Văn Án

Buổi tối nhàn rỗi, Giang Diên không có việc gì làm, từ vương phủ trèo tường chuồn ra ngoài tìm thú vui. Nàng đi dạo một vòng ở thanh lâu, thấy đám Omega nơi đây nhan sắc tầm thường, thật chẳng thú vị chút nào. Thế là nàng rảo bước xuống một con hẻm Yên Liễu.

Không ngờ, khi đi tắt qua ngõ nhỏ, nàng phát hiện một cỗ xe ngựa. Từ trong xe vẳng ra thứ âm thanh kia, chẳng lẽ là...?

Nàng đảo mắt, nhét quạt xếp vào thắt lưng, rón rén tiến đến bên xe ngựa, lén lút vén rèm lên. Bất ngờ thay, nàng thấy một tuyệt thế mỹ nhân! Nàng bị mê hoặc, chậm rãi trèo lên xe ngựa, đối diện với đôi mắt đẹp kia.

Đêm ấy, Giang Diên như lạc vào giấc mộng xuân thu đại mộng. Ngay cả khi đến giờ vào triều buổi sớm – lúc nàng phiền muộn nhất – khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Nhưng chẳng bao lâu, nàng không cười nổi nữa.

Vì tiên hoàng đột nhiên băng hà, tiểu hoàng đế còn quá nhỏ, Thái hậu chấp chính. Mà Thái hậu ấy không ai khác, chính là nữ tử tuyệt đẹp đã cùng nàng chung độ đêm hoan lạc hôm trước.

Giang Diên đứng dưới triều đình, mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Hai chân nàng run lẩy bẩy không ngừng.

Nàng đại khái là... toi rồi.

Thế nhưng sau đó, Giang Diên không những không chết, mà còn được triệu vào cung, đêm đêm thị tẩm. Song mỗi lần như vậy, nàng đều túng đến không chịu nổi.

Thái hậu bực bội, một cước đá nàng lăn xuống giường. Đợi khi Giang Diên lăn mấy vòng mới dừng lại, Thái hậu từ sau phượng trướng, chống đầu, để bóng dáng uyển chuyển hiện ra, uy nghiêm nói: "Giang đại nhân, sao không bằng được đêm ấy? Chẳng lẽ, ngươi lại phân hóa lần nữa rồi chăng?"

Giang Diên ôm y phục của mình, bên ngoài run rẩy quỳ dưới đất, thưa rằng: "Thái hậu, xin tha cho thần! Thần thật sự không dám, Thái hậu!"

Nhưng trong lòng nàng thầm chửi: "Đêm ấy ngươi là một nữ nhân, giờ đây là Thái hậu! Ta dù có mười cái đầu cũng chẳng dám đụng vào ngươi đâu!"

Một câu tóm tắt: Suốt đời một lòng vì người !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro