽ, chỉ biết vùi đầu đòi hỏi, quấn chặt không buông. Tiêu Mạc Tân đôi lúc chẳng cầm lòng, đáp lại. Với nàng, như cá gặp nước, mỗi cái hôn, mỗi cái mút đều cuốn nàng vào mê say.
Tiêu Mạc Tân chậm rãi mở mắt, trong mắt chỉ có bóng nàng, lấp lánh yêu kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro